Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 2 - Chương 17: Khôi phục võ công

Edit: Giọt mực xanh Beta: Vi Vi Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt chăm chú nhìn chằm chằm chiết phiến của Nam Lăng Duệ không nhúc nhích.

Bức tranh mỹ nữ trên mặt chiết phiến trong tay Nam Lăng Duệ hiện giờ chính xác là thủ pháp của nàng.

Điều đó chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ rằng mặt trên của chiết phiến này do nàng vẽ, chỉ có thể là do nàng vẽ, người khác không thể bắt chước được.

Chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ lúc nàng tỉnh lại ở bên hồ Uyên Ương trong hoàng cung không phải là lúc mới đến đây, mà là đã đến trước đó. . . . . .

Còn chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ nàng thật sự mất trí nhớ, nàng chính là Lý Vân cũng là Vân Thiển Nguyệt, nhìn cánh quạt của Nam Lăng Duệ đã cũ kỹ, nhìn dấu vết cũng phải có ít nhất hơn mười năm rồi, vậy nàng đã đến đây hơn mười năm rồi. . . . . .

Chứng tỏ. . . . . .

“Tiểu nha đầu, phát ngốc cái gì?” Nam Lăng Duệ đi tới “soạt” một tiếng khép chiết phiến lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần, cau mày nói: “Làm sao một thân đầy nước? Đừng nói với ta là ngươi mặc cả quần áo đi tắm!”

Thần trí của Vân Thiển Nguyệt trong nháy mắt bị kéo về, nàng lấy lại bình tĩnh, muốn cười nhưng cười không nổi nghiêm mặt nhìn Nam Lăng Duệ hỏi “Tại sao ngươi không đến Đức thân vương phủ thăm Diệp Thiến, đến đây làm gì?”

“Bản thái tử nghe nói Thanh Uyển công chúa tới, Thanh Uyển công chúa là mỹ nhân, bản thái tử muốn đi vào xem.” Nam Lăng Duệ vòng qua Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt nhìn thoáng qua Tây Phong uyển, lúc này mơ hồ truyền đến tiếng khóc mềm mại của Thanh Uyển công chúa, ánh mắt hắn chớp chớp, bỗng nhiên vui vẻ “Chẳng lẽ bên trong là đang diễn trò? Khóc hí? Vậy bản thái tử tới thật không đúng lúc. Mỹ nhân khóc nỉ non, hoa lê đái vũ, thật không xinh đẹp nha!”

“Mỹ nhân?” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng “Như là một đứa trẻ ba tuổi.”

“Hử?” Nam Lăng duệ nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Lúc này trong lòng Vân Thiển Nguyệt rối loạn, nhìn Nam Lăng Duệ một cái, không chút dấu vết quét qua chiết phiến trong tay hắn, nơi đuôi quạt là nàng đặc biệt nhấn nét, không thể nào sai được. Nàng thản nhiên thu hồi tầm mắt, vòng qua Nam Lăng Duệ bước đi, để lại câu nói “Ngươi muốn thì tự mình vào xem đi!”

“Ngươi muốn đi đâu?” Nam Lăng Duệ xoay người hỏi.

“Đi chỗ lão đầu tử.” Vân Thiển Nguyệt không quay đầu nói.

“Trên người ngươi đều ướt đẫm, cẩn thận nhiễm phong hàn, quay về thay quần áo rồi hẵng đi!” Nam Lăng Duệ nói.

“Ngươi rất quan tâm ta?” Vân Thiển Nguyệt dừng bước xoay người lại, nhướng mày nhìn Nam Lăng Duệ.

“Đương nhiên, bản thái tử muốn cưới ngươi làm thái tử phi Nam Lương mà!” Nam Lăng Duệ cười gật đầu.

“Không phải là Thái tử trắc phi sao? Chính phi của ngươi là Tố Tố.” Vân Thiển Nguyệt hỏi. Mặc dù lúc đó nàng bị trói ở trên đài giám trảm, nhưng nàng hiểu thần ngữ (ngôn ngữ môi), nhất cử nhất động và từng câu của bọn họ ở trên giám trảm tịch nàng nghe rất rõ ràng.

“Bản thái tử chỉ là lừa Lão hoàng đế kia thôi chứ làm sao có thể để ngươi làm trắc phi, là chính phi mới đúng.” Nam Lăng Duệ cong môi cười một tiếng “Cho nên, hiện giờ sức khỏe ngươi kém như vậy cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, nếu không khi đến Nam Lương ngày ngày cần bản thái tử dùng thuốc tốt điều trị cho ngươi.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ, tâm tư trăm biến vạn hóa, bỗng nhiên cười một tiếng, nhẹ giọng hỏi “Nam Lương có tốt không?”

Nam Lăng Duệ ngẩn ra nhưng ngay sau đó gật đầu “Đương nhiên tốt! Phong cảnh đẹp đẽ, trên núi hoa nở rực rỡ, bốn mùa đều là mùa xuân!”

“Tốt! Nếu ta không có ai muốn, không có ai thèm lấy, đến lúc đó sẽ cùng ngươi đi Nam Lương.” Vân Thiển Nguyệt ném một câu nói, xoay người rời đi.

Cây quạt nàng vẽ cho ca ca mà Vân Mạnh nói đến có phải là cây quạt ở trong tay Nam Lăng Duệ không? Cái này nàng dùng tay vẽ vì sao lại được Nam Lăng Duệ coi như bảo vật? Ký ức mười lăm năm nàng mất đi rốt cuộc là thế nào? Nàng còn có bao nhiêu bí mật? Nàng nhắm hai mắt, tự nói với mình không vội, không nên gấp, người một khi gấp gáp, sẽ làm sai chuyện, càng vào lúc này nàng càng cần phải giữ bình tĩnh không nên để cho lòng đại loạn.

“Không ai muốn mới cùng ta đi Nam Lương? Ta lúc nào thành người lựa chọn cuối cùng vậy?” Nam Lăng Duệ bất mãn lẩm bẩm một tiếng, nhìn Vân Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại đi xa, hắn thu hồi tầm mắt cúi đầu nhìn thoáng qua chiết phiến trong tay mình bỗng nhiên vui vẻ nói “cũng tốt!” tiếp tục nhẹ phe phẩy chiết phiến, ngông nghênh đi tới hướng Tây Phong uyển.

Ở khúc rẽ Vân Thiển Nguyệt chợt dừng bước quay đầu lại, thấy Nam Lăng Duệ đã đi vào Tây Phong uyển, nghênh ngang, giống như đang đi vào nhà mình. Ánh mắt nàng lóe lên, nhìn chằm chằm Tây Phong uyển trong chốc lát, xoay người đi về hướng sân của Lão vương gia.

Chỉ chốc lát đã tới sân của Vân lão vương gia, Ngọc Trạc đã sớm chờ ở cửa.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, cuối cùng ngài đã tới! Lão vương gia chờ ngài đã lâu.” Ngọc Trạc thấy Vân Thiển Nguyệt đi tới vội vàng bước lên đón, thấy trên người nàng đều là nước, vội vàng hỏi “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài. . . . . . sao cả người ngài ẩm ướt? Hôm nay mặc dù trời đã nóng, nhưng gió vẫn lạnh, cẩn thận nhiễm khí lạnh.”

“Không có gì, ta không mảnh mai như vậy!” Vân Thiển Nguyệt khoát tay, trong lòng thầm mắng Dung Cảnh.

“Vậy ngài nhanh vào nhà đi, nô tỳ lấy cho ngài một bộ quần áo, ngài thay trong phòng của Lão vương gia nha!” Ngọc Trạc vội vàng nói.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng, bước vào sân.

“Xú nha đầu, ngươi còn biết trở lại? Sao không để cho Lão hoàng đế trói ngươi lại vào Ngọ môn chém đầu đi?” Giọng nói tức giận của Vân lão vương gia từ trong nhà truyền đến.

Vân Thiển Nguyệt đi tới cửa bỗng dừng lại, mí mắt giật giật chỉ biết là nàng đến là lão nhân gia này sẽ mắng người. Cái tật này không tốt lắm. Nàng đứng bất động ở cửa, nói vọng vào “Gia gia, nếu hôm nay người mắng ta nữa, ta sẽ không vào. Mẫu thân sinh ra ta cũng không phải là để cho người mắng.”

“Ngươi… Xú nha đầu, phản rồi, cút vào đây cho ta! Ngươi cũng không sợ Lão hoàng đế kia giết, còn sợ ta mắng ngươi?” Vân lão vương gia vốn đang tức giận nghe vậy lại càng thêm giận dữ.

“Lúc đó ta chắc chắn, hắn căn bản không thể nào giết ta, sợ cái gì?” Vân Thiển Nguyệt vẫn đứng ở cửa bất động.

“Nga? Ngươi chắc chắn?” Vân lão vương gia nhướng mày.

“Đương nhiên, cái mạng nhỏ của ta không đáng giá như vậy sao? Chẳng lẽ ta còn có thể lấy mạng ra đùa giỡn?” Vân Thiển Nguyệt hỏi ngược lại.

Vân lão vương gia tức giận vơi đi một nửa, hừ một tiếng “Ngươi vào đây nói cho ta biết ngươi từ đâu mà chắc chắn. Lòng dạ của Lão hoàng đế kia rất sâu! Ngươi chỉ là một nha đầu lông ngắn làm sao có thể là đối thủ của hắn? Nếu không phải có Cảnh thế tử và Duệ thái tử giúp ngươi, hôm nay ngươi có mười cái đầu cũng bị chém!”

“Bọn họ giúp ta tự nhiên cũng tốt, không có bọn họ giúp đoán chừng ta sẽ bị khổ chút ít, nhưng đây không phải chủ yếu. Dù bọn họ không giúp ta, với tình huống lúc ấy tuy Lão hoàng đế rất muốn giết ta, nhưng cuối cùng hắn cũng sẽ không giết ta.” Vân Thiển Nguyệt đẩy màn cửa đi vào. Mặc dù nàng đi nước cờ nguy hiểm, nhưng mà đã nhìn có cơ hội mới làm, trước giờ nàng tính mạng quan trọng hơn tất cả. Sẽ không tùy tiện làm chuyện đưa tính mạng vào nguy hiểm.

“Nga? Chắc chắn như vậy? Tới đây nói một chút!” Vân lão vương gia ngồi ở ghế thái sư, nhìn Vân Thiển Nguyệt đi tới, mắt lão nhìn y phục ướt đẫm trên người nàng, cau mày nói: “Làm sao một thân toàn nước?”

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng “Vậy phải đi hỏi Dung Cảnh ấy, hắn giội nước lên người ta, tốt nhất người nên cầm quải trượng đi đánh hắn đi.”

“Tại sao hắn lại vô duyên vô cớ giội nước ngươi? Nhất định là ngươi làm cái gì mới để hắn giội nước như vậy.” Vân lão Vương Gia nói.

Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt, đi tới đặt mông ngồi ở trên ghế, kéo dài âm thanh oán hận nói “Người thật đúng là gia gia tốt của ta! Ta hoài nghi chẳng lẽ Dung Cảnh mới là thân tôn tử (là cháu trai) của người? Ta không phải là thân tôn nữ của người?”

Thiên vị này cũng quá rõ ràng đi! Xú lão nhân!

“Xú nha đầu! Bản thân ta rất muốn hắn là tôn tử của ta đây!” Vân lão vương gia trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái.

“Muốn hắn là tôn tử của người, kiếp sau đi!” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, lười cùng lão đầu đấu võ mồm, ghé sát vào lão hạ giọng nói “hôm nay Dạ Thiên Khuynh khiêu khích quyền uy của lão hoàng đế, muốn lấy Tần Ngọc Ngưng, văn võ bá quan tương trợ có thể nói là mục đích chung. Hôm nay danh vọng của thái tử cao hơn Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn a! Người nói lúc đó lão hoàng đế có hận không thể giết Dạ Thiên Khuynh không?”

Mắt Vân lão vương gia hiện lên một tia tinh quang.

“Hiếu thân vương và văn võ bá quan khuyên can, tương trợ thái tử. Lão hoàng đế mặc dù vừa hận vừa tức, nhưng không có chỗ để phát hỏa. Hỏi Dung Cảnh, Dung Cảnh nói một câu ‘chuyện nhà quốc sự’ tránh Lão hoàng đế, coi như không tỏ rõ thái độ. Đức thân vương cũng đứng ngoài cuộc giống Dung Cảnh. Lão hoàng đế hỏi ý kiến của phụ vương cũng chính là yêu cầu Vân Vương Phủ tỏ thái độ, Vân Vương Phủ không thể đứng ngoài cuộc giống Dung Cảnh và Đức thân vương, dù sao vẫn còn thân phận đây.” Vân Thiển Nguyệt chậm rãi mở miệng, giọng nói thấp nhưng rõ ràng, nói từng chữ từng câu “Nếu phụ vương nói tổ huấn không thể bỏ, Dạ Thiên Khuynh chính là làm trái với tổ huấn của Thánh Tổ Gia, Lão hoàng đế sẽ phế thái tử, như vậy hợp với tâm ý của hắn nhưng nếu nói như vậy Vân vương phủ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Đến lúc đó không những Thái tử bị phế mà Vân vương phủ cũng bị đẩy lên đài giám trảm. Chắc chắn Lão hoàng đế sẽ tuyệt đối không nương tay với Vân vương phủ!”

Tinh quang trong mắt Vân lão vương gia bắn ra bốn phía, gật đầu “Nói tiếp!”

“Mà phụ vương mặc dù có ngu dốt nhưng tiếp xúc với Lão hoàng đế nhiều năm như vậy, làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của hắn? Huống chi hắn đã nói từ nay về sau liền nghe ta, ta quyết tâm sẽ không vào cung. Cho nên, phụ vương ước chừng cân nhắc một phen liền thuận theo số đông, tự động khẩn cầu huỷ bỏ tổ huấn.” Vân Thiển Nguyệt dừng một chút, tiếp tục nói “Nhưng ta thấy lúc ấy Lão hoàng đế căn bản không có ý huỷ bỏ tổ huấn, tình huống lúc ấy có nhiều loại khả năng, có lẽ hắn sẽ mượn cơ hội để về sau lại bàn giống như ở đại hội võ trạng nguyên ta xin tứ hôn với Dung Phong lần trước. Đây chẳng phải là bỏ lỡ thời cơ, còn muốn bàn chuyện này đã khó lại càng khó? Cho nên, ta liền thêm một mồi lửa để cho Lão hoàng đế phải đáp ứng Dạ Thiên Khuynh huỷ bỏ tổ huấn.”

“Ngươi lá gan cũng không nhỏ! Ngộ nhỡ hắn thật giết ngươi thì làm sao?” Vân lão vương gia gật đầu, nhướng mày hỏi.

“Từ xưa hoàng đế đều yêu quý danh tiếng, không ai không muốn lưu danh thiên cổ được hậu nhân xưng là minh quân. Ta tự hạ mình khẩn cầu huỷ bỏ tổ huấn, cũng coi như thuận theo thực tế, nếu Lão hoàng đế giết ta, chẳng phải trở thành hôn quân sao? Cho nên, ta kết luận hắn sẽ không giết ta. Nhưng vì ta mà hắn bất đắc dĩ giết Lục công công, cũng bởi vì ta bức bách hắn phải đáp ứng Dạ Thiên Khuynh lập Tần Ngọc Ngưng làm Thái tử phi, hơn nữa cũng bởi vì ta mà phải huỷ bỏ tổ huấn chỉ cho nữ nhi của Vân vương phủ tiến cung của Thánh tổ gia. Tất cả đó đều ngoài dự liệu của hắn. Cho nên, khẳng định hắn rất hận ta, mặc dù hôm nay đã hủy bỏ tổ huấn nhưng hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ta.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Xú nha đầu, trong lòng ngươi cũng hiểu rõ!” Vân lão vương gia sau khi nghe xong, râu mép vểnh lên.

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, nhìn Vân lão vương gia “Bây giờ người còn mắng ta không? Còn nói hôm nay ta làm sai không?”

Vân lão vương gia liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, giống như trước hừ một tiếng nói: “Tài năng quá lộ liễu, sự ngụy trang mười năm chỉ trong một chốc hóa thành nói suông! Ngươi cho rằng sau khi trải qua chuyện hôm nay, Lão hoàng đế kia còn có thể tin ngươi chữ to không biết, là phế vật? Ngươi đợi hắn đến chỉnh ngươi đi!”

Thì ra là Lão vương gia biết nàng ngụy trang. Vân Thiển Nguyệt chớp chớp, không sao cả buông tay “Không tin thì không tin! Giả bộ cũng tốt, không giả bộ cũng được! Thế nào cũng chỉ là ta mà thôi! Hắn chỉnh thì chỉnh, bây giờ không có tổ huấn, nhìn xem thế nào trói buộc ta! Nhưng mà hôm nay người hắn muốn chỉnh là Dạ Thiên Khuynh mới đúng. Có Dạ Thiên Khuynh che ở phía trước ta, ta còn sợ cái gì?”

“Dạ Thiên Khuynh ngu xuẩn này! Vàng thau lẫn lộn!” Vân lão vương gia mắng một tiếng.

“Gia gia, Tần Ngọc Ngưng cũng không phải là mắt cá. Nàng ta rất lợi hại!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân lão Vương Gia, tiếp tục hạ giọng nói: “Vân vương phủ chúng ta có tay trong sao? Chuyện ở ngoài Ngọ môn và trên giám trảm tịch hôm nay ngài không phải đã rõ ràng đi! Tần Ngọc Ngưng làm sao giống mắt cá?”

“Cũng chỉ là mắt cá nhìn ngọc trai mà thôi.” Vân lão vương gia nói.

“Mắt cá nhìn ngọc trai. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt ha hả cười một tiếng, không nghĩ tới Lão nhân gia cũng biết so sánh như vậy, nàng lắc đầu “Tần Ngọc Ngưng có thể không chỉ như thế! Tin tức của tay trong truyền về cũng chỉ là điều thứ nhất, gia gia còn không biết điều thứ hai, nếu người biết e rằng người cũng không nói thế.”

Nàng nghĩ quả nhiên Vân Lão vương gia không biết chuyện Tử thảo. Nếu không phải Dung Cảnh nói cho nàng thì nàng không thể phát hiện trong khoảnh khắc vạn chú vương bị nổ, nó biến thành màu tím chứ đừng nói đến người nằm vùng đó.

“Hả? Còn có điều thứ hai?” Vân lão vương gia nheo mắt lại.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, ghé sát vào Vân lão Vương Gia, dán ở bên tai lão nói lại chuyện Tử thảo và Vạn chú vương. Dứt lời, chỉ thấy sắc mặt Vân lão Vương Gia đại biến. Nàng im lặng nhìn Vân lão Vương Gia, không nói gì nữa.

Qua hồi lâu, Vân lão Vương Gia mới lên tiếng hỏi với Vân Thiển Nguyệt “Có thật là Cảnh thế tử nhìn thấy rõ giây phút Vạn chú vương bị nổ đã biến thành màu tím?”

“Gia gia, người đang hoài nghi thị lực của Dung Cảnh sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi ngược lại.

Vân lão vương gia im lặng.

Vân Thiển Nguyệt cũng không mở miệng, chờ Vân lão vương gia.

Lại qua một lúc lâu Vân lão vương gia nói “Mẫu thân của ngươi cũng chết bởi Tử thảo!”

“Cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhảy dựng lên, không dám tin nhìn Vân lão Vương Gia.

Vân lão Vương Gia nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt nàng không dám tin đập vào mắt, thở dài nói “Xú nha đầu, ngươi nói thực cho ta biết, hôm nay ngươi còn bao nhiêu ký ức?”

Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới đột nhiên Vân lão Vương Gia hỏi như thế, nàng cúi đầu có chút buồn bực nói “Không còn chút nào!”

Vân lão Vương Gia hừ một tiếng “Ta đương nhiên biết ngươi không còn chút nào! Cũng làm khó ngươi giả bộ thời gian dài như vậy, còn chạy tới nói không phải là tôn nữ của ta. Nếu ngươi không phải là cháu gái của ta thì ngay cả cửa của Vân vương phủ ngươi cũng vào không được.”

Vân Thiển Nguyệt im lặng. Nếu hôm nay không phải là nghe thấy Thanh Uyển công chúa tới chơi mà nàng muốn đi nơi ở của Vân Mộ Hàn, trên đường nghe được những lời Vân Mạnh nói, sau đó đúng lúc nhìn thấy chiết phiến của Nam Lăng Duệ. Nhiều việc xảy ra cùng một lúc như vậy, mặc dù Dung Phong và Dung Cảnh đều khẳng định chính là nàng, nàng cũng chưa tin mình là Vân Thiển Nguyệt. Hôm nay mọi việc đều rõ ràng như vậy nàng có thể không tin sao?

Bây giờ có thể giải thích rằng, sau khi chết nàng đã sớm tới thế giới này, giữa đường xảy ra sự cố, bị mất ký ức về cuộc sống ở thế giới này, chỉ còn lại trí nhớ của kiếp trước cho nên nàng cứ tưởng rằng nàng xuyên qua đúng vào Hội thi thơ ở hoàng cung ngày đó.

“Nha đầu ngươi từ nhỏ đã giả bộ, suýt ta cũng bị ngươi lừa qua. Nếu không phải hôm đó từ hoàng cung trở lại, trước khi đi Cảnh thế tử nói với ta, ngươi mất trí nhớ thì ta còn không biết.” Vân lão Vương Gia hừ một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, “Gia gia, người. . . . . . Người là nói hôm đó từ hoàng cung trở lại Dung Cảnh đã biết ta mất trí nhớ?”

“Ừ!” Vân lão Vương Gia hừ một tiếng.

“Ngày đó ta chỉ nói mấy câu thôi mà, hắn làm sao biết ta mất trí nhớ?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Ta làm sao biết? Đương nhiên là ngươi làm sai ở đâu đó bị hắn phát hiện rồi! Đôi mắt của Cảnh thế tử kia, quả nhiên là cái gì cũng không thể gạt được. Hắn không để cho ta vạch trần ngươi, ta cũng để tùy ngươi. Không nghĩ tới xú nha đầu ngươi mất trí nhớ mà còn có thể giả bộ như vậy.” Vân lão Vương Gia oán hận nói “Ta hận không thể bổ đầu ngươi ra xem bên trong suy nghĩ cái gì!”

“Người cho rằng ta thích giả bộ sao!” Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt “từ khi tỉnh lại ta đã nghe những người đó nói ta quần áo lụa là không thay đổi như thế nào, táng tận lương tâm giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm như thế nào, như thế nào chữ to không biết, không biết lễ nghĩa, như thế nào ngang ngược càn rỡ, tiếng xấu rõ ràng! Dạ Thiên Khuynh muốn giải ta đi Hình bộ đại lao, ẩn vệ cũng điều động rồi. Cửu tử nhất sinh trở lại không giả bộ còn làm cái gì? Người người đều nói ta như vậy, nếu ta không như vậy chẳng phải là không phải ta rồi? Nếu không đã sớm bị người khác tháo thành tám khối.”

“Làm sao ngươi không nói ngươi lười biếng? Muốn ăn uống vui đùa?” Vân lão Vương Gia hừ một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt đang nói đến lòng đầy căm phẫn, bị Vân lão Vương Gia vạch trần mặt đỏ lên. Ban đầu đúng là nghĩ như vậy! Thế nhưng không biết làm sao, tới giờ mộng đẹp của nàng hoàn toàn tan thành mây khói rồi! Nàng thở dài có mấy phần uất ức nói: “Gia gia, không phải là người muốn truy cứu chuyện ta giả bộ là sai đấy chứ? Nếu ta không làm như vậy đã sớm bị Lão hoàng đế chỉnh cho chết rồi. Ta nghĩ người đừng nói những điều vô dụng này nữa, mà hãy nói cho ta biết ta đây nên làm cái gì? Trí nhớ bị mất kia của ta là cái gì?”

“Ta làm sao biết ngươi làm cái gì! Những năm này ngươi vẫn luôn là cái đức hạnh này.” Vân lão Vương Gia nói.

“Làm sao có thể?” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt.

“Làm sao không thể? Trước lúc ngươi năm tuổi chỉ biết chơi, ngày ngày quấn lấy ca ca ngươi! Sau năm tuổi sau lại bắt đầu quấn lấy Dạ Thiên Khuynh, mỗi ngày tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của ngươi. Không phải ở hoàng cung thì cũng là phủ thái tử. Những năm này số lần ngươi ở trong phủ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.” Vân lão Vương Gia giận đến râu mép vểnh lên “Trong mắt ngươi lúc nào từng có gia gia ta đây?”

“Không thể nào!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, không dám tin “ngoài hai cái này ta không làm cái gì? Mười lăm năm, không mười bốn năm rưỡi, trừ quấn ca ca thì chính là quấn Dạ Thiên Khuynh? Ta chỉ làm hai việc này?”

“Ngươi cho rằng thế nào? Chuyện ngươi làm là hai tháng sau bị đụng đầu ở hoàng cung là nhiều nhất, còn nhiều hơn so với mấy năm trước. Nhưng mà càng bậy bạ hơn so với trước kia, khiến cho ta nhức đầu. Không biết tại sao Cảnh thế tử lại coi trọng nha đầu ngươi, lão đầu tử ta không nhìn ra ngươi tốt chỗ nào.” Vân lão Vương Gia hừ lạnh nói.

“Ta. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt có chút nghẹn miệng không trả lời được, nàng muốn hỏi Dung Phong thì sao? Tại sao nàng biết Dung Phong? Còn người ở Bắc Cương dùng Dương diệp truyền thư thì sao? Tại sao nàng lại biết ? Còn có Dung Cảnh, rượu linh chi được chôn trên Thiên Tuyết sơn là chuyện gì xảy ra? Còn có……, nàng làm sao có thể không làm gì cả? Nàng nhìn Vân lão Vương Gia râu mép vểnh lên, không giống nói dối, nàng đưa tay xoa bóp trán có chút vô lực nói: “được rồi, không nói cái này, ta làm sao mất trí nhớ? Dung Phong nói trong cơ thể ta có hai luồng chân khí đánh sâu vào nên mới tắc nghẽn mất trí nhớ. Cái này là chuyện gì xảy ra? Người biết đúng không? Phượng Hoàng chân kinh người dạy cho ta không phải là rất lợi hại sao?”

“Ta làm sao biết? Ta truyền Phượng Hoàng chân kinh cho ngươi, cũng là một mình ngươi luyện tập.” Vân lão Vương Gia nói.

“Ngươi không luyện?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ không phải lão là gia gia của nàng sao? Không phải là một lão đầu rất khôn khéo sao? Làm sao hôm nay hỏi gì cũng không biết. Xem ra còn không biết nhiều bằng nàng. Vậy lão biết những chuyện gì?

“Đương nhiên là không luyện. Phượng Hoàng chân kinh đưa cho ngươi là đồ cho nữ nhân luyện, lão đầu tử ta làm sao có thể đi luyện?” Vân lão Vương Gia trợn mắt.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy, ánh mắt còn trừng to hơn so với Vân lão Vương Gia. Nàng nhớ ở Linh Đài tự, nội lực của nàng và Dung Cảnh có thể dung hợp, lúc ấy Dung Cảnh nói là thiên địa chân kinh liền hỏi “Vậy võ công của Dung Cảnh là cái gì thiên địa chân kinh, cùng võ công của ta là đồng tông nhất nguyên (cùng chung nguồn gốc), sao hắn lại có thể luyện? Nếu là đồng tông nhất nguyên, cũng không sợ biến thành nữ nhân!”

“Xú nha đầu! Thiên địa chân kinh tự nhiên có thể luyện! Tính thuần dương, làm sao có thể biến thành nữ nhân!” Vân lão Vương Gia trợn mắt, nhưng ngay sau đó như là hiểu ra, “Khó trách võ công của Cảnh thế tử xuất thần nhập hóa (tuyệt diệu) như thế thì ra là luyện thiên địa chân kinh!”

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, hồi lâu có chút suy yếu nói “Vậy Phượng Hoàng chân kinh người đưa cho ta ở đâu ra?”

“Lúc mẫu thân ngươi mất đưa lại cho ta, để ta truyền lại cho ngươi.” Vân lão Vương Gia nói.

“Mẫu thân. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân lão Vương Gia, nhớ tới điều gì đó nàng thấp giọng hỏi “Gia gia, vì sao mẫu thân ta cũng trúng tử thảo? Dung Cảnh nói cha hắn không phải là chết bởi gió độc, mà là chết bởi tử thảo.”

Vân lão Vương Gia giật mình, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt “Cảnh thế tử nói cha hắn cũng chết bởi tử thảo?”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, lúc nãy nàng không nói cho Vân lão Vương Gia biết chuyện Vinh Vương gia cũng chết bởi tử thảo. Chuyện này Dung Cảnh giấu mười năm, ước chừng chỉ nói với mỗi nàng..

“Khó trách. . . . . . Ta không hiểu sao gió độc lại không có cách nào cứu chữa? Thì ra cũng là tử thảo!” Vân lão Vương Gia cúi đầu có chút thương cảm nói: “Ta cũng không biết mẫu thân ngươi trúng Tử thảo độc như thế nào, chỉ biết nàng đi Bắc Cương một chuyến, lúc trở lại thì bình thường không lâu sau đột nhiên bị bệnh. Lúc đầu ta cũng không để ý cho là bệnh nhẹ, nhưng sau đó khi nàng đưa Phượng Hoàng chân kinh cho ta giao lại cho ngươi, ta mới biết nàng là trúng tử thảo độc. Võ công của nàng cao cường chống đỡ được mấy ngày nhưng vẫn không qua được.”

Lại là Bắc Cương! Vân Thiển Nguyệt nhớ Vinh Vương gia cũng là đi Bắc Cương dẹp loạn, trên đường trở về trúng tử thảo độc mà chết. Mà tử thảo lại sinh trưởng ở ngọn núi khí độc Bắc Cương. Ánh mắt của nàng híp lại hỏi “Mẫu thân ta đi Bắc Cương làm gì?”

“Không biết!” Vân lão Vương Gia lắc đầu.

“Bà không phải là Vương Phi sao? Có thể tùy ý rời khỏi Vương phủ? Hơn nữa còn là Bắc Cương?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Vân lão Vương Gia.

“Vương Phủ chưa bao giờ hạn chế tự do của mẹ con các ngươi.” Vân lão Vương Gia nói.

“Nhà mẹ đẻ của mẫu thân ta ở nơi nào?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi, dường như cho tới bây giờ nàng chưa nghe tới nàng có ông ngoại gì gì đó, cũng không có người nhắc tới trước mặt nàng. Thấy Vân lão Vương Gia không trả lời, nàng có chút phiền muộn “Đừng nói cho ta ngay cả nhà mẹ đẻ của mẫu thân ta ở chỗ nào người cũng không biết? Vậy làm sao người cưới nàng vào phủ làm con dâu ?”

Hỏi gì cũng không biết, rốt cuộc lão biết cái gì? Ngay cả thân thế mẹ nàng cũng không biết?

“Thân thế của mẹ ngươi ta thật sự không biết.” Vân lão Vương Gia lắc đầu.

“Nhà mẹ đẻ của mẫu thân không phải ở trong kinh?” Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, thấy Vân lão Vương Gia ngầm thừa nhận, nàng cau mày hít sâu một hơi “Được rồi! Ta đây hỏi một chuyện mà người biết. Năm đó người cho Dung Cảnh một viên thuốc tiên gì? Trợ giúp Linh Ẩn đại sư bảo vệ tính mạng của hắn?”

Chuyện này lão phải biết đi?

“Ta nào có cho hắn thuốc tiên gì! Không phải là ngươi cho đấy sao? Chẳng qua là lấy danh nghĩa lão đầu tử ta đưa đi, ta đâu biết gì!” Vân lão Vương Gia nhướng mày, lần nữa lắc đầu.

Nàng cho?

Vân Thiển Nguyệt cảm giác nàng dường như tiến vào một cái vòng luẩn quẩn. Vốn là muốn biết được chút tin tức hữu dụng từ Vân lão Vương Gia, nhưng vòng tới vòng lui cái gì cũng không rõ, giống như mê cung. Câu đố càng ngày càng nhiều, ép nàng gần như không hít thở được không khí, nàng uể oải nói “Vậy người biết cái gì? Về bản thân ta, nói cho ta một chút!”

“Chỉ biết ngươi suốt ngày đuổi theo phía sau Dạ Thiên Khuynh, không có tiền đồ!” Vân lão Vương Gia hừ một tiếng.

“Nghiêm túc mà nói! Người cứ nhất định muốn ta nóng nảy sao?” Vân Thiển Nguyệt nhảy dựng lên “bụp” một chưởng vỗ trên bàn. Nàng hoàn toàn tức giận! Nàng cảm thấy lão đầu này không thể nào không biết cái gì! Chính là cố ý đánh đố nàng. Nếu không một người quản lý Vân vương phủ rộng lớn như vậy, âm thầm so cao thấp với lão hoàng đế nhiều năm như vậy, nếu chỉ dựa vào phụ vương vô dụng của nàng kia chỉ sợ Vân vương phủ đã bị Lão hoàng đế sớm ăn ngay cả mảnh vụn cũng không còn. Quanh quẩn như vậy hồi lâu, ngoại trừ càng mê man thì vẫn chỉ là mê man, nàng không biết chút xíu tin tức hữu dụng từ lão. Nàng lạnh mặt cảnh cáo nói: “Chẳng lẽ cứ nhất định muốn ta lập tức đập đầu, đập chết rồi mới cam tâm?”

Nàng nhất thời kích động, không phát hiện bởi vì động tác của nàng mà mặt bàn thoáng chốc bị lõm xuống.

Cơ thể Vân lão Vương Gia run lên, không những không giận mà còn vui vẻ nhìn chằm chằm tay Vân Thiển Nguyệt nói “Xú nha đầu, võ công của ngươi khôi phục rồi!”

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, chỉ thấy tay nàng lọt thẳng vào trong mặt bàn, nàng sửng sốt lấy tay ra, trên mặt bàn có dấu năm ngón tay lõm sâu xuống, đúng là một chưởng lực. Nàng vui mừng vội vàng vận công, đáng tiếc đan điền trống rỗng, nàng cau mày lắc đầu “Chưa khôi phục! Trong đan điền của ta trống rỗng!”

“Không thể nào! Người bình thường làm sao có thể có lực như thế này? Ngươi thử đánh một chút xem!” Vân lão Vương Gia lập tức nói.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay dựa vào độ mạnh yếu vừa rồi lại “bụp” một tiếng xuống bàn, quả nhiên mặt bàn liền bị lõm xuống, giống lúc nãy như đúc. Nàng giật mình, có chút không dám tin nhìn tay mình, kinh ngạc nói “Nhưng là đan điền ta không có chút nội lực nào! Chuyện gì xảy ra?”

“Đây ước chừng chính là tác dụng thần kỳ của Phượng Hoàng chân kinh rồi, năm đó lúc ta mới thấy mẫu thân ngươi cũng nghĩ nàng không có võ công đấy! Không nghĩ tới võ công của nương ngươi đăng phong tuyệt đỉnh. Nếu ngươi tu luyện chính là Phượng Hoàng chân kinh thì sau này sẽ giống như nương ngươi.” Vân lão Vương Gia nói.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, chăm chú tập trung quả nhiên thân thể nhẹ nhàng rất nhiều, kỳ kinh bát mạch thông suốt, dường như chỗ nào cũng có nội tức. Nàng xoay người cổ tay hơi đổi hướng về cái ghế cách đó không xa chộp tới, trong nháy mắt cái ghế kia đã đến trong tay nàng. Nàng sững sờ mở to hai mắt, võ công khôi phục cũng quá bất ngờ, trong phút chốc làm cho nàng có chút giật mình sững sờ, không hiểu vì sao.

“Khôi phục võ công là chuyện tốt! Bộ dạng ngốc nghếch thế này là sao??” Vân lão Vương Gia thấy Vân Thiển Nguyệt cầm cái ghế hồi lâu không động, khó có dịp ôn hòa hiền lành nói “Không có trí nhớ thì không có trí nhớ, cũng không có gì ghê gớm, không cần cố ý đi tìm tòi. Ngày nào đó giống như võ công của ngươi này, đột nhiên phục hồi không có dấu hiệu trước gì. Ngươi trong mắt từng người là khác nhau. Lẽ nào ngươi lần lượt đi hỏi từng người một? Bộ dạng ngươi trong mắt người khác ra sao, thì lẽ nào ngươi sẽ làm ra bộ dáng đó sao?”

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn Vân lão Vương Gia.

Vân lão Vương Gia tiếp tục nói “Ngươi chính là ngươi thôi! Bất kể có trí nhớ hay không thì cũng là ngươi mà thôi. Trong lòng ngươi nhất định có ý định riêng, có ý nghĩ của bản thân, biết phán đoán làm thế nào mới là đúng. Lời của người nào cũng có thể trở thành lời dẫn sai, lời của gia gia cũng vậy. Hôm nay mặc dù ngươi đã thoát khỏi Tổ huấn trói buộc, nhưng chỉ cần một ngày ngươi còn là đích nữ của Vân Vương Phủ trên vai ngươi còn gánh trách nhiệm của Vân Vương Phủ, Lão Hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho nên, ngươi không thể bước sai một bước.”

Vân Thiển Nguyệt mím chặt môi không nói lời nào, lắng nghe. Khó có khi Vân lão Vương Gia thẳng thắn nghiêm chỉnh nói với nàng như vậy, nàng cảm thấy những lời này rất quan trọng.

“Phụ vương của ngươi không được việc, mấy năm này gia gia vẫn âm thầm phân cao thấp với lão hoàng đế, thời gian lo lắng cho ngươi không nhiều lắm, ngươi âm thầm làm rất nhiều chuyện, gia gia là biết một chút, nhưng cũng là mơ mơ hồ hồ, không nói nên lời với ngươi. Nhỡ nói sai rồi, chính là hại đến ngươi! Cho nên ngươi chỉ còn có thể dựa vào bản thân mình. Không có trí nhớ thì lần mò đi phán đoán, thế nào cũng sẽ không sai.” Vân lão Vương Gia lại nói “Ca ca ngươi cũng không trông cậy được, gia gia già rồi, phụ vương của ngươi vô năng, Vân Vương Phủ còn phải dựa vào ngươi! Lúc này ngươi càng nên thận trọng, mới không bước sai một bước. Ta cũng chỉ muốn nói với ngươi những lời này! Ngươi có thể hiểu thì hiểu, không hiểu được thì chính là ngươi ngu ngốc, ta cũng sẽ không nhiều lời.”

Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói. Tiếp tục nhìn Vân lão Vương Gia.

“Xú nha đầu! Còn cầm lấy cái ghế làm cái gì? Không nặng sao? Nói ngươi ngốc ngươi liền ngốc thật rồi!” Vân lão Vương Gia thấy Vân Thiển Nguyệt đứng nhìn hắn, hồi lâu không nhúc nhích, ánh mắt cũng không nháy một cái, trợn mắt trách mắng.

Vân Thiển Nguyệt vẫn đứng không nhúc nhích, trong mắt còn sương mù phiền muộn bỗng nhiên có ánh sáng trong suốt chiếu rọi. Tâm trạng vốn quấn quýt phiền muộn cũng vì những lời nói của Vân Lão Vương gia mà sáng sủa vài phần, những lời như vậy giống như Phật pháp tối cao, làm nàng hiểu ra. Nàng thả cái ghế trong tay ra, nhìn Lão vương gia đang trợn mắt nhìn nàng, bỗng nhiên cười.

“Xú nha đầu! Hiểu rồi?” Vân lão Vương Gia nhướng mày.

“Dạ! Hiểu!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, sương mù rối rắm quấn quanh thân cũng tan đi, cả người giống như bước ra từ trong mây mù, cười nói “Gia gia nói đúng, cũng chính là ta mà thôi, không có trí nhớ cũng không có gì ghê gớm, cùng lắm thì bắt đầu lại, coi như ta một lần nữa sống lại thôi! Không có trí nhớ ta còn có mắt, có lỗ tai, có thể dùng ánh mắt và lỗ tai đi phán đoán cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì có thể được, cái gì không thể được. Cuối cùng tìm cho mình một con đường! Dựa vào người khác vĩnh viễn không bằng dựa vào chính mình.”

“Ngươi hiểu là tốt rồi!” Nét mặt già nua của Vân lão Vương Gia rốt cục lộ ra một nụ cười, “Về Lão hoàng đế, hắn để ý nhất chính là giang sơn Dạ thị này, chỉ cần ngươi nắm được điểm yếu của hắn, hắn sẽ không dám đụng vào ngươi. Về việc ngươi với Cảnh thế tử bị ám sát, hôm nay Vạn chú vương vì tử thảo độc mà bị nổ, những thứ này muốn truy xét cũng không vội trong chốc lát, ai là hồ ly sớm muộn gì cũng sẽ lòi đuôi. Nhưng mà trong thời gian này ngươi phải cẩn thận một chút! Khác với mẹ ngươi, trước giờ nàng chính là một bí mật, cho đến chết, cũng là một cái bí mật. Gia gia nói với ngươi cũng không ra cái gì, nếu ngươi muốn biết, phải tự mình tìm hiểu. Có lẽ ngươi đã sớm biết, chẳng qua hiện nay ngươi bị mất trí nhớ, đều đã quen, lại phải bắt đầu lại. Cho nên phải dựa vào chính ngươi.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, trải qua thời gian dài như vậy, hôm nay Lão đầu này mới giống như trưởng giả, ân cần dạy bảo con cháu.

“Sắc trời không còn sớm, y phục bị ướt của ngươi giờ đã khô, đi về nghỉ ngơi đi!” Vân lão Vương Gia có chút mệt mỏi khoát tay “Rốt cuộc là người đã già, không còn dùng được. Lão đầu tử ta muốn bảo dưỡng tuổi thọ, từ nay về sau ngươi thích làm sao thì làm! Có Cảnh thế tử nhìn ngươi, bản thân ta còn yên tâm chút ít.”

Nhắc tới Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt mí mắt giật giật, nàng không hiểu, Dung Cảnh cho lão đầu này uống cái thuốc mê gì. Nàng gật đầu “Vậy gia gia nghỉ ngơi đi! Ta đi trở về!”

“Ừ!” Vân lão Vương Gia khoát khoát tay.

Vân Thiển Nguyệt bước chân đi ra ngoài, đi tới cửa Vân lão Vương Gia bỗng nhiên lại nói “Đúng rồi, ngày mai là ngày giỗ nương ngươi, nương ngươi mất cũng đã mười hai năm rồi, vừa vặn tròn một giáp. Từ hai tuổi là ngươi được ẩn vệ ôm đi đốt tiền vàng, về sau ngươi có thể một mình đi Vân Vụ sơn. Hôm nay cũng được một giáp. Ta nhớ được mẹ ngươi đã nói đợi lúc được một giáp, ngươi không cần phải đi nữa. Cho nên, năm nay ngươi đi hóa vàng mã cho nương ngươi một lần cuối cùng. Cho nên, ở trên đỉnh núi một đêm đi! Theo nàng trọn vẹn.”

“Dạ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Nhớ tới Thải Liên nói lúc nàng hơn hai tuổi mẫu thân nàng bệnh nặng qua đời, hôm nay còn chưa đến sinh nhật nàng, còn chưa đủ mười lăm, tính ra đã mười hai năm rồi. Phụ vương nàng nói không cho bất kỳ người nào trong Vân vương phủ trừ nàng ra đi núi Vân Vụ, nàng có trực giác núi Vân Vụ chắc chắn có bí mật, không biết ngày mai chờ nàng là cái gì!

Vân lão Vương Gia không nói thêm gì nữa, buồn ngủ nhắm mắt lại.

Vân Thiển Nguyệt ra khỏi cửa phòng.

Ngọc Trạc ôm y phục của Vân Thiển Nguyệt chờ ở ngoài cửa, thấy nàng ra ngoài cung kính thấp giọng nói “Nô tỳ mang quần áo tới cho Tiểu thư, lại thấy ngài và Lão Vương gia đang nói chuyện nên không muốn quấy rầy. Hôm nay một thân ngài đầy nước, trở về nhất định phải tắm nước nóng, nếu nhiễm khí lạnh sẽ không tốt.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới trên người dúm dó khó chịu, đúng tắm nước nóng tốt hơn. Đều do tên khốn Dung Cảnh kia, đã bị thương mà lòng dạ còn hiểm độc, nhận lấy y phục trong tay Ngọc Trạc, đi về hướng Thiển Nguyệt các.

Nàng mới vừa đi hai bước, bên trái bỗng nhiên có một tia khác thường gió nhẹ đánh, nàng lập tức cảnh giác dừng bước, nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy qua vài giây, Huyền Ca nhẹ nhàng rơi xuống. Nàng thấy Huyền Ca, nghĩ tới có võ công quả nhiên tốt. Nếu là mỗi lần Huyền Ca xuất hiện, đứng ở trước mặt nàng nàng mới có thể phát hiện, hôm nay đã phát hiện được trước năm giây. Năm giây mặc dù ngắn ngủi nhưng đối với cao thủ chân chính năm giây chẳng khác nào là năm chiêu kiếm, thời gian có thể bị người giết chết năm lần. Như vậy có nghĩa là hôm nay võ công của nàng cao hơn Huyền Ca! Nhận thức này làm nàng nhìn Huyền Ca khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười.

Huyền Ca đứng vững người, chỉ thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, trong lòng không khỏi kinh ngạc, ánh mắt kia giống như là biết hắn tới, nhất là nụ cười nơi khóe miệng nàng, khiến cho hắn rùng mình một cái, không nhịn được lui về phía sau một bước.

“Chuyện gì?” Vân Thiển Nguyệt tâm trạng tốt, mở miệng trước, sớm đã quên chuyện Huyền Ca ném giày rồi.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, thuộc hạ đến cầu xin ngài đi xem thế tử nhà ta một chút! Thế tử nhà ta ngài. . . . . .” Huyền Ca cúi thấp đầu nói.

“Hắn làm sao?” Vân Thiển Nguyệt thu nụ cười, cau mày.

“Thế tử. . . . . . ngâm mình ở trong nước bây giờ đã hơn một canh giờ cũng không đi ra ngoài, thuộc hạ sợ vết thương của ngài ngâm ở trong nước trong thời gian dài sẽ chuyển biến xấu. . . . . .” Huyền Ca nói.

“Hắn ngâm mình ở trong nước làm cái gì? Không biết cánh tay bị thương sao?” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt lạnh. Nàng đi Tây Phong uyển một chuyến, lại ở trong viện Vân lão Vương Gia hồi lâu, cũng hơn một canh giờ đi? Còn hắn trở về phủ chưa làm gì mà ngâm mình trong nước sao?

“Sau khi tiễn ngài trước cửa Vân Vương phủ, thế tử trở về phủ thay quần áo, giày bảo thuộc hạ cầm đi đốt, sau lại nhốt mình vào trong phòng tắm tắm rửa, không cho phép thuộc hạ đi vào. Dược Lão và Thanh Tuyền, Thanh Thường thay nhau đi khuyên, nhưng thế tử không nghe, làm thế nào cũng không đi ra ngoài, cho nên chỉ có thể tới xin ngài. . . . . .” Huyền Ca có chút chán nản nói: “Ngài cũng biết thế tử chưa bao giờ cho người ta đến gần ba thước, ngài là ngoại lệ, hôm nay thế tử vạn bất đắc dĩ ra tay cứu Tần tiểu thư, cho nên mới. . . . . .”

“Cho nên hắn đã mình ngâm mình ở trong nước tẩy đi?” Vân Thiển Nguyệt im lặng.

“Vâng!” Huyền Ca gật đầu.

“Thật là tật xấu!” Vân Thiển Nguyệt mắng một câu, mặc dù là đang chửi, nhưng đáy lòng lại bởi vì hành động của hắn mà vui mừng. Nàng khoát tay với Huyền Ca “Ngươi đi nói cho hắn biết, nếu hắn gột đi một lớp da, ngày mai ta không đi thay thuốc cho hắn!”

“Thuộc hạ và Dược Lão nói như vậy không biết bao nhiêu lần, chính là thế tử không đi ra. Thiển Nguyệt tiểu thư, nếu là như có thể, thuộc hạ còn tìm đến ngài sao? Ngài. . . . . . cực khổ đi Vinh vương phủ một chuyến đi! Ngài không đi, lấy tính tình của thế tử hôm nay đoán chừng phải ngâm một đêm, vậy tay ngài làm sao khỏi được? Thuộc hạ cảm thấy cũng chỉ có ngài đi, thế tử mới chịu ra ngoài!” Huyền Ca khẩn cầu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Ta còn không biết mình hữu dụng như vậy từ khi nào!” Vân Thiển Nguyệt thấy vẻ mặt Huyền Ca đau khổ như vậy cảm thấy buồn cười, Huyền Ca ước chừng khuyên nhủ Dung Cảnh đi ra ngoài mãi không được mới đi tìm nàng, nếu có thể người này cũng không muốn thấy nàng đâu, nàng gật đầu “Được! Ta liền đi theo ngươi một chuyến!”

Huyền Ca vui mừng, vừa muốn mở miệng biểu đạt lòng biết ơn, Vân Thiển Nguyệt nhún nhẹ chân, bóng dáng màu tím chợt lóe, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng. Hắn giật mình, lời vừa muốn ra khỏi miệng liền bị tắc nghẽn nơi cổ họng, không dám tin nhìn phương hướng Vân Thiển Nguyệt vừa biến mất, sửng sốt hồi lâu, mới thi triển khinh công đuổi theo. Trong lòng kinh ngạc, Thiển Nguyệt tiểu thư khôi phục võ công từ khi nào? Hơn nữa còn rất cao, khoảng cách gần như vậy, hắn lại không cảm giác được hơi thở của nàng. Nếu không phải biết nàng muốn đi Vinh vương phủ, lúc này sợ là đã sớm không tìm được tung tích của nàng rồi!