Hoàn Khố Tà Hoàng

Chương 10: Diệp Tứ tiểu thư

Khác với Tiết Bình Quý và Chu Diễn đang kinh ngạc, Lâm Đông Lai lại vui mừng không thôi. Lần này tuy hắn chỉ mang theo ba cỗ mặc giáp nhưng lại có đến hơn hai mươi thị vệ. Ba cỗ mặc giáp phe hắn bị đè đánh, mắt thấy sắp phải chật vật chạy trốn thì Doanh Trùng ngu ngốc này lại tự chạy đến trước mặt hắn. Kẻ này chẳng qua chỉ là một tứ giai võ sư võ mạch bị phế, nội nguyên không có, đừng nói đến bên cạnh hắn còn có hơn hai mươi thị vệ ngũ giai võ úy, chính bản thân hắn cũng có thể hung hăng đánh tên này một trận.

- Còn lo lắng gì, tiến lên phế bỏ hắn cho ta.

Ngón tay chỉ hướng đối phương, thần tình Lâm Đông Lai đầy bá đạo ra lệnh. Hắn còn đang muốn ép vệ sĩ phe mình ra tay thì Doanh Trùng đã khẽ nở nụ cười khinh miệt, ngay khi hắn còn đang khó hiểu, Doanh Trùng đã đưa tay ra, trong nháy mắt vô số phi châu bắn ra như mưa.

Lâm Đông Lai thấy vậy toàn thân run rẩy, sợ hãi không thôi, hắn cũng tu võ đạo, cũng thấy được sát thương của những phi châu này như nào. Hai gã thị vệ bên cạnh hắn tương đối linh mẫn, kịp thời rút tinh thuẫn ra cùng ghép lại che chắn cho chủ nhân nhưng khi phi châu bắn đến, hai tinh thuẫn làm bằng tinh cương bách luyện này trực tiếp bị xuyên thấu như giấy vậy. Thân hình hai thị vệ võ úy nhanh chóng bị đánh thủng lỗ chỗ như tổ ong, liên tục lui lại mấy bước mới đứng lại được, ngay cả mấy người xung quanh cũng bị ảnh hưởng, bị thương không nhẹ.

Thấy cảnh này làm đám người xung quanh cũng sợ run, thầm nghĩ quả là đám con cháu thế gia quả là vô pháp vô thiên! Vị kia dùng mặc giáp giữa phố quả là to gan lớn mật nhưng vị thế tử An Quốc công này thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn.

Lâm Đông Lai cũng thở hổn hển:

- Doanh Trùng ngươi điên rồi, ngươi dám giết ta?

Hắn nghĩ bản thân ở chỗ cách Hoàng Cung không đến mười dặm dùng mặc giáp đã đủ điên cuồng nhưng Doanh Trùng này còn ngoan độc hơn hắn vài lần! Những phi châu kia là bắn hướng hắn, nếu như vừa rồi thị vệ hắn không kịp ngăn lại thì có lẽ giờ hắn đã chết tại chỗ rồi!

Doanh Trùng không nói lời nào, chỉ khẽ mỉm cười lại nâng tay lên, bảy mũi phi đao vù vù bắn ra, hóa thành tia sáng mắt thường khó thấy bắn thẳng hướng ngực bụng Lâm Đông Lai.

Lâm Đông Lai gương mặt tái mét, không chút nghĩ ngợi vội vã kéo hai thị vị đang bị thương che kín trước người. Quả nhiên mỗi mũi phi đao bén nhọn hơn nhiều phi châu, chẳng những xuyên thấu thân thể hai người, dư thế còn không giảm đánh thẳng lên người Lâm Đông Lai. Cũng may trong quần áo của hắn còn có nội giáp, miễn cưỡng bảo vệ chỗ hiểm nhưng là chỗ đùi, cánh tay bị phi đao cắt ra hai đường máu dài.

Khẽ hét thảm một tiếng, sắc mặt Lâm Đông Lai xanh trắng, trong mắt đầy kinh hãi, từng bước lùi về phía sau:

- Tên chết tiệt Doanh Trùng nhà ngươi dám giết người giữa phố, ngươi có biết là tội gì không?

Doanh Trùng giờ này cũng âm thầm hối hận, vừa rồi hắn bắn phi châu đả thương hai thị vệ, cả hai bộ dáng tuy thê thảm nhưng chỉ thương nặng, tính mạng không lo nhưng lúc này lại bị Lâm Đông Lai kéo vào ngăn phi đao thì chắn chắn chết rồi! Liên hoàn đao hạp thật ra cũng không phải nhắm vào chỗ hiểm Lâm Đông Lai, chỉ là cố ý hù dọa mà thôi nhưng lúc này lại lấy đi tính mạng hai thị vệ rồi. Chỉ là thấy Lâm Đông Lai nói vậy, Doanh Trùng lại không thèm để ý, vừa thong dong tự nhiên nhét phi châu và phi đao vào hộp, vừa ha ha cười nói:

- Có ai không, ở đây có giết người! Kẻ giết người là Doanh Trùng, người chết là thị vệ Lâm Hoài Hầu phủ này.

Lâm Đông Lai tức đến nổ phổi, mắt thấy Doanh Trùng sắp lắp xong lợi khí, chuẩn bị giơ lên bắn thì hắn lập tức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa mắng:

- Doanh Trùng ngươi được lắm, ngươi cứ chờ cho ta! Hai tháng sau chờ ngươi mất tất cả, không còn miễn tử kim bài, lão tử hành chết ngươi.

Chuyện hôm nay nếu làm lớn chỉ thua thiệt phe hắn. Doanh Trùng còn có miễn tử kim bài, dù sao vẫn là tính mạng vô ưu. Mà An Quốc công phủ có Trích Tinh thần giáp, không lo bị tước đoạt tước vị, cùng lắm chỉ là ăn một lần trách phạt không đến nơi đến chốn.

Mà hắn Lâm Đông Lai động thủ trước, lại là phe dùng mặc giáp trước, một khi việc náo lớn, kinh động quan phủ thì bản thân phải chịu đau khổ một phen. Hơn nữa lúc này Lâm quốc trượng vừa bị bệ hạ răn đe, Từ An thái hậu đang bệnh nặng, bản thân gây chuyện như này là chỉ sợ Thái Hậu không tức đến chết sớm sao?

Doanh Trùng này thật sự quá ác cũng quá giảo hoạt! Cũng may hai tháng sau là lúc Trích Tinh thần giáp nhận chủ, một khi đối phương mất tước vị, hắn có rất nhiều biện pháp hành hạ tên khốn nạn này!

Lâm Đông Lai chật vật chạy trốn, ba cỗ mặc giáp cũng không còn tâm tình nào chống đỡ, bọn họ cũng sắp không chống lại được rồi nên giờ thấy vậy vội vã rút lui. Khi rút đi cũng không quên mang đi hai cỗ thi thể và những người bị thương.

Hôm nay không được để lộ nhân mạng, không được kinh động Kinh Triệu phủ dẫn đến tra án vì vậy nhất định không được lưu lại dù chỉ nửa điểm dấu vết. Dù cho chết bao nhiều người, Hoài Hậu gia cũng chỉ có thể cay đắng nuốt xuống.

Trương Nghĩa cùng Doanh Phúc, Doanh Đức đã dừng tay, cũng không định truy kích. Doanh Trùng cũng không có ý nhất quyết không buông tha làm gì, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Đông Lai chạy trốn rồi cũng xoay người quay đầu bỏ chạy. Nơi này gây ra động tĩnh lớn như vậy chắc đã kinh động Hoàng Cung, giáp vệ Kinh Triệu Doãn phủ chắc chắn đã trên đường tới. Lúc này nếu còn ở lại đây là tự tìm chết, dù nơi này không tìm được thi thể và khổ chủ, nhưng chỉ tội dùng mặc giáp trong kinh thành đủ để hắn nếm mùi khổ sở rồi.

Doanh Trùng hắn kiêu ngạo ngoan độc không sai nhưng không phải đầu đất. Hôm nay chỉ cần hắn chạy thoát, không bị bắt ở hiện trường thì phong ba lần này hơn nửa là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.

- Nói cho chủ nhân của ngươi hôm nay Khinh Vân lâu tổn thất gì cứ ghi lại hết, nếu Hoài Hậu phủ không chịu bồi thường có thể đến An Quốc công phủ tìm Doanh Trùng ta!

Doanh Trùng mới chạy ra hơn mười bước đã bị Trương Nghĩa đuổi kịp. Đại hán khôi ngô một tay nhanh chóng ôm lấy Doanh Trùng đưa lên vai mình rồi tốc độ như điện chớp, nhoáng cái đã rời xa một dặm. Doanh Trùng không khỏi khẽ cười, từ xa hắn vẫn nghe được tiếng chửi to của chưởng quầy Khinh Vân lâu:

- Hai tên chết tiệc các ngươi lần sau tránh xa Khinh Vân lâu ra.

------------------------

Khi Diệp Lăng Tuyết đi ra nội cung, gương mặt vẫn ửng đỏ. Sơ tuyển tú nữ là nghe thanh âm, nhìn khí chất, xem xét thân thể… mỗi hạng mục đều mắc cỡ chết người, cũng làm nhục nhân cách. Nàng tuy tính tình hiếu thuận cũng không khỏi nảy sinh oán trách, Song Hà Diệp gia đã phú quý cùng cực, đường đường là một trong ba mươi sáu nhà, tổ phụ Diệp Nguyên Lãng càng là nhân thần, vì sao cha nàng lại nhất quyết đưa nàng vào hoàng gia chứ? Chẳng lẽ thực tin vào đạo sĩ vân du bốn phương, trông mong Diệp gia có một vị hoàng hậu sao?

Phụ thân nàng hơn phân nửa là bị công danh quyền thế làm hoa mắt nhưng tổ phụ còn chưa thấy rõ sao? Có triều đại này không đề phòng ngoại thích nắm quyền, Hoàng Đế các đời luôn không chọn chính thất từ hài phú, chẳng lẽ muốn Diệp Lăng Tuyết nàng làm thiếp thất cho người ta hay sao?

Một tia buồn như có như không lặng yên dâng lên trong lòng, lúc này nàng bỗng nghe thấy tiếng nổ ầm ầm. Khiến cho nàng không khỏi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chỗ phát ra thanh âm.

Có người đang dùng mặc giáp chém giết sao? Chỗ này cách Hoàng Cung chưa đến mười dặm, là ai lá gan lớn như vậy?

- Ta đoán quá nửa là do Kinh Thành tứ ác thiếu làm ra, hôm nay là ngày tuyển tú, mấy tên hỗn thế ma vương này quá nửa là qua xem náo nhiệt.

Một vị thiếu nữ dáng điệu uyển chuyển, ngũ quan xinh tươi chậm rãi đến bên Diệp Lăng Tuyết, cười nói:

- Tỷ nghe Lăng Tuyết muội muội lần này được đánh giá thượng thượng? Tỷ lần này kém một chút, chỉ được đánh giá trung thượng.

Đánh giá thượng thượng là chỉ Diệp Lăng Tuyết dù là tướng mạo, thanh âm, vóc dáng, thậm chí là chỗ đó… đều là ngàn dặm mới có một, là lựa chọn tuyệt hảo.

Diệp Lăng Tuyết nghe thấy thanh âm này cũng đau đầu không thôi, nàng ta là bạn kết giao từ lúc tóc còn để chỏm của nàng, tên là Thượng Quan Tiểu Thanh, là tiểu thư đời thứ ba Thái Quốc công gia. Thiếu nữ này tài nghệ tướng mạo cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình ngạo mạn, từ khi còn bé chuyện gì cũng muốn phân cao thấp với nàng.

Mà nghe câu cuối của thiếu nữ, Diệp Lăng Tuyết xấu hổ đến muốn che mặt. Cái này có gì hay để so đo chứ? Bị người chọn như gia súc như này làm nàng nhớ lúc bảy tuổi theo Thất thúc đi chọn ngựa, đầu tiên nhìn mồm miệng, lại nhìn thân dài rộng, có hay không bệnh kín như táo bón…

Mà nàng cũng nghĩ không rõ lắm, bản thân mình vì mấy lời phê mệnh mà dính líu Hoàng Gia nhưng Thượng Quan Tiểu Thanh sao cũng phải tham gia chứ? Mà lần này tham gia không chỉ có hai nàng là quý nữ.