Lý Hưu Dữ một lời kinh động tới tầng mây trời, nhất thời bốn phía liền nổ tung ra oa. Đều chuẩn bị xem chuyện hài của Vô Cực sơn trang.

Triệu nhị công tử nếu như đi Kham Dư giáo, làm con rể ở rể, Vô Cực sơn trang có thể náo nhiệt rồi. Ai chẳng biết rằng, Triệu Trường Hữu là độc đinh của lão Triệu gia, đến lúc đó, Vô Cực sơn trang có thể tuyệt hậu rồi, trong đó không thiếu gì một vài người cùng Vô Cực sơn trang từng phát sinh, đều hở ra vui mừng.

Một đám người chằm chằm nhìn Triệu Cực bọn họ, rất sợ bỏ qua một động tác, kéo một hồi trò vui.

Triệu Cực chậm rãi giơ tay lên trên bàn, tay nắm vỡ ná chén trà, chậm rãi thu trở lại, từng chút từng chút đặt ở trên đùi mình, ngồi thẳng người dậy, hoàn toàn nhìn không ra tâm tình.

“Lý giáo chủ đang nói giỡn đi!”

Hàn ý thấm xương hiện giờ mới xuyên ra ngoài, theo trên người Triệu Cực cấp tốc nghĩ khuếch tán ra chung quanh, khiến cho người ta có loại âm lãnh sởn da gà.

Nét mặt tươi cười của Lý Hưu Dữ cũng theo trên khuôn mặt diễm lệ đạm đi, một đôi mắt dài nhỏ cũng theo hàn quang chợt lóe, hình thành áp lực vô hình, thản nhiên trước đó toàn bộ lui trong đáy mắt.

“Ta là nghiêm túc!”

“Ta Triệu gia nếu như không đồng ý!?”

Khóe miệng bạc tình, hơi câu ra một cái độ cung, cũng đại biểu vẻ mặt thiện ý. Thay đổi ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua Triệu Trường Hữu, Lý Hưu Dữ quay người lại.

“Các vị anh hùng nghĩ đến cũng có tỷ muội, nếu chịu vũ nhục ấy, không biết sẽ khoanh tay đứng nhìn vị kia làm ra chuyện không bằng chó lợn!? Ta Kham Dư giáo nhưng quyết không phải hạng người nhát gan sợ phiền phức, nên tránh mặt mũi tổng nên tránh, nên xuất ác khí tổng phải xuất. Ta Lý mỗ nhân cùng Kham Dư giáo giáo chúng nhất định phụng bồi tới cùng! Kham Dư giáo mặc dù cùng các vị tiếp xúc không nhiều lắm, lại có một chút hiểu làm trong đó, nhưng tới lúc ấy, sợ rằng vẫn phải thỉnh các vị không ngại hiềm trước đó, cùng Tả minh chủ cùng nhau chủ trì công đạo!”

Hơi hướng mọi nơi ôm quyền, nam tử tuyệt sắc nói nhỏ một tiếng cáo từ, liền ném lại ánh nhìn của mọi người phiêu nhiên mà đi.

Phịch một tiếng, hé ra bàn bát tiên mười hai người ngồi ầm ầm đổ xuống đất, nứt ra thành hai nửa, trên đá cẩm thạch đánh ra vài đạo vết tích, bột vỡ rơi lả tả xuống chung quanh bay bay.

Triệu Cực đứng dậy, nói với Tả Thiên Thu:

“Để Tả minh chủ chê cười, Triệu Cực cũng trước cao từ, thỉnh!”

Nói xong đã nghĩ mang theo một nhà cao thấp rời đi.

“Chậm đã!”

Tả Thiên Thu đi tiến lên, gọi lại Triệu Cực.

“Chẳng hay Triệu trang chủ có tính toán gì không, phải làm sao xử lý việc này?”

Triệu Cực lạnh lùng cười, đã biết hắn không thể từ bỏ ý đồ, quyết sẽ không đơn giản buông tha mình.

“Đây là việc riêng của Triệu gia chúng ta, không nhọc Tả minh chủ phí tâm!”

“Triệu trang chủ lời ấy sai rồi, Lý Hưu Dữ nói ngươi cũng đã nghe, nếu như xử lý không thỏa, chỉ sợ cũng là vấn đề của võ lâm, võ lâm phân tranh cùng nhau, tới lúc đó dẫn phát sinh linh đồ thán, Triệu trang chủ cũng có trách nhiệm!”

“Tả minh chủ không cần lo lắng, vẫn hảo hảo chúc thọ đi, thoái ẩn giang hồ đi! Ba ngày sau tân minh chủ chọn người được định, ta, Triệu gia tất sẽ có ăn nói với tân minh chủ!”

Vung ống tay áo, Triệu Cực nhìn cũng không nhìn Tả Thiên Thu, dẫn đầu đi ra ngoài.

“Lão ca ca chờ ta một chút!”

Khương Dương mang theo người cũng đuổi theo.

Tả Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, nắm chặt nắm tay, một người lại tiến lên nói.

“Cha, liền như thế thả bọn họ đi sao?”

“Hừ, ta muốn xem ba ngày sau, hắn Triệu Cực có bỏ con trai duy nhất của hắn hay không!”

Tả Thiên Thu cũng xoay người tiếp tục bắt chuyện với khách nhân, mà người nọ lại đứng ở nơi nào, hơi lộ ra một dáng tươi cười thanh lệ, nhìn bóng lưng đi xa kia có chút nghĩ ngợi…