- Sao lại không có chứ?

Và quay qua Nhĩ Khang, cố ý nói.

- Thế nào? Nhĩ Khang? Trẫm chỉ hôn Hoàn Châu cách cách cho khanh, khanh thấy thế nào? Thích không?

Nhĩ Khang nghe nói giật mình, còn chưa kịp phản ứng, thì Tiểu Yến Tử vì hấp tấp lại té cái "phịch" xuống đất. Tử Vy vội bước tới đỡ, nhưng không hiểu đỡ bằng cách nào, mà lại té theo.

Đám cung nữ vội xúm lại đỡ hai người lên.

Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ thì đứng ngẩn ra đó, người nào cũng căng thẳng, lúng túng.

Vua Càn Long thấy phản ứng của đám trẻ, hết sức ngạc nhiên. Vua hỏi Tiểu Yến Tử và Tử Vy.

- Hai đứa làm gì lạ vậy?

Tử Vy và Tiểu Yến Tử đã đứng dậy ngay ngắn. Tiểu Yến Tử vừa xoa gối vừa phản ứng.

- Hoàng A Ma, mấy cái chuyện này, trước khi nói Hoàng A Ma phải tham khảo ý kiến con trước chứ? Con dù gì cũng là con gái. Hoàng A Ma chưa gì đã tuyên bố tùm lum. Nếu người ta không đồng ý, có phải là bẽ mặt con không? Con biết là Hoàng A Ma rất thích Nhĩ Khang. Nhưng mà con người phải kín đáo một chút. Phải biết rõ tình cảm của người ta, vậy chẳng khiến ai ân hận.

Nhà vua kinh ngạc:

- Con nói cái gì mà biết rõ tình cảm? Rồi làm ai ân hận nữa. Trẫm nghe không hiểu gì cả?

- Vậy thì cha thù ghét ai, cứ gả con cho người đó. Còn nếu không thì cha tha cho người ta đi. Người nào mà cưới được con coi như người đó xấu số cả đời.

Vua Càn Long trợn mắt:

- Sao con lại tự đánh giá mình thấp như vậy?

Tiểu Yến Tử không muốn để vua bàn tiếp chuyện đó, vội lái hẳn câu chuyện sang hướng khác.

- Hoàng A Ma, thôi đừng có nói đùa nữa. Hãy bàn về chuyện tuần du sắp tới của Hoàng A Ma đi. Hoàng A Ma định hóa trang thành người như thế nào? Đi đâu chứ?

Vua Càn Long cười và chuyển theo đề tài mới, hỏi Nhĩ Khang:

- Nhĩ Khang, kế hoạch của ngươi ra sao?

Nhĩ Khang lúc đó đang nhìn Tử Vy nên không để ý. Nhĩ Thái đẩy nhẹ Nhĩ Khang một cái.

- Huynh nghĩ gì vậy, Hoàng thượng hỏi huynh về kế hoạch để vua đi tuần du kìa.

Nhĩ Khang bấy giờ mới giật mình quay lại, vì chưa chuẩn bị sẵn nên không biết nói gì, trong khi vua Càn Long lại hiểu lầm, tưởng là điều vua đề nghị ban nãy làm Nhĩ Khang ngẩn ngơ, nên vô cùng vui vẻ.

- Trẫm hỏi ngươi về kế hoạch tuần du đấy mà.

- Dạ bẩm Hoàng thượng, thần nghĩ là Hoàng thượng nên hóa trang thành lái buôn là hay nhất. Hoàng thượng là chủ, Ngũ A Ca làm cậu chủ. Thần và Nhĩ Thái làm tùy tùng, còn Hoàn Châu cách cách và Tử Vy làm A đầu. Kỷ sư bá làm sư bá. A Ma, Bát Lục Thúc, Ngạc Mẫn… làm phu. Chúng thần đi theo hộ vệ cho chủ buôn đi thu tiền nợ, sẵn dịp đi ngao du sơn thủy. Như vậy, bên cạnh Hoàng thượng, ngoài Kỷ sư bá và Tử Vy ra, tùy tùng đều là võ tướng, nên không cần dẫn thêm thị vệ nữa, tránh được sự dòm ngó của người chung quanh.

Nhưng rồi suy nghĩ một lúc, Nhĩ Khang tiếp:

- Có lẽ phải bổ sung thêm Hồ Thái y nữa, để đề phòng có chuyện không hay xảy đến.

Vua Càn Long gật gù.

- Được! Ngươi tính như vậy cũng khá chu đáo rồi.

Vua chợt quay qua Tiểu Yến Tử hỏi:

- Tiểu Yến Tử, con đọc cho trẫm nghe bài Cổ tùng quân hành đi?

Tiểu Yến Tử giật mình:

- Cái gì mà Cổ tùng quân hành?

- Ồ! coi kìa? Hôm trước đã thỏa thuận điều kiện rồi cơ mà?

Vua hỏi. Tiểu Yến Tử gãi đầu:

- Dạ… nhưng mà… con bận quá, không có thì giờ học, nên chưa thuộc. Không thể không trả bài được sao? Hoàng thượng?

Vua Càn Long làm bộ nói:

- Nếu không thuộc bài thì ở nhà, khỏi đi!

Tiểu Yến Tử, lúng túng:

- Vậy thì… Vậy thì ngày mai nhé. Mai con sẽ trả bài cho Hoàng A Ma. Bây giờ con sẽ về học ngay.

- Thôi được ngày mai, chắc nhé?

Sau buổi dạo hoa viên. Ba tay ngự lâm Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ tụ lại ở thư phòng của Vĩnh Kỳ, mở một "phiên họp khẩn cấp".

Nhĩ Khang căng thẳng nói với Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ:

- Ba người chúng ta hôm nay phải cố gắng nghiên cứu tìm một giải pháp. Tôi cảm thấy tình trạng hiện nay gay go phức tạp lắm. Tôi thấy nguy hiểm khôn cùng. Ban nãy hẳn các người đã nghe Hoàng thượng nói gì rồi chứ? Nếu trong trường hợp Tử Vy chưa làm rõ được lai lịch của mình với Hoàng thượng. Mà Hoàng thượng lại quyết định chỉ hôn. Sự trớ trêu trái quấy xảy ra thì ta sẽ xử lý cách nào?

Vĩnh Kỳ với cả một bầu tâm sự rối rắm. Đi tới đi lui trong thư phòng, mà lòng âu lo chẳng kém Nhĩ Khang.

- Đúng vậy. Hiện nay trong số các cách cách còn lại trong cung thì tuổi tác của Tiểu Yến Tử với huynh là tương xứng nhau. Hoàng A Ma chỉ thấy tình cảm giữa Tiểu Yến Tử và nhà họ Phước các huynh sâu đậm, nên rất dễ hiểu lầm. Ban nãy câu nói của Hoàng thượng cũng là một bước thăm dò đó chứ.

Nhĩ Thái thì có vẻ không vui.

- Mỗi lần Hoàng thượng làm gì là chỉ nghĩ đến Nhĩ Khang trước chứ không bao giờ để ý đến tôi. Muốn chỉ hôn ư? Đâu nhất thiết là chỉ nghĩ đế một mình Nhĩ Khang? Tôi cũng lớn rồi vậy? Thôi được rồi, các người đừng lo, bữa nào gặp mặt Hoàng thượng, tôi sẽ nói rõ ý định của mình, để vua chỉ hôn Tiểu Yến Tử cho tôi coi như giải tỏa được nguy cơ của Nhĩ Khang ngay được chứ?

Câu nói của Nhĩ Thái, làm chiếc quạt trên tay Vĩnh Kỳ rơi xuống đất. Vĩnh Kỳ trợn mắt:

- Ngươi nói cái gì? Mi nói rõ với Hoàng thượng? Có nghĩa là giữa ngươi và Tiểu Yến Tử đã có một sự quan hệ nào đó? Từ bao giờ thế?

Nhĩ Thái nhặt cây quạt dưới đất lên cho Vĩnh Kỳ, nói:

- Chưa, chưa có gì cả. Nhưng tôi hỏi Ngũ A Ca. Nhĩ Khang huynh đây đang gặp rắc rối. Tôi là tiểu đệ, tôi không xả thân ra cứu huynh ấy thì sao? Tiểu Yến Tử trước đó đã phỗng tay trên cha của Tử Vy. Bây giờ để cho cô ấy cướp luôn người yêu của Tử Vy nữa à?

Nhĩ Khang nghĩ tới nghĩ lui, rồi gật gù:

- Hay, hay lắm! Vậy cũng được! Như vậy cũng tốt, ngươi hãy nói với vua đi, gả Tiểu Yến Tử cho ngươi thì cô ấy và Tử Vy sau này cũng ở chung trong nhà ta, họ sẽ vẫn là tỉ muội nhau. Rất hay, Tiểu Yến Tử chắc chắn thích cách sắp xếp này lắm. Chẳng có cách nào tuyệt như vậy. Ta hết sức cảm ơn cách tính của ngươi!

Vĩnh Kỳ đứng một bên, giậm chân:

- Các ngươi tính với toán. Hay thế nào mà hay? Tại sao quên cả sự hiện diện của tôi đây chứ?

Nhĩ Thái quay lên nhìn Vĩnh Kỳ, chợt hiểu ra:

- À! Ngũ A Ca… thì ra Ngũ A Ca cũng có tình ý gì ở đây ư?

Nhĩ Khang tròn mắt kinh ngạc:

- Không được! Ngũ A Ca tính vậy không được, đừng quên Tiểu Yến Tử là muội muội của huynh nhé?

Vĩnh Kỳ bực bội nói:

- Nhưng bấy lâu nay. Việc làm của mấy người là để làm sáng tỏ sự thật. Trả lại vị trí chính xác của mỗi người? Khi mọi việc đã sáng tỏ, thì Tiểu Yến Tử đâu còn là muội muội của tôi nữa? Giữa tôi và cô ấy chẳng hề có một chút quan hệ huyết thống nào cả. Cũng bởi vì biết trước cái chuyện này, nên tôi mới không hạn chế cái tình cảm của tôi đó chứ?

Nhĩ Thái thất vọng, nhưng nói:

- Như vầy thì sẽ có rắc rối đấy!

Vĩnh Kỳ hỏi:

- Rắc rối gì?

Nhĩ Thái thẳng thắn:

- Trừ trường hợp huynh lấy quyền của một hoàng tử bắt tôi không được yêu Tiểu Yến Tử, bằng không giữa hai ta sẽ có một sự đấu tranh sòng phẳng. Ai mạnh người đó thắng trong cuộc chiến này, được không?

Vĩnh Kỳ nghe vậy, tái mặt:

- Nhĩ Thái, ngươi cũng…

Nhĩ Khang nhìn Vĩnh Kỳ rồi nhìn Nhĩ Thái nói:

- Tình hình hiện nay đã vô cùng phức tạp rồi, các người làm ơn dẹp chuyện đó qua một bên, để giải quyết những vướng mắc trước mắt đi chứ?

Vĩnh Kỳ mặt đỏ gấc, lúng túng nhìn Nhĩ Thái xác minh lại.

- Nhĩ Thái, những điều ban nãy ngươi nói thật đấy chứ?

Nhĩ Thái thú nhận:

- Dĩ nhiên là nói thật. Trước người đẹp quyến rũ như vậy có quân tử nào chẳng xiêu lòng. Đâu lẽ chỉ có một mình huynh? Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Vĩnh Kỳ ngẩn ra, đi tới đi lui mấy vòng trong phòng. Cuối cùng đứng lại trước mặt Nhĩ Thái, khẳng khái nói:

- Nhĩ Thái, ngươi hẳn biết, ta không bao giờ dùng quyền lực của mình để ép buộc ai cả, nhất là đối với ngươi. Bấy lâu nay giữa ta và ngươi chẳng khác gì huynh đệ ruột trong nhà. Tình cảm đó thật đáng trân trọng. Vì vậy… thôi thì ta xin rút lui, ngươi hãy tiếp tục con đường của mình, tiến tới với Tiểu Yến Tử. Còn ta đành cắn răng chấp nhận định mệnh, để là một người huynh bất đắc dĩ của cô nàng vậy.

Nhĩ Thái nghe vậy cảm động:

- Cảm ơn Ngũ A Ca đã bộc bạch điều mình nghĩ. Nhưng mà làm gì Ngũ A Ca đau lòng như vậy? Như điều ban nãy Ngũ A Ca đã nói, tình cảm giữa tôi và A Ca còn hơn cả huynh đệ ruột thịt, thì tôi làm sao có thể nhẫn tâm mà đoạt mất tình yêu của A Ca chứ?

Vĩnh Kỳ nghe Thái nói, giật mình:

- Ý của ngươi muốn nói là…

Nhĩ Thái gật đầu:

- Vâng, tôi ban nãy chỉ nói đùa với huynh thôi, chứ thật ra tôi làm sao bì được với A Ca được? Tôi đã sớm phát hiện tình cảm của A Ca dành cho Tiểu Yến Tử nên đã rút lui từ trước, mà rõ ràng là tình cảm của Tiểu Yến Tử dành cho A Ca cũng đậm hơn cho tôi. Mấy lần hai người đi chung Tiểu Yến Tử nói chuyện với A Ca, cô ấy cứ đỏ mặt…

Vĩnh Kỳ nghe vậy tươi tỉnh hẳn:

- Thật ư? Nói chuyện với tôi thì đỏ mặt? Điều đó biểu lộ sự việc gì?

- Tôi cũng không biết. Có điều nếu tôi thấy Tiểu Yến Tử nói chuyện với tôi mà đỏ mặt, thì tôi sẽ không nhường cô ấy cho ai đâu!

Vĩnh Kỳ phấn chấn:

- Nhĩ Thái, ngươi nói thật đấy chứ? Chẳng phải vì để lấy lòng ta chứ?

- Tôi nói thật chứ chẳng lấy lòng ai cả. Thôi được, chúng ta đã làm rõ tình cảm của nhau rồi. Bây giờ hãy thảo luận xem sau này phải ứng phó thế nào đây?

Vĩnh Kỳ vui vẻ vỗ lên vai Nhĩ Thái một cái thật mạnh, nói:

- Nhĩ Thái, ngươi đồng ý nhường cho ta khiến ta cảm kích vô cùng.

Nhĩ Khang đang căng thẳng vì sự việc trước mắt, bực dọc nói:

- Mấy người cứ ở đó cảm ơn qua lại mất cả thì giờ. Chuyện đâu đơn giản như mấy người tưởng đâu. Ngũ A Ca, huynh đang nằm mơ đấy! Hãy suy nghĩ tỉnh táo một chút xem nào? Hiện nay Tiểu Yến Tử là Hoàn Châu cách cách trên danh nghĩa là có chung dòng máu với huynh. Vậy thì không thể tính toán điều gì được. Nếu sau này khi sự việc đã rõ ràng, Tiểu Yến Tử không còn là Hoàn Châu cách cách, thì cô ta sẽ chỉ là một cô gái dân gian bình thường thôi. Huynh với chức danh là hoàng tử, Hoàng thượng liệu có chịu để huynh cưới một cô gái dân dã làm vợ không? Cùng lắm là chỉ được làm thiếp thôi. Nhưng với Tiểu Yến Tử, mặc dù xuất thân nghèo hèn, nhưng lại đầy cá tính, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện bình đẳng, bảo vệ quyền lợi phái yếu, thì làm sao chấp nhận chuyện làm thiếp hẹp hòi cho huynh?

Vĩnh Kỳ nghe Nhĩ Khang phân tích, khổ sở:

- Đúng đấy! Tôi rõ là người mãi nằm mơ!

Nhĩ Thái thấy vậy, an ủi:

- Được nằm mơ cũng là điều hay. Có người muốn mơ còn không được nữa là, nhất là với giấc mơ đẹp. Biết đâu rồi mơ sẽ thành sự thật? Làm sao biết?

Nhĩ Khang thở ra:

- Đã rắc rối càng rắc rối hơn, vì bây giờ Hoàng thượng lại có ý chỉ hôn lộn xộn nữa!

Vĩnh Kỳ suy nghĩ, chợt nói:

- Tôi vừa phái hiện ra một điều này nữa, rất là nguy hiểm.

- Chuyện gì nữa?

- Tử Vy là một cô gái đẹp toàn diện khiến cho Hoàng A Ma vô cùng ưa thích. Ở đây chúng ta biết Tử Vy là cốt nhục của Hoàng A Ma, Tử Vy cũng biết, chỉ có Hoàng A Ma là chẳng hay biết gì cả. Đó là điều rất nguy hiểm!

Lời nhắc nhở của Vĩnh Kỳ làm cho Nhĩ Khang ngã hẳn người ra sau ghế.

- Đúng rồi! Đúng rồi, đây là điều hết sức nguy hiểm! Để kéo dài không được đâu. Chúng ta cần phải cho Hoàng thượng biết ngay sự thật!

- Không thể cho biết ngay bây giờ. Bởi vì Tiểu Yến Tử đã gây quá nhiều sóng gió, kẻ thù quá đông. Nếu sơ xuất, e là cái đầu của cô ấy khó mà bảo toàn. Hoàng hậu mà biết được sự thật sẽ đem gia pháp quốc pháp ra, là khó lòng mà chạy thoát. Vì vậy phải tìm một giải pháp. Làm thế nào cho Tử Vy và cả Tiểu Yến Tử đều có lệnh đại xá của Hoàng thượng, miễn được tội chết lúc đó mới nói hết sự thật ra!

Vĩnh Kỳ nói, Nhĩ Khang tuyệt vọng:

- Muốn có được lệnh đại xá nào có phải là dễ dàng? Từ nào đến giờ Hoàng thượng có ban cái lệnh đó bao giờ đâu?

Nhĩ Thái suy nghĩ, nói một cách đầy hy vọng:

- Tôi nghĩ thì chuyện này cũng không khó lắm đâu. Sao ta không lợi dụng chuyến tuần du này? Chỉ có những người thân tín bên vua, nếu chúng ta khéo lợi dụng cơ hội biết đâu sẽ thành công. Tử Vy và Tiểu Yến Tử đều là người có bản lĩnh, chắc chắn sẽ được việc. Hãy hy vọng, cứ hy vọng!

Và quay qua Vĩnh Kỳ với Nhĩ Khang, Nhĩ Thái nói.

- Hai người chẳng qua vì trong cuộc nên lo lắng thái quá thành u mê. Còn tôi, tôi không có dính líu gì cả nên rất bình tĩnh, rất sáng suốt. Các người hãy nghe tôi đi, chẳng có gì để lo quá vậy.

Nhĩ Thái phân tích, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang thấy có lý, chuyến đi tuần du này trở nên có ý nghĩa khá quan trọng, thành hay không là đây…

Rồi Vĩnh Kỳ chợt nhớ ra, nói:

- Nhưng mà Tiểu Yến Tử còn phải trả bài "Cổ tùng quân hành" mới được đi! Bây giờ phải làm sao?

Nhĩ Khang đứng dậy:

- Bọn mình phải giúp cô ấy. Bắt cô ấy học ngay mới kịp.