Julie hy vọng anh sẽ hồi phục sau tâm trạng chán chường một chút ít lạc quan. Anh lịch sự nhưng luôn khép kín suốt bữa ăn. Và khi cô rừa xong chén dĩa, cô quyết tâm làm một cái gì đó giúp anh thư giãn, một ly rượu chẳng hạn. Cô có nhiều điều muốn hỏi, và cô cảm nhận được cơ hội có được câu trả lời ngay thẳng, hoàn chỉnh chỉ có thể có khi anh thả lỏng người và hạ chiếc khiên chắn của anh xuống. Cúi người rót đầy ly rượu của anh lần thứ 4, cô đưa nó cho anh, lòng tự tán thưởng mình hành động quá nhanh nhảu.

Zack nhìn từ ly rượu sang mặt cô.

"Anh hy vọng em không cố tình làm anh say" anh nói khô khốc "vì nếu em muốn làm thế, rượu sẽ không phải là cách hay đâu".

"Vậy em sẽ thế bằng loại khác nhé" Julie ra vẻ lo lắng.

Zack ngưng ly rượu khi nó ngấm nghé môi anh, hơi muộn màng nhận ra cô sẽ đổ đầy ly anh nhanh như chớp và quan sát anh một cách kì quặc như trong suốt bữa ăn. "Anh sẽ cần nó ư?"

"Em không biết".

Anh linh cảm một điềm không lành sắp xảy ra, anh nhìn cô quay lại thành ghế sô pha, mặt đối mặt với anh. Câu hỏi mở màn của cô nghe như một câu đùa vô hại.

"Zack, anh có thể nói em là một con tin kiểu mẫu được chứ?"

"Hoàn toàn xứng đáng" anh tán thành, mỉm cười vì sự hài hước có khả năng lây nhiễm của cô và muốn làm cô vui.

"Anh có thề nói em đang vâng lời, hợp tác một cách dễ chịu và ngoan ngoãn, em còn làm hơn thế bằng cách đảm đương việc nấu nướng nữa".

"Đúng hết ngoại trừ từ 'vâng lời'".

Cô nhoẻn miệng cười.

"Với một tù binh gương mẫu như em, anh có đồng ý là em đáng được thêm ... vài đặc quyền không?"

"Cái gì đang ở trong đầu em vậy?"

"Trả lời cho em một vài câu hỏi".

Julie thấy nét mặt anh căng lên thủ thế "Có thể. Còn tùy thuộc câu hỏi là gì".

Một chút lo lắng vì câu trả lời lưỡng lự của anh, nhưng cô vẫn đi thẳng vào vấn đề.

"Anh có dự định tìm ra kẻ giết vợ anh không?"

"Hỏi câu khác đi" anh dửng dưng nói.

"Được thôi. Anh có ý tưởng nào về kẻ giết vợ anh không?"

"Đổi đề tài khác" .

Sự cộc cằn không cần thiết của anh cứa vào cô, không chỉ bởi vì việc yêu anh đã khiến cô trở nên nhạy cảm với mọi tâm trạng của anh mà còn vì Julie thật sự cảm thấy cô đáng được có câu trả lời. Giữ giọng nói chân thành và nhấn mạnh .

"Đừng phớt lờ em như thế".

"Vậy hãy chuyển đề tài khác đi".

"Anh có thể thôi lơ đãng và nghe em nói được không? Hãy hiểu cho em, lúc phiên toà xử anh diễn ra em đang trong chương trình trao đổi sinh viên. Em không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì. Và giờ em rất muốn biết".

"Em sẽ tìm được từ mấy tờ báo cũ trong thư viện địa phương thôi. Tra cho kĩ khi em về nhà".

Sự thô lỗ luôn khiến Julie phiền muộn "Em không muốn đọc phiên bản của giới truyền thông. Khốn kiếp! Em muốn nghe anh nói. Em muốn biết chuyện gì đã xảy ra - từ anh".

"Em lỡ vận may rồi" anh đứng lên, đặt ly rượu xuống bàn và bước khỏi tầm tay cô.

Cô cũng đứng dậy để anh không trấn áp cô, tay cô chạm vào anh vì cô nghĩ đó là một cử chỉ thân thiện.

"Lên giường đi".

Cô rút tay lại, cảm thấy bị tổn thương và xúc phạm vì thái độ vô lý của anh.

"Em không làm. Những câu em hỏi là rất ít ỏi so với những gì anh yêu cầu em làm từ khi chúng ta gặp nhau. Anh có biết không vậy?"

"Anh sẽ không bô lô ba la về mấy bản cáo trạng đó thêm một lần nào nữa, dù là cho em hay bất kì ai" anh quát lên "Anh đã nói hàng trăm lần trước phiên xử với cảnh sát và luật sư. Kết thúc rồi. Hết rồi".

"Nhưng em muốn giúp. Đã 5 năm rồi. Trí nhớ và quan điểm của anh có thể sẽ khác. Em nghĩ chúng ta nên bắt đầu lại từ danh sách những người có mặt trong ngày vụ án xảy ra, và anh có thể kể cho em về từng người một. Em hoàn toàn không có thành kiến. Em sẽ có quan điểm riêng. Có thể em sẽ giúp anh tìm ra điều gì đấy anh đã bỏ sót -".

Tiếng cười khàn đục của anh cắt ngang lời cô .

"Em giúp anh thế nào?" .

"Em có thể thử!".

"Em có biết mình buồn cười lắm không. Anh đã tốn 2 triệu đô cho đám luật sư và thám tử, và chúng không thể tìm ra một kẻ đáng tình nghi nào ngoài anh".

"Nhưng -".

"Thôi bỏ đi Julie".

"Em sẽ không bỏ! Em có quyền được nghe giải thích!".

"Em không có quyền gì hết" Zack quát "Và anh không cần cũng như không muốn em giúp".

Julie cảm thấy như bị đấm vào mặt, nhưng cô vẫn giữ giọng mình khỏi cơn giận và cảm gíac bị sỉ nhục.

"Em biết rồi".

Giờ cô đã biết - anh không muốn gì khác ngoài thân thể cô. Cô không cần phải nghĩ, không cần phải cảm nhận. Cô chỉ cần làm anh vui khi anh thấy chán và mở hai chân cho anh đi vào mỗi khi anh muốn.

Anh nắm cánh tay cô và kéo đi.

"Lên giường ngủ thôi".

"Bỏ tay anh khỏi người em ngay!" Julie rít lên, giật tay khỏi anh. Cả người cô run lên vì giận dữ và đau đớn cho sự cả tin của bản thân, hai tay ôm bụng, cô ngồi lại trên ghế sô pha, chờ đến khi có một lối đi thông thoáng dẫn đến phòng ngủ của cô.

"Em đang muốn làm cái quỷ gì vậy?"

"Em không muốn làm gì hết, em chỉ vừa nhận ra anh là một tên khốn kiếp vô tâm như thế nào" Cái nhìn sửng sốt trên mặt anh so với cơn giận sôi gan của cô thì không là gì cả "Anh sẽ bỏ trốn ngay khi anh rời khỏi đây chứ gì? Anh không hề có ý định tìm kiếm hung thủ thật sự đúng không?"

"Không" anh quát.

"Anh hẳn là tên hèn nhất thế giới" Julie mắng nhiếc, cô đã giận run đến mức không hề nao núng trước cái nhìn chết chóc của anh. "Không thì chính anh đã giết cô ta".

Cô mở của phòng mình, quay lưng lại và khinh miệt bổ sung "Em sẽ rời khỏi đây vào sáng mai, và nếu anh định ngăn em lại, tốt hơn hết anh nên chuẩn bị sẵn súng đi".

Anh quét khắp người cô tia nhìn khinh khỉnh.

"Ngăn em lại?" anh chế giễu "Anh sẽ mang túi của em ra tận cửa đấy chứ".

Julie đóng sầm cửa sau câu nói cuối cùng của anh.

Cố ngăn những giọt nước mắt tuôn rơi, cô nghe tiếng anh quay lại phòng, còn cô thì lấy ra trong ngăn kéo một cái áo thun thay cho bộ quần áo đang mặc. Khi cô tắt đèn ngủ và nằm lên giường thì cô đã hoàn toàn mất kiểm soát. Lấy một cái khăn quàng che lên tận cằm, cô nằm sấp người, vùi mặt vào gối. Cô khóc vì xấu hổ và giận dữ cho sự ngu ngốc, cả tin và nhục nhã của mình. Cô khóc cho đến khi nước mắt khô cạn và cô kiệt sức, rồi cô xoay người lại, mắt nhìn đờ đẫn qua ánh trăng tuyết phủ bên cửa sổ.

Trong phòng ngủ của anh, Zack cởi bỏ chiếc áo len, cố quên đi cảnh tượng trong phòng khách, nhưng chỉ là cố gắng vô ích. Những câu chữ của cô nện vào tâm trí anh, chúng hằn sâu thêm mỗi lần anh nhớ đến cái nhìn khinh bỉ trên mặt cô khi cô gọi anh là tên hèn và sát nhân. Trong suốt thời gian xét xử và giam cầm, anh quen dần với chuyện chai sạn cảm xúc, nhưng bằng cách nào đó cô đã vào được bên trong lớp bảo vệ. Anh ghét cô làm được việc đó và ghét cả bản thân anh vì đã để mọi chuyện xảy ra.

Ném cái áo len lên giường, anh cởi nốt quần dài. Chợt nảy ra trong đầu anh - lời giải thích cho phản ứng kì cục biến đổi khó lường của cô ở phòng khách - anh điếng người dừng lại trong lúc đang cởi quần.

Julie đã nghĩ là cô yêu anh. Đó là lý do cô nghĩ mình có "quyền" với những chuyện của anh.

Có lẽ cô nghĩ anh cũng yêu cô. Và điều đó khiến anh cần cô.

"Chó chết!" Anh chửi thề và ném quần lên giường. Anh không cần Julie Mathison, anh chắc chắn mình không cần thêm bất kì tội danh và trách nhiệm nào với một giáo viên thị trấn nhỏ ngây thơ đến mức không phân biệt được khao khát thể xác với cái cảm xúc mờ ảo có tên là tình yêu. Cô sẽ sống tốt hơn nếu cô ghét anh. Anh cũng sẽ sống tốt hơn. Tốt hơn nhiều. Giữa họ không có gì khác ngoài tình dục, và cô chống trả lại ham muốn thôi thúc một cách ấu trĩ như một miếng đòn trã đũa.

Với ý muốn chứng minh mọi thứ cho cô và cả bản thân anh, Zack hiên ngang bước tới cửa phòng ngủ và mở ra.

Julie rầu rĩ suy tính những việc cô phải làm sáng mai trong trường hợp anh thất hứa về việc không giữ cô lại thì cánh cửa phòng cô đột ngột mở tung và Zack bước thẳng vào.

"Anh muốn gì?" cô hỏi.

"Câu hỏi đó" anh chế giễu, giật mạnh chiếc khăn quàng ra khỏi cổ cô "ngu ngốc y như cái quyết định ngủ trên giường này của em vậy vì anh sẽ không lẽo đẽo theo đuôi em đâu".

Điên tiết vì ý định rõ ràng muốn ngủ với cô của anh, Julie nhảy về góc giường đối diện rồi trườn ra khỏi đó, cố chạy theo đường chéo hướng ra cửa. Anh tóm được cô khi cô đang cuộn tròn ở chân giường và kéo cô vào bộ ngực trần của anh.

"Thả em ra, khốn kiếp đời anh".

"Điều anh muốn" anh thông báo, trả lời câu hỏi trước đó của cô "là giống điều em muốn mỗi khi chúng ta nhìn nhau".

Giật đầu ra sau, Julie ngừng phản kháng, tập trung hết sức vào bước di chuyển kế tiếp "Anh là tên khốn! Nếu anh nghĩ sẽ cưỡng bức em thì em sẽ giết anh bằng chính khẩu súng của anh đó".

"Cưỡng bức em?" anh lạnh lùng khinh rẻ "Anh còn không thèm mơ tới đó chứ. Em sẽ phải cầu xin anh làm tình với em trong vòng ba phút".

Julie tấn công ngay lúc môi anh chiếm cứ cô : giữ gối cô đứng thẳng, cô nhắm vào háng anh nhưng thét lên khi đá hụt và ngã người ra bên dưới thân hình nặng nề của anh.

Thay vì đáp trả cú đá hụt của cô như cô đang thầm mong, cô lại cảm nhận được những ngón tay anh đang luồn bên dưới những sợi lông nơi tiếp giáp hai đùi, thăm dò nhẹ nhàng, bắt đầu xoa bóp và mơn trớn một cách chuẩn xác và thân thuộc. Julie nhận ra là anh sẽ không ép buộc cô, anh muốn cô hợp tác, và nếu cô làm vậy, lòng tự trọng của cô sẽ còn bị tổn thương nhiều hơn một nạn nhân tuyệt vọng. Cơ thể cô kêu gào trái với ý chí của cô, cô giận mình và giận anh, cô cố buộc anh kết thúc chuyện này trước khi cô đầu hàng hoàn toàn.

"Chết tiệt, kết thúc mọi chuyện đi".

Câu trả lời của anh cũng lạnh lùng như con tim anh .

"Tại sao? Để em có thể gọi anh là tên tội phạm hãm hiếp cũng như đã gọi anh là hèn nhát và giết người hả?" Ngón tay anh đi vào sâu hơn, mạnh hơn. "Em không có cơ hội đâu" Miệng anh chiếm hữu núm vú cô, lưỡi anh uốn lượn, môi anh níu kéo, và Julie nuốt nghẹn tiếng kêu phản đối. Eo cô oằn lên dưới bàn tay anh, và anh bật cười êm ái, trượt ngón tay sâu hơn nữa để cô có thể nhún trên nó. Cô ngừng lại đột ngột, từng tế bào căng cứng trong người cô đều kêu than phàn đối hành động của anh. Nhưng anh đã âm thầm buộc cơ thể phản trắc của cô làm điều trái ngược, mắt anh không rời những biểu cảm trên mặt cô một giây phút nào.

"Em ướt đẫm rồi" anh nói, không cần toan tính dập tắt cơn ngọn lửa đam mê đang thổi bừng bừng trong người cô "Em có muốn anh không Julie?"

Cô muốn anh vào bên trong cô. Cô biết cảm giác sung sướng mà anh trao cô có thể khiến cô cảm thấy chết đi sống lại. "Xuống địa ngục đi" cô thở dốc.

"Anh ở địa ngục rồi" anh thì thầm, chuyển mình dọc chiều dài cơ thể cô, lần đầu anh hôn và ép môi cô tách ra. Bất thình lình anh lại dịu dàng điều môi trên người cô một cách thèm thuồng khi hông anh ép chặt vào cô, bắt cô run lên cảm nhận sự căng cứng bên dưới anh. "Hãy nói là em muốn anh đi" anh tán tỉnh.

Bị kẹt cứng bên dưới cơ thể bị khuấy động đầy hứa hẹn và sự chuyển động dai dẳng từ môi anh, người cô bắt đầu run rẩy mất kiểm soát và phát ra tiếng nấc dày vò tâm can "Em muốn anh -".

Giây phút cô đầu hàng là lúc anh đi vào trong cô tức thì, xoay hông thật mạnh và đưa cô đạt khoái cảm chỉ trong phút chốc. Anh rút khỏi cô trong lúc cơ thể cô vẫn đang co bóp run rẩy và bước ra ngoài vòng tay cô. "Chỉ tốn 3 phút" anh nói.

Cánh cửa đóng sầm sau lưng anh báo hiệu cuộc vui đã tàn.

Julie nằm đó, cơ thể bị vạch trần còn tâm trí thì tê liệt, cô không thể tiêu hóa nổi cái cách ghê tởm anh đã dùng để chứng minh cho quan điểm của mình. Những cung bậc cảm xúc lần lượt trôi qua, Julie trườn lên đầu giường, nhặt khăn quàng trên sàn nhà lên, nhắm tịt mắt lại, nhưng cô không khóc, cô sẽ không nhỏ thêm giọt nước mắt vào vì anh nữa. Không bao giờ.

Ngồi trong bóng tối trên trường kỉ cạnh lò sưởi phòng khách, Zack khom người lấy hai tay che mặt, cố không nghĩ hay cảm nhận gì cả. Anh đã hoàn thành những gì anh định làm và còn hơn thế, anh đã chứng minh cho cô và cho cả anh là anh không cần cô, ngay cả về mặt sinh lý. Anh đã chứng minh cho cô thấy là anh không đáng được quan tâm hay chăm sóc sau khi cô bỏ đi vào sáng mai.

Anh đã đạt được mục đích một cách ngoạn mục, hùng hồn và không thể gột rửa.

Anh chưa bao giờ cảm thấy sầu não hay xấu hổ như thế này.

Cô sẽ không còn nghĩ là cô yêu anh sau tối nay, anh biết điều đó. Cô sẽ ghét cay ghét đắng anh. Nhưng cũng không thể bằng mức độ anh căm ghét bản thân mình. Anh khinh bỉ mình vì những gì đã làm với cô và cảm giác yếu đuối muốn chạy đến bên cô van xin cô tha thứ. Ngồi thẳng lưng trên ghế, anh nhìn chiếc giường nơi họ đã cùng sẻ chia ở phía bên kia căn phòng, anh biết mình không thể ngủ trên chiếc giường đó, khi mà cô nằm ở phòng kế bên và căm hận anh.