Sở Hiểu Phong mặc xong quần áo lại thấy Cung Nghị hàng mày nhíu càng lúc càng chặt, trong lòng không khỏi trầm xuống. Hắn không dám bước lên, cũng không dám hỏi gì, đành lẳng lặng đứng ngốc bên giường suốt nửa tiếng đồng hồ.

Mà trong nửa tiếng đó, Cung Nghị rốt cuộc cũng thông suốt. Thích chính là thích, sao phải tính toán chuyện trên dưới làm gì, có lẽ bị áp vài lần rồi sẽ quen.

Mãi một lúc sau hắn mới phát hiện Sở Hiểu Phong đã ra khỏi vòng tay mình, nhưng vẫn đứng bên giường. Thấy đối phương bộ dáng bàng hoàng bối rối, hắn không khỏi có chút lo lắng, hỏi: “Hiểu Phong, ngươi làm sao vậy?”

“Ta…… Ta……” Sở Hiểu Phong ấp úng nửa ngày vẫn chưa nói thành lời.

“Ngươi đưa quần áo cho ta trước đã.”

“Nga.” Sở Hiểu Phong nhặt quần áo lên, sau đó thấy Cung Nghị khỏa thân rời giường, tầm mắt chuyển xuống mông hắn, tự hỏi liệu có phải mình đã không chút thương hương tiếc ngọc, lộng đến hắn bị thương.

Cung Nghị mặc quần áo vào, đi đến bên cạnh Sở Hiểu Phong, cúi đầu nhìn hắn, biểu tình nháy mắt trở nên dị thường nghiêm túc: “Hiểu Phong, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Chuyện… chuyện gì……” Sở Hiểu Phong dè dặt hỏi, chột dạ không dám đối diện ánh mắt của đối phương. Trong ấn tượng, Cung Nghị luôn ôn nhu với hắn, vẻ mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười. Đây là lần đầu tiên hắn thấy đối phương lộ ra loại biểu tình đáng sợ này. Một cỗ áp lực vô hình đột nhiên vây lấy hắn, dồn dập tới nỗi hắn sắp nghẹt thở. Hắn biết việc đã đến nước này cũng vô pháp vãn hồi, muốn đánh muốn giết gì cũng được, hắn chỉ hy vọng đối phương đừng không để ý đến hắn.

Trong chốc lát, từ đỉnh đầu truyền đến một giọng nói ôn hòa: “Chúng ta quen nhau đi!”

“Ơ?!” Lời này khác xa với tưởng tượng, Sở Hiểu Phong hoài nghi liệu có phải do mình khẩn trương quá độ mà nghe lầm, hỏi dò: “Quen nhau? Ngươi muốn ta làm bạn trai của ngươi?”

“Ân, quen nhau, ta cũng làm bạn trai của ngươi.”

Ngữ khí chắc chắn, ánh mắt kiên định, khiến Sở Hiểu Phong đứng ngốc lăng tại chỗ. Dung lượng não bộ hắn vốn không được lớn cho lắm, căn bản không kịp tiếp thu chuyển biến đột ngột như vậy, hắn ngơ ngác nhìn đối phương, không biết nên phản ứng thế nào.

Cung Nghị cảm thấy bộ dáng trợn mắt há mồm này của hắn cực kỳ thú vị, muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia, do dự trong chốc lát, vẫn là không hôn, lấy tay xoa đầu hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đồng ý không?”

Sở Hiểu Phong bất thình lình đón nhận hạnh phúc đâm ra ngu muội, hắn nuốt nuốt nước bọt, miệng há rồi khép, khép rồi lại há, ú ớ nửa ngày vẫn không nói được một câu.

Cung Nghị nhíu mày: “Ngươi không muốn làm bạn trai của ta sao?”

Không đợi Sở Hiểu Phong đáp lời, hắn nói tiếp: “Nếu ngươi không muốn, ta cũng không miễn cưỡng.”

……

“Bất quá ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút.”

……

“Chúng ta đã thân mật thể xác rồi.” Cung Nghị nói xong, trên mặt lại nổi lên một tầng đỏ ửng khả nghi: “Hơn nữa ngươi đã nói sẽ chịu trách nhiệm với ta.”

Nghe đến đó, Sở Hiểu Phong mới phản ứng, lời đã nói ra đương nhiên không thể thu lại. Hắn giữ chặt tay Cung Nghị, lắp bắp nói: “Ta… ta sẽ chịu trách nhiệm…… Ta nguyện ý…… nguyện ý làm bạn trai của ngươi……”

Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ cần có thể trở thành người yêu của Cung Nghị, Sở Hiểu Phong đã vui lắm rồi. Hắn muốn kéo đối phương vào lòng, lại chán nản phát hiện mình quá thấp, dù đứng thẳng lưng vẫn chưa cao tới cằm người ta.

Trái lại, Cung Nghị đã ôm gọn hắn vào lòng, cúi đầu hôn lên mái tóc hắn: “Nếu chịu rồi thì không thể đổi ý a.”

Ngửi thấy vị đạo trên người đối phương, tim Sở Hiểu Phong đập loạn không thôi, lặng lẽ úp mặt vào bờ ngực rộng lớn kia, lòng ngập tràn hạnh phúc, hắn trịnh trọng hứa hẹn: “Ân, không đổi ý……”

Trong phòng im ắng, hai người gắt gao quấn lấy nhau, bởi vì thẹn thùng nên chưa tiến thêm bước nào thân mật hơn. Mãi cho tới khi đứng tê cả chân, bọn họ mới buông tay.

Sở Hiểu Phong ngẩng đầu liền phát hiện trên cổ áo Cung Nghị mất một cái nút. Hắn tìm dáo dác khắp phòng, vẫn không thấy, nhìn đồng hồ đã không còn sớm, vơ lấy ví tiền chạy ra ngoài.

Cung Nghị theo sau hắn thắc mắc: “Hiểu Phong, ngươi đi đâu vậy?”

“Mua nút.” Sở Hiểu Phong chỉ vào cổ áo hắn: “Chỗ này thiếu mất một cái.”

“Nga.” Cung Nghị cúi đầu nhìn một chút, lập tức nhoẻn miệng: “Chúng ta cùng đi.”

Mặt trời ngã về tây, màn đêm lặng lẽ buông xuống. Bận rộn cả ngày, ai cũng vội vàng về nhà ăn cơm, chỉ mình hai người họ bụng rỗng đi chợ, kết quả không tìm được chỗ nào bán loại nút giống như vậy. Bọn họ lại tiếp tục ra chợ đêm, quần thật lâu mới phát hiện một quầy bán kim chỉ nút.

Sở Hiểu Phong ngồi xổm trước quầy tìm kiếm từng loại, vẫn là không tìm được loại giống với cái nút kia, hắn bèn chỉ vào cái nút trước ngực Cung Nghị hỏi chủ quầy: “Bà chủ, ở đây có loại nút giống như vậy không?”

Chủ quầy liếc nhìn Cung Nghị một cái: “Nút trên cảnh phục ta không có bán.”

Cung Nghị ngồi xuống, nghiêm trang nhìn chủ quầy, nghiêm túc mở miệng nói: “Ta nghĩ ngươi nên nhìn cho kỹ rồi hãy kết luận.”

Chủ quầy là một phụ nữ trung niên, bộ dáng cao lớn thô kệch, vai rộng lưng to, vừa nhìn đã biết ngay là loại đàn bà đanh đá hung dữ. Nàng ngẩn người, sau đó chửi ầm lên, phun ra một cơn mưa nước miếng: “Quầy nút của mình chẳng lẽ ta không biết?! Nói không có bán chính là không có bán! Ngươi như thế nào không tin?! Cảnh sát thì giỏi lắm sao! Cảnh sát là có thể khi dễ tiểu thị dân sao?! Không có thứ đó chẳng lẽ bắt ta ói ra vài cái cho ngươi?!”

Sở Hiểu Phong bị khí thế sấm sét của nàng kia dọa cho một mẽ, giật giật vạt áo Cung Nghị, nhỏ giọng nói: “Cảnh sát ca ca, chúng ta đi thôi, ngày mai ta tìm chỗ khác mua cho ngươi.”

“Nga, vậy chúng ta đi ăn tối.” Cung Nghị đỡ Sở Hiểu Phong đứng lên, tiếp theo nói với chủ quầy: “Đại thẩm, ta chưa bao giờ khi dễ tiểu thị dân. Lập cảnh vì công, chấp pháp vì dân, toàn tâm toàn ý phục vụ cho nhân dân, đây mới là chuyện ta phải làm.”

Chủ quầy đập bàn đứng lên, hốt một nắm nút ném vào mặt Cung Nghị, rống giận: “Ngươi vừa gọi ta là gì? Đại thẩm?! Lão nương còn chưa tròn 40!! Mắt ngươi bị chó tha mất rồi sao!”

Chủ quầy bày ra tư thế người đàn bà chanh chua ngoác mồm chửi đổng, chuẩn bị đại chiến, nhưng không ngờ Cung Nghị không chút phản ứng, chỉ kéo tiểu ú nu kia đi mất.

Giọng của tiểu ú nu từ xa bay tới: “Cảnh sát ca ca, ngươi thật bao dung! Ta còn tưởng ngươi sẽ giáo huấn gấu mẹ vĩ đại kia a!”

Gấu mẹ vĩ đại?! Chủ quầy khóe miệng run rẩy: “Hai tên ngốc! Nếu tìm không thấy cái nút giống vậy, thì có thể tìm loại tương tự, rồi thay hết toàn bộ nút trên áo a!”

Hai người ra khỏi chợ đêm, tìm một quán ăn, vừa mới tiến vào đã chạm trán Cung papa trong đó.

Cung papa vốn đang uống rượu, nhìn thấy con mình liền đổi sắc mặt, hướng về phía hắn hét lớn một tiếng: “Tiểu tử ngươi cư nhiên dám ăn chơi! Chiều nay sao không đi làm?!”

Cung Nghị nhìn ly rượu trước mắt Cung papa, không khỏi nhăn mặt nhíu mày: “Ba, ngươi lại lén uống rượu? Ngươi bị chứng cao huyết áp không thể uống rượu a.”

“Ngươi còn dám quản lão tử!” Cung papa tức giận đến đập bàn: “Cả buổi chiều ngươi đã làm gì?”

Cung Nghị thành thật trả lời: “Uống rượu.”

“Uy, ngươi đúng là con ta!” Cung papa lại vỗ bàn, “Ngày mai chờ chịu phạt đi!”

Cung Nghị kéo Sở Hiểu Phong ngồi đối diện với Cung papa, sau đó gom sạch mấy bình rượu dẹp dưới đất: “Ân, ta cam nguyện bị phạt, ngươi cũng đừng uống rượu được không.”

Cung papa hừ vài tiếng, cuối cùng không la không hét nữa. Hắn chuyển tầm mắt sang Sở Hiểu Phong, nhìn một lượt, cảm thấy tiểu ú nu này trông quen quen.

“Hắn là ai a?”

“Hàng xóm của ta, lần trước có đến cảnh cục gặp ngươi.” Cung Nghị cười khẽ, lại giới thiệu với Sở Hiểu Phong: “Hiểu Phong, đây là lão ba của ta, ngươi còn nhớ không?”

“Ân, nhớ.” Sở Hiểu Phong nhìn Cung papa một cái, gọi một tiếng “Bác trai khỏe” rồi vội cúi đầu thật thấp.

“Tiểu tử này như thế nào cứ hay e thẹn thế kia.” Cung papa nhịn không được lẩm bẩm một câu, định bàn chút việc nhà với con trai, nhưng phát hiện hắn căn bản không hề chú ý đến mình.

Cung Nghị vẫn nhìn tiểu ú nu, ánh mắt thực không ổn cho lắm, trong mắt dường như tràn đầy ôn nhu. Hơn nữa hai đứa cứ dính lấy nhau, tay chạm tay, tư thế này quá mức ái muội nha.

Cung papa giả bộ không cẩn thận làm rơi chiếc đũa xuống đất, lúc khom lưng nhặt lên, nhân tiện đảo mắt quan sát bọn họ một chút, quả nhiên thấy hai tên đang nắm tay nhau.

Cung papa ngồi thẳng lưng lại, ho khan hai tiếng, muốn thu hút sự chú ý của bọn họ, nhưng hiệu quả không như mong đợi, thằng con ngốc của hắn vẫn đang ngắm nghía tiểu ú nu đến ngẩn người, còn tiểu ú nu vẫn cúi đầu, không biết là suy nghĩ cái gì.

Hai đứa ngốc! Cung papa bĩu môi, sau đó lên tiếng: “Cung Nghị, theo ta vào WC.”

“Ân.” Cung Nghị đáp ứng một tiếng, lại quay đầu nói với Sở Hiểu Phong: “Ở đây chờ ta, ta đi chút sẽ về ngay.”

Sở Hiểu Phong gật gật đầu: “Nga, hảo.”

Cung papa đi phía trước, thổi râu trừng mắt, trong lòng oán thầm, ngươi đâu phải bà xã hắn, báo cáo với hắn làm gì a?

Tới WC, Cung papa liền hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngươi có quan hệ gì với tiểu ú nu kia?”

Cung Nghị cũng không giấu diếm: “Tình nhân.”

Cung papa cả kinh há hốc mồm: “Hắc! Ngươi thật sự dẫn một nam nhân về làm dâu nhà ta sao?”

Cung Nghị năm nay hai mươi lăm tuổi, Cung mama đối với chuyện hôn nhân đại sự của hắn rất ư sốt ruột, nhớ năm đó nàng với Cung papa hai mươi lăm tuổi đã sinh ra hắn. Nàng luôn tất bật giới thiệu cho hắn không biết bao nhiêu đối tượng, có điều hắn cứ thờ ơ, không vừa ý cô nào. Cung papa từng nửa đùa nửa thật nói, tiểu tử Cung Nghị này không chút hứng thú với nữ nhân, khuyên Cung mama nên chuẩn bị sẵn tâm lý, tương lai quý tử của họ nhất định sẽ dẫn một thằng con dâu về ra mắt.

Lời nói đùa giờ biến thành sự thật, Cung papa có điểm không thể chấp nhận, nhưng quá hiểu tính cách của Cung Nghị. Tiểu tử này thật thà, hay chấp nhất, lại quá mức cổ hủ, làm việc gì cũng luôn làm đến cùng, cho dù đụng phải chướng ngại vật cũng không quay đầu lại, một khi hắn đã quyết định, tuyệt không dễ dàng từ bỏ.

Cung papa trước giờ đều không muốn can thiệp vào đời tư con mình, tiểu tử này đã lớn như vậy rồi, hẳn là có năng lực chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân, tương lai bất luận tốt hay xấu, con đường là do chính hắn chọn.

Cung papa trong lòng tự an ủi, tiểu tử kia ngoại trừ hơi béo, nhưng tính tình có vẻ rất được, thành thành thật thật dễ bắt nạt, nữ nhân bây giờ so ra quá mạnh mẽ, thằng con ngốc của ta e là khó mà chế ngự được các nàng. Không như tiểu ú nu này, nói năng gia giáo nhỏ nhẹ, động chút là đỏ mặt, bộ dáng y như con thỏ trắng ngây thơ, ngốc tử nhà ta còn sợ không thu phục được hắn sao!

Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Cung papa cuối cùng cũng đã thành công thuyết phục chính mình chấp nhận chuyện này, thế mà Cung Nghị lại tàn nhẫn phun ra một câu làm hắn chết đứng.

“Ba, không phải con dâu, có lẽ là ‘con rể’ a.”

“Ngươi nói cái gì?!!”

Rống xong một tiếng, Cung papa huyết áp cấp tốc cuồn cuộn dâng tràn, hai mắt đứng tròng, ngã xuống cái rầm, hôn mê bất tỉnh.

Cùng lúc đó, Sở Hiểu Phong đang gọi điện cho mama, hắn đỏ mặt áp vào di động, nhỏ giọng nói.

“Mẹ, ta đang yêu ……”

……

“Hắn rất tốt với ta, không giống như kẻ trước kia, hắn sẽ không lừa gạt ta, càng không đùa giỡn tình cảm của ta.”

……

“Hắn là cảnh sát, cao khoảng mét tám lăm, bộ dáng cường tráng, võ công cũng không tồi.”

……

“Hở? Chúng ta ai là lão công a?”

……

“A…… Hình như là ta…..”

……

Đầu dây bên kia bỗng nhiên truyền đến một trận cười quỷ dị, tiếng cười phi thường lớn, ngay cả những người chung quanh cũng nghe thấy. Sở Hiểu Phong thiếu chút nữa thủng màng nhĩ, vội vã đẩy di động ra xa.

Một đạo thanh âm lanh lảnh cao vút vang vọng khắp quán ăn: “Oa, bảo bối, ngươi tuyệt lắm! Cảnh sát cũng bị ngươi thu phục! Ngươi chờ đó, mama lập tức quay về giúp ngươi lo liệu hôn lễ, cưới vợ cho ngươi!”