Trong lúc hỗn loạn, Phùng Nhất Nhất giận quá hóa liều, hung hăng nhéo một cái, Tạ Gia Thụ kêu thảm.

Hỏng rồi! Phùng Nhất Nhất không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, vội vàng dìu người đã ngã rạp sang một bên dậy, “Tạ Gia Thụ? Tạ Gia Thụ?”.

Ôm “cái đuôi” ngã ra đó, Tạ Gia Thụ len lén mở mắt, nhanh chóng đưa tay túm lấy cổ áo cô. Anh vừa kéo, Phùng Nhất Nhất đã hét lên một tiếng chói tai, khuôn mặt úp sụp vào giữa hai chân anh.

Chuyện này quả thực là… Phùng Nhất Nhất khóc không ra nước mắt, muốn bò lên, lại bị Tạ Gia Thụ cười ha hả ấn đầu xuống.

Phùng Nhất Nhất tức đến toàn thân phát run, “Anh mau thả em ra!”.

Khoảng cách gần như vậy, luồng điện nào đó chạy dọc thân theo từng chuyển động rồi phóng mạnh ra ngoài. Vốn dĩ anh chỉ muốn trêu chọc cô, không ngờ lúc này lại chơi lại mình một vố. Tạ Gia Thụ thở hắt ra, vội vàng ôm cô lên.

Lúc này, sắc mặt anh đã thay đổi, ôm cô vào lòng, có chút cay đắng nhắm mắt lại, thở hổn hển.

Trong xe tối lờ mờ, anh lại thất lễ như thế, Phùng Nhất Nhất đâu còn lo lắng được đến sắc mặt của anh. Bị anh ôm lấy, cô liền đánh vào tay anh, vùng vẫy nhào ra ngoài. Tạ Gia Thụ ghì cô lại, giọng nói vừa chất chứa đau đớn vừa khoái chí, trầm thấp vang lên bên tai, “Em đừng động đậy nữa… đừng động đậy nữa! Anh có lời muốn nói với em!”.

Giọng điệu của anh nghiêm túc, Phùng Nhất Nhất dừng lại, miễn cưỡng ngồi trên đùi anh, run rẩy thẳng lưng lắng nghe.

Chợt nghe anh “hừ” một tiếng, giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn, “Cái đó…không có”.

Phùng Nhất Nhất không hiểu, “Cái gì không có?”.

Anh vùi mặt vào vai cô, rầu rĩ lẩm bẩm, “Lần trước không phải em hỏi anh ở Mỹ có ai hay không sao? Không có một người nào!”.

Thời gian hơn ba năm rất dài, ban đêm đối với một người mà nói rất khó khăn, các cô gái Mỹ rất đẹp, rất nhiệt tình, nhưng anh chưa từng nhìn một ai.

Từ khi xa em, chỉ có một mình anh độc bước.

Mỗi phong cảnh anh từng đi qua, đều chỉ hình dung đến biểu cảm của em khi nhìn thấy chúng.

Xe không biết đã dừng lại từ lúc nào, tài xế cũng xuống xe đi mất. Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp dần lấy lại bình ổn của Tạ Gia Thụ.

Phùng Nhất Nhất quay đầu nhìn, anh vùi mặt vào áo cô, chỉ để lộ ra đôi mắt, đôi mắt đen láy như chú cún con. Cô hôn lên môi anh, trong lòng ngập tràn cảm động.

Tạ Gia Thụ được hôn, ngược lại càng làm ra bộ dạng tủi thân, lại còn cúi thấp đầu xuống, Phùng Nhất Nhất không cầm lòng được lại hôn lên trán anh.

Anh ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh, tuyệt đẹp, vừa kiêu ngạo vừa làm nũng tranh công, “Anh tốt chứ? Cảm động chứ?”.

Phùng Nhất Nhất phá lên cười, gật đầu, “Ừm”.

Anh thật tốt!

Anh chồm đến hôn cô, cất giọng dịu dàng, ngọt ngào, “Vậy em mát xa cho anh nữa đi!”, dứt lời anh lại túm lấy tay cô.

“Anh tránh ra!”.

Hai người lại hòa thành một khối, một người thẹn quá hóa giận, một người lại vô cùng khoan khoái. Chiếc xe xa xỉ tiền triệu cũng không chịu nổi giày vò thế này, từ bên ngoài nhìn vào, rung rinh hệt như chấn động trong xe.

Phùng Nhất Nhất khó khăn lắm mới mở được cửa xe, nhưng vừa thò đầu ra ngoài lại bị người phía sau đuổi tới ôm eo kéo trở về. Tay của cô bám vào cửa xe, ra sức quẫy đạp, vô tình chạm vào nút cửa xe, cánh cửa hạ xuống hơn nửa. Một giây sau cả người cô bị anh kéo về.

Tạ Gia Thụ thân hình to lớn, đè lên cô nặng trịch, giọng nói đè nén vừa thấp vừa trầm, thở gấp bên tai cô, “Đừng động đậy nữa, anh thật sự rất khó chịu. Cho anh hôn em được không?”.

Phùng Nhất Nhất bị anh dụ dỗ, ý loạn tình mê hệt như đang trong cơn mơ, ý chí bất thình lình bay biến. Nhiệt độ trong xe tăng vọt, tiếng thở dốc của đôi nam nữ dần trở nên nặng nề. Sắp đến cảnh không thích hợp cho trẻ em, tiếng cãi vã từ bên ngoài vang vọng đến ngày càng gần. Phùng Nhất Nhất vẫn mềm nhũn, Tạ Gia Thụ từ trên người cô chống người dậy, quay đầu. Chết tiệt! Sao cửa sổ và cửa xe đều mở ra thế này?

Tài xế đứng bên ngoài canh gác từ khi dừng xe đến giờ đang lôi kéo một thanh niên. Chàng thanh niên cao to, sức lực dũng mãnh, bị tài xế dốc sức ngăn cản, vẫn xông đến mở cửa xe đang khép hờ.

Cửa xe được mở rộng, Tạ Gia Thụ kéo áo khoác ở bên che lên người Phùng Nhất Nhất, giấu đi quần áo lộn xộn của cô. Anh ngồi dậy, điều hòa hô hấp vừa dựng thẳng lông mày cởi cúc tay áo, rồi xắn lên.

Phùng Nhất Nhất hoảng hốt, lồm cồm bò dậy, giữ lấy anh, “Là em trai em! Anh đừng đánh nhau!”.

Tạ Gia Thụ chớp mắt, chợt nhớ ra: Phùng Nhất Phàm.

Chậc! Lần này thì hay rồi, tên tiểu tử thối trước kia còn đối nghịch với anh, bây giờ còn bị cậu ta bắt được anh và chị gái cậu ta đang chơi trò xe chấn thế này, thật quá xui xẻo!

Ở bên ngoài, Phùng Nhất Phàm và tài xế trung thành đang ôm nhau thành một khối, dù có quăng thế nào cũng không ra, vô cùng tức giận, cao giọng hét lớn, “Phùng Nhất Nhất! Chị ra đây cho em!”.

Phùng Nhất Nhất xấu hổ, chỉnh trang lại quần áo, chân tay luống cuống định xuống xe, nhưng lại bị Tạ Gia Thụ đưa tay ra ngăn cản, “Em cứ đợi ở đây, không gọi em ra thì em đừng ra. Anh xuống nói chuyện với cậu ấy. Yên tâm đi, anh không đánh cậu ấy đâu”.

Tổng giám đốc Tạ liếc nhìn chiếc quần mình đang mặc thấy không vấn đề gì cả mới đàng hoàng xuống xe.

Anh cũng không bảo tài xế buông tay, cứ thế đứng trước mặt chàng trai đang chật vật mà phẫn nộ, liếc nhìn cậu một lượt rồi mỉm cười, “Nhất Phàm, lâu rồi không gặp! Cậu đã cao thế này rồi!”.

Phùng Nhất Phàm ngẩn người ra, một lúc sau mới cất giọng ngờ vực, “Anh là Tạ Gia Thụ sao?”.

Nụ cười của Tạ Gia Thụ thân thiết như một người anh trai, không mặn không nhạt thụi một đấm lên vai cậu, giọng điệu thân mật lại tự nhiên, “Lần trước anh gặp, cậu vẫn học Trung học phổ thông, đúng không? Bây giờ thế nào rồi? Vẫn còn đi học à?”.

Tài xế nhận được ra hiệu của Tạ Gia Thụ liền buông tay, Phùng Nhất Phàm quên luôn cả giãy giụa, gãi gãi đầu, không khỏi thuận theo dòng suy nghĩ, trả lời, “Ừm, tôi học đại học năm thứ tư rồi, hè này là tốt nghiệp”.

Tạ Gia Thụ có vẻ ngạc nhiên, vui mừng lại cảm thấy vô cùng vinh hạnh, “Học đại học rồi à? Cậu học chuyện ngành gì vậy? Sắp tốt nghiệp rồi, đã có định hướng việc làm chưa?”.

Nhắc đến công việc, Phùng Nhất Phàm lại nghĩ đến chị gái mình, nghĩ đến chị mình lại nghĩ đến cảnh tượng khiến cậu sôi máu vừa rồi. Chàng trai mới hai mươi tuổi đầu trở mặt như lật sách, chỉ tay vào mũi Tạ Gia Thụ, tức giận quát tháo, “Vừa rồi anh làm gì chị tôi vậy? Đồ lưu manh xấu xa! Tạ Gia Thụ, tôi nói cho anh biết, chị tôi có bạn trai rồi!”.

“Cậu đang nói đến Thẩm Hiên sao?”, Tạ Gia Thụ chớp mắt, tò mò hỏi.

Phùng Nhất Phàm thoáng sững người, có chút chột dạ nhưng vẫn cứng miệng, “Biết rồi còn hỏi!”.

Tạ Gia Thụ cười nhạt, vỗ vai chàng trai trẻ, không chút bận tâm nói, “Tính khí của cậu vẫn giống như trước kia, chẳng thay đổi chút nào!”.

Nói xong anh quay trở về xe, mở cửa xe, cúi đầu hỏi người trong xe, “Thế nào rồi? Có thể ra được chưa?”.

Phùng Nhất Nhất mặt méo xệch, lồm cồm bò dậy.

Tạ Gia Thụ ân cần đỡ cô xuống xe, túm lấy chiếc áo khoác bị ném trong xe, khoác lên vai cô, sửa sang lại cho cô, sau đó đưa đến trước mặt Phùng Nhất Phàm. Phùng Nhất Phàm đang phun lửa qua hai mắt, Tạ Gia Thụ nhẹ nhàng, kiềm chế áp lên má cô, giọng nói dịu dàng, “Có cần anh đưa em lên lầu không?”.

Phùng Nhất Nhất lắc đầu như trống bỏi.

“Được rồi!”, Tạ Gia Thụ tỏ vẻ bất đắc dĩ, ngoảnh đầu nhìn Phùng Nhất Phàm, “Nhất Phàm, vậy tôi giao chị gái cho cậu”.

Phùng Nhất Phàm thở phì phì, hằm hè, “Việc này còn cần anh phải bàn giao à? Chị ấy là chị gái tôi!”.

“Tôi biết, tôi cũng không nói cô ấy là chị gái tôi”, Tạ Gia Thụ cười híp mắt, phong độ đến một trăm điểm.

Thái độ không chê vào đâu được này khiến Phùng Nhất Phàm, người đã làm ra hành động vừa kích động vừa con nít vừa rồi hoàn toàn không có lời nào để nói. Cậu hung hăng cướp chị gái nhà mình về, phô trương thanh thế giơ ngón giữa1 về phía Tạ Gia Thụ, sau đó lạnh lùng nghênh ngang rời khỏi.

1Giơ ngón giữa: Bị coi là một cử chỉ thô tục và khiêu dâm. Cử chỉ này thường được dùng để lăng mạ người mà ngón tay này chỉ vào.

Tạ Gia Thụ và Phùng Nhất Phàm là kẻ địch xưa nay. Nghĩ cũng biết, hai chàng trai mắc “hội chứng tuổi teen” này, một người bệnh cấp độ nặng, một người bệnh nan y, chạm mặt nhau có thể không chiến tranh sao?

Nhớ lại năm xưa, lần đầu tiên hai người mắc “hội chứng tuổi teen” này gặp nhau, khi ấy Tạ Gia Thụ còn chưa có tâm ý rõ ràng với Phùng Nhất Nhất. Có một lần vào dịp sinh nhật của Thịnh Thừa Quang, Tạ Gia Thụ kéo Phùng Nhất Nhất đi dự tiệc mừng sinh nhật, cả buổi tối không cho cô về. Khi ấy, Phùng Nhất Phàm vẫn còn học Trung học. Chị gái cả đêm không về, cha mẹ ăn xong rồi ngủ, cậu sốt sắng trằn trọc đến nửa đêm mà vẫn không ngủ nổi, mới sáng ra đã khoác cặp rồi nói với cha mẹ mình là đi học, xuống đến dưới lầu liền bê ghế ngồi đợi trước cổng tiểu khu. Tạ Gia Thụ đưa Phùng Nhất Nhất về, vừa xuống xe đã bị một chiếc ghế đập vào người.

Tạ Gia Thụ khi ấy sao có thể nhẫn nhịn được những chuyện thua thiệt kiểu này. Nếu không phải thấy Phùng Nhất Phàm mặc đồng phục, khoác cặp sách, vừa nhìn đã biết là vị thành niên thì có khi anh đã đánh chết cậu rồi.

Anh chỉ dúi tay vào đầu Phùng Nhất Phàm, lời lẽ nghiêm khắc, đe dọa sẽ bảo nhà trường đuổi học cậu.

Sau đó, hai người cứ gặp nhau lần nào là như chọi gà lần đó.

Phùng Nhất Nhất từng rất phiền não về vấn đề này, cầu xin Tạ Gia Thụ đừng đối xử với em trai cô như vậy.

Tạ Gia Thụ lúc đó rất nghi hoặc hỏi cô, “Cha mẹ em vì cậu ta mà phớt lờ em như vậy, sao em còn thương yêu cậu ta thế? Não em có vấn đề ư? Cuồng chịu ngược đãi à?

“Vậy thì có liên quan gì đến em trai của em chứ? Em trai em đâu có gì sai. Nhất Phàm rất yêu thương em, em cũng rất yêu thương nó.”

Tạ Gia Thụ nghe xong, hồi lâu không nói gì.

Sau đó, anh buồn bực nói, “Tôi hiểu…tôi đối với chị gái mình cũng như vậy”.

Phùng Nhất Nhất không hiểu, “Gia đình anh trọng nữ khinh nam à?”.

“Không phải… từ khi tôi còn nhỏ, cha tôi đã bị bệnh. Mọi người đều nói ông không sống được bao lâu nữa, bản thân ông cũng biết, nhưng tập đoàn Trường Lạc của Tạ gia chúng tôi phải làm sao? Chi nên, từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, đi đâu cha tôi cũng đưa chị theo. Ông dạy chị tôi cách làm ăn, dạy chị ấy cách xã giao… Có lần, tôi nghe lỏm được một chú hỏi cha, nói tôi là con trai, sau này chị Gia Vân phải lấy chồng, cha chị lo dạy dỗ Gia Vân, không quan tâm gì đến tôi là sao?”.

Lúc đó biểu cảm của Tạ Gia Thụ vô cùng cô đơn, không còn ánh mắt sáng lấp lánh như thường ngày.

“Cha tôi nói, tôi còn quá nhỏ, cũng không nhìn ra tư chất tốt đến đâu. Gia Vân thì không như vậy. Chị ấy thông minh, ưu tú, giao Tập đoàn Trường Lạc cho chị ấy cha có thể yên tâm rồi”.

Phùng Nhất Nhất đã hiểu.

“Chúng ta đều không phải là những đứa con được cha mẹ yêu thích nhất”, Tạ Gia Thụ tổng kết.

Trong lòng hai người chất chứa u sầu, trầm lặng không lên tiếng. Một lát sau, Tạ Gia Thụ lại vui vẻ trở lại, như chú chim khổng tước cao ngạo vỗ cánh phần phật, thần sắc như được hồi sinh, vênh cằm lên nói, “Nhưng sau này, tôi sẽ là người đàn ông mà vợ tôi yêu nhất, còn là người cha mà con tôi yêu thích nhất!”.

Phùng Nhất Nhất vỗ vai anh, “Anh cố lên nhé!”.

Người được vỗ vai nhìn co bằng cặp mắt tò mò, giọng nói có chút khó chịu, “Này, lẽ nào tôi không phải là người em thích nhất… người em sùng bái nhất hay sao? Lẽ nào trong những người em quen biết, còn có người nào anh tuấn hơn tôi, thông minh hơn tôi sao?”.

Phùng Nhất Nhất trừng mắt.

Khi ấy, Tạ Gia Thụ không vừa ý, thẹn quá hóa giận, bóp cổ cô, bắt cô nói vai trò của anh đối với cô.

Phùng Nhất Nhất vắt kiệt óc, vì sự sống còn của bản thân, cố nặn ra một câu, “Anh là người tôi sợ nhất!”.

Tạ Gia Thụ đương nhiên không hài lòng, trừng mắt nhìn cô, cho là cô nói dối.

Nhưng điều Phùng Nhất Nhất nói là sự thật. Cô thật sự rất sợ Tạ Gia Thụ, luôn luôn như vậy. Cô cũng không hiểu vì sao, sợ anh cái gì chứ? Cho dù anh có là Tạ Ma Vương đi chăng nữa thì cũng sẽ không đánh cô, càng không thể ăn thịt cô.

Cho đến tận khi Tạ Gia Thụ đi Mỹ, trong suốt ba năm dài đằng đẵng, mỗi ngày đều nhớ anh đến quay quắt ấy, cuối cùng có một ngày, cô đã hiểu ra, cô sợ anh không vui.

Chàng trai hai mươi tuổi từ trên trời rơi xuống cuộc đời bình thường của cô, cao ngạo, trẻ đẹp, tỏa sáng lấp lánh. Từ lần đầu tiên trông thấy anh, tận sâu thẳm nơi trái tim cô đã thành tâm cầu nguyện, chàng trai hoàn mỹ thế này nhất định phải mãi mãi vui vẻ, mãi mãi phóng khoáng như vậy, đừng bao giờ phải khốn đốn vì cuộc sống.