Mọi người vào đình, đều ngồi xuống, đi theo là các cung nữ của Duyên Hi cung, ai nấy cũng vội vàng bận rộn chuẩn bị trà và điểm tâm.
Vĩnh Kì nhìn Tiểu Yến Tử một thân diễm lệ, đôi mắt to như trời đêm
( chém a chém), cử chỉ lời nói và việc đều không giống những nữ nhân bình thường mà y đã thấy, vì vậy vẫn không thể đem tầm mắt dời đi.
” Thân thể ngươi đã khá hơn nhiều chưa? Ngày đó ở bãi săn, ta rõ ràng nhắm đến một con nai, không biết làm sao một tiễn bắn xuyên qua lại bắn vào ngươi! Sau biết làm ngươi bị trọng thương, ta thật sự là ảo não cực kỳ!”
Tiểu Yến Tử nhìn Vĩnh Kì và Nhĩ Thái, tuổi so với mình cũng không sai biệt lắm, gương mặt anh tuấn tràn đầy hòa khí, cười hì hì. Nàng liền đứng lên ngẩng cao đầu, đem những điều giáo kiêng kị trong cung Lệnh phi cùng nàng nói qua vân vân và vân vân, hết thảy đều quên hết. Nàng tùy tiện nói: “Ngươi không cần ảo não! Ngươi mất một tiễn, ta mới có thể cùng hoàng thượng gặp mặt, ta tạ ơn ngươi còn không kịp đâu!”
“Vậy ngươi liền tạ ơn sai người, người cần tạ ơn chính là ta!” Nhĩ Thái thấy Tiểu Yến Tử đem lực chú ý đặt trên người Ngũ a ca, trong lòng phi thường không thoải mái, cố ý cười lớn nói. Tiểu Yến Tử ngạc nhiên nhìn thấy Nhĩ Thái, người kia là ai, dám ở trước mặt nàng lớn tiếng nói chuyện? Lệnh phi vội vàng giới thiệu với Tiểu Yến Tử: “Vị này chính là nhị công tử của Phúc Luân đại học sĩ, Nhĩ Thái cùng ca ca hắn Nhĩ Khang, cả hai đều là tâm phúc của hoàng thượng, Nhĩ Thái là thư đồng của ngũ a ca, hai người chính là Tiêu không rời Mạnh đâu!”
“Vì cái gì ta nên tạ ơn ngươi?” Cái gì Tiêu a Mạnh a nàng là không hiểu, nhưng chuyện ngày đó mình không thế nào nhớ rõ, vì thế nàng tò mò hỏi han.
“Nếu không phải ta phân tán lực chú ý Ngũ a ca, làm cho hắn đang ngắm thời điểm bắn nai, chậm hơn Nhĩ Khang một bước, lúc này mới bắn tới ngươi! Cho nên, ngươi là bị hai chúng ta‘ săn đến ’!” Nhĩ Thái thấy Tiểu Yến Tử đem tầm mắt chuyển qua hắn, trong lòng cao hứng, nhịn không được hi hi ha ha nói.
Vĩnh Kì trong lòng không có chút hờn giận, vì thế đối Tiểu Yến Tử giơ chén trà kính: “Ta lấy trà thay rượu, kính ‘ nai con xinh đẹp!” Hoàn toàn đã quên nữ tử trước mắt này là muội muội trên danh nghĩa của hắn.
Tiểu Yến Tử lại không hiểu lễ giáo, không hiểu quy củ gì, giơ lên chén trà, tùy tiện nói, “Kính thợ săn hồ đồ!” Sau đó một ngụm đem trà uống cạn, kết quả nói trà uống không hợp, lại ồn ào đòi đổi rượu.
Ánh mắt Vĩnh Kì nhìn chằm chằm Tiểu Yến Tử, càng xem càng thích, thấy nàng không chỉ làm vẻ ta đây, trong ánh mắt cũng chỉ còn lại thân ảnh nàng, thiếu chút nữa ngay cả chính mình họ gì cũng quên, lại càng không nói cái gì quy củ, vội vàng phân phó cung nữ chung quanh đi lấy rượu.
Bên này một đám người “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, nhất kiến như cố (
mới gặp mà như đã là bạn lâu năm), bên kia, Càn Long cùng nhất ban đại thần ở ngự thư phòng thương nghị quốc sự, tiểu bánh bao cảm thấy ở lại không có ý nghĩa, vì thế trộm chạy tới đây, thuận tiện kêu thập nhị a ca đi cùng, hài tử này trong mắt tiểu bánh bao như chú thỏ con nhỏ bé vậy ( người nào đó: nói bánh bao a, ngươi hiện tại cũng chỉ là tiểu hài tử a. Tiểu bánh bao khinh bỉ, cánh tay nhỏ bé vừa nhấc, người nào đó liền bay khỏi tầm mắt), bắt đầu ở ngự hoa viên đi bộ, trong lòng tính toán tìm chỗ ngồi tốt để hắn chuẩn bị phối loại bảo bối dược thảo. Càn Long phát hiện tiểu bánh bao chuồn êm thì không nói gì, liền phân phó Cao Không Cần đi theo hảo hảo chiếu cố hắn.
“Thất a ca cát tường! Thập nhị a ca cát tường!” Cung nhân Duyên Hi cung phát hiện Vĩnh Tông cùng Vĩnh Cơ cách Ấp Thuý Các không xa cuống quýt, vội vàng hành lễ. Cả hai, một người luôn được hoàng thượng sủng ái, một người mặc dù không được sủng, nhưng cũng là con trai hoàng hậu, người nào cũng không thể đắc tội, huống chi tổng quản Cao Không Cần luôn hầu hạ bên người Hoàng Thượng còn đi theo phía sau hai người.
Tiểu bánh bao hướng về phía đình lý nhìn, khóe miệng hung hăng rút trừu, hôm nay là cái ngày gì thế này, như thế nào đám không có não trong cung cư nhiên lại ở cùng nhau. Hắn đang muốn kéo tiểu thập nhị ly khai, phải biết rằng ngu ngốc là bệnh truyền nhiễm, hắn không muốn cho tiểu thập nhị bị lây bệnh.
Tại đình lý, đám người kia nghe thấy thanh âm, tầm mắt đều chuyển qua ngay tiểu bánh bao bên này, “( ⊙ o ⊙) a! Thất a ca, bên này bên này!” Tiểu Yến Tử nhìn thấy Vĩnh Tông, như muốn chạy khỏi đình lý đến bắt tay vào làm hô to gọi nhỏ, nàng dường như cảm thấy hoàng đệ xinh đẹp như tiên này được hoàng a mã ôm vào lòng rất có hảo cảm.
Bất đắc dĩ, tiểu bánh bao mang theo Vĩnh Cơ đi vào đình, trong lòng buồn bực, đều do Tiểu Yến Tử, hại hắn phải đối với mặt nhóm người này. Vĩnh Tông tiểu bánh bao cùng Vĩnh Cơ con thỏ nhỏ ngoan ngoãn hành lễ với Lệnh phi cùng ngũ a ca. Lệnh phi vẻ mặt ôn nhu hiền thục, miệng kêu nô tỳ chịu không dậy nổi và vân vân, nhưng không có ý tứ đứng dậy, ngũ a ca lại càng không nhắc đến, hắn xem Vĩnh Tông được hoàng a mã tối sủng ái nên cực kì không vừa mắt, ngay cả một chữ cũng chưa nói. Phúc Nhĩ Thái và ca ca hắn đều cùng một ruộc, đứng lên chắp tay cho có lệ, miệng hàm hàm hồ hồ lầu bầu vài câu, coi ra là đã lễ. Tiểu Yến Tử căn bản không hiểu tình huống hiện giờ lại thêm quy củ chưa thông nên càng không nói gì, ở trong lòng nàng, Vĩnh Tông và bọn họ đều là con hoàng a mã, nàng là nhi nữ của hoàng a mã, tất cả mọi người đều là như nhau thôi, huống hồ vừa mới nãy ngũ a ca cũng không cho nàng hành lễ và vân vân sao!
“A nha, thất đệ a, còn có thập nhị đệ, cùng nhau đến uống rượu đi!” Tiểu Yến Tử nói xong chạy lấy định cầm tay Vĩnh Tông kéo vào.
Vĩnh Tông cố ý tránh đi, trong lòng không nói gì, nữ nhân này cũng quá vô lễ đi, thực nghĩ mình là cách cách thật sao, thất đệ, thập nhị đệ nàng cũng dám kêu? Quả nhiên thấy vinh hoa phú quý liền đem tỷ muội của mình vứt đi không còn một mảnh. Thật là nữ nhân ích kỷ.”Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, ” tiểu bánh bao cắn răng gọi lên, kỳ thật buồn nôn muốn chết, “Ta cùng Vĩnh Cơ còn nhỏ, không thể uống rượu......”
Vĩnh Cơ trừng mắt nhìn, nhóm người đều không có quy củ, đặc biệt nữ nhân Lệnh phi kia, không biết vì cái gì, hắn cảm thấy được nụ cười tủm tỉm cùng ánh mắt nàng làm cho hắn sởn cả tóc gáy, cả người nổi da gà ~~
( mụ mụ: tiểu thỏ có trực giác nhạy bén nha) vì thế, hắn kéo kéo tay áo Vĩnh Tông, hắn muốn nhanh rời đi, hắn không thích tuyệt những người này.
Tiểu bánh bao không nghĩ muốn cùng bọn họ nhiều chuyện, cũng chuẩn bị ly khai, ngờ đâu có người không đồng ý.
“Thấy tỷ tỷ cũng không hành lễ, thật không ra thể thống gì?” Ngũ a ca đưa hai mắt trợn lên, âm dương quái khí nói. Lệnh phi không biết vì nguyên nhân gì cũng không ra tiếng ngăn cản. Tiểu Yến Tử không hiểu, nhưng ngũ a ca nói như vậy nhất định là có lí do, vì thế bày ra một bộ dáng tức giận thập phần uỷ khuất, hoàng tử còn phải hành lễ với nàng, khi nào ra cung nhất định phải khoe với mọi người trong đại tạp viện a!
Tiểu bánh bao dừng cước bộ một chút, nổi giận, Shit, bánh bao trong lòng không nhịn được chửi bới, là khiêu khích đó nha! Đừng nói Tiểu Yến Tử không phải cách cách, cho dù nàng là người trong hoàng cung đi chăng nữa thì khi nào có a ca chỉ cho ta quy củ phải hành lễ với nữ nhân không địa vị, không phẩm chất.
Tiểu bánh bao quay lại giận dữ cười, “Cao công công, trong hoàng cung khi nào thì có quy củ như vậy, ngươi làm sao chưa nhắc với Vĩnh Tông a?”
Cao Không Cần là người thông minh, nếu không đã không được Càn Long coi trọng, tiến lên vài bước, ” Thưa thất a ca, nô tài chưa từng nghe nói có một quy củ như vậy.” Hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm, hắn sao có thể không nhìn ra, thất a ca là hài tử Hoàng Thượng luôn yêu quý, nâng niu trong tay, hơn nữa chính hắn cũng thích đứa nhỏ này, hắn không giúp tiểu bánh bao thì giúp ai?
“Ngươi...... Các ngươi lớn mật, cư nhiên dám nói như vậy với ngũ a ca?” Phúc Nhĩ Thái liền nhảy ra.
“Ngũ Ca dạy bảo nô tài thật tốt!”, tiểu bánh bao cười lạnh, “Khi nào thì đến phiên nô tài rống to trước mặt hoàng tử?”
Ngũ a ca lỗ mũi hướng lên trời, “Nhĩ Thái không phải nô tài, hắn là huynh đệ của ta!”
Con thỏ nhỏ cũng nổi giận, ngươi không nhắc nhở, trách cứ huynh đệ ngươi thì chớ, còn đem một cái nô tài thấp kém thành huynh đệ, ngươi không ngại dọa người nhưng chúng ta thực muốn doạ ngươi a!
Thật không hỗ là ngũ a ca a! Trong lòng cảm thán một chút, tiểu bánh bao nhìn ra Vĩnh Cơ phẫn nộ, nhéo nhéo tay hắn, cười cười an ủi hắn, lộ ra hai khỏa tiểu răng nanh. Vĩnh Cơ nghe lời ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng trong lòng vẫn là căm tức muốn chết.
Chỉ thấy đúng lúc này, không biết từ đâu có rắn lén lút tiến vào đình biên, tất cả đều đưa lưng về phía con rắn, không có phát hiện, thấy được đích tiểu bánh bao ba người rõ ràng liền trang không phát hiện. Vì thế rắn thẳng tiến đến chân Tiểu Yến Tử, nàng mới phát hiện.”A —— có rắn!” Nàng nhấc chân lên, không tự chủ liền hướng tới đánh móc sau gáy Lệnh phi, Lệnh phi không dự đoán được nàng làm như vậy, còn chưa có phản ứng gì đã bị Tiểu Yến Tử đá gục trên mặt đất, làm nàng trở thành cái đệm, vừa định mở miệng mắng cái gì, bỗng nhiên cảm thấy trong bụng một trận quặn đau, tựa hồ có cái gì từ thân thể chảy ra ngoài......