Có những người, giết hắn, cũng coi như đã cứu hắn. Có những người, cứu hắn, lại chẳng khác gì giết hắn.

Bỗng nhiên, ánh sáng trong phòng vụt tắt, Phó Cẩm Họa đưa mắt nhìn về phía cửa, thấy một bóng người đi vào, nàng cả kinh, còn chưa kịp kêu lên thì đã nhận ra, người đó chính là Chung Ngân Hoàng.

Chỉ thấy khuôn mặt người anh tuấn, trên trán đeo một miếng ngọc màu xanh biếc, lấp lánh ánh sáng, áo bào màu vàng lóa mắt mà uy nghiêm, đôi mắt nhìn Phó Cẩm Họa một cách dò xét, như thể muốn nhìn thấu tâm can nàng.

Phó Cẩm Họa hơi sững người, thậm chí quên cả thỉnh an, may mà Chung Ngân Hoàng cũng không giận, ngồi trên giường, nhìn Phó Cẩm Họa đang ôm chăn, cười nhạt nói: “Trẫm nghe nói hôm nay nàng phải chịu ấm ức ở Phượng Loan cung, nên mới qua thăm nàng.”

“Thần thiếp hoảng sợ.”

“Tâm ý của nàng đối với hoàng hậu, trẫm cũng vô cùng cảm kích, nếu chỉ là như vậy…”

Chung Ngân Hoàng nói giữa chừng câu rồi bỏ đó, thêm một phần dò xét Phó Cẩm Họa, đôi mắt như đầm băng lạnh thấu xương, trong lòng Phó Cẩm Họa run lên, hồi lâu mới cố làm vẻ yêu kiều, nói: “Thần thiếp một là muốn nhờ Tế Dương vương đưa danh y vào cung chữa bệnh cho hoàng hậu nương nương, hai là… muốn nhờ Tế Dương vương tìm tỳ nữ Vấn Nhạn của thần thiếp về, thần thiếp từ nhỏ đã ở bên cạnh cô ấy, tình cảm rất sâu sắc.”

Đáy mắt Chung Ngân Hoàng lóe lên một tia kinh ngạc, không biết vì ngạc nhiên trước việc Phó Cẩm Họa nhờ cậy, hay là vì nàng lại chịu nói ra tất cả sự thực, lập tức gật đầu, nói: “Nàng quan tâm đến người hầu như thế thật là hiếm có, trẫm chuẩn y cho nàng, để tỳ nữ ở nhà họ Phó của nàng vào cung hầu hạ.”

Phó Cẩm Họa đang định hành lễ, mới chợt nhận ra mình vẫn đang ở trên giường, nàng hoang mang định xuống giường, không ngờ Chung Ngân Hoàng giơ tay giữ lấy vai nàng, dịu giọng nói: “Không cần để ý đến những lễ nghi sáo rỗng đó nữa, để trẫm ngắm nàng cho kỹ.”

Đây là lần thứ hai Phó Cẩm Họa gặp Chung Ngân Hoàng, lần đầu tiên là lúc tranh tuyển hoa khôi trong phủ Tế Dương vương.

Ánh mắt Chung Ngân Hoàng rực lửa, bàn tay đặt trên vai Phó Cẩm Họa vẫn chưa nhấc lên, Phó Cẩm Họa hơi co người về phía sau, xấu hổ khẽ cúi đầu, không dám vùng vẫy, cũng không thể vùng vẫy, trong lòng rối bời khó tả.

Chung Ngân Hoàng kéo tay Phó Cẩm Họa, vén tay áo của nàng lên đến khuỷu, thấy dấu thủ cung sa đỏ thắm trên tay trái vẫn còn đó, khóe môi khẽ nhếch lên, nói: “Trẫm đến thăm nàng, đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, không ngờ nàng lại mang đến cho trẫm một điều bất ngờ.”

Phó Cẩm Họa cười khổ trong lòng, “Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất ư? Nếu hoàng thượng không nhìn thấy dấu thủ cung sa, e rằng sẽ ban cho thần thiếp cái chết phải không?”

Ánh mắt Chung Ngân Hoàng như lưỡi dao, hỏi với ý vị sâu xa: “Nàng có gì oán hận?”

“Thần thiếp không dám.”

Phó Cẩm Họa bỏ tay áo xuống, Chung Ngân Hoàng thấy mái tóc đen nhánh của nàng xõa xuống vai, áo trong hơi lộ ra, nơi cổ áo làn da trắng như tuyết, trên người còn toát ra mùi thơm nhè nhẹ có phần động tình, bèn dùng tay nâng cằm Phó Cẩm Họa lên, ngắm nghía thật kỹ. Phó Cẩm Họa cúi hàng mi vừa dày vừa dài, dưới ánh đèn, tạo thành nửa vòng sáng, quyến rũ đến tan chảy con tim.

Phó Cẩm Họa càng tỏ vẻ yêu kiều khả ái, Chung Ngân Hoàng càng sinh nghi, khẽ hỏi: “Trẫm vẫn không hiểu, người con gái đẹp thế này, sao bọn họ lại bỏ qua?”

Sắc mặt Phó Cẩm Họa cứng đờ, nhìn ánh mắt Chung Ngân Hoàng không được tình cảm cho lắm, bất giác lùi về phía sau tránh bàn tay người, nói giọng chế giễu: “Hoàng thượng cảm thấy phi tần của mình chưa bị người khác khinh bạc cũng là một chuyện mất thể diện sao?”

Chung Ngân Hoàng ngẩn người, lập tức bật cười, thấy Phó Cẩm Họa tựa như một chú mèo con bị chọc giận đang giơ vuốt, bỗng nhiên nổi hứng đùa giỡn, một chân đá bay đôi giày, lên giường ngồi đối diện với nàng, hỏi: “Vậy thì, nàng nói cho trẫm nghe, sau khi bị Gia Luật Sở Tế bắt cóc vào ngày sắc phong, đã xảy ra những chuyện gì, có được không?”

“Thần thiếp có thể nói, nhưng có lẽ sẽ khiến hoàng thượng thất vọng thôi.”

“Ồ? Sao trẫm lại thất vọng?”

“Chuyện mà thần thiếp sắp kể chẳng mùi mẫn chút nào.” Phó Cẩm Họa không thoải mái trong lòng, lời nói ra cũng khó tránh khỏi có phần khi bạc.

Chung Ngân Hoàng không giấu được nụ cười trong mắt, nói: “Đúng là thú vị thật, chẳng trách bọn họ lại buông tha cho nàng! Nếu trẫm là bọn họ, cũng chẳng thà từ từ đùa giỡn với nàng mới vui. Nữ nhân trong thiên hạ rất nhiều, nhưng những người con gái có thể khiến trẫm có hứng ngồi trên giường nghe kể chuyện lại không hề nhiều đâu.”

Lúc này Phó Cẩm Họa cũng nhận ra Chung Ngân Hoàng không thích những cô gái răm rắp vâng lời, người càng thích những cô gái tấm lòng trong sáng, cơ trí thông minh, nàng bèn chau mày nói: “Vừa rồi hoàng thượng nói chưa đúng lắm! Thứ mà thần thiếp muốn kể không phải là một câu chuyện…”

“Được rồi, được rồi, coi như trẫm nói sai.” Chung Ngân Hoàng xua tay, ra hiệu cho Phó Cẩm Họa mau chóng bắt đầu kể.

Phó Cẩm Họa ban đầu không tình nguyện, nhưng trông thấy thần sắc chăm chú của Chung Ngân Hoàng, cũng không dám hàm hồ, bèn chỉ đem những sự kiện quan trọng kể cho Chung Ngân Hoàng nghe, đương nhiên, cũng để lộ ra một phần chuyện Ngu Hồng Ngạc sai người hành thích nàng, những dây mơ rễ má giữa nàng và Ngu Tấn Thanh, Tế Dương vương.

“Nếu hoàng thượng không tuyên triệu thần thiếp về cung, chỉ e thần thiếp sẽ cả đời ở lại thành An Lăng, dẫu sao thì cũng là người đã chết một lần, thần thiếp còn có gì phải sợ?”

Phó Cẩm Họa nhớ lại đêm hôm đó khi Chung Tầm Trạch đem thánh chỉ đến, Tế Dương vương sốt đến mức toàn thân nóng bừng, Ngu Tấn Thanh mở miệng nói muốn giết nàng, lại còn Thanh Bích thay nàng mà chết, không khỏi chua xót trong lòng, màn sương nơi đáy mắt dần dâng lên, đến nỗi lúc đó sắc mặt Chung Ngân Hoàng phản ứng như thế nào nàng cũng không nhìn rõ.

“Hôm đó trẫm nghe nói nàng đã thất thân, liền sai Tầm Trạch đi… Sau này, trẫm cũng cảm thấy có phần không nỡ, an táng thi thể đó theo nghi thức dành cho quý phi, lại đón tỷ tỷ của nàng vào cung phong làm phi, coi như chuộc lỗi một phần với nhà họ Phó của nàng.” Chung Ngân Hoàng khẽ thở dài.

“Vậy hoàng thượng làm thế nào mà biết được, thần thiếp vẫn chưa chết?”

Sắc mặt Chung Ngân Hoàng đột nhiên sa sầm, ngữ khí cũng trở nên lạnh như băng, nói: “Chuyện Tế Dương vương một mình xông vào đại doanh triều Nguyên Hy cứu mỹ nhân, người trong thiên hạ ai mà chẳng biết?”

Phó Cẩm Họa sững người, nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào, vuốt mấy sợi tóc bên tai, hồi lâu mới nói: “Tế Dương vương đã biết thần thiếp chưa chết, đương nhiên phải liều mình tương cứu, dẫu sao thì thần thiếp vẫn là Họa phi được hoàng thượng sắc phong.”

“Ồ, nếu là Trinh phi, Đức phi của trẫm gặp nạn, Chung Hoa Ly liệu có liều mình đi cứu không?”

“Có!” Phó Cẩm Họa cắn môi, nói ra những lời giả dối một cách quyết liệt đến mức khiến bản thân cũng phải ngạc nhiên.

Chung Ngân Hoàng cười lạnh lùng, nói: “Nếu Tế Dương vương là người làm việc tốt một cách bừa phứa như thế, hắn đã chẳng sống được đến bây giờ. Hắn từng nói với trẫm, có thể sống đến giờ, là bởi hắn liên tục giết người, chứ không phải cứu người…”

Phó Cẩm Họa lẩm bẩm nhắc lại: “Là giết người, không phải cứu người, là giết người, không phải cứu người… Có những người, giết hắn, cũng coi như đã cứu hắn. Có những người, cứu hắn, lại chẳng khác gì giết hắn.”

Chung Ngân Hoàng ngầm tán thưởng những lời sâu sắc ấy, nói: “Hôm đó, khi trẫm hạ chỉ ban cái chết cho nàng, là ai đã bày kế cứu nàng?”

Cuối cùng vẫn quay lại vấn đề này, Phó Cẩm Họa quỳ trên giường, hoảng sợ nói: “Là thần thiếp đã ép Thanh Bích đóng giả mình, Khánh Triết vương, Tế Dương vương và Ngu tướng quân đều không biết chuyện này.”

“Không biết ư? Sự thông minh tài trí của ba người đó cộng vào nhau, thiên hạ này còn ai địch nổi? Nàng nói bọn họ không hề hay biết, nàng nói nàng giấu được cả ba người đó, trẫm làm sao tin được?” Chung Ngân Hoàng vừa nói vừa nhẹ nhàng nâng một lọn tóc của Phó Cẩm Họa lên vuốt ve.

“Sự thực chính là như vậy, hoàng thượng không tin thần thiếp cũng chẳng còn cách nào khác. Chẳng lẽ hoàng thượng cho rằng ba người đó mưu đồ khi quân?”

Phó Cẩm Họa hỏi ngược lại, hỏi xong cũng tự kinh sợ toát mồ hôi, nàng biết rõ chuyện này rất quan trọng, nếu trả lời không cẩn thận, sẽ có thể dẫn tới đại họa.

Chung Ngân Hoàng yên lặng, đây là cục diện mà người không muốn đối mặt nhất, nếu ba người đó mưu đồ cấu kết với nhau, vậy thì triều Thương Ly nhất định sẽ đại loạn, hồi lâu, người mới khẽ nói: “Tầm Trạch sẽ không làm như vậy, Tấn Thanh cũng không, Tế Dương vương… cũng không đâu.”

Phó Cẩm Họa ngầm thở phào một hơi, thấy tâm trạng Chung Ngân Hoàng bình ổn, không phải người dễ cáu giận, cũng không còn lo sợ bất an nữa, bèn khẽ dò xét: “Hoàng thượng, đêm đã khuya rồi, hoàng thượng nên di giá nghỉ ngơi cho sớm thì hơn.”

“Nàng đang đuổi trẫm đấy ư? Hôm qua nàng lấy cớ không khỏe không chịu hầu vua, hôm nay vẫn còn muốn trẫm đến Phượng Loan cung sao?”

Phó Cẩm Họa lập tức giải thích: “Thần thiếp không dám! Chỉ là hôm qua, thần thiếp đã nói mình không được khỏe, hôm nay lại được hoàng thượng sủng ái… người ngoài sẽ xì xào bàn tán.”

Chung Ngân Hoàng khẽ cười, nói: “Nàng là người đầu tiên dám đuổi trẫm đấy.”

Phó Cẩm Họa yểu điệu nói: “Hoàng thượng thứ tội, chỉ vì Mặc Họa đường này của thần thiếp đông người nhiều chuyện, thần thiếp không thể không cẩn thận đối phó.”

“Nàng đang ngầm nói với trẫm rằng, trong Mặc Họa đường có tai mắt của người khác ư?”

“Thần thiếp không dám.”

“Đông người nhiều chuyện có gì là không tốt đâu? Bọn họ chịu cài tai mắt ở đây, chứng tỏ bọn họ chỉ úy kị nàng mà thôi. Nếu nàng yên ổn sống qua ngày, bọn họ cũng không đến mức làm gì nàng, nếu một ngày nào đó Mặc Họa đường này không cài nổi một tai mắt nào vào, vậy thì bọn họ nhất định sẽ dồn nàng vào chỗ chết, khi đó nàng muốn sống cũng chẳng dễ dàng gì.”

Phó Cẩm Họa ngước mắt nhìn Chung Ngân Hoàng, thấy giữa lông mày người có chút âm u liền không khỏi giật mình, người nói không phải không có lý, thâm cung sâu như biển, rốt cuộc phải phá giải bao nhiêu mưu kế mới có thể sinh tồn?

“Nàng nghỉ ngơi đi, hôm khác trẫm lại đến thăm nàng. Nếu nàng thông minh một chút, sẽ biết ở trong cung phải làm thế nào mới có thể sống lâu, trẫm cũng không muốn trông thấy những người con gái mình từng yêu thích phải uổng mạng, nhưng đó chính là số phận, trẫm dù có lòng bảo vệ, cũng chỉ càng nhanh chóng ép các nàng đến đường cùng mà thôi.” Chung Ngân Hoàng dường như có phần thương cảm, nhìn Phó Cẩm Họa hồi lâu rồi mới bỏ đi.

Hôm sau, Phó Cẩm Họa vừa chải đầu xong chưa lâu, Tắc Hỷ liền dẫn người bưng phần thưởng của Mộ Dung San đến.

Hóa ra, sau khi rời khỏi Mặc Họa đường, Chung Ngân Hoàng đã đến Phượng Loan cung, đây là lần đầu tiên Chung Ngân Hoàng ở lại Phượng Loan cung mà không phải là ngày mùng một hay mười lăm, quả thực khiến Mộ Dung San rất vui mừng. Mộ Dung San cho rằng nhất định là do Phó Cẩm Họa có công khuyên nhủ, lại càng thêm quý mến nàng vài phần.

Tắc Hỷ đầy vẻ cảm kích, định nói rồi lại thôi, muốn nói điều gì đó mà trước sau chưa mở miệng đã bỏ đi.

Phương cô cô cảm thấy phần thưởng của Mộ Dung San cho Phó Cẩm Họa là vinh dự của Mặc Họa đường, thái độ rất hả hê. Nhưng Phó Cẩm Họa chẳng hề mừng rỡ chút nào, thấy Mộ Dung San phen này nhiệt tình như thế, nàng lại cảm thấy rất bất an.

Đình hóng gió trong Mặc Họa đường, bên chiếc bàn đá.

Gió xuân ấm áp, hải đường tứ quý đang nở rộ, nước chảy xuống từ tòa giả sơn tạo thành từng vòng, dần dần lan rộng ra, biến mất, rồi lại xuất hiện, lặp đi lặp lại không có điểm dừng. Trên bàn đá đặt một ấm trà hoa hồng, còn có mấy đĩa điểm tâm tinh xảo.

Phó Cẩm Họa kéo Vân Nương cùng ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Cũng không biết ngài ấy đã tìm được Vấn Nhạn chưa? Vân Nương, cô không biết trong lòng ta lo lắng muốn chết, nếu Vấn Nhạn xảy ra chuyện gì, chỉ e cả đời này ta chẳng thể nào yên lòng được.”

“Dựa vào thủ đoạn của Tế Dương vương, tìm một người trong Tuyền Thành thì có gì là khó, chủ nhân đừng lo lắng.”

Phó Cẩm Họa vốn muốn bảo Vân Nương đừng xưng hô là chủ nhân này chủ nhân nọ nữa, nhưng Vân Nương kiên quyết không chịu, còn nói nếu ở bên ngoài lỡ miệng dễ khiến người khác sinh nghi, chỉ e không được ổn thỏa.

Lát sau đã thấy Hồng Ngọc vội vàng tới báo, có Trinh phi đến.

Phó Cẩm Họa nhớ lại thần sắc của Trinh phi khi cầm bức thư ngày hôm qua, trong lòng có chút bối rối, nàng đang định quay về gian trước gặp cô ta thì ngoảnh mặt lại đã thấy Trinh phi đứng trước mặt mình, vừa mỉm cười vừa chậm rãi đi tới trên những bậc thang chỉ cao hơn mặt nước một tấc.

“Trinh phi nương nương…”

Phó Cẩm Họa đang định hành lễ liền bị Trinh phi ngăn lại, nói như hờn mát: “Tôi chẳng qua chỉ vào cung sớm hơn cô vài ngày, lớn hơn vài tuổi, nếu cô không chê, gọi tôi một tiếng tỷ tỷ là được, lễ này tôi không nhận nổi đâu.”

“Tỷ tỷ…” Phó Cẩm Họa cùng Trinh phi ngồi xuống, thấy Trinh phi tuy mặt mày tươi cười đầy vẻ ôn hòa, nhưng trong lòng Phó Cẩm Họa nàng không dám lơi là chút nào.

“Người ngoài cứ tưởng Mặc Họa đường của muội muội là nơi hẻo lánh, nhất định là đơn sơ, ai ngờ bên trong lại tựa như tiên cảnh, hoàng thượng quả là thiên vị, đợi hôm khác tỷ tỷ gặp người, nhất định phải hỏi cho ra lẽ mới được.” Trinh phi nhìn sang hai bên, cười yểu điệu nói.

“Tỷ tỷ đừng cười muội muội nữa.” Phó Cẩm Họa xấu hổ cúi đầu, trong lòng càng cảm thấy bất an, đoán rằng Trinh phi đến đây quyết không phải chỉ đơn giản là để nói chuyện.

Thấy Trinh phi nhìn Hồng Ngọc và Vân Nương mấy lượt, Phó Cẩm Họa nói: “Hồng Ngọc, cô xuống bếp nói một tiếng, chuẩn bị thêm vài món, hôm nay ta muốn giữ tỷ tỷ ở đây dùng cơm.”

Hồng Ngọc do dự giây lát, thấy Phó Cẩm Họa lườm mới đáp lời lui ra, cho đến khi bóng hình Hồng Ngọc đi khuất, Phó Cẩm Họa mới dặn dò Vân Nương ở bên cạnh: “Vân Nương, cô dẫn mấy vị tỷ muội mà Trinh phi nương nương đưa tới cùng đi nghỉ đi, nếu có người hỏi, cứ nói là ta sai cô quay về lấy những thứ hoàng hậu ban thưởng cho tỷ tỷ xem.”

Phó Cẩm Họa cẩn thận vạn phần, Trinh phi thấy thế, ngầm khen một tiếng.

Nàng không đồng thời sai Hồng Ngọc và Vân Nương lui ra, rõ ràng là sợ Hồng Ngọc suy nghĩ nhiều. Như thế, cho dù Hồng Ngọc lui ra, cũng vẫn đinh ninh rằng bên cạnh Phó Cẩm Họa vẫn còn Vân Nương và cung nữ của Trinh phi, sẽ không sinh lòng nghi ngờ gì hết.

“Muội muội hành sự quả nhiên cẩn thận. Có điều trăm chỗ kín khó tránh một chỗ hở, nếu có người nhìn ra manh mối, chẳng phải sẽ càng ngờ vực hơn sao?”

“Muội muội không cần phải lòng vòng với tỷ tỷ. Hôm qua tỷ tỷ đã không kể tội muội trước mặt hoàng hậu nương nương, thì hôm nay cũng không lý gì mà nhắc lại nữa, hơn nữa cho dù bây giờ tỷ tỷ nói cho người khác biết, cũng chẳng có gì đối chứng, bức thư đó chỉ e đã sớm bị thiêu hủy rồi, phải không?” Mắt Trinh phi lóe lên khi nói những lời đó, rồi lại nở nụ cười ôn hòa.

“Lời nói của tỷ tỷ, muội muội không hiểu lắm, nếu tỷ tỷ có chuyện gì, xin cứ nói rõ.” Phó Cẩm Họa cố tình không chịu lơ là, bởi lẽ nàng không rõ ý đồ của Trinh phi là gì.

Trinh phi cười bất lực, nói: “Tỷ tỷ biết muội muội không tin, đó cũng là lẽ thường, muội muội ngay cả đến tỷ tỷ ruột của mình còn giấu, sao có thể nói rõ thực tình cho một người ngoài như tỷ tỷ được! Có điều, muội muội không cần phải lo, tỷ tỷ xin thề quyết sẽ không đem chuyện này ra uy hiếp muội muội đâu. Hôm nay tỷ tỷ đến nhắc lại chuyện này, chỉ là muốn cho muội muội thấy tấm lòng của tỷ tỷ, tuyệt đối sẽ không hại muội.”

“Ý tốt của tỷ tỷ với muội muội, muội muội nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Phó Cẩm Họa vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận, Trinh phi cười khổ, biết mình đã xem thường người con gái này.

“Người ngay không nói lời gian, hôm nay tỷ tỷ đến đây là có chuyện muốn cầu xin. Tỷ tỷ đã mang thai được ba tháng rồi.” Trinh phi nhìn thần sắc của Phó Cẩm Họa, khuôn mặt vẫn trầm tĩnh như cũ, cô ta ở trong cung đã nhiều năm, cũng đã qua lại với tất cả các phi tần, cho dù là Mộ Dung San cũng có lúc lộ rõ hỷ nộ, chỉ riêng Phó Cẩm Họa này, cô ta không thể dò được nông sâu.

“Tỷ tỷ có tin mừng lớn như thế, sao có thể không bẩm báo với hoàng thượng? Nếu hoàng thượng biết, không biết người sẽ vui mừng đến mức nào.”

Trinh phi thấy Phó Cẩm Họa vẫn giữ vẻ đề phòng như cũ, trong lòng hơi có phần thất vọng, nhưng lời đã nói ra, không lý gì lại thu về, bèn nói tiếp: “Hậu cung lắm phi tần, nhưng chỉ có mình Thục phi sinh được một con, điều đó rốt cuộc là vì sao, nhất định người thông minh như muội muội có thể đoán ra. Lương phi sẩy thai mà chết, Ngu phi mang thai sáu tháng đã biến Kinh Hồng điện thành nơi thành đồng vách sắt, ngoại trừ hoàng thượng gần như chẳng ai ra vào, cho nên những người xung quanh mới tạm thời không có cơ hội ra tay. Nhưng Vinh Huyền cung của ta thì khác, thế đơn lực mỏng, nếu ta công khai chuyện mang thai với mọi người, chỉ e…”

Nói đến đây, Trinh phi cắn môi, sắc mặt ba phần đau khổ, Phó Cẩm Họa cuối cùng cũng thấy không nỡ, bèn hỏi: “Tỷ tỷ muốn muội muội làm gì?”

Trinh phi thấy Phó Cẩm Họa lúc này đã mở lời, liền vội nắm lấy tay áo nàng, khẩn thiết nói: “Tỷ tỷ cầu xin muội muội một chuyện, hiện giờ tỷ tỷ hiếm khi được gặp hoàng thượng một lần, nhưng muội muội lại có thể dễ dàng gặp được người. Tỷ tỷ cầu xin muội muội khi gặp hoàng thượng, hãy đem chuyện tỷ tỷ mang thai nói với người, đồng thời cầu xin hoàng thượng đừng lên tiếng, càng đừng sai thái y đến kiểm tra, nếu lại đày tỷ tỷ vào lãnh cung, có thể yên ổn sống đến khi sinh hạ con rồng thì càng tốt.”

Phó Cẩm Họa có phần kinh ngạc, hồi lâu mới hỏi lại: “Tỷ có chắc là muốn như thế không?”

Trinh phi vội vàng gật đầu, tay che lên bụng, khuôn mặt kiên định. Phó Cẩm Họa thấy vậy chỉ đành nhận lời, Trinh phi cảm ơn rồi mau chóng bỏ đi.

Khi Hồng Ngọc quay lại, thấy Trinh phi đã bỏ đi thì còn có phần ngạc nhiên, nhìn thần sắc Phó Cẩm Họa điềm đạm, cũng không nói thêm gì, Lục Châu lạnh lùng nhìn cô ta không lên tiếng.

Đến tối, Hồng Ngọc hầu hạ Phó Cẩm Họa đi ngủ xong, đang định bỏ đi, Phó Cẩm Họa liền khẽ gọi cô ta lại, vỗ vỗ lên chiếc giường bên cạnh, bảo cô ta ngồi xuống.

Hồng Ngọc không dám, thấy Phó Cẩm Họa kiên trì, chỉ đành ngồi mớm trên mép giường, nói: “Chủ nhân còn dặn dò chuyện gì?”

Phó Cẩm Họa cố làm ra vẻ lo buồn, nói: “Ta đang trăn trở một chuyện, chuyện này khiến ta rất phiền não.”

“Chủ nhân đang phiền não chuyện gì?” Giọng nói của Hồng Ngọc bống chốc hơi run.

“Hôm đó chuyện ta viết thư cho Tế Dương vương để Vân Nương gửi đi, vì sao lại để cho đúng người của Phượng Loan cung phát hiện ra? Chẳng phải ngươi nói Phương cô cô là người của Phượng Loan cung sao? Ta nghi ngờ nhất định là cô ta đã đi báo tin, nếu vậy thì, ta sao có thể dễ dàng tha cho cô ta được? Có điều lúc này không nghĩ ra cách gì giày vò cô ta cả.”

Mặt Hồng Ngọc lập tức biến sắc, nhất thời không biết phải nói gì, căng thẳng nhìn Phó Cẩm Họa.

Phó Cẩm Họa khẽ cười, nói: “Nhìn ngươi căng thẳng kìa! Chuyện này có phải do ngươi tiết lộ ra đâu, ngươi sợ gì chứ? Mau lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Hồng Ngọc thở phào, trán đã toát mồ hôi hột, giả vờ như không có chuyện gì đưa tay áo lên lau, miễn cưỡng cười rồi lui xuống.

Sau lưng, sắc mặt Phó Cẩm Họa sa sầm, Hồng Ngọc, ta không thể giữ ngươi lại được.

Đến sáng sớm hôm sau, vẫn là Hồng Ngọc hầu hạ Phó Cẩm Họa rửa mặt chải đầu, sau khi dùng xong bữa sáng, Phó Cẩm Họa liền đến Phượng Loan cung thỉnh an Mộ Dung San. Trên đường, nàng gặp Đức phi, Thẩm chiêu nghi, hai người đều đi bộ, Phó Cẩm Họa bèn xuống khỏi kiệu nhỏ, cùng đi với hai người ấy.

“Muội muội hôm nay khí sắc tốt lắm, có phải đêm qua hoàng thượng ở lại chỗ muội không?” Đức phi cười nói với Thẩm chiêu nghi.

Thẩm chiêu nghi cười khổ đáp: “Tỷ tỷ đừng đem muội muội nói đùa thế, đêm qua hoàng thượng đúng là ở lại trong Thạnh Hà điện, nhưng lại ở bên của Lệ tiệp dư. Sáng nay, liền nghe thấy bên Lệ tiệp dư rất ồn ào, như thể sợ người ta không biết đêm qua hoàng thượng vừa mới sủng ái cô ta không bằng.”

Đức phi cũng tỏ vẻ bất bình, nói: “Lệ tiệp dư thứ bậc thấp hơn muội muội, chỉ vì muội muội tính tình nhu nhược nên cô ta mới cưỡi lên đầu lên cổ như thế. Phụ thân cô ta chẳng qua chỉ là một tiểu lại ngũ phẩm, hoàng thượng có thể cất nhắc cô ta vào đâu được? Cùng lắm mỗi tháng sủng ái một hai ngày, mà cũng chẳng thấy ai phô trương như cô ta cả.”

“Tỷ tỷ nói phải lắm. Có điều muội muội vô dụng, không áp chế được Lệ tiệp dư.” Thẩm chiêu nghi nói khá nhỏ, Phó Cẩm Họa chỉ nghe, không tiện xen vào, bỗng nhiên thấy ánh mắt Đức phi liếc qua mình, liền có phần ngạc nhiên nhưng cũng chỉ mỉm cười.

Vào đến Phượng Loan cung, Mộ Dung San đã từ trong phòng ra ngoài từ trước, ba người Phó Cẩm Họa thấy thế vội quỳ xuống thỉnh an nhận tội, Mộ Dung San dường như tâm trạng rất vui, không trách tội, sai người ban cho được ngồi.

Không lâu sau, liền nghe thấy Tắc Hỷ đi từ ngoài vào, mừng rỡ nói: “Chủ nhân, Tế Dương vương đã dẫn danh y vào cung, sẽ đến Phượng Loan cung ngay.”

Phó Cẩm Họa nắm chặt lấy góc áo, theo ánh mắt của mọi người nhìn ra ngoài, người ấy một thân áo tím, bên eo là thắt lưng màu đen, phía trên treo một miếng ngọc tím, lông mày như dãy núi, ánh mắt như dao, đôi mắt sắc bén lạnh lùng, không phải Tế Dương vương thì là ai?

Tế Dương vương hành lễ với Mộ Dung San, Mộ Dung San cười nói: “Vương gia không cần đa lễ, đều là người trong nhà, cần gì quan tâm đến những nghi lễ sáo rỗng đó?”

Phó Cẩm Họa vẫn cúi đầu, nhưng luôn cảm thấy ánh mắt nóng rực của Tế Dương vương lướt qua mình khiến nàng gần như ngạt thở.

Vì Mộ Dung San phải vào nhà trong để cho danh y bắt mạch, các phi tần đều lần lượt lui ra, Phó Cẩm Họa cũng theo họ lập tức đi ngay.

Ra khỏi Phượng Loan cung, thấy trời cao thoáng đãng, Phó Cẩm Họa mới thở dài một hơi, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ hơn một chút, nàng cất tiếng gọi Vân Nương đi về, ai ngờ vừa mới vòng qua rừng trúc sau Phượng Loan cung đã thấy một màu tím chặn ngay trước mặt.

Màu trời xanh thẳm, rừng trúc thâm u, vẻ sa sầm giữa lông mày và vẻ mừng rỡ nhảy nhót nơi đáy mắt của bóng người màu tím đều khiến cho Phó Cẩm Họa cảm thấy đau đớn. Thấy Tế Dương vương chặn đường, sợ bị người khác trông thấy, nàng vội vàng nói: “Ngài không đợi ở trong Phượng Loan cung, đứng chặn thiếp ở đây làm gì? Nếu để người khác trông thấy, mọi thứ ngài khổ công sắp xếp chẳng phải đều trở nên uổng phí hay sao?”

“Ta chỉ muốn gặp nàng thôi.” Tế Dương vương điềm tĩnh nói.

Phó Cẩm Họa cảm nhận rõ sự căng thẳng trong lòng, nói: “Gặp hay không, mọi chuyện cũng đều đã thành ra thế này rồi. Nếu ngài đã dằn lòng buông tay thì đừng cố ra vẻ tình sâu nữa, như thế ngài cũng mệt, mà thiếp cũng mệt.”

“Lẽ ra ta nên nhớ, nàng xưa nay đều tàn nhẫn như vậy!” Tế Dương vương dường như có phần bất lực, rầu rĩ nói.

Phó Cẩm Họa còn chưa kịp phản bác, đã nghe thấy Vân Nương ở sau lưng hô lớn: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”

Phó Cẩm Họa liền quay người lại, trông thấy Chung Ngân Hoàng rảo bước qua đây, khuôn mặt cười ôn hòa, hỏi: “Không ngờ vương gia máu lạnh của triều Thương Ly chúng ta cũng có lúc nói người khác là tàn nhẫn, kể cho trẫm nghe, Họa phi của trẫm tàn nhẫn như thế nào?”

Phó Cẩm Họa cả kinh, không biết rốt cuộc Chung Ngân Hoàng đã nghe được bao nhiêu, lập tức vội vàng lườm Tế Dương vương một cái, vẫn thấy chàng thần sắc trấn tĩnh, sau khi hành lễ với Chung Ngân Hoàng, đáp: “Hoa Ly chẳng qua chỉ nói đùa thôi.”

Chung Ngân Hoàng cũng không truy vấn, lớn tiếng cười, ôm Phó Cẩm Họa một cách thân mật, nói: “Nàng nhờ Hoa Ly đi tìm a hoàn, việc làm đến đâu rồi?”

“Thần thiếp còn chưa hỏi.”

Trong đáy mắt Tế Dương vương vụt qua một nỗi đau khó tả, nhìn chằm chằm vào Phó Cẩm Họa, thần sắc như thể bí mật giữa Phó Cẩm Họa và mình đã bị chia sẻ cùng người khác. Phó Cẩm Họa nắm chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, ứa ra vài tia máu, nhưng nàng hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

“Hoa Ly đã sai người đưa Vấn Nhạn về phủ vương gia, cô ta bị thương nặng, cần phải tĩnh dưỡng.”

Phó Cẩm Họa cả kinh, vội hỏi: “Rốt cuộc Vấn Nhạn ra sao rồi? Bị thương ở đâu? Vì sao lại bị thương?”

Chung Ngân Hoàng khẽ vỗ vai nàng an ủi: “Nàng đừng nôn nóng, từ từ nghe Hoa Ly nói.”

Sắc mặt Tế Dương vương càng lúc càng sa sầm, chàng nén cơn giận, lạnh lùng nói: “Vấn Nhạn bị bán vào lầu xanh, một mực thề chết không chịu phục tùng, ngày nào cũng bị đánh đập, giờ chỉ còn thoi thóp…”

Nước mắt Phó Cẩm Họa phút chốc lăn dài như chuỗi hạt trân châu, đó là Vấn Nhạn đã ở bên cạnh nàng từ nhỏ đến lớn kia mà! Tế Dương vương khẽ nheo nheo mắt, nén giận nghĩ thầm, xem ra, trong lòng nàng, e rằng đến một a hoàn chàng cũng chẳng bằng.

“Hoàng thượng, thần thiếp xin người cho Vấn Nhạn vào cung, thần thiếp muốn gặp cô ấy ngay…” Phó Cẩm Họa vừa nói, vừa định quỳ xuống trước mặt Chung Ngân Hoàng, Chung Ngân Hoàng vội giơ tay ôm đỡ lấy eo nàng, cười nói: “Nàng đối với một a hoàn còn có lòng như vậy, thật là hiếm có, trẫm sẽ cho nàng ân điển này. Hoa Ly, đệ lập tức quay về đưa a hoàn đó đến Mặc Họa đường.”

Tế Dương vương đáp lời, lúc lui xuống còn loáng thoáng nghe thấy Chung Ngân Hoàng thân mật nói với Phó Cẩm Họa: “Đêm nay, trẫm sẽ đến chỗ nàng…”

Tế Dương vương bỗng thấy tim đau nhói, toàn thân như run lên vì giận dữ. Cho dù ngày trước bị trọng thương, chàng cũng chưa từng cảm thấy đau đến mức này. Phó Cẩm Họa, bản vương nhất định phải lật đổ giang sơn này, nếu trước kia còn có phần do dự, thì giây phút này, nàng, nàng chính là hung thủ đã thêm dầu vào lửa, bản vương vì nàng, nhất định phải có được thiên hạ!

Ngày trước tự tay Tế Dương vương đưa nàng vào cung, hôm nay lại không tiếc mọi giá muốn có được nàng, đây rốt cuộc là chuyện hoang đường đến mức nào?

Về đến Tế Dương vương phủ, Thanh Thù đã đứng đợi từ lâu, thấy Tế Dương vương hỏi Vấn Nhạn, vội đáp: “Vấn Nhạn vừa mới tỉnh lại. Thanh Thù đã bôi thuốc cho cô ta, xem tình hình, bất luận thế nào cũng phải nghỉ ngơi vài ngày nữa mới được.”

“Đắp thêm thuốc tốt cho cô ta, hôm nay bản vương sẽ đưa cô ta vào cung.”

Thanh Thù sững người, lập tức đáp lời, y lệnh lui ra.

Mặc Họa đường.

Phó Cẩm Họa về đến Mặc Họa đường thì vội vã sai Vân Nương dọn phòng cho Vấn Nhạn, phần mình thì ngồi đó lo lắng không yên, như ngồi trên đống lửa. Vấn Nhạn vào cung đương nhiên là tốt, nhưng cứ nghĩ tới Chung Ngân Hoàng nói đêm nay muốn đến Mặc Họa đường, nàng lại thấy sợ hãi.

Muốn trốn cũng chẳng được, giây phút vào cung nàng đã nên nghĩ đến, sự trong trắng của bản thân được định sẵn sẽ chỉ thuộc về Chung Ngân Hoàng, có điều, có điều từ nay về sau, chút nhớ nhung của bản thân chỉ đành cắt đứt…

Sau buổi trưa, Phương cô cô vào phòng trong thưa: “Chủ nhân, Tế Dương vương đến.”

Phó Cẩm Họa kinh ngạc, không ngờ chàng lại đích thân đưa người đến như vậy.

Vấn Nhạn được khiêng vào Mặc Họa đường, Vân Nương vội sai người sắp xếp cho cô bé vào trong phòng bên cạnh, Hồng Ngọc vội đi dâng trà, Lục Châu bị Vân Nương gọi cùng đi chăm sóc Vấn Nhạn, chỉ còn lại mình Phương cô cô trong gian nhà trước.

Phương cô cô đứng bên cạnh Phó Cẩm Họa, mặt mày niềm nở, nói: “Đã lâu không gặp vương gia, ngài càng ngày càng mang phong thái hiên ngang.”

Tế Dương vương đưa mắt liếc nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như băng, Phương cô cô cười trừ, nhớ lại sự giáo huấn của Mộ Dung San lần trước, bèn nhanh chân lui xuống.

“Chốn hậu cung sâu thẳm, quả thực không phải là nơi ngài nên đến.” Phó Cẩm Họa nói rất nghiêm chỉnh, “Nếu trong lòng ngài đã nuôi chí lớn, cần gì phải ra vẻ uyên ương đùa giỡn như thế? Đây không phải là tác phong của ngài, Tế Dương vương.”

“Ngày trước ta chưa rung động, giờ ta đã rung động rồi, đương nhiên là phải khác.” Tế Dương vương nhìn xoáy vào nàng.

Phó Cẩm Họa cầm chặt lấy chén trà, vứt mạnh lên bàn, nước trà bắn tung tóe, khẽ quát: “Chung Hoa Ly, rốt cuộc ngài lại đang giở trò gì? Ngài đang bộc bạch chân tình với thiếp hay sao? Hay là ngài lưu luyến thiếp? Nhưng ngày trước chính là ngài, đã nhẫn tâm đưa thiếp vào cung, vào cung rồi, thiếp đã cắt đứt niềm vọng tưởng đó, vì sao ngài lại cứ dây dưa không dứt thế này?”

Tế Dương vương dường như khó có thể nói ra nỗi khổ trong lòng, chỉ lẩm bẩm một câu: “Ta chỉ muốn cho nàng biết tâm ý của ta thôi.”

Phó Cẩm Họa cười lạnh lùng, ăn nói sắc sảo: “Nếu chỉ là muốn thiếp cam tâm tình nguyện làm việc cho ngài, thì khỏi cần.”

Đang nói chuyện, Hồng Ngọc vội vã chạy vào, nói: “Chủ nhân, Vấn Nhạn tỷ tỷ tỉnh rồi, nói muốn gặp chủ nhân…”

“Hồng Ngọc, tiễn vương gia giúp ta.”

Nói đoạn, Phó Cẩm Họa chẳng buồn nhìn thêm Tế Dương vương lấy một lần, ra khỏi gian trước rồi men theo hành lang vào phòng Vấn Nhạn.

Sau lưng, Tế Dương mặt lúc này đã trắng bệch, từ từ đặt chén trà lên bàn rồi mới đứng dậy đi về. Đến khi Hồng Ngọc tiễn chàng ra cửa xong, quay lại dọn dẹp, tay vừa chạm vào liền thấy chiếc chén đó hóa thành một đám bột vụn, không khỏi cả kinh.