Khóe mắt Doanh Trùng hiện lên ý cười bởi vì trên hoa thuyền kia hắn trông thấy người quen cũ - thế tử Phúc Vương phủ Doanh Bác - một trong những địch thủ làng chơi của hắn. Chỉ là Doanh Trùng có hơi khó hiểu, mới một tháng trước thằng này còn đang mải mê hú hí với cháu gái thái hậu trong phủ Vũ Uy Quận Vương, thế éo nào lại có mặt ở đây vào lúc này chứ? Cơ mà đã thấy còn tránh không phải phong cách của Doanh Trùng hắn!

- Có gì hot? Tránh ra chút coi.

Doanh Nguyệt Nhi chạy tót ra, tầm mắt hướng về đằng trước.

Doanh Trùng liếc mắt nhìn sang, hắn lại hiểu thêm tính tình con bé - thích xem náo nhiệt.

Ban nãy tiểu nha đầu còn đang hôn mê bất tỉnh, theo lời nàng giải thích, hạch tâm năng lượng trong cỗ thân thể mới không bằng nguyên bản (ở trong ấm), vậy nên thỉnh thoảng phải ngủ đông để bảo dưỡng duy tu.

Nhưng khi cảm ứng thấy động tĩnh bên ngoài nàng liền lập tức tỉnh lại. Mà lúc này Nguyệt Nhi chỉ thoáng nhìn một cái liền khó chịu nhăn mặt.

- Bọn chúng bắt nạt người, thật quá đáng!

Trương Nghĩa và nhóm Doanh Phúc Doanh Đức cũng từ dưới phòng hạ nhân lục tục mò lên. Sau khi thấy tình hình phía trước, cả đám ngược lại không làm ra phản ứng gì, đều là việc lạ thấy nhiều nên quen. Chỉ có Trương Nghĩa thần sắc âm trầm, hắn xuất thân bình dân, tự nhiên không nhìn nổi sự tình trước mắt. Nếu không phải cố kỵ thân phận hiện giờ là thống lĩnh hộ vệ của Doanh Trùng, nhất cử nhất động đều đại biểu cho An Quốc Công phủ thì hắn đã ra tay từ lâu.

Chẳng qua theo Trương Nghĩa nghĩ, thế tử nhất định sẽ không để cho mình thất vọng.

Quả nhiên ba người bọn họ vừa mới tới nơi liền nghe Doanh Trùng cười nói:

- Các ngươi tới thật đúng lúc, hôm nay có trò vui đây.

Dứt lời hắn liền dẫn đầu đoàn người đi tới mũi thuyền. Chỉ là nơi đó đã bị hơn hai chục thư sinh lòng đầy căm phẫn chiếm đóng.

Doanh Trùng phất tay một cái, hai hộ vệ Doanh Phúc Doanh Đức liền hùng hùng hổ hổ, ta đấm ngươi đá... ép đám thư sinh gạt sang hai bên. Cử động này lập tức chọc giận đám thư sinh, tiếng quát mắng nổi lên bốn phía, có mấy người còn phùng mang trợn mắt với Doanh Trùng.

Doanh Phúc Doanh Đức nào thèm quan tâm, chả mấy chốc phía trước boong thuyền đã trống ra một mảnh. Tiếp theo, hai tên Doanh Như Doanh Ý rất là rắm chó đặt một cái ghế bành ở vị trí đầu cho Doanh Trùng.

Doanh Trùng cười ha hả, không chút khách khí ngồi xuống. Chỉ là hắn còn chưa kịp mở lời, cô tiểu thư Lý gia đã hồng hộc chạy đến, rõ ràng cũng bị động tĩnh phía trước kinh động. Búi tóc của nàng có hơi toán loạn, ăn mặc cũng có phần xộc xệch nhưng trên mặt vẫn che một tấm sa mỏng khiến người ta không thể nhìn ra biểu tình.

Doanh Trùng lờ mờ nghe thấy hơi thở của nàng không được ổn định, hai nắm tay siết chặt khiến cho móng tay trắng bệch hết, rõ ràng đang vì những ngư dân kia mà căm phẫn.

Doanh Trùng hắn rốt cuộc nhìn ra, cô nàng hẳn rất khoái xen vào chuyện người khác. Sau đại chiến Song Đầu sơn ngày ấy cũng là như vậy, khăng khăng đem hơn bốn mươi tướng sĩ du kị quân cứu sống, làm hại hắn di chuyển rụt rè lo trước ngó sau, phí toi mất nửa ngày. Lúc này nhìn thấy những ngư dân kia bị ăn hiếp, quá nửa nàng ta sẽ nổi máu anh hùng.

Có điều vượt khỏi dự liệu của Doanh Trùng, sau khi đến nơi cô nàng chẳng hề ra mặt, chỉ đứng quan sát từ xa. Ngược lại trong số những thư sinh ở đây có một vị nam tử áo xanh bước ra cung kính hành lễ với Doanh Trùng.

- Ngụy Chinh bất tài bái kiến thế tử, những ngư dân này thật đáng thương, nếu còn không được lên bờ nghỉ nhất định sẽ xảy ra thương vong! Kính xin thế tử ra mặt, cứu bọn họ một mạng!

Doanh Trùng liếc nhìn người này, thấy y là một nam tử tai to mặt lớn, thần sắc đúng mực, cung kính hữu lễ, không mang cái vẻ đạo mạo chính khí như những thư sinh khác.

Người này tên Ngụy Chinh? Doanh Trùng ghi nhớ thật kỹ danh tự này, sau đó cười nói:

- Ngươi nói những ngư dân kia à? Sống chết của chúng liên quan gì đến bản thế tử?

Những lời này tức thì khiến mọi người nổi giận, đám thư sinh nhao nhao mắng nhiếc, khinh bỉ trào phúng.

- Quả nhiên là cá mè một lứa!

- Đều nói thế tử An Quốc Công ác danh vang xa, táng tận lương tâm, gặp mặt mới biết quả nhiên như vậy!

Cũng có người trách cứ Ngụy Chinh:

- Ngụy huynh ngươi tới từ Triệu quốc, không biết hắn là kẻ đứng đầu Hàm Dương tứ ác. Chúng ta không cần cầu hắn.

Lại có kẻ nộ hỏa bốc đầu định lao vào xử lý Doanh Trùng, thế nhưng vừa trông thấy đám hộ vệ Doanh Phúc Doanh Đức cao to đen hôi nguy hiểm hung hãn liền lập tức co vòi. Suy cho cùng khiến các ngư dân lâm vào hiểm cảnh vẫy vùng trong nước không phải vị thế tử An Quốc Công trước mắt mà là những thiếu gia công tử trên chiếc hoa thuyền kia.

Doanh Trùng thần sắc thoải mái, mặc kệ lũ cùi bắp sủa nhặng sau lưng, trực tiếp hướng về thuyền hoa cười nói:

- Doanh Bác, thấy tiểu gia tới còn chưa chịu biến, thật hiếm hoi nha.

Doanh Bác đã phát hiện ra Doanh Trùng từ lâu, sắc mặt y càng lúc càng tái. Y có thể phớt lờ sự tồn tại của lũ thư sinh nhưng với kẻ trước mắt thì không. Bởi lẽ từ nhỏ đến lớn, bất luận là khi Doanh Trùng bị phế võ mạch hay chưa, y đều chưa một lần chiếm được chỗ tốt từ tên này.

Lúc mới thấy gã, Doanh Bác téo nữa thọt zái. Có điều trước mặt đám đông y nào dám tỏ ra yếu thế, đã vậy còn phải chủ động tranh về một hơi. Sau khi ổn định tâm thần, Doanh Bác liền giả mặt lạnh cười khẩy:

- Đen thật là đen, xem ra bản thế tử phải bói một quẻ trước khi xuất môn, tránh cho lại gặp tai tinh!

Mấy tên công tử bên cạnh Doanh Bác đa số đều nhận ra Doanh Trùng, lúc này sắc mặt cũng khó coi vô cùng, thân thể im ỉm lùi về phía sau, nào dám học theo Doanh Bác. Biết một khi dấy lên xung đột, Doanh Bác hơn nửa không có việc gì thế nhưng bọn hắn sẽ gặp xui xẻo.

Bất quá cũng có kẻ không hiểu phong tình, như vị bạch y thiếu niên bên cạnh Doanh Bác chẳng hạn, hắn khà khà cười nói:

- Chó nhà ai sủa loạn thế?

Lời vừa thốt ra, trong ngực Doanh Bác liền 'bộp' một tiếng, thầm kêu hỏng bét.

Quả nhiên nghe thấy Doanh Trùng cười khẽ:

- Trương Nghĩa, người này miệng có chút thúi, qua vả miệng hắn! Đánh rụng hết răng chó của hắn cho ta!

Hai mắt Trương Nghĩa sáng ngời, tiếp đó lắc mình một cái liền nhảy tới mép hoa thuyền. Phía bên kia đám công tử ca cũng mang theo rất nhiều thị vệ, trong đó không thiếu hảo thủ, dù là võ tôn cấp chín cũng có hai vị. Trước khi Trương Nghĩa hạ cánh tên nào tên nấy cũng nhao nhao làm bộ chống cự, song Trương Nghĩa lại như thể vừa cắn dược, giữa không trung rống to một tiếng, đánh ra trọng quyền, trực tiếp chấn lui hai vị võ tôn.

Đám hộ vệ còn lại Trương Nghĩa càng không để vào mắt, một chưởng đánh bay một tên cho đến khi cả lũ gục hết.

Chứng kiến trong mắt, Doanh Trùng không kìm nổi cười lạnh. Lũ thủ hạ của Doanh Bác vẫn vô dụng như vậy. Bỏ số tiền lớn chiêu mộ hai tên võ tôn xem ra chỉ là loại phò phạch, thực lực kém xa cường giả trong quân. Như trong trận chiến Song Đầu sơn, rõ ràng lực lượng của tay chủ tướng khống chế Xích Dực Thiên Lang không bằng một nửa Trương Nghĩa nhưng lại có thế cùng y giao đấu mấy chục hiệp.

Cơ mà cũng đúng thôi, thanh danh Doanh Bác ở thành Hàm Dương đâu thơm hơn hắn là bao. Còn ở trong quân phủ Phúc Vương cũng chả có thế lực gì, có thể chiêu mộ được hảo thủ chân chính mới là lạ!

Chỉ chốc lát, Trương Nghĩa đã xông tới trước mặt bạch y thiếu niên, sau đó không chút do dự vung bàn tay to như cái quạt bồ vả tung mặt thằng bé. Vận lực cực chuẩn, chỉ hai phát đã đánh rụng sạch răng lợi kẻ này.

P/s: tiên sư tác giả dùng "bất quá" lắm thế