Còn Tử Vy vừa thấy Tiểu Yến Tử thì đôi chân như nhũn ra, Kim Tỏa đi sau phải đỡ lấy tiểu thơ mình. Nhưng rồi khi nhìn trang phục và nử trang trên người Tiểu yến Tử, Kim Tỏa cũng ngẩn ra, bất động.

Nhĩ Khang vừa đến, đứng nhìn hai người, không khí trong phòng lắng xuống, chẳng còn một tiếng động. Mọi người đều nín thở chăm chú theo dõi từng hành động của Tử Vy và Tiểu Yến Tử.

Rất lâu sau đó, mới nghe Tử Vy nghẹn giọng hỏi:

- Tiểu Yến Tử, thế nào? Vết thương trên người đã lành chưa? Đi ra thế này, liệu có ổn không? An toàn không?

Những lời hỏi han của Tử Vy, khiến Tiểu yến Tử "òa" khóc ngay. Cô nàng quỳ xuống, ôm lấy gối chân của Tử Vy vừa khóc vừa nói:

- Tử Vy! Hãy chửi đi, hãy mắng tôi đi! Đấm đá hay giết chết tôi cũng được. hãy trừng phạt tôi, vì tôi ở không phải với Tử Vy. Đừng có cư xử tốt với tôi như vậy. Tử Vy càng tốt tôi càng thấy hổ thẹn, càng muốn đập đầu chết đi cho rồi!

Tử Vy lúc đó nước mắt cũng ràn rụa, nàng nắm lấy tay Tiểu Yến Tử, nói không nên lời Kim Tỏa đứng cạnh vừa lau nước mắt cho tiểu thơ mình, cũng vừa khóc.

Mọi người đứng quanh nhìn cảnh đó vô cùng cảm động, Tử Vy nuốt nước mắt. Cố trấn tỉnh nói:

- Tiểu yến Tử bây giờ tôi đã rõ hết sự việc rồi. Cái bữa tỉ vào trường bắn, tỉđã bị trọng thương, nên không thể bộc bạch gì cả, đó là chuyện bất khả kháng, rồi những sự hiểu lầm tiếp nối, chứ nào phải tỉ cố tình. Tóm lại mọi thứ lệch lạc ngộ nhận nầy là định mệnh. Định mệnh muốn an bài như vậy. Tôi đành chấp nhận thôi. Tôi không giận tỉ, cũng không trách gì cả. Vì vậy tỉ cũng đừng tự trách mình.

Tiểu yến Tử lắc đầu, tiếp tục khóc, nói:

- Vy không hiểu đâu. Thật ra cũng không hẳn là như vậy. Trong thời gian qua, đúng ra tôi cũng có nhiều cơ hội để nói thật lắm chứ, nhưng tôi đã không làm. Cái thứ nhất là vì tôi nhát gan, tôi sợ bị chặt đầu. Hoàng A Ma đã nhận lầm con, tôi không dám đính chính. Rồi sau đó, vì cách cư xử của Hoàng A Ma tốt quá. Ông ấy đích thân bưng thuốc cho tôi, mang nước cho tôi uống… Từ nhỏ đến lớn tôi có bao giờ được ai nuông chiều như vậy đâu. Ông ấy lại là vua nữa. Một người mà ai ai cũng đều phải dập đầu lạy, không dám nhìn mặt, vậy mà ông ấy lại tâng tiu, chiều chuộng tôi. Tôi được cưng chiều như vậy, đâm ra choáng ngộp, lập lờ… Tiếc không muốn mất cái chỗ…

Rồi Tiểu Yến Tử ngườc lên nhìn Tử Vy:

- Tử Vy, tội tôi thật đáng chết! Đáng chết lắm! Tôi đã cướp đoạt cha của muội, tôi đã chiếm lấy cái địa vị của muội, tôi…

Tử Vy nghe Tiểu Yến Tử diễn tả cảnh vua Càn Long yêu quý Tiểu yến Tử mà lòng đau nhói nước mắt lại đầm đìa, lặp lại:

- Ông ấy… ông ấy đã đích thân nâng chén thuốc cho tỉ uống ư?

- Vâng. Còn nói với tỉ bằng những lời hết sức nhỏ nhẹ. Khi Lệnh Phi nương nương thúc tỉ gọi ông ta là Hoàng A Ma. Thì cả đám người có mặt trong phòng đã quỳ vội xuống rồi tung hô "Cách cách vạn tuế, vạn vạn tuế!" Những lời tung hô đó, làm tỉ như bay lên chín tầng mây. Tỉ hư đốn như vậy đó! Tỉ rất tham lam. Đúng ra có thể đính chính chứ. Vậy mà tỉ mở miệng không được. Lúc đó tỉ lại nghĩ, thôi thì cứ đóng vai cách cách ít bửa rồi sau đó trả lại cho muội cũng không muộn. Nhưng đến khi được có cha làm vua, mình được làm cách cách rồi thì lại tiếc. Cứ kéo dài ngày qua ngày, đến lúc muốn rứt ra lại không rứt ra được! Chân càng lúc càng lún sâu xuống bùn…

Tử Vy quẹt nước mắt nghe kể mà lòng đau vô tả. Những điều mà Tiểu yến Tử đã thành thật khai bày, cho thấy những gì mình đúng ra được hưởng thì Tiểu Yến Tử đã hưởng. Vậy ư? Vậy được ư… Sự ganh tị trong lòng càng lúc như càng phình to khiến Tử Vy cứng cả họng, chỉ biết lấp lại câu hỏi:

- Cha đã đích thân nâng chén thuốc cho tỉ uống ư? Cha đã yêu quý đến độ như vậy ư?

Tiểu Yến Tử ngỡ ngàng. Nhìn thái độ chua xót của Tử Vy mà lòng càng bứt rứt:

- Xin lỗi Tử Vy, thật tình xin lỗi! Bây giờ tôi quỳ trước mặt Vy đậy, Vy muốn xử tội tôi thế nào cũng được. Hãy mắng chửi tôi đi. Có điều tôi xin thề trước mặt Vy, là tôi không cố tình muốn chiếm đoạt tình cha của Vy, tôi không muốn làm cách cách mãi mãi đâu, đó chẳng qua chỉ là một sự yếu lòng…

Tử Vy như cái xác không hồn, cứ lập lại:

- Cha đã đích thân cho tỉ uống thuốc ư?

- Vâng.

Tử Vy nhắm mắt, thở ra nói:

- Nếu tôi mà được cha đích thân làm chuyện đó, thì có chết tôi cũng vui lòng, chỉ một lần thôi…

Nhĩ Khang thấy Tử Vy đau khổ tột độ như vậy, không dằn được, bước tới an ủi Tử Vy:

- Tử Vy này, muội cần phải biết là trong lúc Tiểu Yến Tử mê man trên giường bệnh, thì trong mắt Hoàng Thượng lúc đó Tiểu Yến Tử đích thật là đứa con gái lưu lạc trong dân gian của người. Nỗi đau và sự hối hận khiến người dành hết tình thương của mình cho giọt máu rơi. Chính vì vậy mà lúc vua nâng thuốc cho Tiểu Yến Tử uống, kỳ thật ra đó là cho muội uống. Vả lại nếu không có cây quạt và búc tranh kia, chưa hẳn là Tiểu Yến Tử đã được cư xử như vậy, mà đã bị chém đầu ngay hôm đó là vì bị cho là thích khách, chứ làm gì có được cái ngày nay?

Tử Vy giật mình, quay qua nhìn Nhĩ Khang lòng bình thản lại:

- Vâng, đúng như điều huynh đã nói. Tại sao tôi lại ganh tị? Vua cha dù có nâng chén thuốc cho ai uống đi nữa thì tất cả chỉ là một biểu lộ của tình thương. Ông ấy không phân biệt được. Ðấy là biểu lộ của một sự chấp nhận. Chấp nhận có mẹ, chấp nhận người còn có một đứa con!

Nói xong, Tử Vy nắm chặt tay Tiểu Yến Tử, cười trở lại nói:

- Tiểu Yến Tử, vậy là trước mặt Hoàng Thượng, tỉ là tôi, tỉ thay tôi nhận tình phu tử của người, cũng như thay tôi nhận ông ấy là cha. Vậy thì chúng ta đồng chia sẻ vậy. Mà chuyện nầy cũng đúng thôi, vì chúng ta đã là tỉ muội kết nghĩa, đã từng thề trước trời đất, ngọt bùi cùng chia, gian nan cùng sẻ. Tôi cũng từng nói. Bất luận sau nầy định mệnh có sắp xếp cuộc đời chúng ta thế nào thì ta cũng sẽ không bỏ nhau. Tỉ cũng nghe thấy mà? Lời thề của chúng ta trước trời đất là lời thề phát xuất từ con tim chứ không phải lời đầu môi chót lưỡi. Tỉ đã là tỉ của tôi, đã lấy họ tôi, vậy thì có gì mà phải ganh tị chứ. Cha tôi cũng là cha tỉ thôi, người yêu quý tỉ cũng như đã yêu quý tôi.

Lời nói của Tử Vy làm Tiểu Yến Tử ngỡ ngàng. Tiểu Yến Tử nghe mà không dám tin, nhưng rồi cuối cùng ôm lấy người Vy siết mạnh hét lên

- Tử Vy ơi! Tử Vy! Tôi đâu có ý muốn mạo nhận muội mãi? Nếu tôi mà có ý đó xin Diêm Vương đày tôi xuống tận địa ngục làm quỷ đi. Muội là Tiên nữ trên thiên đàng, còn tôi là lọ lem, làm sao sánh được. Muội yên tâm, cha của muội thì mãi mãi là của muội. Tôi rồi sẽ trả lại, chắc chắn sẽ trả lại cho muội.

Tử Vy cười buồn, nắm lấy tay Tiểu Yến Tử:

- Thôi, bây giờ chỉ còn nửa canh giờ là chị phải quay về hoàng cung. Thời gian quá gấp rút. Vậy tỉ hãy vào phòng muội, chúng mình hàn huyên một chút đi!

Tiểu Yến Tử gật đầu, rồi quay sang nhìn mọi người:

- Tôi vào đấy được chứ?

Ông Phước Luân nãy giờ chứng kiến câu chuyện hết sức cảm động, nói:

- Ðược, được mà…

Nhĩ Khang hiểu ý thưa:

- Không sao đâu, con sẽ sắp xếp, cho người canh giữ chặt chẽ.

Hai cô gái chào mọi người rồi rút về phòng, Kim Tỏa lẽo đẽo teo sau.

Sau một thời gian dài chia cách. Ba cô gái lại gặp nhau bồi hồi cảm xúc.

Cửa vừa khép lại, Tiểu Yến Tử vội lấy trong người ra mấy sợi dây chuyền vàng nhét vào tay Tử Vy, rồi lấy trong túi ra thêm mấy nén bạc, bông tai… Ðặt cả lên bàn.

- Ðúng ra tôi còn định mang ra thêm thật nhiều nữa, nhưng mà trong người hết chỗ nhét rồi. Tất cả những thứ này dành cho Vy. Ðúng ra phải nói là của Vy. Vì đây là tặng vật của vua ban mà. Tôi ở trong cung, cũng chẳng cần những thứ nầy, vì có xài đến nó đâu. Vy hãy cầm lấy đi!

Rồi như sực nhớ ra điều gì, Tiểu Yến Tử lại vạch túi, lấy ra một chiếc trâm vàng đưa cho Kim Tỏa:

- Ðây là chiếc trâm có nạm ngọc, rất quý, ta thấy trên đấy có hai chữ Kim Tỏa nên nghĩ đến người. Vậy đây là phần của ngươi vậy! Cầm Ði!

Kim Tỏa lúc đó đang bận xếp chăn để lót ghế cho Tiểu Yến Tử ngồi. Vội xua tay:

- Không được! Tôi không nhận đâu. Tỉ hãy đưa cái đó cho tiểu thư đi!

Thái độ của Kim Tỏa như hờn mát. Tử Vy thấy vậy, đặt nữ trang trên tay xuống bàn nói:

- Kim Tỏa, đừng nên như vậy. Muốn gặp Tiểu Yến Tử đâu phải dễ. Biết rồi ta có còn gặp lại tỉ ấy không? Chẳng nên hờn giận gì cả.

Kim Tỏa đưa tay gạt nước mắt, rồi sụp xuống:

- Xin cảm ơn cách cách tặng quà.

Tiểu Yến Tử ngẩn ra, rồi nghẹn giọng:

- Kim Tỏa! Tôi phải làm thế nào để cô tha thứ chứ?

Kim Tỏa lạnh lùng:

- Chuyện tha thứ hay không, đó là quyền của chủ tôi. Còn tôi? Tôi chỉ là một con đầy tớ thì nghĩa lý gì. Tôi biết cô tôi có rất nhiều tâm sự nhưng người nào có chịu nói ra. Mấy ngày qua, nước mắt của người rơi nhiều hơn cả quãng đời trước đó. Có cha mà không nhìn được cha. Còn gì đau đớn cho bằng, đến tôi đây mà còn thấy đau nữa là.

Tiểu Yến Tử đau khổ:

- Tôi biết lỗi tôi nhiều lắm, tội nặng tày trời, nhưng tôi không biết phải làm gì khác hơn được.

Kim Tỏa đã trải nệm trên ghế xong, ấn Tiểu Yến Tử ngồi xuống:

- Thôi, nệm đã xong rồi, hãy ngồi xuống đi. Ở đây chẳng có ai cả. Ðợi một lúc tỉ cởi áo ra, cho muội xem vết thương thế nào. Ðừng ngại gì cả. Ở đây muội có món cao Trật tả tổn thương cao của Liễu Thanh tặng cho nghe nói cũng rất công hiệu. Ðể muội xoa cho nhé?

Tiểu Yến Tử nghe mà rơi nước mắt, ôm chầm lấy Kim Tỏa:

- Kim Tỏa! Miệng muội mắng tỉ nhưng lòng muội lại đầy ắp với tỉ thế nầy, làm tỉ hổ thẹn quá!

Kim Tỏa cũng khóc, nhưng rồi đẩy Tiểu Yến Tử ra, nói:

- Tôi biết là tiểu thư có rất nhiều điều muốn nói với tỉ, nên thôi để tôi đi pha trà. Hai người cứ hàn huyên tự nhiên đi!

Rồi Kim Tỏa bỏ đi ra ngoài. Lúc đó Tử Vy mới bước đến gần Tiểu Yến Tử, yên lặng một chút nói:

- Tiểu Yến Tử, thời gian của chúng ta chẳng còn bao nhiêu vì vậy tỉ hãy nghe tôi nói và làm theo điều tôi dặn.

Tiểu Yến Tử gật đầu:

- Vâng, tôi nghe đây.

- Tỉ hãy nhớ, cần phải can đảm, gánh lấy trách nhiệm những gì tỉ đã làm thì phải tiếp tục làm. Tỉ nghe rõ chưa?

Tiểu Yến Tử lắc đầu:

- Tôi thật không hiểu. Bởi vì hiện nay lòng tôi đầy mâu thuẫn cắn rứt. Tôi đóng vai gì cũng không nên thân. Làm cách cách thì Hoàng A Ma cứ bọc dọc, hoàng hậu giận dữ. Kỷ sư bá cũng không hài lòng. Tôi chẳng làm hài long ai được. Tôi cứ nghĩ, nếu đổi được vai cho Vy, chắc chắn Vy sẽ đóng tròn vai, bời vì Vy có học, làm cái gì cũng đúng, cũng tốt cả. Tử Vy! Tôi nói thật đấy chỉ có Vy mới làm cách cách được thôi. Tôi muốn trả cái chức vụ đó lại cho Vy, nhưng chẳng biết làm sao để thoát thân cho được. Người làm tôi lưu luyến nhất là Hoàng A Ma. Ông ấy tuy hạ lệnh đánh tôi, nhưng tôi không hận. Tôi chỉ sợ một ngày nào đó, mình lại chia tay với Hoàng A Ma thôi.

Tử Vy lắc đầu:

- Bây giờ thì tỉ đã là Cách cách rồi. Tỉ làm sao sống xa Hoàng A Ma được chứ? Tỉ đừng nói đến việc trả lại chức danh cách cách cho tôi. Vì mọi sự đâu đã vào đấy. Hiện nay Hoàng A Ma đã nhận tỉ làm con, và yêu quý tỉ vô cùng. Vì vậy, mọi thứ phải giữ kín, không nên để người biết được sự thật mà thất vọng. Chuyện đến nước nầy thì không còn đảo ngược lại được. Hoàng A Ma là cha của muội. Qua lời tường thuật của tỉ, muội thấy rất thương mến cha. Người đúng là một người cha lý tưởng. Người đánh tỉ nhưng muội cũng thấy đau. Nhưng có thế nào thì muội cũng không muốn bất cứ ai làm cha muội buồn. Vì vậy muội rất sợ rồi tỉ sẽ tiết lộ sự thật, cha biết sẽ buồn mà muội cũng hận tỉ hơn.

Tiểu Yến Tử tròn mắt nhìn Tử Vy, không hiểu trong khi Tử Vy vẫn bộc bạch:

- Tiểu Yến Tử, tỉ đừng hiểu lầm rồi đi từ sai lầm này đến sai lầm khác. Tôi xin thề với tỉ, mặc dù tôi đau xót vì không được nhìn cha, nhưng bây giờ thì tôi không còn hận tỉ một chút nào nữa. Chúng ta dù gì cũng là tỉ muội kết nghĩa cơ mà. Nghe kể chuyện trong cung, những chuyện mà tỉ phải vật lộn với thử thách. Tôi hồi hộp lo âu rồi buồn vui lẫn lộn. Nhưng mà bây giờ, tỉ là người đã nắm trong tay vận mệnh của nhiều người, nhũng người đó phần lớn là người tốt. Chẳng hạn gia đình Phước Gia đây… Kể cả Ngũ A Ca… Vì vậy tỉ không có quyền làm họ đau khổ. nếu có bề gì, tức là… tỉ đã hại muội một lần nữa. Tỉ đã giết muội đấy. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Muội nói thật đấy chứ? Muội không muốn tôi không nói ra sự thật? Muội không được làm cách cách, nghĩa là mãi mãi không bao giờ muội nhìn được cha? Muội muốn vậy ư?

Tử Vy trịnh trọng gật đầu:

- Vâng! Muội nói thật! Muội muốn tỉ giữ kín! Thôi thì hãy cố mà đóng tròn vai cách cách đi, để cha muội vui, cũng như để có cơ hội giúp đỡ người khác. Ðừng có bứt rứt mãi… Ðó là hạnh phúc là niềm vui của muội rồi.

- Nhưng mà… nhưng mà…

Tử Vy cúi xuống, ép hai tay Yến Tử trong tay mình:

- Không có nhưng nhị gì cả… Muội cũng biết… Tỉ đóng vai cách cách nào có sung sướng gì? Nhưng mà hãy vì muội, cứ tiết tục cái vai trò đó đi!

- Vì muội à? Thật tình tôi không hiểu… không hiểu gì cả!

Tử Vy cười buồn:

- Tỉ nầy lạ không? Chúng ta đã là tỉ muội kết nghĩa, đã cùng bái tạ trời đất, có phước cùng hưởng, có họa cùng chia. Nếu tỉ có bị mất đầu, muội cũng nào có sống vui? Còn nếu tỉ còn sống, còn làm cách cách thì vinh hoa phú quý muội đều có. Ðến một ngày nào đó, rồi phước cũng về với muội. Ðó, chẳng thấy đấy ư? Tỉ đã mang vàng bạc đến cho muội rồi đó? Muội sẽ mang một phần sang cho lại đám người ở Viện người nghèo, Liễu Thanh, Liễu Hồng đều có phần cả. Vậy thì chẳng nên nghĩ gì nữa. Chị để cho mình bị rơi đầu nào có ích lợi gì?

Tiểu Yến Tử nhìn Tử Vy mắt đỏ xoe. Nghĩ lại điều Vy nói cũng có lý. Tuy là biết muốn làm tròn vai cách cách nào có dễ dàng gì, nhưng lại không tiện nói ra…

Có điều Tiểu Yến Tử không hề hay biết, lúc cô nàng đang bận tranh luận với Tử Vy tại nhà Phước Phủ thì ở tại Thấu Phương Trai, một việc không hay đã xảy ra.