Song Linh cau mày nhìn Thừa Ân. Cô chưa bao giờ có thái độ khiếm nhã như vậy với trai đẹp bao giờ nhưng trường hợp này đúng là ngoại lệ…Thừa Ân quá bẩn tính, chỉ vì một cốc nước mà cũng lôi ra lải nhải.

- Bây giờ cô tính sao đây.

- Sao là sao, chẳng qua tôi chỉ vô tình là vỡ nó thôi.

- Vô tình rồi không biết thái độ nhún nhường à. Nhân viên vụng về bê bối.- Thừa Ân chống tay vào hông vênh mặt nhìn cô thách thức.

- Này anh trai …- Song Linh cũng không vừa, mặt hất hất lên làm cương – Trưởng phòng là to à, cùng lắm ngày mai tôi đền cho anh là được chứ gì. Đàn bà vừa thôi…hừ – Cô quay ngoắt mặt bỏ đi.

- Này…- Thừa Ân quýet không thua, cậu bước nhanh theo sau kéo cô lại.

- Sao nữa, anh zai..- Song Linh nhăn mặt kéo dài giọng.

Tinh….***

Đột nhiên cậu nhớ đến xấp văn bản cần dịch trong phòng, mắt Thừa Ân sáng lên, hàng mày nhướng nhướng lên đểu giả:

- Cô đi đâu không định làm việc à?

- Việc, thưa xếp em làm hết rồi ạ.- Song Linh cười nhe ra – Em đi được chưa xếp.

- Ai bảo cô là hết việc, đi vào đây.

Thừa Ân quay lưng đi trước, vẻ mặt nham nhở “ Em gái đụng nhầm địa chỉ rồi…”.

Qủa này đúng là đì rồi…Song Linh thở hắt ra, phải nhịn thôi vì hắn là cấp trên của cô mà. Cô nhăn nhó theo sau…vẻ không cam chịu.

Phịch…

Một xấp văn bản đặt lên trước mặt Song Linh, Thừa Ân chống tay lên đó, nhìn cô cười cười:

- Cô hãy dịch cho tôi chỗ này, đến sáng mai là phải có bản dịch chi tiết hiểu chưa.

Cậu ngồi xuống ghế ngả gười ra sau thư giãn, mặt kênh kênh đó thật ngứa mắt.

Song Linh hít thở mạnh rồi cười hề ra:

- Được, được chứ xếp.

- Tốt, – Thừa Ân cười hài lòng, tay phẩy phẩy như đuổi cô – Còn đợi gì nữa, ra ngoài.

Đúng là quá đáng mà…Song Linh hít mạnh đến nỗi thành tiếng cố ghìm cơn tức trong lòng, bây giờ cô đang là nhân viên dưới cấp hắn nên không thể ra mặt được. Song Linh ôm xấp giấy tờ lộm cộm đó ra ngoài…

Chưa đến cửa Thừa Ân đã lên tiếng:

- À này.

- Gì nữa xếp – Song Linh quay đầu lại bức bối.

Thừa Ân đứng dậy, cầm xấp mẫu thiết kế trong ngăn kéo tiến về phía Song Linh đặt lên chồng văn bản kia nói:

- Gíup tôi photo luôn, mỗi kiểu 5 bản nhé. Cảm ơn…- Không những nói, miệng Thừa Ân còn mím mím như đang cười, mắt lại còn đá lông nheo nữa chứ…

Ôi điên lên mất…Gia Linh cắn răng mà cười:

- Vâng.

Cô có phải hậu cần đâu mà phải làm mấy việc này cơ chứ….Nhẫn, nhẫn, cô vào đây làm việc để luyện tính nhẫn nại mà. Hừm…

……

Nhã Kỳ đứng trước căn bịêt thự của Tuyết Y khá lâu…cô nhìn đăm đăm lên đó ánh mắt thù hằn dù trong lòng vẫn còn muốn độc chiếm lấy Tuyết Y…

Nhã Kỳ đưa tay nhấn chuông…

Không đợi bao lâu, người gúp việc đã xuất hiện, bà mở cổng miệng hỏi:

- Cô đến gặp cậu Y à?

Nhã Kỳ chau mày:

- Biết rồi còn hỏi gì nữa, anh ấy có nhà không?

Thái độ kênh kiệu của Nhã Kỳ làm bà hàng lông mày của bà nhíu lại nhìn cô từ trên xuống dưới, mịêng nói:

- Có nhưng cô là ai mới được?

- LÀ người tình của Hàn thiếu được không – Nhã kỳ khó chịu trừng trừng nhìn bà rồi lách qua người vào nhà tự nhiên.

Bà Nga vội đóng cửa đi nhanh theo sau Nhã Kỳ, thân làm người giúp vịêc nên cũng chẳng giám hó hé gì nhiều với khách của chủ, nhỡ đâu cô ta là người quan trọng thì chết.

- Chú thua rồi nhé…làm sao bây giờ.

Tuyết Y nhướng mày nói:

- Chú nhường thôi, lại đi.

Đúng là Tuyết Y đang nhường thật, cậu muốn câu khách để có việc mà chơi, chứ không thắng mãi cũng chán.

Ren trề môi:

- Được chơi thì chơi. Chú gà lắm.

Nhã Kỳ sững người nhìn cảnh tượng trước mắt…

Hàn Tuyết Y chơi với trẻ con…Đây đúng là tin gây chấn động các chị em phụ nữ và cả những người khác nữa, miệng Nhã Kỳ nhếch lên cười không tin vào mắt mình, cô khẽ tằng hắng:

- Ừ hừm…

Hai người 1 trẻ một lớn vẫn chẳng quan tâm, hướng ánh mắt về màn hình siêu mỏng trên tường tay ấn ấn…

Bà Nga từ sau đi tới, kính cẩn cúi đầu:

- Cậu chủ, có khách tới.

- Vâng – Tuyết Y vẫn không dời mắt khỏi trận đấu, miệng nói – Chờ tôi 1 lúc.

- Vâng.- Bà Nga quay xang Nhã Kỳ đang chau mày khó chịu, chìa tay về hướng phòng khách nói:- Mời cô qua kia chờ.

Nhã Kỳ nuốt nóng vào lòng, cười nói:

- Hàn thiếu à…

Vừa nghe giọng đã biết ngay địa chỉ, cậu đanh giọng nói:

- Có việc gì?

Nhã Kỳ nửa khóc nửa cười vì giọng nói lạnh như tiền của Tuyết Y đối với mình, cô nói:

- Là bạn bè, không đến thăm nhau được sao?

Khoé môi Tuyết Y hơi cong cười như chế nhạo, vẫn không quay lại nhìn Nhã Kỳ mà nói:

- Bạn bè à…- Cậu đặt máy xuống, miệng nói cùng động tác – Đợi chú 5 phút.

- Vâng – Ren ngoan ngoãn quay xang cười gật đầu nhìn Tuyết Y.

Nhã Kỳ loáng thoáng nhìn thấy gương mặt cậu bé kia…hàng mày kẻ vẽ kĩ lưỡng của cô khẽ nhíu lại…nhìn qua Tuyết Y. Mới thoạt đầu nhìn thôi mà đã giống nhau đến thế. Chẳng nhẽ…Nhã Kỳ cau mày

, đó là con ai mới được cơ chứ.

- Xang bên kia nói chuyện đi.

- Dạ – Nhã Kỳ gật đầu cười đi sau Tuyết Y.

Tuyết Y ngồi xuống, vắt chân chữ ngũ nhìn thẳng vào mắt Nhã Kỳ hỏi:

- Chắc hẳn em đến đây không phải đơn giản chỉ muốn thấy tôi đấy chứ?

- Nếu đúng như vậy thì sao – Nhã Kỳ hỏi ngược lại,

Tuyết Y bật cười:

- Gía trị gương mặt của tôi cao quá nhỉ. Nói đi – Cậu giữ lại vẻ mặt cương nghị nói – Có chuyện gì nhanh lên, tôi chỉ còn 4 phút cho em thôi đấy.

- Nghe nói vụ tai nạn của Mĩ Chi có liên quan đến anh?

- Ừm – Tuyết Y gật đầu.

Nhã Kỳ nhìn cậu, dò hỏi:

- Vậy mọi chuyện thật ra là sao vậy, tai nạn cô ấy có thực liên quan đến anh không? Chẳng nhẽ anh chịu để yên cho họ đổ oan như vậy à?

Vẫn điềm nhiên như chuyện chẳng phải là của mình, Tuyết Y chỉ nhẹ nhàng cất tiếng nhưng trong chất giọng lại pha chút bóng gió:

- Đương nhiên là tôi không làm…những trò đấy…- Khoé miệng cậu cong cong cười nhìn Nhã Kỳ ánh mắt như đang chỉ trích – chỉ-có- quái-vật mới làm được thôi.

Từng câu từng chữ được Tuyết Y nhấn nhá như đang muốn ám chỉ người trước mặt vậy…Nhã Kỳ tái mét mặt, bàn tay chảy ra chút mồ hôi lạnh, toàn thân run run như sợ chuyện gì đó, cô cố tỏ ra bình thường:

- Đúng vậy, em cũng nghĩ anh không làm những chuyệnd đó. Cho nên em đến đây chỉ muốn xem anh có ổn không thôi.

- Rất tốt, em có thể về được rồi.

Tuyết Y mỉm cười nhún vai như không. Nhã Kỳ nuốt khan nói…nhìn mặt Tuyết Y như vậy, có lẽ nào anh ta đã biết được điều gì đó không. Tốt nhất bây giờ nên rút lui càng sớm càng tốt thì hơn.

Nhã Kỳ đứng dậy:,

- Anh không sao là được rồi. Thôi em về nhé, lúc khác gặp lại.

- Ừ.

Nhã Kỳ vừa vào xe, thì Tử Di cũng đỗ tới.

Ngồi trong xe, bỗng dưng mắt Nhã Kỳ sáng choang khi nhận ra bóng dáng quen thuộc bước vào ngôi bịêt thự. Miệng há hốc đấy sửng sốt “Tử Di…”

Cô dụi mắt 3-4 lần xem có lầm không nhưng rõ ràng là dáng dấp khuôn mặt nghiêng ấy…Rõ ràng cô ta đã chết cách đây 4 năm rồi cơ mà, sao lại có chuyện người chết sống lại được. Toàn thân Nhã Kỳ lạnh toát, tóc gáy dựng hết cả lên…

Cô ta đi vào nhà Tuyết Y…giữa hai người…và cả đứa trẻ. Tất cả là một sợi xích có liên quan đến nhau. Vậy ra đứa trẻ đó là con của hai người với nhau…

Nhã Kỳ nhớ đến những cử chỉ, lời nói lạ lẫm của Tuyết Y mà khó hiểu, chẳng nhẽ anh ta đã biết được điều gì đó và đnag muốn ám chỉ cô sao….Chắc là không phải – Nhã Kỳ tự trấn an bản thân – Nếu biết được gì anh ta đã không để im mọi chuỵê như vậy đâu.

Cô vặn khoá, chầm chầm cho xe lăn bánh khỏi nơi đó…đầu óc vẫn chưa thể dứt hoàn toàn ra khỏi mọi chuyện lạ lùng hôm nay được…

Tuyết Y định quay vào phòng chơi cùng Ren thì Tử Di đã đến, cậu ngạc nhiên nhìn cô:

- Sớm vậy?

- Anh muốn nửa đêm tôi mới đến đón con à – Tử Di lườm cậu đi thẳng vào phòng.

- Em đi một mình à, để anh đưa 2 mẹ con về nhé.

- Không cần – Tử Di vừa đi vừưa nói – San Phong đang chờ bên ngoài rồi.

Lại là San Phong…ánh sáng trong đáy mắt Tuyết Y dần tắt lụ, môi mím chặt, giọng nói của cậu nghe thật đau lòng:

- Em đừng như thế nữa được không….

Tử Di không hiểu câu nói Tuyết Y cho lắm nhưng cô cảm nhận được trong đó sự khổ tâm, Tử DI quay lại nhìn cậu, cô thấy được trong đáy mắt sâu thẳm tối mịt đó một làn sương mỏng manh:

- Anh sao vậy.

Tuyết Y bước đến, nhẹ ôm lấy cô vào vòng tay của mình…cúi đầu xuống cằm tựa vào vai cô:

- Em đừng đến với ai khác, đợi mọi chuyện được giải quyết chúng ta sẽ kết hôn. Có được không?- Khoé miệng hoàn mĩ nói từng chữ một thật chậm rãi nhẹ nhàng.

Tử Di đứng sững trong vòng tay ấm áp đấy trong chốc lát…thật là xúc động, nhưng cô không thể biết được con người Tuyết Y có lúc này lúc nọ…Cũng giống như xưa thôi, cậu có thể đối xử rất tốt thậm chí đến mức cô phải nhớ cái ơn đó suốt đời rồi có lúc cậu lại nhẫn tâm đến mức không thể chấp nhận nổi. Sống với Tuyết Y liệu cô có được cái hạnh phúc như mình kì vọng không.

Người ta thường nói…hi vọng nhiều thất vọng càng đau. Tốt nhất nên dừng lại ở mức nhất định thôi. Tử Di khẽ đấy người cậu ra, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát:

- Xin lỗi, tôi nghĩ giữa chúng ta nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.

Cô cố nở nụ cười nhẹ nhàng xua tan cái tàn nhẫn trong câu nói quay đầu bước đi…Còn lại Tuýêt Y đứng sững giữa hành lang tràn ngập bóng tối…ánh đèn in hằn chiếc bóng to lớn đơn độc dưới nền sàn, các ngón tay cậu run lên buông xuôi…”Chúng ta nên giữ khoảng cách thì tốt hơn “…Tim câu đau nhói giống như đang bị một con dao lạnh buốt đâm từng nhát, từng nhát đau buốt…Đôi chân trở nên nặng trịch, người như đeo đá không thể cất nổi một bước đi theo Tử Di…Mọi tia hi vọng trong cậu tưởng trừng sau lời nói đó sẽ tăng lên ai ngờ nó lại có tác dụng phụ…tất cả đều hết..hết thật rồi. Cậu đang lạc trong một thế giới có lớp sương mù dày đặc bao bọc không lối thoát.

Bóng dáng âm thầm lặng lẽ quay về căn phòng tối…nơi duy nhất có hình bóng cô…

Tử Di dẫn Ren ra khỏi căn biệt thự…Bên ngoài có San Phong đang đứng chờ họ…

Từ trên cao nhìn xuống Tuyết Y thấy họ cười nói với nhau mà lòng tràn ngập nỗi đâu…trái tim cậu như bị bóp nghẹt lại, thật sự rất khó thở…

Qua khung kính, nét mặt của Tử Di cũng không thấy rõ nữa, cô dần dần mờ mờ đi trong đêm tối…

Tuyết Y ngồi trên chiếc ghế sofa da đen hoa văn đôi diện là người đàn ông trung niên trạc ngoài ngũ tuần…

Gịong cậu có chút mệt mỏi trong đó nói:

- Chú đã tìm hiểu được gì chưa?

Ông Mạnh gật nhẹ đầu, đẩy tấm phong bì to về phía Tuyết Y nói:

- Đây là hình và hồ xơ của chủ nhân chiếc xe đó, chiều nay chú sẽ xang bên đó để tìm hắn.

- Vâng, làm phiền chú quá – Tuyết Y cười nhẹ káhch sáo nói.-

Ông Mạnh đưa ly trà lên nhấp ngụm, từ tốn nói:

- Không sao, con cháu có nạn phải giúp thôi.

- À còn chuyện đứa trẻ, chú đã tìm được họ tên của ba nó không?

Ông Mạnh nheo mắt cười cyừơi nhìn Tuyết Y, ông lấy trong túi áo ra tấm ảnh nói, ánh mắt cười nhìn Tuyết Y đầy ngụ ý:

- Chuyện này chú không biết được. À này – Ông cười tự nhiên nhận xét – Chú thấy nó giống cháu thật đấy.

Tuyết Y nhìn vào tấm ảnh, nghiêng đầu nhíu mày nhìn nhìn,,,Gíông cậu sao.

- Hàn thiếu có ông Đổng đến.

Tuyết Y hơi nhíu mày rồi cũng gật đầu:

- Mời vào.

- Vâng.

Ông Mạnh đứng dậy, cáo lui ngay:

- Cháu làm việc đi, chú về trước nhé,

- Vâng – Tuyết Y đứng dậy cúi nhẹ đầu chào tiền bối.

Ông Đổng bước vào, nhìn dáng vẻ bệ vệ chống cây gậy batong đầu rồng làm bằng gỗ cao cấp bước đi từng bước chậm chạp như vịt đực vậy.

Tuyết Y lại khẽ cười xã giao:

- Đổng xự trưởng.

Ông Đổng hơi trề môi cười, ánh mắt gian xảo nhìn Tuyết, vừa ngồi xuống vừa nói:

- Nghe nói sau khi Hàn thiếu bỏ rơi con gái tôi lại dây vào vụ án mạng của cô người tình Mĩ Chi à?

Gịong nói châm chích lẫn mỉa mai không làm Tuyết Y khó chịu, mà còn ngược lại, cậu vẫn điềm nhiên nở nụ cười:

- Đổng xự trưởng đến đây vì chuyện đấy thôi à. Vậy làm phiền ông quá?

- Ồ không…- Ông Đổng cười sảng khoái – Mục đích đến đây của tôi không chỉ là hỏi thăm đơn thuần mà là muốn chỉ cách giúp cậu thoát tội.

- Gíup thoát tội – Tuyết Y lặp lại câu nói, miệng hơi cười ý tò mò.

- Đúng vậy, nếu cậu chịu lên báo xin lỗi và quay lại với con tôi…mọi chuyện liên quan đến vụ án đó cứ để ba vợ này lo.

Đúng là có người nhà làm trong nhà nước toà án chức cao nên mạnh miệng như vậy…

Tuyết Y bật cười:…

- Cảm ơn thành ý của Đổng xự…chuyện đó tôi đã lo hết rồi, đã phiền ngài quan tâm quá.

Thấy Tuyết y còn cười tỏ ra cứng đầu khiến ông Đổng phát bực, chỉ là hậu sinh mà lúc nào cũng ngang ngạnh như vậy.

- Hừm…tôi đã có lời mở lối cho cậu vậy mà còn không biết điều.

Tuyết Y cười nhẹ như tỏ ý vô cùng xin lỗi vì không cần đến cái ơn của ông ban cho. Ông Đổng bực mình chống gậy đứng dậy, nện cây batong xuống sàn nghe côm cốp:

- Để xem cậu còn cười được đến bao giờ. Đúng là ngựa non háu đá.

Ông Đổng vừa đi, nét cười trên khuôn mặt Tuyết Y cũng dần mất đi…thay vào đó là bộ mặt mỏi mệt, cậu đang phải đóng kịch trước địch như vậy đúng thật là quá căng thẳng, cậu ngả đầu ra phía sau thở hắt ra…

Chợt nhớ ra điều gì đó, cậu cầm tấm ảnh Ren ở trên bàn đi lại bàn làm việc đi về nhà.

Tuyết Y ngây người ngỡ ngàng trước sự giống nhau của hai tấm ảnh…

Một tấm đã cũ kĩ còn một bên mới toanh…ngoài sự mới cũ ra thì hình trong ảnh đều rất giống nhau, đến từng đường nét như khuôn đúc vậy.

Bàn tay Tuyết Y như vô thứ cầm chặt lấy tấm ảnh, đôi mắt chợt như có một thứ ánh sáng xua tan cái màn sương mù dày đặc của đêm hôm qua…rồi lại chợt tối sầm đi…nhớ lại cảnh tượng cậu đã làm với Tử Di trước lúc cô bỏ đi…

Tiếng thở dài não nề lại vang lên…Tuýêt Y tự cảm thấy xấu hổ trước những chuyện mình đã gây ra cho cô. Nếu đúng là sau lần đó cô mang thai thì mọi chuyện đều phù hợp. Tuổi của đứa bé cũng tầm đó…Như vậy là cậu vẫn còn cơ hội để đến bên Tử Di. …nhưng trước hết vẫn phải xác định đúng đứa trẻ có phái con cậu không đã.

Tuyết Y cố lục lọi trong trí nhớ xem hôm qua thái độ của Tử Di ra sao khi cậu nói lời đó…trong đôi mắt cô cậu rõ thấy một chút gì đó do dự và lưu luyến với cậu, trong đáy mắt còn thoáng chút u sầu dù là mỏng manh nhưng có là tốt rồi, điều đó chứng tỏ Tử Di vẫn còn tình cảm với cậu, Lần này cho dù có phải vứt bỏ cả lòng tự tôn của một người đàn ông, dù cho có bị cô từ chối hay làm tổn thương cậu cũng sẽ chạy đến bên cô. Chỉ cần cô bên cạnh, như thế là quá đủ rồi.

Khoé môi cậu khẽ nở nụ cười thanh thản nhìn tấm ảnh trên tay…Sao cậu lại có thế không nhìn ra nó giống mình sớm hơn được chứ…Dù chưa xác định được thực hư nhưng cậu có linh cảm rằng đó chính là con mình…chắc chắn là như vậy.

Lại một ngày thật dài nữa Ngữ Yên phải chờ đợi San Phong…

Thật hiếm khi được ngồi cạnh cậu để ăn bữa cơm gia đình, dù biết mình chờ là vô vọng nhưng sao cô vẫn cứ như vậy…có lẽ chờ đợi nó đã thói quen mất rồi…

Nhìn bàn cơm đã nguội ngắt, cô lại đứng dậy đi hâm lại từng thứ một cho nóng…Rồi đậy lồng bàn lại, chán nản về phòng…

Cô uể oải mở tủ ra lấy đồ đi tắm …Chiếc áo cưới trắng muốt, hoa văn sang trọng những đừong nét thon dài mềm mại hiền hịên trước mắt cô. Nhìn thấy nó tâm trạng cô càng thấy u nề hơn, ánh mắt ẩn chút ưu thương nhìn nó…Những ngón tay thon dài đưa lên vô thức vuốt chiếc áo cưới như nó là miềm ao ước của cô vậy.

Đã mặc áo cưới rồi., vậy mà cô vẫn không thểm làm được một người vợ đúng nghĩa. Bao giờ San Phong mới quay đầu nhìn lại cô đây. Ngày ấy chắc hẳn xa xôi lắm.

Cô uể oải kéo cửa tủ lại, nằm xập xuống giường…Đúng là sống chung với người mình yêu cảm giác thật khó tả. Vừa đau vừa hạnh phúc…

Tiếng xe cả ánh đèn xe chớp bên dưới vườn cho thấy San Phong đã về. Ngữ Yên chống tay ngồi dậy thái độ làm ra vẻ tươi tỉnh rồi mới bước ra ngoài.

- Anh ăn gì chưa?

Vừa thấy cậu cô đã hỏi ngay. San Phong gật đầu nhẹ tênh:

- Ăn rồi – Mắt cậu chợt dừng lại bàn ăn, ngạc nhiên nhìn cô – Cô đợi tôi à?

Ngữ Yên lắc đầu:

- Không có, tôi cũng vừa mới về thôi, định làm gì đó ăn thì anh về.

- Ừ – Cậu gật đầu – Vậy tôi ngủ đây, mệt quá.

- Ừm- Ngữ Yên gật đầu ngồi xuống bàn ăn.

Vẫn là 1 mình…lúc nào cũng chỉ một mình.

Miệng cô đắng ngắt lại, ánh mắt thất vọnh nhì theo San Phong rời khỏi như đứa trẻ bị bỏ rơi…

Ngữ Yên đi ngang qua phòng San Phong…bước chân cô chợt dừng lại. Chiếc rèm che cửa kính ở phòng cậu hôm nay không kéo xuống, chỉ cần đứng ngoài có thể nhìn thấy hết bên trong đó.

Ngữ Yên đứng lại, tay đưa lên chạm vào tấm kính như đang muốn chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt San Phong vậy…Khoé môi cô khẽ cười nhìn cậu chìm trong giấc ngủ say…” Ngủ ngon nhé chồng…”

Những câu nói đó chỉ được ở trong suy nghĩ của cô mà thôi…có lẽ không bao giờ có thể thành lời được.

Ngữ Yên đứng lặng một lúc thật lâu, thật lâu…ngắm nhìn cậu mới trở về phòng. Tiếng thở dài lặng lẽ cất dấu trong lòng…