Sau ngày phát hiện ra Nhược Tâm Lan cấu kết với Tây Vực môn đến nay đã 3 ngày nhưng vẫn chưa thấy nàng ta có bất kỳ hành động nào. Lâm Thiên Vũ sốt ruộc như kiến bò trên chảo nhưng không dám thể hiện ra ngoài, nàng sợ bứt dây động rừng. Âu Dương Kỳ mấy ngày nay luôn liên lạc với đám bằng hữu trên giang hồ nhờ họ giúp đỡ tra tìm tư liệu của Hồ Mỵ Ly về 20 năm trước.

Lâm Thiên Vũ vẫn như trước đeo lên bộ mặt lạnh lùng an phận ở trong hậu viện không bước ra ngoài, có trời mới biết nàng là đang suy tính cái gì. Cũng có thể nàng đang chờ thời cơ, chờ con cá tự động mắc câu chăng.

Rốt cuộc trời không phụ người có lòng, ngày ấy cũng đến…

Sáng sớm hôm nay Nhược Tâm Lan mang theo 1 khay quế hoa cao thơm nức mũi đi vào nam uyển(biệt viện nơi Lâm Thiên Vũ ở), nàng ta 1 thân xiêm y vàng nhạt áo khoác lông cừu màu trắng, đầu cài kim thoa, 1 thân trang sức chói lóa dẫn đầu nhóm nha hoàn đi vào nam uyển.

Vừa vào đến nơi liền không khách khí ngồi vào ghế chủ khi thấy Lâm Thiên Vũ liền tỏ vẽ thân thiết tự mình đem quế hoa cao đến mời nàng ăn.

Lâm Thiên Vũ không nói gì, nàng như trước vẫn là bộ dáng lãnh đạm nhìn Nhược Tâm Lan, sau đó thật chậm rãi cầm lên 1 khối bánh, đặt tại mũi ngữi, có 1 mùi hương lạ lẫn ở bên trong bánh nhưng rất nhạt nên bị mùi bánh át đi mất, nếu không phải là người học dược sẽ không phát hiện ra. Mặc dù nàng vẫn chưa xác định được mùi kia là gì nhưng trực giác cho biết thứ Nhược Tâm Lan mang đến cho nàng chả có gì là tốt vì thế Lâm Thiên Vũ quyết định không ăn.

Nàng đặt xuống khối bánh, cười nhạt nói:

- Ta không thích đồ ngọt.

- A, thật vậy, lần sau ta nhất định sẽ làm đồ mặn cho ngươi. – Nhược Tâm Lan bộ dáng mẹ hiền cười thật ôn nhu nói.

- Không cần phiền phức như vậy, ta cũng không ăn. – lâm Thiên Vũ cười khẩy đáp.

Nhược Tâm Lan sắc mặt trầm xuống, nàng ta nhìn Lâm Thiên Vũ ánh mắt lóe sát ý, một hồi lâu lại bày ra vẻ mặt mẹ hiền, bảo nha hoàn dâng lên 2 tách trà nóng.

- Đây là bích loa xuân thượng hạng vị trà ngọt dịu, hương thơm nhàn nhạt có thể giúp an thần. – Nhược Tâm Lan cười nói.

- Ta nghĩ phu nhân đến đây cũng không hẳn là mời ta ăn bánh uống trà đi. – Lâm Thiên Vũ nhàn nhạt nói.

- Ta đến đây là để ôn chuyện xưa với ngươi. – Nhược Tâm Lan đột nhiên ngưng cười, mắt đẹp nhìn Lâm Thiên Vũ.

- Giữa chúng ta có chuyện xưa sao?

- Chúng ta không có, nhưng mẫu thân ngươi lại có, trước uống trà, chúng ta từ từ mà nói. – Nhược Tâm Lan âm hiểm nói. Chỉ cần Lâm Thiên Vũ uống trà, cho dù chỉ là 1 hớp thôi, cũng đã đủ đưa nàng xuống hoàng tuyền.

- Nếu ta uống trà ngươi sẽ nói cho ta biết về chuyện của mẫu thân?

- Đúng vậy a. – Nhược Tâm Lan cười cười.

- Vậy được. – Nói dứt câu Lâm Thiên Vũ liền cầm lên tách trà, sảng khoái 1 ngụm nuốt xuống.

Sự việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến nổi Âu Dương Kỳ không kịp ngăn chặn Lâm Thiên Vũ đã 1 ngụm uống hết tách trà. Hắn lo lắng nhìn nàng trân trân, nhưng thấy nàng bộ dáng không sợ hãi hay chần chừ mà uống trà kia, lời hắn muốn nói ra lại nuốt lại trong bụng.

- Trà cũng đã uống bây giờ nói chuyện được rồi chứ? – Lâm Thiên Vũ đặt xuống tách trà đã cạn đáy, mắt đẹp nhìn Nhược Tâm Lan, trong lòng thầm mắng: “ Tiện nhân định hạ độc nàng, còn chưa đủ tư cách.”

- Tốt a, ta nói. – Nhược Tâm Lan liếc mắt nhìn tách trà, miệng cười đến không khép lại được, phất tay ra hiệu cho bọn nha hoàn lui xuống.

- Mẫu thân ngươi a, là nữ nhân ngu ngốc nghĩ muốn đoạt phu quân của ta, ra sức mồi chài, còn đê tiện hơn là muốn phá đi đứa con trong bụng của ta, may mắn ta phát hiện được. Nữ nhân kia làm nhiều chuyện xấu bị phu quân phát hiện rồi 1 cước đuổi nàng ta ra khỏi cửa, không biết nàng ta đã gian díu với tên nam nhân nào sinh ra đứa nghiệt chủng bây giờ lại còn đến tận cửa muốn nhận cha. – Nhược Tâm Lan nói, mắt nhìn Lâm Thiên Vũ khiêu khích, hoàn toàn lộ ra bộ mặt thật.

- Ta nghe nói 20 năm trước ở Tây Vực có 1 môn phái tên là Tây Vực môn chuyên dùng độc, còn phân phó rất nhiều môn chúng trà trộn vào các bang phái lớn trong giang hồ, ý đồ thu thập tin tức cơ mật hòng thống trị võ lâm. Âm thầm chiêu binh mãi mã nếu đối phương không đồng ý gia nhập liền dùng thủ đoạn ám hại, năm đó các nhân vật có tiếng tăm trong võ lâm đều chết một cách không minh bạch, tất cả đều là 1 tay Tây Vực môn gây ra. Lại nói mẫu thân ta năm xưa tuy không phải là người của bạch đạo nhưng thân thủ cao cường khó ai sánh bằng đương nhiên cũng không thoát khỏi tầm ngắm của Tây Vực môn. Chiêu dụ không được liền tiêu diệt, không những hạ độc nàng còn phá hư thanh danh của nàng khiến nàng có oan mà không thể nói, ngươi nói những gì ta vừa nói có đúng hay không? – Lâm Thiên Vũ ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Nhược Tâm Lan.

- Mà môn chủ của Tây Vực môn năm đó chí hướng cao xa, phấn đấu cả đời cũng không thành đành phải ngậm ngùi nhìn Tây Vực môn ngày một suy tàn, nếu 5 năm trước thiếu chủ của Tây Vực môn không quay về kế nhiệm, Tây Vực môn đã sớm lụi tàn như cố môn chủ. – Lâm Thiên Vũ lần lượt nói ra những tin tức mà Âu Dương Kỳ đã thu thập được.

- Ngươi… Ngươi làm sao biết chuyện của Tây Vực môn? – Nhược Tâm Lan ánh mắt đề phòng nhìn Lâm Thiên Vũ.

- Ta làm sao biết không quan trọng, cái quan trọng chính là ngươi là kẻ đã ám hại mẫu thân của ta, chuyện ngươi làm năm đó ta sớm đã điều tra ra, tiện nhân nộp mạng đi

Lâm Thiên Vũ vừa dứt lời thân ảnh thoáng 1 cái đã bay đến bên cạnh Nhược Tâm Lan, 1 chưởng đánh thẳng vào tim nàng ta, Nhược Tâm Lan thân thủ cũng không tệ, nhanh nhẹn tránh đòn, nhưng là vẫn bị 1 chưởng kia đánh trúng bả vai, vung tay định trả đòn, Âu Dương Kỳ cũng không kém nhanh chóng vào trận, tay áo vung lên, 1 trận kình phong đánh ập vào người Nhược Tâm Lan nội lực thâm hậu làm nàng ta phun ra 1 ngụm máu tươi, tay ôm ngực lảo đảo lui 2 bước.

Ánh mắt nàng ta hằn lên những tia máu căm hận nhìn Lâm Thiên Vũ và Âu Dương Kỳ như muốn ăn tươi nuốt sống hai người.

Nàng ta thu tay vào áo, sau duỗi ra, trên bàn tay nhỏ nhắn liền được lắp thêm 1 bộ thiết trảo(vuốt sắc) nàng ta phi thân về phía 2 người, vung thiết trảo tới tấp về phía Lâm Thiên Vũ, thiết trảo âm độc lướt qua nơi nào nơi đó liền vỡ vụn, nhưng là dù cho Nhược tâm Lan có công kích như thế nào thì Lâm Thiên Vũ vẫn tránh được, Nhược Tâm Lan bổ nhào về phía Lâm Thiên Vũ, nàng xoay người tránh đi 1 đòn âm hiểm kia, nhưng tay áo cũng bị thiết trảo cào rách đi 1 mảng lớn. Lâm Thiên Vũ rút ra trường tiên, phóng roi về phía Nhược Tâm Lan, trường tiên như con rắn quấn chặt lấy thiết trảo, hai bên giằng co 1 lúc, ánh mắt Nhược Tâm Lan đột nhiên lóe lên 1 tia âm hiểm, nàng ta vung tay áo còn lại lên, từ trong ống tay áo 1 con rắn màu lục nhỏ bằng đầu ngón tay cái hướng về phía Lâm Thiên Vũ bay đến, Lâm Thiên Vũ tay cầm trường tiên còn bận đối phó với thiết trảo, tốc độ của con rắn nhỏ kia lại quá nhanh còn chưa kịp phản đòn thì 1 bóng đen lao tới che chắn cho nàng.

Âu Dương Kỳ vung chưởng đánh tới, con rắn nhỏ tan xương nát thịt hóa thành 1 nhúm bột màu đen phiêu tán trong không khí.

Lâm Thiên Vũ đen mặt, hét lên:

- Bế khí đi.

Lời vừa dứt thân hình to lớn của Âu Dương Kỳ ngã rầm xuống đất, bất tỉnh. Lâm Thiên Vũ hung ác vung trường tiên siết chặt lấy cổ Nhược Tâm Lan vận công, Nhược Tâm Lan thiếu dưỡng khí, vì hô hấp khó khăn mà khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo đến khó coi. Há to mồm hít lấy không khí, thiết trảo trên tay ra sức tấn công Lâm Thiên Vũ hi vọng có thể tránh thoát trường tiên.

Đột nhiên từ bên ngoài 1 giọng nói vang lên:

- Dừng tay.