Hết thảy tựa hồ đều thực bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi Nam Cung cơ hồ nghĩ đến cuộc sống sẽ cứ như vậy liên tục cả đời.

Nhà Trình Giai vốn cách trường học không xa, buổi sáng đi học, buổi tối về nhà. Có khi Trình Giai dậy sớm sẽ lái xe đưa cậu đến trường, có khi cũng tới đón.

Phòng ngủ ở trong anh em đều thấy nhưng không thể trách, cuối cùng thời điểm nhất đường khóa chấm dứt đều đối Nam Cung đang tức giận chớp mắt cười tình xấu xa. Nam Cung cũng cười, lòng hiểu không rõ ràng.

Ở chung là một loại cảm giác thực kỳ diệu, tựa như…… kết hôn?!! Nam Cung hoàn toàn bị ý tưởng hoang đường này đả bại. Tay chống cằm, tinh tế hồi tưởng từng sự kiện.

Mau đã nửa tháng…… Tuy rằng là kêu số lần ăn ở ngoài có vẻ nhiều, nhưng là cũng có thử cùng nhau nấu cơm. Đáng tiếc hai người trình độ cũng không ra làm sao cả, không phải phiên chính là hồ không phải hồ chính là hàm, dù sao cũng chỉ có hai người bọn họ có thể nuốt trôi. Cãi nhau ầm ĩ nói nói cười cười, tóm lại, làm làm được hơn phân nửa cũng liền lăn đến trên giường đi.

Gần đây Trình Giai tựa hồ bề bộn nhiều việc, ra ngoài đến khuya mới về thậm chí có những hôm không về. Nam Cung cũng không phải là không có hoài nghi, cũng hỏi qua hắn đi chỗ nào rồi ở đâu mang theo cái gì. Trình Giai đáp rất đơn giản, sắp tới phải làm tranh minh hoạ tiểu thuyết cho một tiểu thuyết gia, bàn qua về một ít tình tiết nội dung để hòa phong cách phương diện truyện.

Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, Trình Giai ôn nhu dặn dò Nam Cung “Mấy ngày nay ta phải ở phòng bên kia làm việc tăng ca, có việc điện thoại đi, hảo hảo giữ nhà nga, chờ ta trở lại.” Nói xong hôn nhẹ lên trán Nam Cung rồi đi.

Nam Cung ngồi ở trên sô pha, sờ sờ cái trán, xúc cảm tựa hồ còn tại. Ngẩng đầu, toàn bộ phòng nói là kim bích huy hoàng cũng không đủ, Nam Cung khắp các đèn đều đã mở hết. Không có Trình Giai, một người ở trong căn phòng lớn như vậy thực có điểm sợ hãi.

Nam Cung phải giúp Trình Giai làm việc nhà, bởi vậy Nam Cung cơ hồ đã quét tước qua từng cái góc nhỏ ở đây.

Duy nhất……

Có một nơi không cho phép bước vào. Là phòng vẽ tranh. Đó là nơi riêng tư của một mình Trình Giai. Hắn đã từng ở bên trong điên cuồng họa họa, tràn đầy vệt màu nước, khắp nơi họa giấy họa bút một đống hỗn độn. Nam Cung từng vụng trộm theo khe cửa hướng bên trong ngắm quá vài lần, nhìn thấy cảnh tượng như thế. Chỉ có bàn vẽ là lưng hướng ra cửa, Nam Cung rất muốn biết trên mặt giấy vẽ cái gì.

Đúng rồi! Nam Cung vỗ hai tay vào nhau, nếu không thừa dịp Trình Giai không ở nhà…… Đi vào…… Nhìn xem……? Liền liếc mắt một cái, ân…… Liền liếc mắt một cái hẳn là không quan hệ! Nam Cung an ủi cấp chính mình thêm can đảm, hai chân cũng đã dời đến cửa phòng vẽ tranh. Giống như kẻ trộm nhẹ nhàng xoay tròn tay nắm cửa. Cư nhiên…… Không khóa?!

Cẩn thận đi vào phòng, quả nhiên giống như bình thường vẫn thấy, lộn xộn vô cùng thê thảm, cơ hồ đến không biết làm sao đặt chân xuống bước đi. Nhìn đến bàn vẽ, đây là nghi vấn Nam Cung giấu ở trong lòng thật lâu, rốt cục cũng cởi bỏ được câu đố a…… Nam Cung đem tầm mắt dừng tại hình ảnh được vẽ trên mặt giấy. Ánh mắt bỗng nhiên liền trợn to??

Xì…… Nam Cung che miệng lại nở nụ cười. Họa trung cái kia đứng ở bên cửa sổ là một người con trai, rõ ràng đúng là chính mình. Đợi đã cười đủ, cậu liền bắt đầu để sát vào nghiên cứu từ gương mặt người trong bức họa. Tinh tế một tấc một tấc nghiên cứu, giống như sợ đổ vào một phần nhất hào. Không có nốt ruồi, cũng không có vết sẹo nào.

Nam Cung lại xuy xuy nở nụ cười, cười chính mình như thế nào tính lại trẻ con như thế. Đi xem phim truyền hình còn hơn, cư nhiên sẽ đi hoài nghi chính mình có phải hay không làm thế thân cho ai khác.

Đúng lúc này, di động trong túi đột nhiên rung mạnh dọa Nam Cung nhảy dựng. Là Trình Giai. Luống cuống tay chân ấn nút nghe.

“Nam Cung?…… Ăn cơm chiều chưa?”

“Ân…… Ân!” Có tật giật mình, Nam Cung nghĩ muốn chạy nhanh rời khỏi phòng này nhưng lại không dám phát ra nhiều tiếng động.

“Đang làm cái gì?”

“Ta…… ta, ta……” Nam Cung lập tức tìm không ra cớ nói dối, lại sợ Trình Giai nổi lòng nghi ngờ, càng thêm bối rối đứng lên, trong lúc vô ý một cái lui về phía sau, thế nhưng rất không đúng dịp đá phải một cái ống đựng bút cắm đầy bút vẽ, cảm thấy rùng mình chưa kịp đứng vững, dưới chân liền trượt té ngã lăn trên đất rắn, ngã xuống đất kia một cái chớp mắt thuận tiện chụp bay một cuộn giấy bỏ đi, làm ra tiếng động không hề nhỏ.

Nửa ngày, di động kia đầu không có gì động tĩnh, không khí bỗng nhiên lãnh liệt.

“Ngươi ở phòng vẽ tranh?” Trình Giai thanh âm nghe không ra ngữ khí.

“Ta……”

Tút tút tút tút tút……

……

……

Nam Cung thất thần buông di động. Lời xin lỗi còn chưa nói ra miệng, Trình Giai đã cúp máy.