Tay Julie run dữ dội khi tra chìa vào ổ khóa, và khi cô khởi động xe thì gần cô đã tăng tốc vì cả hai chân cô cũng đang run rẩy. Anh nhìn cô vô cảm từ ghế hành khách. "Lái đi" Anh quát khi động cơ bắt đầu làm việc. Julie xoay trở cho chiếc xe quay lại và hướng vào cuối bãi đậu nhưng cô dừng lại ở đường lớn, tâm trí cô quá hoảng loạn đến mức không thể nghĩ ra câu chữ cũng như nói ra chúng.

"Tôi bảo lái đi".

"Đường nào?" Cô rưng rưng, tự ghét cảm giác sợ hãi, cầu xin trong giọng mình cũng như căm ghét con thú đang ngồi kế bên vì đã khiến cô chịu đựng thế này.

"Trở lại nơi chúng ta đã đến".

"Trở lại?"

"Cô nghe tôi nói rồi đó".

Giao thông trên đường liên bang đầy tuyết vào giờ cao điểm giống như là lê từng bước giữa thành phố đông dân vậy. Bên trong xe, sự căng thẳng và im lặng đang bao phủ. Cố gắng một cách vô vọng để khống chế cơn giận dữ đang có mặt trong từ tế bào vừa cố tìm một cơ hội để thoát thân. Khi anh không nói gì, cô bật máy hát và tiếng DJ giới thiệu một bài hát mới. Vài giây sau trong xe tràn ngập âm thanh rộn rã của bài All my Ex's live in Texas (tất cả người yêu cũ của tôi đều sống ở Texas).

Khi George hát, Julie nhìn sang những người khác cũng đang lái xe, họ hối hả trở về nhà sau một ngày dài. Người đàn ông trong chiếc Explorer đang cùng nghe một đài giống Julie, ngón tay anh ta đang nhịp nhịp trên vô lăng theo điệu nhạc. Anh ta liếc sang cô và thấy cô nhìn mình, gật đầu xã giao rồi quay đầu nhìn về phía trước. Cô biết anh ta chẳng thấy gì khác thường. Mọi thứ đều rất bình thường, và nếu anh ta ngồi trong chiếc Blazer như Julie, nó vẫn trông rất bình thường. Goerge Strait vẫn đang hát, như bình thường, bên phần đường cho xe mô tô, những tay lái vẫn đang háo hức chạy xe về nhà như bình thường và trời đang đổ tuyết thật đẹp như bình thường. Mọi thứ đều bình thường.

Ngoại trừ một việc.

Một kẻ sát nhân trốn ngục đang ngồi cạnh cô, chĩa súng vào cô. Đó là vẻ ngoài dễ chịu tương phản với hiện thực điên loạn trong tình huống của cô đã thúc đẩy Julie từ tê liệt sang hành động. Giao lộ bắt đầu được khai thông và trong đầu Julie nảy ra ý tưởng mới : Họ đã vượt qua khá nhiều xe từ cả hai phía. Nếu cô có thể giả vờ thắng xe về bên phải trong khi đảo bánh xe về bên trái thì cửa bên cô ngồi vẫn sẽ dùng được trong khi cửa bên anh ta sẽ bị kẹt cứng. Đối với chiếc xe của cô thì có thể làm việc đó, nhưng cô không chắc chiếc Blazer có thể hay không.

Bên cạnh cô, Zack quan sát thấy cô liên tục nhìn vào hai bên lề đường. Anh cảm thấy sự hoảng loạn trong cô đang tăng lên và anh biết nỗi sợ có thể khiến cô cố làm điều tuyệt vọng nào đó "Thả lỏng đi" Anh ra lệnh.

Khả năng chịu đựng sợ hãi của Julie đã đến giới hạn của nó, cảm xúc của cô chuyển từ kinh hoàng sang giận dữ .

"Thả lỏng hả" Giọng cô rung lên, đầu cô hướng sang anh và mắt cô nảy lửa "Làm thế nào mà anh dám kêu tôi thả lỏng khi anh ngồi đây và chĩa súng vào tôi? Chỉ tôi làm điều đó đi!".

Cô nói có lý, Zack nghĩ, nhưng trước khi cô làm điều gì đó có thể khiến anh bị bắt, anh quyết định việc giúp cô thư giãn sẽ tốt cho cả hai .

"Chỉ cần bình tĩnh lại" Anh hướng dẫn.

Julie nhìn chằm chằm phía trước. Hàng xe đang giãn ra và có thể tăng tốc, Julie bắt đầu tính đến việc len chiếc Blazer vào những xe xung quanh như một vụ trật bánh. Như thế sẽ đánh động phía cảnh sát. Mọi việc sẽ tốt đẹp.

Nhưng cô và những người lái xe mô tô vô tội sẽ dính vào vụ lộn xộn mà rất có thể sẽ bị Zachary Benedict bắn hạ.

Mọi việc sẽ thật tệ.

Cô tự hỏi khẩu súng của anh có đầy đạn để anh bắt bừa vào những người khác không, rồi khi anh nói bằng giọng nhỏ nhẹ, hạ mình mà người lớn dùng để dụ con nít .

"Sẽ không có chuyện gì xảy ra cho cô đâu Julie. Nếu cô làm đúng theo lời tôi, cô sẽ ổn thôi. Tôi cần phương tiện di chuyển đến đường của bang và cô có xe, chỉ đơn giản là vậy. Trừ khi chiếc xe quá quan trọng với cô đến nỗi cô sẵn sàng liều mạng mà đẩy tôi ra khỏi xe. Tất cả những điều cô cần làm là lái xe và không gây bất kì sự chú ý nào. Nếu cảnh sát bắt kịp chúng ta, sẽ có pha bắn súng, và cô kẹt ở giữa. Vậy hãy làm một cô gái ngoan và thả lỏng người".

"Nếu anh muốn tôi thư giãn" Cô vặn lại, châm chích lối nói chuyện kẻ cả của anh "hãy đưa tôi khẩu súng và tôi sẽ chỉ cho anh biết thả lỏng thế nào" .

Cô thấy hàng lông mày của anh sát lại, nhưng anh không có hành động trả đũa nào và cô gần như tin anh không định làm hại cô - cho tới khi cô gây nguy hiểm cho cuộc bỏ trốn. Chính khả năng này đã làm tăng thêm cơn giận cũng như nỗi sợ hãi anh đã gây cho cô.

"Thêm nữa" Cô phẫn nộ "Đừng xem tôi như trẻ con và đừng gọi tôi là Julie! Anh gọi tôi là cô Mathison khi tôi nghĩ rằng anh là một người lịch thiệp tốt bụng đang cần việc và đã mua chiếc quần jean chết tiệt kia nhằm gây ấn tượng tốt với ông chủ mới. Đáng ra tôi đã không ở trong mớ lộn xộn này".

Với nỗi sợ của mình, Julie chảy những giọt nước mắt ngỡ ngàng. Cô liếc mắt nhìn anh khinh thường rồi vội quay qua cửa chắn gió.

Zack nhướng mày và im lặng nhìn cô, nhưng sâu bên trong anh bị bất ngờ và miễn cưỡng cảm thấy ấn tượng bởi sự táo bạo của cô. Ngẩng đầu lên, Zack thấy con đường trước mặt đã quang đãng và những bông tuyết dày nặng nề phủ kín con đường. Vài giờ trước đây anh đã nguyền rủa thời tiết, nhưng giờ đây nó lại giúp giữ chân những tay cảnh sát với những người lái xe bị kẹt lại. Cuối cùng, anh cho rằng vận may đã giúp anh khônv ngồi trong chiếc xe thuê đã bị kéo đi ngay khi anh thấy nó. Giờ anh đang trong một chiếc xe 4 bánh có khả năng vượt tuyết cũng như lộ trình khắc nghiệt qua những ngọn núi ở Colorado. Những việc trì hoãn và rắc rối 2 ngày qua xem như là phần thưởng. Anh sẽ cùng nó đến Colorado - và phải cảm ơn Julie Mathison. Cô Mathison. Anh tự sửa lại vừa cười khúc khích. Nhưng sự thích thú của anh lóe qua nhanh như lúc nó đến vậy vì có một chi tiết trong bản tin anh đã nghe đang làm anh lo lắng : Dominic Sandini được cho là "kẻ bỏ trốn thứ 2" đã "bị bắt và đang chịu giám sát". Nếu Sandini tuân theo kế hoạch, chắc chắn Hadley đang chịu nhục nhã với báo giới vì sự trung thành của những kẻ được hắn tin tưởng hơn là xem Sandini là kẻ đồng lõa.

Zack tự nói với bản thân tin tức có thể bị lẫn lộn dẫn tới sai lệch về Sandini, anh buộc mình tập trung vào cô giáo trẻ giận dữ đang ngồi cạnh bên. Mặc cho anh rất cần cô và xe của cô nữa thì cô vẫn là mối rắc rối lớn trong kế hoạch của anh. Có lẽ cô đã biết anh đang đi đến Colorado, thêm nữa có lẽ cô đã thấy quá nhiều lời chỉ dẫn trong bản đồ cũng như đường đi và có thể báo cho cảnh sát biết nơi ẩn nấp của anh. Nếu anh bỏ cô lại ở biên giới Texas - Oklahoma hoặc về phía Bắc Oklahoma - Colorado thì cô vẫn có thể nói cho cảnh sát tuyến đường cũng như chiếc xe anh đang dùng. Ngay lúc này, khuôn mặt anh đang chiếm lĩnh hầu hết TV của mọi gia đình, do đó anh cũng không thể thuê hay mua một chiếc xe khác mà không bị nhận ra. Hơn thế nữa, Zack muốn cảnh sát tin rằng anh đã đáp máy bay đi Detroit và chạy qua Canada.

Julie Mathison vừa là điều may mắn bất ngờ vừa là chướng ngại cho toàn bộ kế hoạch. Thay vì nguyền rủa số phận đã cột cô vào anh và đe dọa kế hoạch của anh, Zack cố tìm cách giúp cả hai có thể thoát ra. Với tay ra sau lấy bình đựng cà phê, anh quay trở lại với câu nói cuối cùng của cô và xem nó như một cách tốt để bắt đầu câu chuyện. Cẩn thận hạ tay xuống cùng giọng nói không chút đe dọa, anh hỏi thăm xã giao.

"Có gì không đúng với cái quần Jean của tôi à?"

Cô nhìn anh đầy bối rối "Cái gì".

"Cô đã nói cái gì đó về "cái quần chết tiệt" của tôi như là lý do duy nhất cô cho tôi quá giang" Anh giải thích, đổ thêm cà phê vào bình. "Quần của tôi làm sao?"

Julie nén cơn giận dâng trào bằng tiếng cười gằn. Cô đang lo cho tính mạng của mình trong khi anh ta đưa ra triết lý thời trang.

"Sao" Anh lặp lại quả quyết "Ý cô là gì?"

Cô bị cơn giận giằng xé do hai điều xảy ra với cô cùng lúc - một là phải điên lắm mới có thể nói chuyện với người đàn ông vũ trang này, hai là cô có thể khiến anh lơ là bằng cách có mẩu đối thoại nhỏ thì cơ hội cho cô thoát khỏi đây hoặc còn sống trở về sẽ tăng lên rất nhiều. Cố thêm vào vẻ lịch sự, trung lập trong giọng mình, cô hít một hơi dài và đưa mắt khỏi con đường .

"Tôi để ý thấy đó là quần mới".

"Nhưng tại sao vì nó cô lại cho tôi đi nhờ?"

Sự chua xót vì tính cả tin lấp đầy trong giọng nói Julie .

"Vì anh không có xe cũng như anh đã ngụ ý mình thất nghiệp. Tôi cho rằng anh đang có vấn đề tài chính nghiêm trọng. Rồi anh nói anh đang tìm việc mới và tôi thấy những nếp gấp trên quần anh..." Giọng cô hạ thấp do cảm giác điếng người khi biết rằng hóa ra anh chẳng phải kẻ khố rách áo ôm như cô vẫn nghĩ mà lại là ngôi sao điện ảnh đáng giá triệu đô.

"Tiếp đi" Anh giục, giọng anh đầy hiếu kì.

"Tôi đưa đến một kết luận, Chúa ơi! Tôi cho rằng anh mua quần jean là để gây thiện cảm với người chủ mới, tôi tưởng tượng ra cảnh anh coi trọng nó như thế nào, bao nhiêu hy vọng anh đặt vào đó khi anh mua chiếc quần, tôi không thể chịu đựng ý nghĩ những hy vọng của anh sẽ bị vứt xó nếu tôi không cho anh quá giang. Và dù rằng trong đời tôi chưa từng cho ai đi nhờ, tôi cũng ko thể để anh lỡ mất cơ hội".

Zack không chỉ thấy bị sốc, mà anh còn cảm động nữa. Sự tử tế của cô, khả năng hy sinh vì người khác là cái anh thiếu thốn trong suốt bao năm ngồi tù. Và ngay từ đầu, anh đã nhận ra. Gạt qua những ý nghĩ mơ hồ trong đầu, anh nói.

"Cô nghĩ ra tất cả chỉ dựa vào những nếp gấp trên quần hả? Trí tưởng tượng của cô mới phong phú làm sao" Anh thêm vào cùng cái gật đầu nhạo báng.

"Tôi chắc chắn không giỏi nhìn người rồi" Cô chua cay đáp. Từ khóe mắt của mình, cô thấy tay trái của anh choàng qua cô và cô nhảy lên, kềm chế tiếng la, cô nhận ra anh chỉ đưa cho cô một ngụm cà phê từ bình giữ nhiệt. Bằng một giọng nhẹ nhàng nghe như lời xin lỗi vì làm cô hoảng sợ.

"Tôi nghĩ cái này sẽ giúp ích".

"Tôi chẳng có tâm trí nào cho chuyện ngủ gục cả. Cảm ơn anh".

"Cũng nên uống một ít" Anh quyết tâm giải tỏa nỗi sợ trong cô dù anh biết anh là nguồn gốc của mọi chuyện. "Nó sẽ" Anh ngập ngừng tìm từ thích hợp "Khiến mọi thứ trông như bình thường".

Julie quay đầu sang nhìn anh, biểu hiện của cô như muốn nói cho anh biết sự "quan tâm" của anh không chỉ kinh tởm mà còn điên khùng nữa. Khi cô sắp quăng chúng vào mặt anh thì cô nhớ ra trong túi anh vẫn còn khẩu súng nên cô đành đón lấy ly cà phê, nhấp một ngụm, trả lại và tiếp tục lái xe.

Bên cạnh cô, Zack quan sát cô nhấp cà phê mà vừa run rẩy, trong lòng anh chợt trào lên nỗi hối hận kì cục vì đã khiến cô sợ hãi như thế. Cô có một gương mặt đáng yêu, quan sát cô qua ánh sáng của bảng đồng hồ, cô có chiếc mũi nhỏ, một cái cằm bướng bỉnh và gò má cao. Cô có đôi mắt hút hồn, anh cho là thế khi nhìn chúng lấp lánh với anh chỉ vài phút trước đây. Cặp mắt kì lạ. Anh cảm thấy đau đớn vì đã khiến một cô gái ngây thơ - người đang cố gắng giúp anh, cảm thấy sợ hãi. Và khi anh vẫn còn ý định tiếp tục lợi dụng cô, anh cảm thấy mình đúng là con thú như người ta vẫn nghĩ. Để lương tâm yên ổn, anh quyết định sẽ giúp cô thoải mái hơn bằng cách tiếp tục trò chuyện.

Anh thấy rằng cô không đeo nhẫn cưới nghĩa là cô chưa kết hôn. Anh cố nhớ lại những người ở bên ngoài nói gì trong lúc trò chuyện tầm phào .

"Cô có thích dạy học không?"

Cô quay đầu lại lần nữa, mắt cô mở to để nén tiếng phản đối .

"Có phải anh mong rằng tôi" Cô hoài nghi hỏi "Sẽ tiếp tục nói chuyện lễ độ với anh?"

"Phải" Anh quát lên, tức giận vì cô không chịu để anh cải thiện tình hình "Tôi muốn thế. Nói đi".

"Tôi yêu việc dạy học" Cô đáp lại, ghét bản thân sao dễ dàng để anh dọa nạt "Anh muốn tôi chở anh đến đâu?" Cô hỏi khi họ vượt qua bảng báo hiệu còn cách Oklahoma 20 dặm.

"Oklahoma" Zack trả lời, dù chỉ có một nửa là sự thật.