“Lý giáo chủ vốn là song sinh, sinh mẫu chính là Vân phi nương nương năm đó được sủng ái nhất trong cung, cũng chính là thái hậu hiện nay. Đệ đệ song sinh kia của ngươi…”

Ngự y trong cung tới dừng lại không nói, một đôi con ngươi ôn nhuận chằm chằm nam tử tuyệt đại trước mắt, thật sâu hít vào một hơi, hai vai buông xuống chậm rãi phun ra.

“Đó là tân hoàng vừa đăng đại bảo!”

Thanh niên ôn hòa cuối cùng thay đổi đường nhìn, nhẹ nhàng cúi đầu.

“Thế nhân chỉ nói thái hậu chỉ sinh ra có một con, chính là đương kim hoàng thượng. Ai lại biết Thần Nghĩa vậy mà còn có một ca ca song sinh. Vân Phi năm đó sinh hạ hai người, sợ tranh đấu cung đình một người cũng không bảo toàn được, mới ủy thác huynh trưởng, Đoạn Vân Lâu từng nhậm tam phẩm đới đao, đem một hài tử ra khỏi cung, mà hài tử kia chính là Lý giáo chủ!”

Thanh niên nâng đầu lên, thần sắc thêm phần cảm giác không rõ.

“Việc đã vậy, Lý giáo chủ còn muốn giấu diếm?!”

Lý Hưu Dữ vẫn như cũ thưởng thức quân cờ trong tay, thẳng đến khi Bạch Lưỡng Thế nói xong mới đưa nó vào trong hộp cờ. Chuyển đường nhìn tới người đang ngồi đối diện đã đem mình từ ngoài quỷ môn quan kéo về, lúc này mới vững vàng mở miệng:

“Thì làm sao, hai mươi năm qua, ta chỉ biết sư phụ sư mẫu, không biết người khác. Đệ đệ thì sao, mẫu thân lại như thế nào, đều cùng ta không quan hệ! Bọn họ một người hoàng thượng, một người thái hậu, đều là người triều đình, mà ta Lý Hưu Dữ chính là không muốn cùng triều đình có quan hệ gì.”

“Lý giáo chủ, nếu như ta nói thái hậu hiện giờ, mẫu phi của ngươi muốn trông thấy ngươi thì sao?”

Lý Hưu Dữ mỉm cười rất là sâu xa.

“Bạch ngự y, e rằng không phải muốn gặp ta vấn đề này! Là hoàng đế bệ hạ mới đăng cơ của ngươi sợ ta quay về hoàng cung tranh vị đi!”

Bạch Lưỡng Thế cắn chặt môi dưới, cả mặt tái xanh.

“Lý giáo chủ vẫn là đi gặp đi!”

Lý Hưu Dữ ánh mắt vừa sắc, mày dài nhỏ lại hơi nhíu lại, không nói gì nhìn Bạch Lưỡng Thế sắc mặt xấu xí.

“Kham Dư giáo của Lý giáo chủ ở quan ngoại thì không sợ, nhưng mà Vô Cực sơn trang cũng không xong!”

Lý Hưu Dữ nháy mắt trợn trừng, tiếp theo thì híp lại cười, cười ra cả tiếng.

“Ta cùng với Vô Cực sơn trang là không có liên quan cũng chẳng giao tình, hắn thế nào cùng ta lại có quan hệ gì!”

Bạch Lưỡng Thế buông ra môi dưới, nhìn khuôn mặt không lộ ra bất luận biểu tình gì này, nhẹ nhàng động khóe miệng dưới, câu ra một mạt cười khe khẽ. Lúc bình tĩnh thì lộ ra một tia u buồn không phù hợp trên khuôn mặt ấy, khiến nó vặn vẹo.

Rõ ràng hẳn là ở thế thượng phong, lại không biết vì sao ngược lại khiến người ta cảm thấy một loại bi thương, khởi đầu từ đáy lòng lên.

“Quan hệ tình cảm của ngươi với Triệu công tử, này Vô Cực sơn trang, ngươi vẫn là gìn giữ đi!”

“Ta nếu nói không!”

Lý Hưu Dữ thu lại thần sắc, da thịt tuyết trắng trong suốt dần dần đỏ lên, mắt lộ ra dị quang, thanh âm càng hiện nghiêm khắc.

Bạch Lưỡng Thế nhắm chặt hai mắt lại, lần thứ hai hung hăng mở ra, bình tĩnh ngập mắt khiến cho người ta không thấy được gì, khóe mắt trước sau như một nhu hòa. Nhưng hơn phân nửa là trong suốt và kiên định, biểu tình cực độ chăm chú.

“Lý giáo chủ, vì hắn, ngươi vẫn là đi gặp một lần đi!”

Lý Hưu Dữ trầm sắc mặt nhìn thanh niên cười lên thì làm ấm lòng người ta, Bạch Lưỡng Thế ánh mắt phức tạp nhìn nam tử cùng người mình yêu có tướng mạo tương đồng này, cứ lẳng lặng nhìn như thế, phảng phất như muốn thấu suốt linh hồn, chưa phát giác ra có loại cảm giác ngay cả đối phương cũng nhìn thấu.

“Nếu hắn lo lắng như vậy, ngươi vì sao còn phải cứu ta! Là bởi vì nguyên do ta cùng người nọ tương tự?!”

Thanh niên đối diện im lặng không nói cái gì, khả con mắt hạ xuống cùng với ánh mắt tham luyến không buông, đã tiết lộ ra đáp án khẳng định.

Cánh tay đẹp dài nhỏ cầm lên một quân trắng đặt ngoài bàn cờ, đặt xuống, ván cờ toàn bộ chết cứng không ngờ lại có một phen biến hóa kinh thiên khác.