Mặc dù sau phóng túng đã mệt mỏi rồi, nhưng mà vẫn như cũ không trở ngại được trắng đêm không ngủ điên cuồng không ngưng, Lý Hưu Dữ phảng phát như không biết dừng, không chịu buông tha cho thanh niên dưới thân.

Từ sáng sớm tới đêm khuya, từ khi sao sa đến khi mặt trời mọc, không có khởi điểm cùng giới hạn, mỗi một lần kết thúc đều là một lần bắt đầu.

Cho dù mệt nhọc, cũng muốn đem thanh niên nhào nặn vào trong lòng mình gắt gao ôm ngủ cùng chỗ, lần thứ hai tỉnh lại thì đó lại là một lần bắt đầu cuồng hoan. Cho dù đói quá, cũng muốn mắt thấy thanh niên nằm ở đó từng miếng nuốt cơm vào, chỉ cần thanh niên thỏa mãn muốn ăn thì một lần dục vọng lại lên.

Dục vọng cả ngày cả đêm, luân phiên thay nhau nổi lên cao trào đem Triệu nhị công tử làm cho tinh bì lực tẫn, tay chân mềm yếu giống như không phải của mình. Ban đầu yết hầu còn có thể miễn cưỡng phát ra tiếng rên rỉ giờ đã khàn khàn không thể phát ra thanh âm gì nữa. Bộ vị thừa thụ vui thích của nam tử chỉ còn lại lửa nóng chết lặng, tới rồi trừ cảm giác lần đó ra thì không còn bất luận cái gì nữa.

Một lần lại một lần lên đỉnh cũng không biết thân đang ở nơi nào, đầu óc hỗn độn chỉ nhớ rõ lúc cuối cùng một lần đặt lên đỉnh cao, lưu lại dung nhan xinh đẹp của nam tử ở sâu trong màng mắt, còn có ánh mắt thâm trầm đó…

Cũng không biết trải qua bao lâu, dường như là bánh xe cuộn tròn đấu đá trên bùn đất, phát sinh âm hưởng sàn sạt, thuận theo trục xe chế từ gỗ truyền tới, tiến vào trong óc.

Đại não vắng vẻ chỉ có xa mã, từng chút từng chút rõ ràng lên, cuối cùng cảm giác được xa đang bình ổn hoạt động.

Lăng lăng mở ra con mắt có chút khô khốc, Triệu nhị công tử liếm liếm làn môi dưới, quay đầu.

Chỉ là cửa sổ treo lụa mỏng xanh, nửa che đậy lộ ra màn trời sáng sủa, sạch sẽ không có nửa điểm mây mù, dưới song kia, nam tử ôm ngực, tay phải nắm lại để ở môi dưới, giả bộ tự suy nghĩ cái gì sâu xa, cảm giác được ánh mắt của thanh niên, nhẹ quay đầu lại, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Trong ánh dương quang ấm áp, nam tử lông mi dài nhỏ khẽ nhúc nhích, ở dưới hốc mắt hình thành một đường họa đạm nhiên. Phượng mâu tinh tế hướng về phía trước nhẹ nhướn, tuôn ra tư tự yếu ớt. Mũi cao thẳng, làm cho người ta có cảm giác quật cường. Khóe miệng hơi mỏng khẽ nhếch, lộ ra toàn bộ cảm tình.

Gió mát thổi thẳng vào, phất qua sợi tóc trước trán nhỏ lẻ vụn vặt.

Nam tử vẫn đẹp phi phàm cũng chưa bao giờ thấy mỹ lệ như vậy.

Nam tử dần dần cúi đầu, mãi cho đến cơ hồ gần như thấy ảnh ngược của mình trong phượng mâu kia, chỉ cần nhẹ nhàng khẽ động là có thể đụng chạm tới.

Ngay khi cự ly đã quá gần, lại vì dung nhan mỹ nhân mà vô pháp hô hấp, vô pháp di động đường nhìn, đột nhiên thoáng cái nhớ tới gì đó, vài thứ mới hiện lên, đằng một cái, vành tai đỏ mạnh lên, mặt quả thực đỏ đến như quả táo.

“Ngươi… ngươi…”

Triệu nhị công tử không có chỗ lui, quẫn bách xấu hổ nhìn mặt nam tử.

Nam tử nhàn nhạt lộ ra miệng cười, đều hóa ở khóe miệng, lúc này mới thỏa mãn hướng sau đứng dậy, cầm lên chén trà nhỏ trên bàn, rót đầy, đưa tới trước mặt Triệu nhị công tử.

Triệu nhị công tử giống như vội vàng che giấu nhận lấy, ba lần hai lượt đem nước trà ấm uống vào. Hình ảnh *** từ trong đầu vọt tới.

Nhìn ngắm chung quanh, Triệu nhị công tử cố ý làm cho tiếng nói cấp bách, cảm giác không còn khô ách, hư hư thực thực nói sang chuyện khác:

“Chúng ta giờ là muốn đi nơi nào!”