Giữa kỳ, đối với mỗi sinh viên ở đại học G mà nói, đều là những tháng ngày đau khổ. Trường học có quy định bằng văn bản rõ ràng, mỗi môn mỗi khoa giữa kỳ đều phải tiến hành cuộc thi chất lượng, thành tích đạt được và tình hình chuyên cần bình thường sẽ gộp lại thành tổng thành tích cuối kỳ. Mỗi lần đến thời điểm này, quán photo của trường đại học G lúc nào cũng kinh doanh tấp nập, photo vở ghi bài thi, sửa thành phao...

Tuy nói cuộc thi là để kiểm tra thành quả học tập của đám sinh viên, nhưng các giáo viên cũng coi như hạ thủ lưu tình, rối rít khoanh vùng trọng điểm thu nhỏ lại phạm vi ôn tập cho đám sinh viên. Nhưng giữa kỳ năm nay, các bạn học hệ Hán Ngữ lại vấp phải khó khăn ---- môn Khái luận Ngôn ngữ học của đồng chí lão Nguyên không khoanh vùng trọng điểm, mà càng khiến cho lòng người tan nát hơn chính là, một này là môn chốt...

Ủy viên lớp trưởng học tập của ba ban toàn hệ thay phiên nhau ra trận, tập kích bên sườn, mỹ nhân kế, kế phản gián, phương pháp gì cũng đã dùng, vẫn không thấy Nguyên đep trai hé ra nửa điểm tiếng gió. Thời gian đến ngày thi đã đến gần, mọi người cuối cùng cũng dời tầm mắt đến Ngôn Khanh. Vừa xong buổi học ngày hôm nay, một đám con gái đã chặn Ngôn Khanh lại trong phòng học.

“Khanh Khanh, bà thân với Nguyên đẹp trai như thế, moi được tí gì từ miệng ông ấy chắc cũng dễ đúng không?”

“Hả?” Này này, con mắt nào của mấy bà thấy tôi thân với lão Nguyên?

“Đúng đó, bà xem sắp đến giữa kỳ rồi, cái quyển Khái luận Ngôn ngữ học kia dày như thế, vở ghi cũng một xấp, nếu không khoanh trọng điểm làm sao mà thuộc nổi? Bà nghĩ cách gì đi Khanh Khanh.”

“Hả?” Ngôn Khanh lại há miệng to hơn nữa, các bạn có nhầm không vậy, ngay cả hoa khôi lớp bên còn không có cách dò la tin tức được, tớ thì làm được trò trống gì?

Ngôn Khanh hít sâu một hơi đang định cự tuyệt, lớp trưởng đã vươn tay vỗ vai Ngôn Khanh, lời nặng ý dài: “Chỉ cần được việc, hộp chocolate Ý xuất khẩu trong phòng tôi sẽ là của bà hết.”

“Còn tôi nữa tôi nữa,” Miên Miên nhặng xị giơ tay lên, “Tôi mời bà ăn mười bữa món xào, mỗi bữa tuyệt đối không dưới hai mươi đồng!”

“Tôi sẽ bảo ông bố đầu bếp đặc biệt nhà tôi làm cho bà một cân thịt bò khô?”

“Tôi còn nửa thùng mì ăn liền, bà có lấy không?”

Ngôn Khanh: ”....”

Thịnh ”thực” khó chối.

Vậy nên thứ sáu, sau khi lên lớp xong, Ngôn Khanh xuất hiện một cách tự nhiên trên hành lang ngoài phòng làm việc. Chiều thứ sáu đại học G rất ít sắp giờ học, vậy nên cứ mỗi sáng thứ sáu vừa học xong là đám học sinh liền tự mình ra ngoài tìm trò chơi, Ngôn Khanh cố ý chọn thời điểm này đến tìm Nguyên đẹp trai, chỉ trông mong yên tĩnh sẽ dễ nói chuyện, ai ngờ cô còn chưa nháp xong trong đầu để tiến vào, đã thấy đồng chí lão Nguyên xách cặp tài liệu bước ra.

“Ngôn Khanh?” Nguyên Sở Thiên nhìn thấy bóng dáng trên hành lang, cặp mắt vô thức nheo lại, “Ở đây làm gì?”

Ngôn Khanh bị lão Nguyên đột nhiên từ đằng sau đụng vào làm cho sợ đến mức nhảy bắn lên, quay đầu lại, còn chưa kịp mở miệng, nhìn thấy chiếc chìa khóa xe trên tay anh ta đã nghẹn lại.

“Lão Nguyên... ách ~ thầy Nguyên, thầy định ra ngoài?”

Lão Nguyên lắc lắc cái chìa khóa xe trên tay, gật đầu nói: “Ừ, về nhà. Em tìm tôi?”

Nghe vậy, Ngôn Khanh sững lại một chút, nảy ra một ý hay: “Em cũng về nhà, thầy Nguyên có tiện chở em một đoạn không?”

Nguyên Sở Thiên: ”....”

Nửa tiếng sau, Ngôn Khanh cứng đờ ngồi trên ghế phụ, không dám nhúc nhích.

Nhìn khung cảnh ngày một hoang vu bên ngoài cửa sổ, Ngôn Khanh lẳng lặng nuốt nước miếng một cái, thậm chí đến dũng khí liếc qua lão Nguyên một cái cũng không có. Ai có thể nói cho cô hay... thế này là tại sao... Nguyên đẹp trai không phải là người ở thành phố G hay sao? Tại sao lại không tìm được đường? À, nói đi cũng phải nói lại, mình cũng là dân ở đây, nhưng cũng không tìm được đường về nhà.

Nghĩ đến đây, một ý tưởng đáng sợ bỗng lóe lên trong đầu Ngôn Khanh, theo bản năng mở to hai mắt, Ngôn Khanh tặc lưỡi hít hà oán thầm: chẳng lẽ... đồng chí lão Nguyên cũng giống cô, là...

Yên lặng nhìn lão Nguyên một cái, Ngôn Khanh nói: “Hay là chúng ta vẫn nên quành trở lại thì hơn, thầy xem quanh đây đã xuất hiện từng mảng từng mảng ruộng lớn rồi....”

Còn chưa nói hết, ánh mắt sắc lẹm của Nguyên đẹp trai đã phóng tới, Ngôn Khanh thức thời vùi đầu ra vẻ hối cải.

“Em còn nói được nữa hả, mới vừa nãy là ai bảo quẹo phải? Sao em lại đần như thế được nhỉ, ngay cả đường về nhà mà cũng không tìm ra được!”

Ngôn Khanh giơ tay kêu to oang uổng, “Bình thường em ngồi xe của trường về nhà đúng là quẹo phải mà, em làm sao mà biết xe riêng không đi được...” Nói đến cuối cùng, giọng bé dần rồi tắt hẳn, Ngôn Khanh mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm ngồi yên, trong lòng lệ đã tuôn ngàn vạn dặm.

Đây rốt cuộc là dính phải vận xui gì vậy? Chuyện về kỳ thi giữa kỳ còn chưa kịp mở miệng đã đắc tội Nguyên đẹp trai rồi, không chỉ có vậy, giờ hai người còn có thể bị “phơi thây nơi hoang dã”, cái gì gọi là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hôm nay coi như mình đã hoàn toàn cảm nhận được.

“Vậy giờ phải làm sao đây? Thầy Nguyên, xe thầy chắc có chó điện tử chứ?”

Dứt lời, một ánh mắt càng sắc bén lại bắn tới, mặt của Nguyên đẹp trai đen sì: “Em chưa nghe qua chuyện dùng hệ thống dẫn đường cuối cùng dẫn xuống biển à? Không có! Đi đến phía trước thấy người rồi hỏi đường tiếp.” Dứt lời, Nguyên đẹp trai hình như nhớ đến chuyện gì, dừng lại một chút, lại kỳ quái bổ sung một câu: “Hy vọng là không gặp phải người nào chỉ đường lung tung giống như em.”

Ngôn Khanh nghe vậy, trái tim vang lên một tiếng thịch, quả nhiên, đồng chí lão Nguyên đến giờ vẫn chưa quên chuyện đó, lại còn ghi tạc rất sâu, rất sâu trong lòng.

“Đó, lần đó hoàn toàn là ngoài ý muốn!” Ngôn Khanh cứng lưỡi giải thích, “Ừ thì, em thừa nhận trêu thầy là lỗi của em, nhưng lúc ấy nếu em biết thầy vội lên lớp thì tuyệt đối em sẽ không chỉ đường lung tung. Hơn nữa, em thực sự không hề cố ý, em... chính em cũng không tìm được bộ cơ sở.”

“Ha?” Nguyên Sở Thiên liếc mắt, cười giống hệt như một con hồ ly, “Bạn học Ngôn Khanh, bạn muốn nói là, bạn đi học cả một học kỳ rồi mà vẫn không tìm được bộ cơ sở?”

Cổ họng Ngôn Khanh thắt lại, hoàn toàn im bặt nói không nên lời.

Hôm đó, hai người hỏi thăm suốt dọc đường mới tìm được đường về thành phố, Ngôn Khanh vốn cho là đã hoàn toàn đắc tội Nguyên đẹp trai lại nhận được một email từ một hộp thư xa lạ vào thứ bảy. Trong mail, một văn bản word được đặt tên là “Tài liệu học tập trọng điểm môn Khái luận Ngôn ngữ học” lẳng lặng nằm đó. Ngôn Khanh kinh ngạc vô cùng, lại chợt hiểu ra --- thì ra lão Nguyên đúng là mù đường giống mình thật. Giờ gửi cho tài liệu trọng điểm “hối lộ” cô là để cô giữ bí mật cho đây.

Dù sao, là đàn ông mà lại mù đường, thực sự rất mất thể diện.