“Ta thích ngươi.”

Cậu ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại. Ngọn đèn mờ nhạt hắc ám trong tình cảnh này dường như vẫn làm con người ta chói mắt. Quán bar ồn ào làm cho thanh âm như tan biến không nghe rõ. Bình pha chế trong tay người con trai phía sau quầy bar vang lên vài tiếng đinh đang, đầu lắc lư nhẹ theo tiếng nhạc, đằng sau vài tiếng xì xào nhỏ, rõ ràng là tán tỉnh.

Chung quanh không khí tựa hồ như hoàn toàn tách biệt, cậu dần thích ứng với ánh sáng, hé mắt ra liền thấy một gương mặt anh tuấn phía trước. Người kia cười nhìn cậu, khóe miệng hơi nhếch lên. Nói như thế nào đây, có lẽ trong ánh mắt có chứa một tia trêu tức, cũng có thể nói là bất cần đời.

Người này…

Là Trình Giai.

Cậu nhìn kĩ nam nhân được gọi là Trình Giai trước mặt, mắt híp lại, tựa hồ như đang tỉ mỉ nghiên cứu từng chút một làn da trên mặt hắn. Kỳ thật ánh mắt đã sớm mất đi tiêu cự.

Mà hắn như trước vẫn cười, chờ đáp án của cậu.

Cậu cái gì đều không nghe thấy, giống như lạc vào nơi không khí dày đặc, sương mù mông lung, tựa hồ chỉ thấy Trình Giai hình dạng hoàn mỹ môi giật giật nói cái gì đó. Theo sau là đáy mắt tràn ngập tiếu ý.

Cậu nổi giận gục đầu xuống, thiết nghĩ nếu chính mình có nghe xong lời hắn nói, cũng lại không biết phải trả lời như thế nào.

Tiếp theo cằm bị nâng lên, không suy nghĩ được gì nhiều, não bộ đột nhiên truyền đến một xúc cảm kì lạ. Đồng thời, thính giác, thị giác, khứu giác, tất thảy các loại giác quan đều bị kéo lại, khi cậu ý thức được chính mình bị Trình Giai hôn, trái tim đột nhiên như muốn nổ tung.

“A……” Theo bản năng cậu khẽ kêu lên, lại bị hắn thừa cơ lược lãnh. Đầu lưỡi mềm mại thừa dịp đưa vào, cẩn thận liếm láp thưởng thức từng ngóc ngách trong khoang miệng. Theo sau đó đầu lưỡi hắn linh hoạt khơi mào cùng lưỡi cậu dây dưa, cơ hồ muốn thở không nổi.

Đợi cho xung quanh thanh âm ồn ào nổi lên bốn phía, hắn mới cảm thấy mỹ mãn buông cậu ra.

Ngồi ở quầy bar bên cạnh, người con trai thanh tú kia cũng không dám ngẩng đầu nhìn như trước nữa, đứng ở bên nhìn hắn hôn cậu. Mặt đỏ lên một mảnh.

Một lát sau……

Đầy đất quần áo, sàng đan hỗn độn, cùng với một mạt đỏ tươi chói mắt.

Trong trí nhớ, chỉ còn lại một đoạn kí ức ngắn như vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nam Cung hướng về ánh mặt trời nheo hai mắt lại. Đây là thói quen của cậu, ánh mắt khẽ khép hờ hé ra, rõ ràng là thanh tú phi thường, gương mặt này vừa mới động mà tăng thêm nửa phần quyến rũ.

Sự việc ở quán bar kia tính ra đến giờ đã là hai tháng đi? Nam Cung đoan trang bắt tay vào làm việc, một tay cầm bút máy màu sắc rực rỡ. Hiện tại, Trình Giai là bạn trai cậu.

Quán bar kia là vùng có vẻ nổi danh về gay, Nam Cung thường đi, Trình Giai cũng thường đi. Đương nhiên Nam Cung có ngốc cũng biết Trình Giai tuyệt đối không phải bởi vì cậu mới đi, tuy rằng ngày đó thật là Trình Giai không có dấu hiệu cùng cậu biểu bạch.

Trình Giai xem như là nhân vật phong lưu, có tiếng hoa hoa công tử. Bên người có biết bao nam nhân xinh đẹp vây quanh.

Nam Cung lần đầu tiên nhìn thấy đã bị ánh sáng phát ra từ quanh thân hắn hấp dẫn. Chính là, cậu là đứa nhỏ hay ngại ngùng, vĩnh viễn không thể làm được giống như hắn thoải mái ngồi dựa vào bên người cậu, thoải mái trêu đùa. Mỗi lần, cậu đều yên lặng ngồi ở quầy bar trước, gọi một ly rượu cốc tai, cẩn thận lưu ý hắn đàm tiếu, chỉ nói mỗi một câu.

Mở ra năm ngón tay, Nam Cung bắt đầu thưởng thức từ tay đến nơi ánh mặt trời hạ xuống, lòng bàn tay tinh tế hướng đến hứng trọn ánh sáng. Trước đó một quãng thời gian, Trình Giai đối với cậu thật sự tốt lắm. Mỗi ngày đều nhắn tin hỏi thăm.“Cơm ăn ra sao?” “Ăn cái gì?” “Đang làm cái gì?” Vân vân. Mỗi ngày đều gọi điện thoại, nói xong liền phát ra một chút ái muội trong lời nói “Ta muốn nghe thanh âm của ngươi a, muốn nghe……”

Sau đó, hiện tại…. Dần dần….

Di động cơ hồ cũng không sáng.

“Ai……” Nam Cung chậm rãi nhắm mắt lại “Trình Giai a……”