Hoa Viên

Chương 16: Phiên ngoại

Hôm nay, mẹ lại đánh ta. Cha cũng đã hai tuần rồi không có về nhà, rõ ràng có đáp ứng ta cuối tuần cùng chơi xe điều khiển với ta… Ta cũng không dám hồi tưởng đến ánh mắt tuyệt vọng vừa rồi của mẹ nữa.

Kỳ thật ta cũng không có làm chuyện xấu a, mà gần đây mẹ lại càng ngày càng thường xuyên đánh chửi ta, mẹ nhất định là lấy ta ra để trút giận.

Ta bán sống bán chết chạy ra ngoài, không nghĩ dám đứng ở trong nhà, nhìn bộ dáng của mẹ thật sự làm cho ta sợ hãi. Trước đây mẹ thực ôn nhu, thường thường vuốt đầu ta gọi ta “Bảo bối, bảo bối…” Nhớ rõ lần trước lúc sinh nhật mười tuổi, mọi người còn rất vui vẻ ngồi quanh cái bàn cùng ta thổi tắt ngọn nến. Nhưng là……

Không lâu về sau, cha không thường về nhà …… Mẹ liền thay đổi.

Hôm nay thời tiết tốt, công viên có rất nhiều người, trên thảm cỏ nhiều đứa trẻ trạc tuổi ta cùng cha mẹ ngồi đó vui đùa. Ta nhìn thấy bọn họ vui vẻ cười. Nước mắt bỗng nhiên liền chảy ra.

“Ngươi làm sao vậy?”

Góc áo bị kéo lấy, ta hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn đứa nhỏ mặc áo sơ mi trắng đứng bên cạnh.

“Ngươi làm sao vậy, vì cái gì khóc?” Cậu ta nghiêng đầu hỏi lại.

Ta nức nở, lập tức không biết phải trả lời như thế nào.

“Đừng khóc, ta có một quyển sách, muốn xem không?” Cậu ta nở nụ cười, ta nhìn thấy cậu ấy trong trẻo tươi cười, xem chừng tốt lắm.

Không đợi ta trả lời, đứa trẻ kia liền kéo tay ta đi đến bên một thân cây. Cậu ta ngồi xuống, dựa lưng vào thân cây, “Ta luôn luôn đọc sách ở nơi này…..” Phát hiện ta còn đứng đó, cậu ta ngẩng đầu, ánh mắt vẫn như cũ, “Không ngồi sao?”

Ta không đáp, cậu ta không để ý đến ta, tự động mở sách ra xem.

Ta ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn cậu ấy. Cậu ấy là một nam hài xấp xỉ cùng tuổi ta, ánh mắt có cảm giác rất giống nữ hài tử. Tuy rằng người thân cũng có khen ta rất đẹp, nhưng đứa nhỏ này cho ta cảm giác cũng có thể là sử dụng từ xinh đẹp để hình dung.

Cậu ta im lặng đọc sách, thực chăm chú, tuy rằng nhìn qua không lớn hơn ta nhưng là không có nét ngây thơ vốn có ở tuổi này, tóm lại, theo ta thực không giống với các học sinh trong trường học.

Cậu ta phát hiện ta đang nhìn, cũng ngẩng đầu yên lặng nhìn chăm chú vào ta, “Ta gọi là Sở Lạc, ngươi tên là gì?”

“Trình Giai……”

Sau này chúng ta trở thành bằng hữu. Sở Lạc thực ra là đứa nhỏ trầm lặng, tuy rằng thường xuyên lộ ra tính trẻ con tươi cười, nhưng là cũng chỉ có cái thời điểm kia, cậu ấy mới làm cho ta cảm giác đó vẫn là một đứa nhỏ cùng tuổi với ta. Cách ta rất gần lại rất xa. Ta thích cùng cậu ấy ở cùng một chỗ, tuy rằng thường xuyên không biết cậu ấy suy nghĩ cái gì, nhưng ngồi ở bên cạnh cậu ấy cảm thấy rất an tâm, có thể tạm thời quên việc mẹ đánh chửi cùng thái độ càng ngày càng lạnh như băng giá.

Ngày khai giảng đầu tiên sơ trung, ta phát hiện người ngồi cùng bàn với ta là Sở Lạc. Vì thế trong mắt mọi người chúng ta trở thành thanh mai trúc mã.

Ngẫu nhiên một lần ngoài ý muốn, bản thân ta cảm tình đã bắt đầu nảy sinh.

Ngày đó ta cùng Sở Lạc trực nhật, quét dọn xong, trời đã tối, trường học trống không. Đèn ở hàng hiên hỏng rồi, chúng ta dựa vào cảm giác mà bước theo cầu thang xuống lầu. Bỗng nhiên, ta không biết cái gì xảy đến, trọng tâm không vững cả thân người lung lay như sắp đổ.

“A?!” Cảm giác thân thể bị ôm chặt lấy, trời đất rung chuyển. Chúng ta cư nhiên cứ như vậy ôm nhau mà lăn xuống cầu thang. Rất may không có gì nghiêm trọng, nhưng Sở Lạc vì bảo hộ ta mà chân tay xước xát.

“Không có việc gì.” Cậu ấy nhu thuận xoa đầu ta. Ta nhìn thấy ánh mắt cậu ấy trong suốt, cùng với đáy mắt một chút mỉm cười. Lúc này ta thật sự rất muốn ôm lấy Sở Lạc, rất muốn rất muốn nhưng lại ngồi ở tại chỗ không thể nhúc nhích. Trong lòng tựa hồ có cái gì đó thoáng chốc nổ mạnh, lòng ta hoảng loạn mãnh liệt muốn ngăn cản mình vồ lấy kẻ trước mắt. Ta không rõ đó là cái gì, không hiểu, ta không hiểu! Ta hoảng thần, trong đầu có chút đáp án miêu tả sinh động, lẽ nào……

Ta thất thần cảm thấy trên người truyền đến độ ấm cùng với hơi thở nhè nhẹ bên tai? Là Sở Lạc, đang ôm ta.

Có cái gì…… Lại nổ mạnh. Thẳng đến thật lâu về sau, ta rốt cục đã có thể hiểu được đó là cảm giác gì.

Ta, thích Sở Lạc.

……

Loại tình cảm này một khi đã bị vạch trần rõ ràng thì tuyệt đối không thể cứu vãn. Ta thích Sở Lạc, nhưng không dám nói với cậu ấy, ta biết không phải ai cũng chấp nhận chuyện nam nhân đối nam nhân có cảm tình.

Cho nên ta lựa chọn giấu kín ở trong lòng, ở sau lưng cậu ấy yên lặng chú ý. Năm ấy chúng ta tốt nghiệp, Sở Lạc vào khoa văn một trường đại học trọng điểm của cả nước, ta đi làm nghệ thuật chuyên nghiệp.

Chúng ta vẫn là bằng hữu tốt, tuy rằng động cơ của ta dĩ nhiên không đơn giản. Nụ cười của cậu ấy từ nhỏ đến lớn không hề thay đổi, ôn nhu bình tĩnh, nay lại thêm một chút gì đó quyến rũ. Có lẽ là ta si tình mà cho là như vậy đi.

Sau một năm yêu đơn phương, ta rốt cục quyết định thổ lộ.

Ta còn nghĩ một ngày này ước cậu ấy đi ra, có thể hay không ý đồ rất rõ ràng, nhưng khi Sở Lạc xuất hiện ở góc đường, ta nhìn thấy bên cạnh cậu ấy còn có một người nữa, bọn họ dựa sát vào nhau cười nói đi tới.

Có cái gì trong lòng ta vỡ nát, ta lặng yên không một tiếng động đem bó hoa hồng bỏ vào thùng rác, rồi quay lại cười vẫy vẫy bọn họ. Sở Lạc đứng ở trước mặt ta, nụ cười ấy làm cho ta cảm thấy xa lạ. Trong nháy mắt, ta bỗng nhiên ý thức được có lẽ từ đầu tới cuối ta vốn dĩ không hiểu gì về cậu ấy cả. Ta vốn dĩ chỉ biết nhìn xem tâm ý của bản thân mà không hề xem xem Sở Lạc suy nghĩ như thế nào, bằng không vì sao ngày hôm nay lại đem giấy mà đâm qua một nhát như vậy.

Nguyên lai Sở Lạc là có tồn tại mị thái. Nhưng ta không oán hận cậu ấy, chỉ là liên lạc càng ngày càng ít đi.

Không lâu sau, Sở Lạc trở thành chức nghiệp tác gia, thanh danh rất lớn. Ta cùng với hắn giống như chỉ sau một đêm đã trở thành người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy.

Sau đó, ta bắt đầu đi gay bar, sa vào thanh sắc hàng đêm. Không liên quan, ta có thời gian cũng có tiền tiêu xài, cũng không phải là trả thù cái gì, chính là muốn phát tiết ra nên lầm tưởng phóng túng. Nhiều năm như vậy thanh mai trúc mã, nguyên lai cũng chỉ là một âm mưu giống như một giấc mơ vậy, chúng ta thậm chí ngay cả “bạn tốt” cũng đều không phải.

Ngày đó, ta tựa vào thành sô pha mềm mại, vây quanh ta là vài ba đứa nhỏ không thanh tú thì cũng rất diễm lệ. Trêu đùa chạm cốc, kỳ thật đều là gặp dịp thì chơi. Có lẽ chỉ có chính mình có thể cảm nhận được mọi thứ trong lòng đang trượt xuống dốc, bất quá không hề liên quan, hôm nay có rượu hôm nay say.

Ngửa đầu nuốt ngụm rượu cuối cũng, ta nhìn thấy một thân ảnh màu trắng. Áo sơ mi sạch sẽ, ánh mắt trong trẻo, chớp mắt một cái, ta cơ hồ vô tình thốt ra tên Sở Lạc.

Hắn lúc này cũng đang nhìn về phía ta, phát hiện ta cũng nhìn về phía hắn, vội vàng quay đầu đi giống như muốn che dấu vội uống liền một ngụm rượu cốc tai suýt nữa sặc. Ta thậm chí không có ý thức được ánh mắt mình lúc đó tràn ngập tiếu ý.

Về sau ta lại phát hiện mỗi lần đi gay bar đều có thể đụng mặt hắn, nhưng hắn ít chủ động cùng người ta nói chuyện, có người đến gần cũng chỉ là lễ phép cười đáp vài câu. Hắn thích mặc quần áo màu trắng, cảm giác thật sự thực rất giống nhau. Hắn vẫn vụng trộm chú ý ta, khi phát hiện ta cũng nhìn hắn sẽ kích động né tránh, gương mặt trắng nõn thanh tú ửng đỏ.

Tiểu tử kia, nhất định là thích ta. Ta cười yếu ớt, giơ chén rượu lên uống liền một ngụm.

Vì thế ngay tại cái buổi tối kia, nhân sinh quan của ta đã bị lệch ra khỏi quỹ đạo.

Ngày đó hắn lại một mình ngồi ở bên quầy bar theo thường lệ gọi một ly rượu cốc tai. Ta đi qua đứng ở bên cạnh hắn. Hắn ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên nét kinh ngạc không thể tin được, ánh mắt kia trong trẻo lay động có chút khẩn trương. Kỳ thật, bọn họ cũng không quá giống nhau, chính là khí chất có chút tương tự? Còn có ánh mắt trong suốt sáng ngời tựa như tâm hồn.

“Ta thích ngươi.” Ta cũng không biết vì sao lại thốt ra những lời này. Tuy rằng ta thừa nhận không có hoàn toàn quên Sở Lạc, nhưng là…… Ta cũng không có đem người trước mặt này coi như cậu ấy. Không, đến cuối cùng như thế nào chính ta cũng không hiểu nổi. Không bằng nói là ma xui quỷ khiến cũng nên.

Hắn nheo mắt lại, không hề che dấu ánh mắt không thể tin được ấy.

Bởi vậy, ta khẽ nâng cằm hắn lên, hôn lên đôi môi ấy……

.

.

.

_________________

Hoàn rồi, hoàn rồi, mai Yuang sẽ làm sang một cái HE cho nó lên tinh thần =))