Màu đỏ, An Tĩnh nhìn chằm chằm vào mảnh giấy Kiều Nguyệt đưa cho mình, tâm trạng rơi vào bất ngờ lẫn lo lắng. Hắn không ngờ thiên phú của Vật Tế chỉ có vậy. Chẳng lẽ số phận sinh ra chỉ để hồi sinh Thứ Đó, ngoài ra thì không được ban bất kì ân huệ nào khác trong tu luyện? Nếu vậy thì mục tiêu giúp cô nàng Trần Kim Yến này đột phá Hoá Thần càng trở nên khó khăn đối với Minh Nguyệt.

Về phía Kim Yến, sau khi cô được thông báo là đã đỗ thì chẳng còn nghe bất kì điều gì về mệnh căn của mình, không khỏi sinh ra thất vọng. Sau cùng, khi toàn bộ các thí sinh đều đã kiểm tra xong, Kim Yến liền mạnh dạng hướng Kiều Nguyệt mà nói ra thắc mắc:

"Vị tỷ tỷ này, mạn phép cho muội hỏi. Tại sao tỷ không cho mọi người biết về màu sắc mệnh căn của mình thế?"

Những người đã kiểm tra xong nghe vậy thì đồng loạt nhìn lại với vẻ mong chờ. Tất cả bọn họ đều có cùng thắc mắc.

Kiều Nguyệt nghe hỏi thì không thấy bất ngờ, dẫu sao thì việc tò mò về thiên phú của bản thân thì chẳng có gì lạ. Các phái khác cũng đều làm như thế, thông báo cho toàn bộ thí sinh biết chi tiết về mệnh căn của mình. Nhưng Thanh Linh phái thì lại có quy định và dụng ý riêng của nó. Trước sự mong chờ câu trả lời, Kiều Nguyệt dõng dạc giải thích:

"Màu sắc của mệnh căn chỉ phản ánh tốc độ tu luyện, hoàn toàn không liên quan đến giới hạn tu vi. Mọi người có thể phát triển đến đâu đều hoàn toàn phụ thuộc vào sự cố gắng cùng với cơ duyên. Chính vì vậy, bổn phái không bao giờ nói cho đệ tử của mình biết chi tiết kết quả, nhằm tránh tạo ra những kẻ mặc cảm tự ti vì mệnh căn bản thân không được tốt. Và ngược lại, những ai có kết quả khả quan cũng sẽ không vì thế mà trở nên ỷ lại, lơ là việc tu luyện, thậm chí nảy sinh tư tưởng ngông cuồng, xem thường đồng môn."

Nghe xong, mọi người nhất thời đều gật gù tán thành cách làm đó. Kim Yến vì vậy cũng không tiếp tục truy hỏi đến cùng nữa. Trong lòng lại âm thầm khâm phục cách làm của bổn phái, xem ra họ luôn suy nghĩ mọi thứ chu toàn nhất cho đệ tử của mình.

"Đúng là nơi chị Nguyệt theo học, bất cứ cái gì liên quan đến chị ấy đều tốt lành cả!" Kim Yến thầm cảm thán, không khỏi hài lòng vì quyết định gia nhập môn phái này của mình.

Sau đó, tất cả thí sinh đều được dẫn qua Thiên giới, chuẩn bị cho bài thi khảo hạch tiếp theo. Nhưng ngay khi vừa bước qua khỏi cánh cổng, họ ngay lập tức bị các dòng thần khí dồi dào làm choáng váng. Đây là kết quả thường thấy đối với những ai lần đầu tiên đến nơi đây. Ngay cả Kim Yến cũng tránh không khỏi khó chịu vì nó.

Được một lúc thì mọi người cũng dần thích ứng mà tiếp tục tiến bước.

Điểm đến thứ hai của họ khi này là một công trình kiến trúc to lớn được xây trên những cây đại thụ khổng lồ. Một khách điếm trên cây, nơi mà toàn bộ thí sinh ngũ phái sẽ tạm trú trong thời gian chờ đợi.

Khắp mọi nơi từ mặt đất đến bầu trời Thiên giới tràn ngập vô số thần thú, chúng bay nhảy khắp nơi, một vài con vật còn tiến đến vui đùa với các thí sinh đang có mặt. Ngay cả cây cỏ lá hoa cũng đều mang theo những phản ứng như thể đấy là các sinh vật có tri giác. Tất cả những điều đó làm mọi người nghĩ mình như đang rơi vào giấc mơ tuyệt đẹp mà không bao giờ muốn tỉnh lại.

Kim Yến cũng có cùng tâm trạng với họ. Cô quan sát tứ phía mà há hốc mồm, lại thêm phì cười khi nhìn Thu Hỷ vui đùa với một chú mèo biết bay lượn vòng quanh, hay Chu Thành đang bị một cây hoa cắn trúng phần mũi do cố gắng hít lấy hít để hương thơm từ nó.

Bỗng tiếng hô từ một thí sinh vang lên kéo theo sự chú ý của tất cả, ai nấy đều nhìn về hướng người đó chỉ tới:

"Nhìn kìa, trông nó thật hùng vĩ!"

Cảnh mà bọn họ đang quan sát là một vùng đất rộng lớn lơ lửng trên không trung, len lỏi giữa những tầng mây, vững vàng mạnh mẽ như có cả một thế lực chống đỡ phía bên dưới. An Tĩnh thấy phản ứng mọi người thì lệnh cho Kiều Nguyệt giải thích:

"Đó là lục địa bay Tước Vũ, khu vực mà ngũ đại phái ngự trị. Bất cứ ai được nhận làm đệ tử sau kì khảo hạch này sẽ được phép sống ở đó."

Nghe vậy, tất cả thí sinh đều trở nên hào hứng, mong muốn có thể thuận lợi hoàn thành những bài thi sắp tới.

Các phái sắp xếp cho thí sinh của mình nơi ngủ nghỉ và sinh hoạt. Sau một ngày thư giãn, họ bắt đầu tổ chức buổi khảo hạch tiếp theo.

Do mỗi phái có biện pháp kiểm tra khác nhau nên thời gian lẫn phương thức đều không đồng nhất. Nếu bốn phái khác tập trung vào thể lực và tu vi của thí sinh ở lần thi thứ hai. Thì ngược lại, phía Thanh Linh lại muốn xem xét về mặt hiểu biết lẫn nhận thức. Chính vì vậy mà hàng trăm người muốn gia nhập bổn phái ngày hôm nay phải lao đầu vào các câu hỏi, đồng thời viết ra những bài luận về đạo lí làm thần, bổn phận của người tu thần.

Lẽ dĩ nhiên những điều ấy Kim Yến đã được Minh Nguyệt phổ cập bài bản từ lúc còn nhỏ. Việc vượt qua bài kiểm tra "Nhận thức" này phải nói là dễ như trở bàn tay.

Ngồi viết từ đầu giờ thìn đến cuối giờ tỵ*, các thí sinh sau khi nộp bài luận thì được phép nghỉ ngơi, dùng điểm tâm trong lúc chờ kết quả. Đúng vào lúc ấy thì các phái khác cũng kết thúc buổi khảo hạch mà đồng loạt trở về.

(*Từ bảy đến mười một giờ trưa.)

Kim Yến đứng trước tấm bảng thông báo danh sách và thứ hạng các thí sinh vượt qua bài thi. Từ dưới lên Chu Thiện đứng thứ ba trăm, Thu Hỷ hai trăm, Mục Dao và Đặng tiểu thư đồng hạng mười, Kiều Anh hạng chín và cô thì đứng thứ hai. Kim Yến chỉ thua một người nhận điểm tuyệt đối có tên là "Lý Ngữ Yên".

Trong lúc Kim Yến vẫn đang suy tư muốn biết người đứng đầu trông ra làm sao thì Thu Hỷ đã tiến đến, vỗ vai cô, chỉ hướng đến một đám đông đang tụ tập. Cô cũng đồng ý mà đi cùng Thu Hỷ đến xem có việc gì đang xảy ra.

Nơi đó có khoảng chừng mười đệ tử nội môn của Mộc Tử phái, họ đang đồng thanh mẳng mỏ một nữ tử có vẻ là thí sinh.

"Lý Ngữ Yên, ngươi cũng mặt dày lắm!" Một nam đệ tử lên tiếng. "Sau khi bị trục xuất khỏi Mộc Tử, bây giờ lại len lỏi muốn vào Thanh Linh à?"

Kim Yến kinh ngạc khi nghe thấy cái tên đó. Không ngờ nữ nhân trước mắt chính là người đứng đầu trong cuộc thi vừa rồi. Nhưng nhìn thái độ mà các đệ tử nội môn Mộc Tử đối với cô ấy thì có vẻ mọi chuyện không đơn giản.

"Ta có gia nhập nơi nào thì cũng đâu có liên quan gì đến các ngươi?" Ngữ Yên cứng rắn đáp trả.

"Ha? Đúng là không liên quan, chỉ là chúng ta thắc mắc ngươi đang có âm mưu gì tiếp theo đây?" Một nam đệ tử dẫn đầu mười người lên tiếng.

"Ta chẳng có âm mưu gì cả." Ngữ Yên hai tay khoanh lại, không nhìn hắn mà nói.

Nam đệ tử liền hướng về mọi người, cố dùng thanh âm cao nhất để nói cho tất cả đều có thể nghe thấy.

"Mọi người nghe ta nói, nữ nhân này lúc trước giả nam trang trà trộn vào làm đệ tử Mộc Tử phái. Một thời gian sau bị phát hiện và được giải đến trước Chưởng Môn chúng ta nhằm để ngài định đoạt. Nhưng cô ta lại đê tiện bảo rằng mình vào phái để tìm cha, nhất quyết không thừa nhận mình có âm mưu khác." Nói xong, hắn lại nhìn về Ngữ Yên, nhếch môi cười khinh bỉ.

"Có biết cô ta bảo ai là cha mình không? Chính là Chưởng Môn đáng quý của chúng ta. Thử hỏi, Mộc Tử có luật cấm người trong phái có tư tình nam nữ, làm sao ngài có thể ở bên ngoài có con riêng? Rõ ràng ả vu oan giá hoạ, cố tình bôi nhọ thanh danh một vị trưởng lão, hành vi thật sự đê hèn." Hắn nghiến răng mà nói nhằm tăng sự đả kích trong từng lời.

Ngữ Yên lúc này không thể bình tĩnh được nữa, cô xoay sang tên nam đệ tử ấy, lớn tiếng phân giải:

"Không đúng! Là Chưởng Môn các ngươi, tên Mạc Nghiêm khốn kiếp ấy đã ruồng bỏ mẹ con ta, chỉ vì cái chức phận rách nát lẫn luật lệ thối tha mà phái ngươi đề ra. Hắn từ vợ, từ con, trốn tránh trách nhiệm. Ngay cả khi mẹ ta qua đời cũng không đến thắp lấy một nén hương. Hắn là loại đàn ông tệ bạc nhất, là người cha tồi nhất, không xứng ngồi ở vị trí đó để được người người tôn kính."

"Ai cho phép ngươi nhục mạ Chưởng Môn?" Tên đệ tử tức tối, hắn liền đánh ra một chưởng. Ngữ Yên trúng đòn, liền bật người ra sau, va vào tường và phun ra một ngụm máu.

Kim Yến thấy vậy thì lên tiếng bất bình:

"Này! Ngươi có cần nặng tay như thế không hả? Mọi chuyện còn chưa kịp giải thích rõ. Đây là cách hành xử của Mộc Tử chính phái đấy sao?"

"Thôi nào... Kim Yến!" Kiều Anh một bên nhỏ giọng khuyên nhủ. Không hiểu tại sao muội muội nhà mình lại thích lo chuyện bao đồng đến vậy?

"Ngươi! Con nha đầu này!" Một nam đệ tử khác lên tiếng.

Kim Yến bỏ mặc chúng, nhanh chân chạy đến đỡ lấy Ngữ Yên. Nhưng khi vừa chạm đến thì cô liền bị nàng ta gạt ra mà tự mình đứng dậy.

"Ta không cần ai thương hại!"

Kim Yến nghe vậy cũng thôi không dám tiến đến nữa. Đúng lúc này, tiếng xì xào bàn tán xung quanh vang lên. Mọi người đều nghi ngờ về tính trung thực trong lời nói của hai bên. Tên đệ tử dẫn đầu nghe vậy thì thấy không ổn, tuyệt đối không muốn thanh danh Chưởng Môn một phái bị bêu xấu, bèn đứng ra lí giải:

"Lý Ngữ Yên, ngươi nói Chưởng Môn phủ nhận ngươi là con. Nhưng khi đó, người của Thiên Tôn cũng có mặt, chúng ta cũng tiến hành nhỏ máu nghiệm thân. Và kết quả là ngươi không hề có quan hệ máu mủ với Chưởng Môn. Ngươi còn tính đặt điều đến khi nào?"

"Là Mạc Nghiêm hắn giở trò trong chậu nước, người của Thiên Tôn cũng cùng một giuộc với các ngươi. Nên việc nghiệm thân đó không đáng tin!" Ngữ Yên vội vàng đính chính, trong lời nói thể hiện rõ sự uất ức tột cùng.

Nhưng giờ phút này, mọi người lại đổ dồn về nghi ngờ Ngữ Yên. Dẫu sao thì Thiên Tôn phái cũng là nơi sinh ra người đầu tiên đột phá Hoá Thần tự cổ chí kim. Lời nói lẫn uy tín là nặng tựa nghìn cân.

Tên đệ tử thấy chiều hướng có lợi cho mình thì nhếch môi cười hài lòng, tiếp tục ra sức áp đảo:

"Chứng cứ không có, chỉ biết ngậm máu phun người. Hết bôi nhọ Mộc Tử chúng ta thì lại kéo cả Thiên Tôn vào. Ngươi nói xem, bây giờ ai mà tin ngươi được nữa. Ta tự hỏi, ngươi vào Thanh Linh có phải dự định làm điều tương tự với họ không?"

Biết mình đuối lí, Ngữ Yên chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, từ bỏ việc giải thích, chỉ tức tối lên tiếng:

"Ta sẽ chờ, chờ ngày chứng kiến Chưởng Môn của ngươi thân bại danh liệt."

Nói rồi cô chập chững xoay người bỏ đi. Thấy vậy, Kim Yến một lần nữa đến gần nhỏ giọng.

"Để tôi giúp cô về phòng!"

"Ta đã nói là không cần ai thương hại mà!" Ngữ Yến tức tối, liền phất tay Kim Yến ra.

Nam đệ tử ấy căm tức nhìn cô, cảm thấy không thể không dạy cho Ngữ Yên một bài học để cô ta biết điều hơn. Đồng thời đây cũng là cách thị uy trước các tân đệ tử tương lai, nhằm khiến bọn họ hiểu rõ Mộc Tử phái không phải dễ trêu chọc.

Nói là làm, mặc kệ Kim Yến không liên can còn đang bên cạnh Ngữ Yên, hắn tụ thần lực vào lòng bàn tay, nhanh chóng đánh ra một chưởng về phía hai người họ.

Cảm thấy có sát khí, Ngữ Yên đang dây dưa thì vội đẩy mạnh Kim Yến qua một bên nhằm tránh đi đòn tấn công, toang hứng trọn mọi thương tích.

Nhưng khi đòn ấy sắp chạm vào cô, bỗng một kình lực từ đâu xuất hiện đánh bật chưởng lực của hắn lên thẳng không trung, mất hút khỏi tầng mây.

Lúc này đây, mọi người bao gồm Kim Yến mới nhận ra điều gì vừa xảy ra. Nếu trúng đòn đó, Ngữ Yên đừng nói tham gia vòng thi tiếp theo, ngay cả cơ hội hồi phục trong một năm cũng trở nên khó khăn. Thật sự là một đòn thế thâm hiểm. Kiều Anh vội chạy đến đỡ muội muội mình đứng dậy, sau đó Kim Yến tức tối chỉ tên đệ tử mà nói:

"Này! Ngươi đánh lén mà không thấy nhục nhã sao? Còn ra tay nặng như vậy, đúng là đê hèn mà!"

"Đúng rồi! Mộc Tử cái gì chứ? Ta thấy là khúc gỗ mục nát thì đúng hơn!" Thu Hỷ đứng bên ngoài chứng kiến lúc này cũng vội vàng phụ hoạ.

Kiều Anh lần này không xen vào khuyên nhủ, bảo họ đừng lo chuyện bao đồng. Chính cô cũng bất bình vì hành vi ấy, dẫu sao thì muội muội mình suýt nữa cũng bị trọng thương.

Tên nam đệ tử bỏ mặc lời chất vấn, hắn hướng mắt về phía người đã giải nguy cho Ngữ Yên.

Kiều Nguyệt từ đám đông bước ra, mọi người lập tức chủ động nhường đường. Cô nàng tiến đến phía trước, liếc nhìn qua Ngữ Yên rồi lại quay mặt sang nam đệ tử dẫn đầu Mộc Tử ấy mà nói:

"Thất Tinh, huynh ra tay như vậy thì cô ấy ngày mai làm sao tham dự bài thi tiếp theo của Thanh Linh phái đây?"

Thất Tinh nghe hỏi thì nở ra một nụ cười cứng nhắc, chắp tay hướng Kiều Nguyệt trả lời:

"Nguyệt cô nương chắc cũng nghe thấy câu chuyện của chúng ta từ nãy, nếu vậy thì cô chắc cũng rõ ả ta không đáng tin, nếu giữ lại thì sẽ rất nguy hiểm cho phái Thanh Linh. Chi bằng để Thất Tinh ta đây ra mặt loại bỏ, thế chẳng phải tốt hơn sao?" Nói rồi, hắn lại ném cái nhìn khinh bỉ về phía Ngữ Yên.

Kiều Nguyệt nghe vậy cũng cố nở ra một nụ cười hiền hoà. Cô chắp tay đáp lại:

"Đa tạ phía Mộc Tử đã nghĩ cho bổn phái đến như vậy. Nhưng Thanh Linh có quy định của Thanh Linh. Với lại trong thời gian diễn ra khảo hạch thì an nguy của các thí sinh đều do ta phụ trách, nếu như để xảy ra điều gì sơ sót thì các vị sư phụ bên trên sẽ trách xuống. Mong Thất Tinh huynh nể mặt ta mà bỏ qua cho Lý Ngữ Yên lần này. Chờ khi khảo hạch kết thúc mà cô ấy không được thông qua thì ân oán giữa hai bên, ta sẽ không can thiệp."

Điều mà Kiều Nguyệt nói là vô cùng hợp tình hợp lí, nếu Thất Tinh còn làm khó thì sẽ dẫn đến mất mặt Mộc Tử. Hắn không dại dột gì mà tiếp tục dây dưa, cố tỏ ra thân thiện đáp lời:

"Vậy ta sẽ không làm khó Kiều Nguyệt cô nương nữa. Thứ lỗi đã làm phiền."

Nói rồi, hắn dẫn các đệ tử khác đi khỏi. Ngoài mặt vui vẻ bỏ qua, nhưng trong lòng lại thầm mắng: "Kiều Nguyệt a Kiều Nguyệt, cả Ngữ Yên và nha đầu thối kia nữa! Một lũ đàn bà cũng dám lên mặt với ta! Thật là nhục nhã!"

Sau khi người của Mộc Tử rời đi, Kiều Nguyệt cho giải tán tất cả. Lúc này, Ngữ Yên mới tiến lên hành lễ:

"Cảm tạ Nguyệt tỷ đã ra tay giúp đỡ!"

"Không cần cảm ơn! Như ta đã nói, nếu khảo hạch không qua được, thì ta sẽ không xen vào ân oán của cô và Mộc Tử. Hãy tự bảo trọng lấy!" Kiều Nguyệt lạnh lùng mà đáp, cô không muốn trở nên thân thiết quá với các thí sinh trước khi biết ai sẽ là người được nhận.

Khi về đến phòng mình, Ngữ Yên nhìn thấy Kim Yến đang đứng trước cửa vẫy tay với cô.

"Ngươi đến đây làm gì?" Ngữ Yên hỏi với thái độ đề phòng.

"À thật ra... Tôi chỉ muốn được kết bằng hữu với cô." Kim Yến cố dùng chất giọng thân thiện nhất mà nói ra suy nghĩ của mình.

"Tại sao ta lại phải làm bằng hữu với ngươi?" Ngữ Yên cảm thấy khó hiểu.

"Tôi... tôi." Kim Yến ấp úng không biết nên trả lời ra sao. Sở dĩ cô ra quyết định này vì khi nghe thấy tình cảnh của nàng ta thì lại nhớ đến chính mình, vốn cũng là một người mồ côi mẹ, chưa kể lúc mẫu thân còn sống đã từng bị phụ thân ruồng bỏ. Nhưng Kim Yến ít nhất cũng còn chị Nguyệt và nghĩa mẫu quan tâm, chăm sóc. Nên ở mức độ nào đó, Ngữ Yên lại là người bất hạnh hơn rất nhiều. Tuy vậy, cô lại không thể nói ra lí do này, sợ đụng đến vết thương lòng của đối phương.

"Vì tôi muốn quen biết với người tài giỏi như cô. Trong bài thi vừa rồi, tôi đứng thứ nhì, cô đứng thứ nhất. Cho nên chúng ta lại càng phải giúp đỡ và hỗ trợ nhau." Cô nhanh chóng tìm được lí do khác để thay thế.

"Vậy thôi ư? Ngươi không sợ ta liên luỵ đến ngươi à? Không nhớ những gì tên Mộc Tử phái đã nói hay sao?" Ngữ Yên giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Dĩ nhiên là tôi nhớ. Nhưng tôi lại tin lời cô hơn!" Kim Yến nhanh chóng khẳng định. Vốn trong lời nói của tên nam đệ tử ấy có nhiều nghi vấn, chưa kể hành vi hắn đê hèn, vừa rồi còn dự tính đả thương cả cô, trong khi Ngữ Yên thà bản thân bị thương cũng không muốn người không liên can bị liên luỵ. Chính điều đó đã cho thấy được nhân cách ngay thẳng của cô ấy!

"Tại sao?" Ngữ Yên tiếp tục hỏi.

"Vì cô không làm ra hành vi đê hèn!" Kim Yến thầm nhắc lại cú đẩy khỏi đòn tấn công trước đó.

Biết đối phương ám chỉ điều gì, Ngữ Yên vẫn cố chấp phủ định, mặc dù trong lời nói đã giảm đi sự lạnh lùng.

"Ta chỉ thấy cô quá phiền nên mới đẩy cô ra. Ai mà ngờ tiện nghi cho cô như vậy, tránh được đòn hiểm."

"Đấy! Tôi chưa nói đấy là việc gì nhưng cô đã lập tức biết! Đây rõ ràng là cô chột dạ phủ nhận." Kim Yến cười nham hiểm mà đáp, cô đã thành công gài bẫy được nàng ta.

"Ngươi..." Ngữ Yên tức tối, ngón tay run run chỉ về Kim Yến.

"Thế nào? Tôi nói đúng chứ hả?"

Biết bản thân mình bị lừa vào tròng. Ngữ Yên đành chịu trận, phất tay áo bước qua người Kim Yến, tiến vào phòng. Trước khi đóng cửa, cô nhàn nhạt lên tiếng:

"Cô muốn nghĩ sao cũng được. Còn về việc kết bằng hữu, tốt nhất nên từ bỏ ý định đó đi!"

Khi cánh cửa phòng đã khép lại, Kim Yến thích thú nhìn nó một chút, rồi lại quay đi, thầm nghĩ trong lòng: "Ngoan cố thật! Nhưng với tình hình hiện tại, chúng ta không muốn tiếp xúc nhau cũng không được rồi."

Kim Yến không khỏi nhớ lại lúc mình bị đẩy ra khỏi đòn tấn công ấy. Một người biết suy nghĩ cho người khác như thế thì không nên bị xa lánh và tự nhốt mình trong các mối quan hệ như vậy. Dẫu sao thì chị Nguyệt cũng không có ở đây, Kim Yến muốn có thêm thật nhiều bạn bè nhằm tìm lấy thật nhiều niềm vui.

----------

Trong lúc đó, tại Thiền điện của Chưởng Môn, Thúc Hạo đang trao đổi với Hoạt Bát đôi điều về tà giáo.

"Vẫn không tìm được tung tích của sư phụ ư?"

"Đệ đã theo dõi khắp nơi nhưng mãi vẫn chẳng tìm được bất kì thông tin gì liên quan đến Thổ Di Kiếm. Tên Lai Gia Huấn có vẻ luôn giữ nó bên mình." Hoạt Bát nhàn nhạt lên tiếng.

"Rốt cuộc bọn chúng có âm mưu gì với hồn phách của người chứ?" Thúc Hạo lắc đầu buồn bực nói.

Cả hai người cùng đồng thời lâm vào trầm mặc. Bỗng Thúc Hạo như nhớ đến điều gì, anh cẩn thận dò hỏi:

"Còn chuyện của đệ và sư muội..."

"Thật khó để mà quên đi một người." Hoạt Bát lắc đầu bất đắc dĩ mà đáp. Nghe thấy thế, Thúc Hạo cũng thôi không đề cập đến nữa.

Một khắc sau, cả hai người bỗng nhận ra trên đầu có điều bất thường bèn rời khỏi sảnh chính, tiến về phía cửa, quan sát thấy mây đen tụ vòm trên đỉnh Hậu Linh điện. Thúc Hạo liền nở một nụ cười vui mừng:

"Tiểu Nguyệt lại tiến nhập thêm một tầng nữa rồi."

Hoạt Bát cũng gật đầu phụ hoạ. Nếu thế thì hiện tại tu vi của Minh Nguyệt đã bắt kịp anh ta.

Về phía Minh Nguyệt, tuy lần này đột phá không có Lôi Sát hay Quang Trụ, nhưng sự nhốn nháo khó chịu vẫn diễn ra trong cơ thể. Minh Nguyệt khó khăn lắm mới vượt qua được tầng trở ngại giữa Ngũ Pháp và Lục Pháp, nếu muốn tiến thêm nữa thì quả thật cần rất nhiều thời gian. Xem ra con đường đi đến Bán Nguyên Thần phải mất rất lâu để đạt được.

Kết thúc quá trình tiến nhập Phượng Thần Lục Pháp, Minh Nguyệt chống tay xuống thở dốc vì mệt mỏi.

"Xem ra phải mất nhiều năm hơn nữa mới có thể hoàn thành lời hẹn với tiểu Yến." Cô thầm nhủ.

Bạch Vân từ xa thấy vậy thì xông đến lo lắng hỏi han:

"Mẹ! Mẹ có ổn không?"

"Ta không sao!" Minh Nguyệt đưa tay vuốt ve nó mà trấn an.

Một lúc sau, khi cơ thể dần hồi phục, cô bèn hướng Bạch Vân căn dặn:

"Con nên đến chỗ Kim Yến mà trông chừng con bé giúp ta. Tạm thời đừng đến đây nữa, an toàn của mẹ Yến ta giao phó cho con đấy!"

"Mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ mẹ Yến chu toàn!" Bạch Vân ưỡn ngực hứa chắc chắn.

Một đêm lại trôi qua, hôm nay là ngày diễn ra kì khảo hạch tiếp theo của ngũ đại phái. Như thường lệ, mọi người thuộc các phái khác đã rời đi. Còn về nhóm thí sinh Thanh Linh thì đứng tập trung ở sân trước của khách điếm, nhằm lắng nghe quy chế của bài thi "Ứng biến" lần này.

----------