Ngược lại vói thái độ nóng nảy của Đan Băng. Tuyết Y chỉ thản nhiên đón nhận như cậu đã biết trước hành động của Đan Băng rồi thì phải, đôi mắt ánh lên tia cười chế giễu vì thấy Đan Băng quá thiếu kiên nhẫn.

Tử Di đứng trước mặt Tuyết Y, mặt cô lạnh tanh không chút cảm xúc tức giận gì cả chỉ nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ, có lẽ vì cảm giác bị Tuyết Y gây tổn thương đã chai lỳ với cô.

Ông Đình lên tiếng, giọng nghiêm nghị:

- Băng, Di vào phòng ba.

Tử Di cúi đầu, cô lên tiếng:

- Trong người cháu hơi mệt, xin phép chủ tịch trước.

Ông Đình nhìn cô gật đầu khẽ cười như an ủi. Ông đã biết hoàn cảnh của Tử Di, con bé thật khổ thân, người thân đã mất sống một mình không có ai bao bọc lại gặp thằng con trăng hoa của ông đúng là số nó khổ thật. Ông nhìn theo dáng đi nhỏ bé của cô mà nén tiếng thở dài.

- Vào phòng ba nói chuyện – Ông Đình chán nản, những nếp nhăn hiện rõ lên trán nói với Đan Băng.

Mặt mày Đan Băng vẫn đang gườm gườm nhìn Tuyết Y. Cậu chỉ muốn đấm vào cái bản mặt đểu giả ấy vài đám cho hả giận.

Thấy sự tức tối của Đan Băng và cả vẻ thiểu não thất vọng trong mắt ông Đình, khoé môi Tuyết Y cong cong như cười mắt nheo lại hình trăng non…

Nhã Kỳ nhìn chuyện gia đình họ, cô chẳng hiểu nổi. Mà cũng chẳng cần hiểu nhiều, điều cô quan tâm là vị trí Hàn thiếu phu nhân.

Nhã Kỳ sốt sắng cố làm ra vẻ quan tâm nói:

- Hàn thiếu, anh không sao chứ…

- Ừm – Tuyết Y khẽ cười nhìn cô – Anh đưa em về.

- Vâng – Nhã Kỳ cười hiền lành gật đầu.

….

Ông Đình ngồi lại một mình trong phòng. Những chuyện Đan Băng kể lại cho ông…ông Đình thở dài quay ghế ra phía cửa kính nhìn xuống khoảng sân vườn rộng thênh thang nhà mình, đầu óc nặng trĩu…

Ông không ngờ Tuyết Y lại có thể làm ra được nhưng chuỵên như vậy. Lòng thương cảm đối với Tử Di càng tăng lên trong ông, những gì Tử Di phải làm đã vượt qua xa so với số tiền con ông bỏ ra mua cô…Ông cắn môi nhớ đến gương mặt buỗn bã dáng đi lầm lũi vội vã của Tử Di mà lòng nhói đau…Mỗi lần nhìn cô là ông lại nhớ đến người vợ nhỏ bé của mình…Có lẽ ông trời đã ban Tử Di đến để giúp ông nguôi ngoai nỗi nhớ người vợ quá cố này của mình thì phải….”Bằng mọi giá anh sẽ giúp con bé…” Ông Đình thầm nhủ với chính mình và như lời hứa đối với mẹ Đan Băng người giống Tử Di đến kinh ngạc. Ông nhẹ thở dài, đôi mắt nhìn xa xăm ẩn chứa bao điều phiền muộn…

……

- Chủ tịch muốn gặp cháu?

- Ừm, ngồi xuống đi.

Tử Di ngồi xuống đối diện ông Đình, hai tay cô xoắn lại với nhau. Ông gọi riêng cô đến chắc nói đến chuỵên hôm đó Tuyết Y đã nhắc đến. Cô cúi đầu chờ đợi.

Ông Đình nhẹ nhàng lên tiếng:

- Cháu có tình cảm với Tuyết Y không?

Tử Di ngước tròn mắt nhìn ông, miệng cô hé nói:

- Sao ạ?

Ông Đình không lặp lại câu hỏi mà tiếp:

- Ta có thể giúp cháu thoát khỏi Tuyết Y.

….

Tử Di về nhà trong nỗi phân vân về điều ông Đình đã nói. Cô có nên làm như thế để thoát khỏi Tuyết Y không đây.

Cô nằm xuống vắt tay lên trán đắn đo suy nghĩ…có hay không đều do cô quyết định cả. Nếu dời khỏi Tuyết Y và làm theo ông Đình có nghĩ là cô sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào với những người ở đây nữa còn ở lại chắc sẽ bị Tuyết Y gây bao nhiêu tổn thương nữa… Nhưng mỗi lần cô thấy Tuyết Y mỉm cười nụ cười cậu thật đẹp nhu hoà như cơn gió chiều…chỉ trong phút chốc mọi sự căm hận của cô đối ới cậu đều không còn nữa…cô nhìn thấy thiên địa lúc đó như ngập tràn sắc hồng…vô cùng ấm áp và ngọt ngào…

….

Tuyết Y song bước cùng Nhã Kỳ bước vào nhà mình, Tử Di thấy hai người vui vẻ nói cười, hàng mi cô cụp xuống buồn bã rồi đứng nhanh dậy trả lại không khí thoải mái cho họ.

Tuyết Y vừa nhìn Tử Di quay lưng cậu đã cau mày quát:

- Cô không biết chào hỏi ai à?

Nhã Kỳ vênh vênh mặt tự đắc tỏ ra bề trên nhìn Tử Di khinh khỉnh. Tử Di quay lại, cúi đầu chào hai người rồi quay người bước tiếp.

- Tôi đã cho cô đi chưa.

Tử Di lại dừng bước, Nhã Kỳ ngồi cạnh dựa hết thân hình mảnh mai của mình vào người Tuyết Y thân mật, cô như đang cố tình khêu gợi cho cả Tuyết Y vào sự tức giận của Tử Di.

Tử Di quay lại cau mày khi nhìn cảnh đó, cô đưa mắt nhìn ra khoảng không chỗ khác. Tim cô nhói đau khi thấy Tuyết Y như vậy với người phụ nữ khác. Biết là cậu trăng hoa, biết là cậu luôn đối xử không tốt với mình nhưng sao mỗi khi gần cậu thấy cậu nhẹ cười là mọi sự căm ghét, và những việc làm xấu xa của cậu lại tan biến trong lòng cô.

Tuyết Y vuốt ve khoảng vai trần của Nhã Kỳ, mắt nhìn Tử Di ra lệnh:

- Còn không biết lấy nước à?

Tử Di nhìn thoáng qua cậu rồi cúi đầu đi làm việc cậu đã sai bảo. Nhã Kỳ ve vãn cổ áo Tuyết Y, miệng nói:

- Anh sống với cô Di cũng lâu rồi chứ nhỉ. Vẫn chưa chán sao?

Tuyết Y bật cười, cậu nhún vai đáp:

- Chán nhưng chưa biết vứt đi đâu.

Câu nói đó Tuyết Y như cố nói to đẻ lọt vào tai Tử Di và đương nhiên cô đã nghe thấy lời nói đó. Nhã Kỳ cười đắc ý, cô thêm:

- Nghe nói Huỳnh tổng rất có hứng thú với cô ta sao anh không đẩy cho người đó.

Tuyết Y hơi cười trề môi nói:

- Để lại làm rối cũng vui mà.

Gương mặt Tử Di tái nhợt lại khi nghe những câu nói khinh rẻ của Tuýêt Y đối với mình. Cô chầm chầm bước đến trước mặt hai người đặt nước xuống cho họ, ánh mắt trầm lặng nhìn Tuyết Y rồi lại quay đầu bước đi.

Nhã Kỳ nhìn vẻ mặt cam tâm chịu đừng của Tử DI cô thấy hơi bực. Cái cô cần là sự phẫn nộ của Tử Di cho Tuyết Y thấy cô ta chỉ là dạng giả hiền lành mà thôi.

Tử Di về phòng nằm như người vô hồn. Hoá ra Tuyết Y chỉ coi mình như một món đồ chơi rẻ tiền mà thôi. Trong mắt cậu cô hoàn toàn chỉ là một hạt cát muốn phủi đi lúc nào cũng được…vậy mà…Tử Di tự cười chính mình khi có lúc cô dã từng nghĩ Tuyết Y cũng có tình cảm với mình. Cô hận chính mình sao lại mang có tình cảm với một chỉ coi mình rẻ rúng như vậy.

Khoé môi mím chặt khẽ nhắm mắt lại… Có lẽ cô nên từ bỏ cái tình cảm mới nhen nhóm này sớm thì tốt hơn…

San Phong ngồi thừ người trong phòng làm việc, tay cầm hộp nhẫn bật ra bật vào nhìn nó.

Mẹ cậu đang thúc ép cậu lấy Ngữ Yên trong khi tình cảm với cô gái đó chỉ là con số 0. Người cậu muốn lấy chỉ có Tử Di thôi. Buổi tiệc sắp tới này có lẽ mẹ cậu muốn giới thiệu với mọi người về Ngữ Yên sẽ là con dâu. Cậu phải nhanh tay hơn bà mới được. Nhưng…

Bây giờ có quá sớm để nói lời cầu hôn với Tử Di không. Cô sẽ phản ứng ra sao. Nếu Tử Di từ chối hai người sẽ rất khó xử mỗi lần gặp nhau.

San Phong thở dài não nề. Cậu không biết thời điềm này có nên nói lời đó với Tử Di không. Chỉ cần cô nhận lời cậu sẽ chờ đến khi cô kết thúc bản hợp đồng khốn khiếp với tên Hàn thiếu đó.

Ngồi suy nghĩ một lúc cậu quyết định sẽ liều…cậu không còn thời gian đắn đo nhiều nữa, thời hạn mẹ cậu ra đã hết lời hứa sẽ phải thực hiện cưới cô gái cậu không yêu.

San Phong đứng dậy, hít mạnh một hơi rồi cầm áo khoác ra ngoài. Cậu sẽ làm…

Party…

Tất cả những người có mặt trong đây đều là thân thuộc và bạn làm ăn lâu năm của Huỳnh thị. Bà Như Hạ sang trọng bên Ngữ Yên đi đến chào hỏi mọi người.

Tuyết Y cùng Tử Di cũng có mặt ở đó do bà Như Hạ mời cả hai đến. Bà lại có âm mưu gì đây.

Bà nhìn mãi mà vẫn chưa thấy mặt mũi San Phong đâu.

Hôm nay bà sẽ chính thức giới thiệu Ngữ Yên với mọi người. Ông Thành cũng hiểu được tâm ý của vợ mình, ông đã cản nhưng bà vẫn một mực làm điều đó. Chính vì lời đồn và cả tờ báo gì đó khiến ông không có cách nào can được bà Như Hạ…

Thấy mọi người đã đến gần đông đủ, bà Như Hạ bắt đầu đi đến vấn đề chính của bữa tiệc này…

Bà lên đứng trước bục đại sảnh, mịeng cười với mọi người, nét mặt rạng ngời như rất hãnh diện khi chuẩn bị nói chuyện đó.

Bà cất tiếng:

- Cảm ơn mọi người đã đến bữa tiệc hôm nay….

Bên dưới ai cũng nhìn bà cười chăm chú xem điều bà cần nói là gì.

Bà Như Hạ tiếp:

- Tôi muốn…

San Phong từ ngoài bước vào. Tử Di nhìn vẻ mặt hớt hải của cậu thấy lạ. Đan Băng ngồi một góc cũng không hiểu cậu làm gì mà vội vàng như vậy.

San Phong đi lên phía khán đài, cậu khẽ cười với mọi người. Bà Như Hạ thấy San Phong có vẻ mặt đó lại tưởng cậu đã chấp nhận việc bà sắp đặt ai ngờ….

Cậu lên tiếng, giọng thật nhẹ nhàng trầm ấm:

- Hôm nay, mẹ tôi muốn tôi lấy cô Nhã Kỳ…- San Phong chỉ tay xang Nhã Kỳ – Nhưng…người tôi muốn lấy là Tử Di…Xin mẹ hãy chấp nhận.

Bên dưới ai cũng nhìn sững cậu rồi ngoái qua ngoái lại nhìn xem nhân vật Tử Di là ai.

Cả nhà bên Tuyết Y ai cũng nhìn chằm lấy San Phong. Tuyết Y cau mày nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tử Di.

Đan Băng Tử Di và cả ông Đình lại trố mắt lên nhìn San Phong. Câu bị điên mất rồi.

Bà Nhã Hạ tái mặt nhìn con mình, Ngữ Yên biết trước là có chuyện từ lúc cậu nở nụ cười rồi. Cô chỉ hơi sốc một chút khi cậu lại quá thẳng thừng vậy thôi, chỉ vài giây sau cô đã lấy lại được bình tĩnh. Mặt vẫn bình thản chờ đợi tiếp việc San Phong sẽ làm.

Bà Như Hạ cười không tin điều con mình vừa nói:

- San Phong …

San Phong đi xuống chỗ Tử Di đang ngồi, cậu đưa nắm lấy tay Tử Di kéo lên trên rồi nói:

- Tôi muốn cô gái này làm vợ mình…- San Phong quay xang nhìn thẳng Tử Di môi điểm nhẹ nụ cười thiên thần:- Lấy anh nhé…

Cậu đưa chiếc hộp vuông xinh xắn bên trong có chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp đắt tìên trong đó chờ đợi Tử Di trả lời…

Mọi người che miệng ôm ngực sửng sốt vì hành động bất ngờ hình ảnh gây sốc của một Huỳnh tổng đào hoa thường ngày. Hôm nay lại quá nghiêm chỉnh, vẻ mặt đó của cậu lại được cộng trong mắt các cô gái có mặt trong bữa tiệc…

Ngữ Yên hơi cười…rõ ràng là cười nhưng đó là thể hiện sự buồn bã thất vọng…Tử Di thật tốt số…

Bà Như Hạ choáng váng vì hành động của con mình. Nơi đông người thế này chẳng nhẽ bà lại gây gổ với con mình. Bà đành đứng im bất lực nhìn thằng con trai mình…

Đúng là một tình thế khó xử cho Tử Di. Cô mà mở mồm từ chối bây giờ thì San Phong sẽ mất mặt lắm cho xem, điều đó cô không muốn xảy ra chút nào. Cô chần chừ nhìn cậu vẻ mặt bối rối…khi nhìn nụ cười hiền của San Phong….sao cậu lại đặt tình cảm vào một cô gái như cô chứ…Tử Di cắn môi đắn đo…phải làm sao đây???

Ôiiiiiii………

Mọi người lại trố mắt nhìn hành động của nhân vật điển trai nổi danh tiếp theo…

- Cô gái đó là ai mà sướng thế chứ…

- Cô ta sướng thật đấy…

Mấy cô gái xì xầm nói, mắt vẫn hướng về phía nhân vật chính.

Tuyết Y kéo tay Tử Di ra sau lưng mình, cậu nhìn San Phong:

- Xin lỗi Huỳnh tổng, tôi thấy vở hài này nên chấm dứt thì sẽ hay hơn.

Dứt câu, cậu quay lưng kéo theo cả Tử Di.

San Phong bước nhanh theo họ, níu lại một tay cùa Tử Di. Tuyết Y dừng lại. Tư thế tay ba giữa hai người quả là một pha gây choáng với mọi người ở đây…

Bà Như Hạ ôm gáy kêu ngất:

- Ôi chúa ơi…- Ngữ Yên vội vàng đỡ lấy bà, ông Thàh cũng đến dìu vợ mình vào trong nghỉ ngơi.

Đan Băng thấy tình hình có vẻ căng thẳng, cậu định đứng dậy can họ lại thì ông Đình cản:

- Để chúng nó giải quyết với nhau.

Đan Băng miễn cưỡng ngồi lại chỗ cũ. Cậu căng mắt nhìn họ làm gì sau đó.

San Phong nhìn Tử Di bằng ánh mắt chân thành, mọi tình cảm cậu đã dồn nén vào hôm nay…đây là lần đầu cậu có ý nghĩ muốn trở thành một người chồng đúng nghĩa…San Phong nhẹ nói:

- Anh chờ em…hãy suy nghĩ người em cần là ai.

Tuyết Y cau mày kéo mạnh tay Tử Di đi…Tử Di ngoái lại nhìn San Phong, ánh mắt trầm lặng của cậu khiến Tử Di thấy nao lòng…cô không muốn từ chối một người tốt với mình như vậy, nhưng cô cũng không muốn dối lòng để đến với cậu…

Mọi chuyện cứ y như trong phim, những người có mặt ở đó đều bất ngờ về mối tình tay ba của hai tổng tài nổi danh trăng hoa cùng một cô gái xinh đẹp…

Tuyết Y đã đi, ông Đình cũng đứng dậy:

- Về thôi con.

- Vâng.

Đan Băng dừng lại trước mặt San Phong, cậu cười cừơi:

- Phong độ thật đấy. – Cậu vỗ vai San Phong – Cố lên anh. Em về trước đây.

- Ừ.- San Phong gật đầu.

Dừng xe, Tuyết Y kéo mạnh Tử DI vào nhà, tay Tử Di đỏ lừ lên đau đớn, cô cố gỡ tay cậu ra, càng khiến Tuyết Y nắm mạnh hơn, cậu quắc mắt nhìn gần cô giọng gầm gừ:

- Cô định nhận lời trong khi vẫn còn là người của tôi đấy à?

Không ngờ vẻ đắn đo tìm cách từ chối của mình lại làm Tuyết Y hỉêu nhầm cô đang định đồng ý, Tử Di định có lời giải thích thì Tuyết Y đã tiếp lời mỉa mai cô:

- Cô tưởng tôi sẽ cho cô đi dễ vậy à…

T ử Di đau điếng hai bả vai, mệt mỏi lên tiếng:

- Rốt cuộc anh muốn gì? Tôi đã làm gì sai để anh phải đối xử như vậy?

Cô thật sự sắp điên lên rồi, chẳng hiều vì sao Tuyết Y lại luôn áp đặt hung hãn với mình như vậy. Hai tay cô buông xuôi mệt nhọc không còn xức để chống cự lại cậu nữa…

- Bởi vì mỗi lần nhìn cô tôi thấy khó chịu – Cậu đưa ra lý do hết sức đầy đủ, cô đáng ghét đến nỗi đó sao.

- Vậy anh hãy buông tha cho tôi cũng như giúp mình loại đi một cái gai trong mắt.

Rẹt..

Vừa dứt câu, chiếc váy trên người Tử Di cũng bị xe toạc ra, thân thể cô hiện loã trứơc mắt Tuyết Y…

- Vậy thì dễ cho cô quá…

Lần này Tử Di không thèm lấy tay che đậy lại vì cô biết có ngă cản có che đậy cũng vậy thôi,,,Cô nhìn sững Tuyết Y gương mặt anh tần đang mất đi tính người…giọng cô đầy sự khinh thường nói với cậu:

- Dùng cách này để làm nhục một người phụ nữ…anh đúng là thứ bẩn thỉu…

Tuyết Y bật cười khan, ánh mắt sắc lạnh trừng trừg nhìn cô:

- Bẩn thỉu à…haha…Chỉ cần cô đau đớn khổ sở thì dù việc có bẩn thỉu bỉ tiện đến đâu tôi cũng sẽ làm.

Tử Di im lặng nhìn nụ cười lạnh lùng, Tuyết Y không còn là chính mình nữa, cậu đang lên cơn điên rồi,,,, Cậu đè cô ngã ập xuống giường.,,bàn tay tham lam lầ mò ra sau tháo khuy áo nội của cô ra…hành động của cậu lúc này không khác gì một con thú đang điê cuồng hút máu co mồi đến khi nó chết dần chết mòn trong đau đớn…

Đáy mắt thống khổ lạnh lẽo như nước hồ đông mang theo bao ưu thương giương tròn mắt đau đớn nhìn lên khoảng khôg trên trần nhà…Cô cố cắ răng chịu đựng thứ cảm giác ghê tởm này…hai hàng nước mắt trào khỏi bờ mi lâu nay vốn đã cạn kiệt…Cô thật sự rất đau…đau lắm, cả về tinh thần lẫn thể xác…

Tuyết Y vẫ như tên điên ngấu nghiến từng bộ phậ trên cơ thể Tử Di, những âm thanh ám muội cả cả những tiếng nấc cố ghìm của Tử Di vang lên giữa không gian tĩnh lặng đầy đau thương…

Ánnh mắt trong vắt nhìn thật xa ra khoảng không vô tận,…bàn tay cô nắm chặy lại với nhau….răng cắn chặt lại…áh mắt nhìn lên bầu trời trong xah những vạt nắng ấm áp…mọi thứ đều yên bình phẳng lặng…cô muốn lên đó…muốn được sống ở một nơi thật xa thật xa… không bao giờ quay lại đây nữa…

- Tử Di xảy ra tai nạn đang cấp cứu ở bệnh viện. xx rồi…

Ông Đình gọi điện cho Tuyết Y. Vừa nghe xong, chiếc máy trong tay Tuyết Y rơi cộp xuống đấy, cậu vội vàng chạy như bay xuống bãi lấy xe phóng đi như một tên điên đến bệnh viện…

Ông Đình, Đan Băng và cả người lái xe đâm Tử Di đang ngồi lo lắng trước cửa phòng cấp cứu chờ đợi tin từ bác sĩ… Tuyết Y hớt hải chạy đi tìm, cuối cùng cũng thấy họ…cậu không còn kìm chế nổi khi thấy đèn cấp cứu chưa tắt, Tuyết Y lay vai Đan Băng nói:

- Cô ấy sao rồi…

Đan Băng gạt tay Tuyết Y, cậu cau mày nói:

- Chưa biết.v

Tuyết Y ngồi phịch xuống ghế, ôm đầu lo lắg..

Đã chờ gầ cả tiếng vậy mà vẫn chưa có thấy gì, không nhẫn nại được nữa, cậu đứg dậy định xông vào bên trong xem sao nhưng bị ông Đình cản lại:

- Con bình tĩnh lại đi.

Tuyết Y nhìn chăm chăm vào chiếc đèn trên đỏ trên cô cửa phòng, sao mãi vẫn chưa tắt…hai bàn tay đan chặt vào nhau, tâm trạng rối bời…

Vừa nghe Đan Băng báo tin, San Phong cũng hộc tốc chạy vào viện…cậu xuất hiện với bộ dạng phờ phạc,,, đến tóc tai còn chưa kịp chỉnh chu như mọi ngày nữa là.,.. Chỉ mới 2 ngày sau khi cậu cầu hô Tử Di thì đã xảy ra vụ này…mặt cậu hầm hầm nhìn đến Tuyết Y…chắc chắc là nó rồi…Không tiết chế nổi bản thân San Phong lao đến túm áo Tuyết Y kéo dựng dậy quắc mắt quát:

- Là mày hại cô ấy phải không.

Tuyết Y buôg xuôi hai tay mặc cho San Phong muố làm gì thì làm, mắt cậu chỉ chăm chăm nhìn lên phía đèn cấp cứu… c

ậu không còn tâm trạg đâu để chống cự hay gây hấn với San Phong nữa.

Ông Đình quát:

- Đây là bệnh viện đấy, đừng làm loạn lên như thế.

San Phong bực mình buôg tay, cậu đi qua đi lại trước phòng bệnh, miệng cầu nguyện “Em sẽ không sao…chắc chắc không sao…chúa phù hộ cho em…”.

Người lái xe nãy giờ im lặng, thấy vẻ mặt của hai người thanh niên quá kích động hắn không dám lên tiếng nhận lỗi. Gìơ này khi họ đã bình tĩnh hắn mới từ tốn mở lời:

- Xin lỗi mọi người, đây chỉ là sự cố đáng tiếc…nhưng thật sự tôi đi rất chậm bỗng nhiên cô ấy lao tới…

- Lại còn muốn chối tội à…Tử Di có mệnh hệ gì, tao thề sẽ khôg tha cho mày và cả nhà mày nữa đâu.

Vừa kể đến đó San Phong đã giáng cho tên đó một cú đấm như trời giáng vào mặt khiến hắn ngã nhào xuống đất, không dừng lại cậu cò lôi hắn dạy định nện cho vào đấm nữa thì ông Đình đã nói:

- Dừng tay đi, cậu ta nói thật đó…

Tên lái xe cũng sợ hãi trước sự phẫn nộ của San Phong, hắn cố giải thích:

- Tôi thề lời nói của tôi là thật, không phải vì muốn chối tội mà tôi lại đổ lỗi cho cô ấy…

- Im đi. – San Phong quát lên làm hắn im bặt…

Tuyết Y ngồi vò đầu một góc, nghe người lái xe đó nói thì là do Tử Di cố ý chạy tới cho hắn đâm sao…Tuyết Y cắn môi đến suýt bật máu…chuyện đó…tất cả là do cậu mà nên sao…Tử Di muốn tìm cái chết để mau giải thoát khỏi tên hung thần như Tuyết Y…

Cứa phòng cấp cửa xịch mở, Tuyết Y ngẩg phắt đầu dậy, cậu vội vàng lao đến trước mặt ông hỏi dồn:

- Tử Di không sao rồi phải không, cô ấy vẫn ổn chứ. Tôi có thể vào thăm được không?

Vị bác sĩ nhìn vẻ mặt lo lắng của từng người có mặt ở đó, ông lắc đầu thở dài cúi đầu lên tiếng:

- Rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Tuyết Y không tin vào tai mình, cậu bật cười điên dại, mắt ngân ngấn nước lay mạnh vai vị bác sĩ:

- Ông đag đùa đúng không…

Vị bác sĩ im lặng trước sự kích động của Tuyết Y, cậu quát lên:

- Nói đi…nói là ông đang đùa đi chứ…

San Phong sững người, mọi giác quan tê liệt khi nghe điều kinh khủng đó…mắt cậu hư mờ đi…giọt lệ như trực tràn ra khỏi bờ mi..thụt lùi lại phía sau… cả Đan Băng cũng sửng sốt không kém…Một cô gái xinh đẹp mới vừa lớn đã phải ra đi mãi mãi…

Ông Đìh thấy vẻ quá kích động của Tuyết Y vội trấn an con:

- Con bình tĩnh lại đi…

Tuyết Y lắc đầu cười:

- Tôi không tin…

Cậu nhìn ra phía sau lưng vị bác sĩ thấy hai cô ytá đang đẩy chiếc xe phủ chăn trắng xoá, cậu gạt đám bác sĩ ra tiến đến giường đẩy, bàn tay run run chầm chầm mở tấm chăn trắng tinh lạnh lẽo ấy lên…

Không còn kìm được nữa…nước mắt cậu rơi lã chã thành dòng trên khuôn mặt tuấn tú…đáy mắt đầy sự tuyểt vọng đau thương, tay lay mạnh lấy người Tử Di, miệng gào thét:

- Dậy…dậy mau cho tôi…

Ông Đình và cả đám bác sĩ ở đó khôg tránh khỏi sự xúc động khi nhìn Tuyết Y như vậy, họ vội kéo Tuyết Y ra khỏi xác Tử Di, Cậu dẫy dụa, chân đạp lên chiếc giường, hai hàng nước mắt vẫn rơi rơi…luô miệg thét lên:

- Ai cho phép cô nằm im như thế…dậy …dậy đi…

Cậu ngã khụy xuống sàn, ôm đầu đau đớn kêu lên trong tiếng khóc ghẹn ngào:

- Xin em…xin em… tỉnh lại đi… đừng ngủ nữa …tôi sai rồi…sai rồi…xin em đừng rời bỏ tôi….- Từg lời nói như hối lỗi của Tuyết Y đã quá muộn màng…giờ phút này cậu mới nhận ra điều đã mất không thể lấy lại được nữa…

Những tiếng khóc lẫn lời lẽ thảm thương của Tuyết Y khiến mọi người ở đó đều khôg ngăn được sự xúc động, họ quay mặt đi dấu những giọt lệ tiếc thương dành cho cô gái đã mất kia…

San Phong nhìn Tuyết Y đau đớn…cậu không ngờ Tuyết Y lại có ngày như vậy…không thể tin dược một người sắt đá như hắn lại có thể rơi lệ vì Tử Di…San Phong ngước mắt lên trần cố ngăn nước mắt khỏi rơi nữa…

Ông Đình nén tiếng thờ dài nhìn con đang dằn vặt mình,..Tuyết Y thổn thức ánh mắt lạnh lẽo ưu thương nhìn theo chiếc giường đẩy xác Tử Di xa dần xa dần khuất sau hành lang…

Tuyết Y vào phòng Tử Di, cậu nhìn quanh căn phòng…như cô vẫn còn đây, mọi thứ vẫn vậy sao cô lại ra đi…cậu bước đến nhẹ nằm xuống giường Tử Di tìm lại chút hơi ấm mong mah của cô…tay cầm tấm ảnh di ảnh của cô …nước mắt lại chảy dài trên khoé mi cay…dù đã cố tiết chế cảm xúc của mình nhưng sao mỗi lần nhìn nụ cười cô cậu lại rơi lệ thế này…

Nét mặt trầm lặng ưu tư nằm lặng nhìn tấm ảnh cầm chắc trong tay như muốn vò nát nó vậy…

Nhã Kỳ thấy trong nhà trống không, gọi mãi không thấy Tuyết Y đâu, cô lên từng phòng xem…

Khi nghe tin Tử Di chết, cô mừg rơ trong bụng, vậy là cái gai trong mắt của cô đã đựơc nhổ tậ gốc. Đúng là trời giúp mình…Nhã Kỳ vừa đi mặt mày hớn hở nét vui sướng lộ rõ trên khuôn mặt kiêu sa đài các…

Đế cuối hành lang, Nhã Kỳ đưa tay vặn khoá, bóng đen ập đến trướcc mặt làm cô cau mày khó chịu…Nhã Kỳ bước chầm chầm vào trong, giữa ánh sáng mở mờ ảo ảo, cô thấy được một bóng người đang nằm úp mặt trên giường…

Lại gần hơn cô biết được đó chính là Tuyết Y, Nhã Kỳ tìm công tắc bật đèn sáng lên…

Ánh đèn chói rọi vào mắt Tuyết Y khiến cậu khó chịu quát lên:

- Kút đi.

Nhã Kỳ ngơ mặt không hiểu sao cậu lại nổi quạu với mình, cô ngồi xuống cạnh Tuyết Y nói:

- Em, Nhã Kỳ đây?

- Kút…kút hết cho tôi…

Nhã Kỳ chau mày khi nhì thấy tấm ảnh trong tay Tuyết Y, cậu không thèm nhì đến cô mà cứ chăm chăm nhìn tấm ảh của người chết là sao…chẳng nhẽ cô không bằng một người chết…đây đúng là một điều sỉ nhục đối với Nhã Kỳ…Không thể nhịn nổi nữa, cô đứng dậy đnah giọng nói:

- Anh quá lắm rồi, cô ta có gì hơn tôi…

Dừng một lát cô lại cười khẩy giọng thêm chút mỉa mai:

- Phải rồi, cô ta cũng khôn nên mới chọn con đường chết để giải thoát mìh khỏi anh.

Đúng…Tử Di thà chết để tìm đường thoát khỏi anh…Tuyết Y nhắm nghiền mắt lại, hàm răg cắ chặt lại với nhau, bờ môi khẽ mím lại đau đớn.

Nhã Kỳ quay lưng bỏ đi, miệng lẩm bẩm “ Nhã Kỳ này không thiếu gười theo đuổi, sao tôi lại lao đầu vào anh chứ…”

Lại chỉ còn Tuyết Y với nỗi hối hận day dứt trong căn phòng lạnh lẽo này…một mình gặm nhấm những tội lỗi của mình với Tử Di…