Vừa mở cửa phòng làm việc cậu đã thấy Ngữ Yên ngồi sẵn đó.

San Phong đi lại cất chiếc hộp cẩn thận vào ngăn bàn, rồi lấy từ trong đó ra tập giấy gì đó, cậu cố dẹp chuyện này xang một bên, đi lại ngồi đối diện Ngữ Yên:

- Cô kí vào đây đi.- Vừa nói cậu vừa đẩy số giấy tờ đó đến trước mặt cô.

Ngữ Yên Ngạc nhiên nhìn tờ giấy, hai mắt mở lớn nhìn “Giấy ly hôn”…

- Anh muốn gì?

Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt lạnh băng chứa từng sự sửng sốt lẫn vô vọng.

- Tôi muốn xác định luôn gianh giới giữa chúng ta để tránh những phiền toái sau này. – Ngừng giây lát, cậu lại tiếp – Chúng ta sẽ sống với nhau một khoảng thời gian và sẽ kết thúc…cho nên nếu có nảy sinh bất cứ tình cảm gì với tôi thì hãy cứ giấu kín nó…tốt nhất là đừng nên có. Tôi biết lấy tôi cô sẽ bị thiệt thòi nhưng sau khi chia tay tôi sẽ đền bù cho cô một khoản xứng đáng được chứ?

San Phong nhìn thẳng cô, đề nghị của cậu làm Ngữ Yên hơi sốc vì quá thẳng thắn. Cô giữ vẻ điềm tĩnh thường trực đáp:

- Anh sợ đến lúc kết thúc, tôi không kí đơn nên muốn kí trước à?

San Phong hơi cười nhìn Ngữ Yên:

- Có thể việc tôi làm hơn quá đáng nhưng tôi muốn rạch ròi từ ban đầu để sau này khỏi rắc rối thôi.

- Được, tuỳ anh. Tôi sẽ đưa lại cho anh số giấy tờ này trong ngày mai.

- Tốt lắm. – San Phong gật đầu hài lòng.

Ngữ Yên đứng dậy cầm theo giấy tờ bước đi. San Phong tắt ngấm nụ cười giả tạo. Cậu ngả người ra sau, hai tay giang rộng cổ ngước lên trần nhà đầy mệt mỏi…

….

Đang ngồi đọc báo mạng, vô tình Qúach giám lại lướt qua tin “Nữ doanh nhân …” Mới đọc tiêu đề thôi đã thấy hấp dẫn rồi, Qúach giám trề môi thử vào đọc xem cô gái đó là ai.

“Nữ doanh nhân trẻ có trái tim sắt đá mang bộ mặt thiên thần….

Cô gái này đã từ chối tình cảm của đại thiếu gia Níck nhiều lần khiến cậu đi đến con đường tự tử…

Trong khi cậu đang nhập viện, cô gái vẫn có thể điềm nhiên dửng dưng như không khi nghe tin đó….”

Qúach giám gãi cằm thú vị…

- Woa, cô gái này có lạnh lùng thật đấy…

- Qúach giám có vẻ rất hứng thú với cô gái này thì phải…hêhê

Cậu giật bắn mình ngoảnh mặt lại sau, một tốp đã bâu quanh miènh như ruồi nhặng. Cậu cau mày:

- Không làm việc đi,

- Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi mà, Qúach giám kéo tiếp xuống xem đi, em cũng đang tò mò quá.

Lườm tên nhân viên dưới cấp xong cũng quay lại tiêu đề chính, mấy tên nhân viên hóng hớt vừa đọc vừa suýt xoa:

- Không biết mặt cô gái này như nào.

- Qúach giám kéo nhanh xuống dưới xem có ảnh không để đọc sau.

- Từ từ – Nghe họ hối cậu phát chóng mặt.

Mắt cậu chợt dừng hắn tại tấm ảnh đang cười của nhân vật chính…”Đây không phải là…” Qúach giám dụi mắt như không tin vào thị giác của mình vậy. Cậu nuốt khan…làm sao có chuyện đấy được, cô gái đó đã chết rồi cơ mà.

Qúach giám vội vàng đứng dậy như người mất hồn, cậu bỏ đi trán ướt đẫm mồ hôi như vừa gặp ma vậy…vừa đi vừa lẩm bẩm “sao lại có người giống đến vậy…như 2 giọt nước….không thể có chuyện trùng hợp như vậy được…”

- Có chuỵên gì vậy.

Tuyết Y đang đi ra ngoài, cậu thấy ngay Qúach giám đang đi lang thang như kẻ mất hồn miệng lẩm bẩm.

Qụach giám giật mình:

- Ơ dạ.

Tuyết Y nhíu mày lạ lẫm:

- Sao vậy?

Qúach giám ấp úng:

- Tôi vừa thấy một chuỵên lạ.

- Chuyện lạ – Tuyết Y hơi cười mày vẫn hơi nhíu lại.

- Cô Di….à không… phải nói là cô Víc đó rất giống cô Di.

Vừa nghe đến tên Tử Di, Tuyết Y đã hối gấp Qúah giám:

- Là sao…nói nhanh.

- Tôi vừa đọc báo mạng…thấy…

- Người cậu vừa nhắc đến là ai?

- Víc.

Tuyết Y quay nhanh người chạy về phòng mình, vẻ mặt gấp gáp cậu không còn nhớ đến cuộc hẹn với Nhã Kỳ nữa…

Tuyết Y ngồi thừ người nhìn chăm chăm vào máy tính…Đúng là Tử Di rồi…không thể sai được..nhưng…..

Vậy…cậu không biết nên nghĩ thế nào nữa, sao lại có chuyện này. Cô có chị em sinh đôi gì hay sao? chỉ có trường hợp đó mới giống nhau đến vậy.

Tuyết Y caầ máy lên:

- Tìm thông tin về…

….

Trễ hẹn đến gần tiếng mà Nhã Kỳ vẫn chưa thấy Tuyết Y đến côngty đón mình, cô đứng sốt ruột, gọi cũng không thấy ai nghe máy..

- Hàn thiếu vẫn chưa đến đón à Nhã thư.

Mĩ Chi cười cợt nói như đang chế giễu Nhã Kỳ khiến cô tức nghẹn lời nhưng vẫn phải tỏ ra bình thường:

- Anh ấy vừa gọi cho tớ nói có việc bận một chút.

- Vậy à…hoho…vậy mình tưởng lại có việc với người khác nên quên đón Nhã thư rồi.

- Cô…- Nhã thư tức mình không nói được gì, Mĩ Chi cười mỉa mai rồi bước đi.

“Để xem, mai mày có bị đuổi vịêc không…đừng đắc tội với Nhã Kỳ này…hừ”. Vừa nhìn theo Mĩ Chi, Nhã Kỳ vừa nghiến ngầm ý định của mình. Không ai có thể dây được với cô đâu.

Còn lại Tuyết Y cứ như một cái máy ngồi lỳ một chỗ mắt hướng lên màn hình…tim cậu đập từng hồi…cảm giác thật khó tả. Nếu cô còn sống thì sao…cậu sẽ gặp cô rồi nói và làm những gì?? Tâm trạng vừa lo vừa vui của cậu lẫn lộn như một mớ hỗn độn…

Cậu đưa tay lên sờ từng nét trên màn hình ảnh của Tử Di…miệng khẽ nói “Cầu mong cảm giác của anh là sự thật…”.

Ngữ Yên ngồi nhìn chăm chăm tờ giấy ly dị, nhớ lại những lời nói của San Phong làm tim cô đau thắt lại…có người phụ nữ nào vừa cưới xong chưa được vài phút đã phải kí đơn ly dị chưa? Cô bật cười khan tự chế nhạo chính cái cuộc sống khốn khiếp này…sao cô phải rơi vào trường hợp dở khóc dở cười này cơ chứ?. Là vì ai?

“Phải rồi…em không xứng với chồng…đúng là vậy?… kí là được rồi.”. Cô cố an ủi chính bản thân mình để đặt bút vào kí, Ngữ Yên ngập ngừng đặt bút lên đó…mắt cô rưng rưng đỏ hoa như sắp khóc..

- Ngữ Yên…

Vừa nghe tiếng Thừa Ân, cô vội vàng dấu ngay tờ đơn sau rập hồ sơ làm việc, đưa tay lên gạt đi nước mắt đang ngấn nước. Cô quay lại, cố ép mình nở nụ cười:

- Sao vậy?

Thấy sắc mặt Ngữ Yên hơi lạ, Thừa Ân đi vào, ngồi xuống nhìn nhìn đôi mắt buồn chị mình nói:

- Sao vậy? Ngữ Yên khóc à?

- Không, làm gì có – Miệng cười như ngây dại.

Thừa Ân phẩy tay nói:

- Không phải thì thôi, mai là ngày dỗ của mẹ rồi, có gì thì gọi cả tên trăng hoa kia đến viếng mộ mẹ nhé.

Ngữ Yên lắc đầu:

- Chắc anh ấy bận không đi được đâu.

- Không đi là không đi thế nào, còn gần tháng nữa là mẹ vợ rồi, anh ta dám không đi sao?

- Chị đã nói là anh ấy không đi được rồi mà.

Thừa Ân sững người nhìn chị, chưa bao giờ cậu thấy cô đổ quạu như vậy với mình cả.

- Vậy thì thôi.

Thừa Ân đứng dậy đi ra ngoài luôn.

Ngữ Yên chán nản lên giường nằm đầy mỏi mệt…cô gác tay lên trán đôi mắt đỏổhe nhìn lên trần nhà…một nỗi buồn thăm thẳm bao vây tâm trạng cô. Làm sao để giải thoát khỏi chuyện rắc rối này đây??? Mong là kết thúc sớm…như thế là tốt nhất, cô sẽ không phải chịu đựng cái cảm giác sống cùng người mình yêu đơn phương…

- Hàn thiếu, đây là lý lịch cùa cô gái cậu cần.

- Ừm, làm việc đi.

- Vâng.

Qúah giám giao lại hồ xơ cho Tuyết Y rồi lui ra ngoài…

“ Tên: Triệu Bích An > tên thường gọi: Vic.

Tuổi: 26

Nghề nghiệp: Gíam đốc công ty C.A chi nhánh bên Đức…

…Sống từ bé bên Đức và hiện đang có một cậu con trai…”

Tâm trạng cậu thật sự hỗn loạn khi đọc xong lý lịch của cô gái này…Ngoài số tuổi ra, mọi thứ đề không khớp với Tử Di. Nhưng…cậu không thể tin nổi trên đời lại có người giống nhau như hai giọt nước đến vậy…không thể có được. Nếu như người đó là Tử Di thì chuyện cách đây hơn 4 năm đều là một vở kịch…Hai hàng lông mày nhíu lại khó khăn…cậu nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó…và nhớ cả câu nói năm đó ông Đình đã nói với mình “Nhất định con sẽ gặp được người giống Tử Di…”

Tuyết Y cau mày nghĩ ngợi…thời buổi bây giờ, mọi thứ đều có thể làm giả được. Nếu muốn biết sự thật chỉ còn cách gặp trực tiếp người đó thôi…

Đáy mắt cậu chợt lộ lên một tia hi vọng cuối cùng …”Xin chú phù hộ…đúng là em”. Tuyết Y xoay xoay chiếc ghế một hồi nghĩ ngợi sau đó gọi Qúach giám vào.

- Cậu liên lạc với Tử… à không…phải nói là cô Víc nhắn rằng tôi muốn bàn chuyện làm ăn với cô ta.

- Vâng – Qúach giám cúi đầu lui ra làm việc trước.

“ Linh cảm cho tôi thấy…em chính là Tử Di…”. Lâu lắm rồi nụ cười nhẹ nhàng thoải mái như làn gió mới xuất hiện trên môi cậu…Tuyết Y lấy trong ngăn bàn ra tấm hìhh Tử Di…khẽ nói:

- Chỉ cần thấy em là đủ rồi…

- Cô Triệu, có người bên Hàn thị muốn gặp cô để bàn công việc?

- Hàn thị? – Bích An nheo mắt nhìn trợ lý.

Dù biết là sẽ có ngày này nhưng cô không nghĩ lại quá sớm như vậy. Cô cũng chưa chuẩn bị được tâm lý vững vàng khi đối diện người đó. Bích An cắn môi đắn đo một hồi mới nói:

- Được, hẹn họ 9h sáng mai tại côngty mình.

- Vâng.

Thông tin của Bích An cũng được Ngữ Yên biết tới…cô ngồi bất động nhìn lên màn hình…đúng là cô gái đó rồi, không thể sai được.

Ngữ Yên nhíu mày suy nghĩ…những chuyện đã xảy ra đều là một màn kịch do Tử Di sắp đặt sao???. Cũng không đúng, với thời điểm đó, Tử Di vẫn còn non nớt vả lại cô cũng chẳng quen ai ở xứ khác sao lại có thể bày ra màn kịch vẹn toàn như vậy?

- Con đang làm việc à?

Ngữ Yên gịât mình nhìn người vừưa nói, cô mở lớn mắt ngạc nhiên…chưa bao giờ ông Thành – bố chồng mình lại đến gặp cô như vậy cả. Ngữ Yên đứng dậy cúi đầu chào ông rồi nói:

- Ba đến…

- Ba có một vài chuyện muốn nói riêng với con.- Ông Thành ngắt lời Ngữ Yên.

Cô ngoan ngoãn gật đầu đi lại salong ngồi xuống đối diện chờ đợi điều ông Thành sắp nói:

- Con biết chuyện rồi chứ?

Ngữ Yên vừa nghe đã thoáng hiểu được hàm ý trong câu hỏi đó của bố vợ mình. Câu hỏi rất khôn ngoan khi đặt ra, cô vờ như chưa đọc được gì trên mạng, chỉ vờ ngạc nhiên cười nói nhẹ nhàng:

- Ba nói chuyện gì ạ?

Ông Thành chăm chú nhìn nét mặt của Ngữ Yên, cô đóng khá đạt nên chẳng để ông thấy được vẻ giả dối của mình. Ông Thành gật đầu:

- Vậy thì tốt hơn.

Ngưng một lát ông tiếp:

- Con yêu San Phong thật chứ?

Câu hỏi này nếu rơi vào bất kỳ cô gái nào chắc chắn cũng sẽ ngượng ngập đỏ mặt nhưng Ngữ Yên thì không, cô chỉ né tránh cau hỏi quá thẳng thắn này bằng nụ cười gượng gạo rồi gật đầu…chẳng nhẽ cô lại nói thành lời, như thế thì được gì…đối với San Phong cô chỉ là một người vợ hữu danh vô thực hay là một hạt cát nhỏ bé trong cái sa mạc rộng lớn của cậu mà thôi.

Chỉ cần nhìn nụ cười gượng gạo của Ngữ Yên, ông Thành đã phần nào nhìn thấu được tâm tư cô. Kể cả là hai đứa không có tình cảm với nhau lúc đầu nhưng không sớm thì muộn sẽ có một hoặc cả hai đứa nảy sinh tình cảm với nhau khi sống chung dưới một mái nhà. Nếu Ngữ Yên có tình cảm với San Phong thì điều không tránh được cho cô là những đau khổ và có thể cái tình cảm đó sẽ vĩnh viễn không được đáp trả vì “cô gái” đó đã về.

Ông Thành nhẹ nhàng nói:

- Khi con chấp nhận San Phong con đã chuẩn bị tâm lý hết rồi chứ?

Lại thêm một câu hỏi tâm lý, Ngữ Yên vẫn điềm đạm đáp để kết thúc phần hỏi đáp này cho nhanh chóng, hiện tại cô đã rất đau đầu rồi, không thể kéo dài nữa:

- Vâng, con không chắc sẽ làm tốt bổn phận của mình nhưng con chắc là sẽ cố hết sức có thể.

Ông Thành gật đầu cười nhẹ nhìn Ngữ Yên. Ông thấy trong mắt Ngữ Yên có một nghị lực rất cao, gương mặt trầm lặng ít nói của cô khiến ông thấy bình an làm sao:

- Tốt lắm, con hãy cố nắm giữ nó, ta tin tưởng vào con.

- Cảm ơn ba.

- Ừm. – Ông Thành đứng dậy, trước khi đi còn nói – Bề ngoài nó là vậy nhưng trong tâm rất mềm yếu con hiểu chứ.

- Vâng – Ngữ Yên cúi đầu chào tiễn ông.

Ông Thành khoát tay:

- Kô cần tiễn, con làm việc tiếp đi.

Ông Thành đi rồi, cô trở lại bàn làm việc, màn hình đã tối đen…cô chỉ cần ấn vào một nút gì đó trên bàn phím lập tức gương mặt Tử Di sẽ hiện lại ngay, cô không dám nhìn mặt cô gái đó…cô rất sợ cảm giác Tử Di dành lấy San Phong từ tay mình…Ngữ Yên gục đầu xuống bàn, cảm giác chán chường này đã nhiều năm không còn nay lại xuất hiện với cô…

….

- Cô Triệu, bên Hàn thị đã đến.

Bích An điềm nhiên gật đầu, cô ra salong ngồi trước, nói:

- Mời vào đi.

- Dạ.

Thư kí ra ngoài mời hai người vào.

Không hiểu sao tâm trạng lúc này của Tuyết Y lại hồi hộp căng thẳng như vậy. Tử trước đến giờ cậu chưa bao giờ có cảm giác nào đó…cậu muốn xác minh được sự thực nhưng sợ người đó sẽ không phải Tử Di…cái cảm giác đó thật sự rất đáng sợ…

Qúach giám thấy Tuyết Y đứng im, vẫn chưa bước đi, cậu hiểu được phần nào đó tâm trạng của Tuyết Y. KHông thể không mát bình tĩnh trước việc xác nhận người mình yêu thương nhất đã chết hay còn sống, điều đó chẳng khác gì phải giết chết tim mình lần thứ hai nếu người đó không phải Tử Di.

- Hàn thiếu, chúng ta vào thôi.

Tuyết Y bước từng bước nặng nề, cô thư kí cũng ngạc nhiên trước thái độ làmv việc dụt dè chưa từng nghe ai nói này của Hàn thiếu cả. Cô dục:

- Mời Hàn thiếu vào.

Chỉ còn hai bước nữa thôi cậu sẽ biết được mọi việc…nhưng sao chân cậu cứ nặng nề như vậy. Cậu rất sợ đối mặt với sự thật một lần nữa…

Đến ngưỡng cửa rồi, Tuyết Y đứng khựng lại, lên tiếng:

- Về thôi.

Cậu quay phắt người lại, đi nhanh ngược về, thấy cô thư ký mở lớn mắt sững sờ, Qụách giám cười trừ nói:

- Nhờ cô gửi lời xin lỗi đến cô Triệu, chúng tôi có việc đột xuất mong cô ấy thông cảm.

Nói rồi Qúach giám cũng đi như chạy theo Tuyết Y.

Coo trợ lý thì đứng ngẩn người không hiểu gì, một lúc sau mới định hình được mọi chuyện, cô đi vào phòng Bích An.

Thấy thư kí vào một mình, Bích An ngạc nhiên hỏi:

- Người đâu?

- Họ nói có chuyện đột xuất, xin hẹn cô lần sau và gửi lời xin lỗi đến cô.

Cũng may là thế, hai hàng lông mày Bích An từ giãn ra thoải mái, mịêng thoáng nét cười nhẹ nhõm:

- Ừm được rồi.

- Hàn thiếu, cậu sao thế?

Vừa đi Tuyết Y vừa nói:

- Không sao hết, tôi có việc cậu đi taxi về côngty trước đi.

Vừa nói Tuyết Y vừa vào xe đóng rầm củă lại phóng vù đi…Gío thổi tung tóc Qúach giám lên,…nhìn cậu lúc nào không khác gì chú chó bị chủ bỏ rơi…thật đáng thương.

Vừa đến trước mộ mẹ mình (gần mộ Tử Di), Tuyết Y đã trông thấy một người quen đứng gần đấy viếng mộ Tử Di, cậu nheo mắt lấy tay che nắng nhìn người đó, thì ra là San Phong…Cậu từ từ đi lại.

- Huỳnh tổng cũng đến đây à?

San Phong vẫn nhìn lên bia mộ, miệng nói:

- Ừm, cậu muốn lấy Nhã Kỳ thật à?

Đột nhiên San Phong lại buột miệng hỏi. Tuyết Y chỉ hơi cười, mịêng đáp:

- Nếu người đó là thật, sẽ không có cái lễ cưới nào cả.

San Phong nhíu mày khó hiểu, cậu hỏi lại:

- Người đó? Ý Hàn thiếu là…

Tuyết Y lắc đầu cười buồn:

- Chắc đó chỉ là ảo tưởng của tôi thôi.

Thật khó hiếu, sao tự dưng Tuyết Y lại nói thế, San Phong nhớ lại buổi lễ đính hôn của mình có người đã tặng lại chiếc lắc tay mà mình đã tặng Tử Di, ngoài cô ra sẽ không còn ai có nó….rốt cuộc chuyện là sao đây, càng ngày càng rắc rối thế này. Cậu nhìn xang Tuyết Y, khuôn mặt nghiêng trầm lặng, hai hàng lông mày khẽ cau lại như đang suy nghĩ điều gì đó thật xa xăm, ánh mắt nhìn về một phía xa xôi mơ hồ nào đó không định…

Tin tin…

San Phong đi ra một chỗ nghe máy:

- Có chuyện gì vậy mẹ?

- …

- Vâng, con biết rồi.

Cậu nhăn nhó cúp máy trở lậi chỗ cũ nói:

- Tôi đi trước nhé.

Tuyết Y gật đầu cười:

- Vâng.

Hai người cúi đầu chào nhau.

San Phong đi rồi chỉ còn lại Tuyết Y ngồi một mình bên mộ Tử Di, cậu lại lặng lẽ đưa mắt nhìn cô thật lâu…thật lâu đến nỗi quên mất cả thời gian…

…..

- Hàn thiếu, em đã có thai với anh.

Cả Tuyết Y lẫn Nhã Kỳ ngước mắt ngạc nhiên nhìn cô gái đứng sừng sững trứơc mắt họ với cái bụng lùm lùm. Ra đó là Mĩ Chi, không biết cô ta có quan hệ với bao nhiêu người đàn ông mà lại đi bắt đúng Tuyết Y một mĩ nam hoàn hảo cả tiền – tình – tài sao mà chọn giỏi thế.

Cô ta ngồi xuống kênh mặt nhìn Nhã Kỳ, miệng nói:

- Hàn thiếu, anh định sao với em và con đây?

- Cho một con số đi.

Tuyết Y không phủ nhận có quan hệ với cô ta mà chỉ điềm nhiên đặt ngay vấn đề chính nói khiến cô ta tái mặt, còn Nhã Kỳ miệng cười nhếch lên sướng thầm trong bụng…tưởng mình là ai mà bắt là được.

Nhã Kỳ lên tiếng:

- Cô nói cái gì cũng là sự thật sao? Biết nó là của ai.

- Đừng nghĩ ai cũng như mình…hừ – Mĩ Chi không kém cạnh bộp lại Nhã Kỳ.

Tuyết Y nhìn thấy mọi người trong quán café đang có vẻ tò mò nhìn về hướng mình, cậu lên tiếng:

- Nói nhanh đi. Cô cần bao nhiêu để bỏ nó?

Tuyết Y cau mày nhìn thẳng Mĩ Chi, ánh mắt cậu thật sắc lạnh, nó làm Mĩ Chi cảm thấy ớn lạnh, cố làm vẻ mặt tội nghiệp, mắt cô rưng rưng nói, giọng lạc đi:

- Nó…là con anh mà…sao anh…nỡ…- Mĩ Chi gạt nước mắt trên mi, tiếp tục – Em sẽ không bỏ nó, có chết em cũng không bỏ,

Tuyết Y nhướng mày, khoé môi nhếch lên cười như đanh chế giễu:

- Tuỳ cô.

Tuyết Y viết một tấm vứt trên bàn cho Mĩ Chi rồi đứng dậy quay xang Nhã Kỳ nói:

- Về thôi em.

Nhã Kỳ ngoan ngoãn đứng dậy như chú mèo nhỏ quấn lấy chủ … đi được vài bước, cô ngoái đầu lại nhìn vẻ mặt thất thần của Mĩ Chi mà miềm vui sứơng dạt dào…miệng cười nhạt “Đỉa đòi đeo chân hạc à…”