Cố Tuấn Nghiêu tiến đến trước mặt cô: “Nói xem, ai làm bị thương tâm hồn mong manh dễ vỡ như pha lê của em rồi hả?”

Mộc Cận uể oải: “Không có, chẳng qua cảm xúc dâng trào thôi. Tối qua xem phim truyền hình, nam chính thật không có nhân tính, vứt bỏ vợ con chưa nói, đã vậy còn vì công danh lợi lộc mà giả vờ làm Tiểu Bạch Kiểm đi ở rể (*). Anh nói xem, đây là việc mà người chồng người cha có thể làm sao?”

(*) Tiểu Bạch Kiểm: chỉ đàn ông có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng lại ăn bám vào phụ nữ

Thấy Mộc Cận càng nói càng đau buồn, sắc mặt giống như kịch liệt lên án anh thiếu nợ không trả, chiếm đoạt phòng ở, cướp bạn trai của cô, Cố Tuấn Nghiêu vội vàng túm tay áo cô: “Anh bảo, anh bảo, em nói chậm thôi, cẩn thận nghẹn.”

Mộc Cận liếc xéo: “Em mà dễ bị nghẹn thế sao? Năm đó em đấu khẩu với cả lớp, tốt xấu gì cũng có thành tích vĩ đại, nếu bây giờ anh muốn nghe lại, em cũng không mặt dày mày dạn ngăn cản anh đâu…”

Nói còn chưa dứt lời, một cơn đau từ bên hông truyền đến, cô bắt đầu ho dữ dội.

Cố Tuấn Nghiêu chống cằm: “Thế nào, anh hiểu rõ em năm đó phong độ một đi không trở lại.”

Hai mắt Mộc Cận ngập nước mắt, lấy tay che miệng vẫn không quên nhắc: “Có thể vận xui năm đó vẫn còn đeo bám, mèo hóc xương cá.”

Cố Tuấn Nghiêu thở dài, vươn tay sang giúp cô đấm lưng: “Tiểu Cận, đừng kìm nén nữa, cứ nói đi.”

Một câu nói lại khiến cô càng ho dữ dội hơn.

Vất vả lắm mới dừng lại được, khuôn mặt cô đỏ bừng, hai mắt cũng hồng hồng như thỏ, méo miệng trừng Cố Tuấn Nghiêu: “Em buồn lắm. Rất buồn. Vô cùng vô cùng buồn.”

“Ừ, anh biết rõ em rất buồn.” Cố Tuấn Nghiêu gật đầu, “Vấn đề là, tại sao phải buồn rầu như vậy.”

Mộc Cận xúc một thìa kem trong ly cà phê, rầu rĩ nói: “Em buồn vì năm đó tại sao không giữ anh lại.”

Cố Tuấn Nghiêu nhíu mày: “Có ý gì?”

Mộc Cận ôm đầu: “Nếu em giữ được anh lại, sẽ không lao đầu vào học như vậy để rồi đỗ được đại học. Nếu không lên được đại học, sẽ không thể cho Bạc Tam một cái tát. Nếu không liên quan đến Bạc Tam cũng sẽ không trở thành thảm hại không còn mặt mũi nhìn ai như bây giờ. Đã hiểu chưa?”

Cố Tuấn Nghiêu gật đầu tỏ vẻ đã rõ: “Hiểu rồi. Vấn đề là, em làm sao lại thảm hại?”

Mộc Cận lại xúc một thìa kem to, bỗng nhiên nhớ lại cách đó không lâu, cũng tại nhà hàng KFC, Bạc Tam đã giúp cô xoa huyệt Thái Dương khi cô đau đầu. Vẻ dịu dàng ấm áp ấy vẫn còn phảng phất bên cô, thế nhưng giờ đã theo gió bay đi, có lẽ vĩnh viễn cũng không thực sự thuộc về cô.

Mộc Cận chán nản lắc đầu: “Đồng nghiệp trong công ty đều nghĩ em là bạn gái của Bạc Tam. Đoán chừng cũng khoảng tám mươi phần trăm trong số đó nghĩ là em dụ dỗ anh ta.”

Cố Tuấn Nghiêu không nói lời nào, chỉ nhíu mày.

“Rõ ràng trước đó là anh ta đơn phương tuyên bố em là bạn gái của anh ta.” Mộc Cận cắn thìa, “Em trốn quanh đi quẩn lại, cuối cùng không tránh được, bị các đồng nghiệp biết hết. Biết rồi thì thôi, nhưng còn anh ta chẳng có một chút nào ra dáng bạn trai của em cả, hái hoa ngắt cỏ tứ phía, vì thế em đành tàn nhẫn, đá anh ta.”

“Đá rồi lại thấy hối hận.” Mộc Cận tiếp tục cắn thìa, “Một anh con rể rùa vàng tốt như vậy, một kim cương vương lão ngũ, một tên nhóc Tiểu Bạch Kiểm đẹp trai… Làm sao nói đá là đá được?”

“Em đá là đá, anh nói xem, nói một chút xem!” Mộc Cận rốt cục cắn nát cả cái thìa, “Anh ta sao lại để mặc cho em đá mà chẳng thèm nói một câu? Dù chỉ cần kêu lên một tiếng cũng được rồi, không nói không rằng, thành ra em đá anh ta rất không có khí thế của nữ hoàng? Làm thế nào nổi bật được lập trường kiên định tấn công của đế vương cơ chứ!”

Khóe miệng Cố Tuấn Nghiêu giật giật, ánh mặt nhìn Mộc Cận lại dịu dàng như nước. Anh cười cười, vuốt tóc cô: “Không sao, rùa vàng thì đi câu lại, kim cương không có thì lại mua, đẹp trai thì đem anh đi thẩm mỹ là sẽ có.”

Mộc Cận chép miệng không nói lời nào.

Bất ngờ Cố Tuấn Nghiêu hơi nhổm người dậy, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Mộc Cận.

Cô mờ mịt, lúng túng ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nghe thấy giọng nói anh ẩn chứa dịu dàng lại cưng chiều: “Ngay trước mắt em có một con to đùng thế này, cam tâm tình nguyện chờ lưỡi câu của em. Tiểu Mộc Cận, mau thả cần nhanh lên.”

***

Nói chung, những tình huống đen đủi thật ra lại rất dễ dàng xảy đến. Ví dụ như bây giờ, bạn học Mộc Cận mở to mắt nhìn con rùa vàng cực lớn tỏa sáng vô cùng lấp lánh đang tỏ tình, cười thật rực rỡ.

Cười xong, cô vung tay đánh vào vai Cố Tuấn Nghiêu một phát, giọng nói không cảm xúc: “Cố Tuấn Nghiêu, không ngờ anh còn biết nói đùa, chết cười em rồi.”

Ánh mắt Cố Tuấn Nghiêu giống như lóe sáng, anh cũng khe khẽ nở nụ cười: “Mộc Cận, em cho là anh đang nói đùa sao?”

Mộc Cận cảm thán, gật đầu: “Chẳng lẽ không phải nói đùa?”

Cố Tuấn Nghiêu cũng không tranh cãi thêm với cô, nhếch miệng mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Mộc Cận ho nhẹ một tiếng: “À… không còn sớm nữa, mai em còn phải đi làm.”

Cố Tuấn Nghiêu đứng dậy, nghiêng đầu hất hất chỉ phía cửa: “Đi thôi, anh đưa em về.”

Ra đến cửa, cô mới phát hiện xe Cố Tuấn Nghiêu đi hôm nay là Lexus. Cô lại đi vòng quanh xe xem tới xem lui, cuối cùng đứng lại trước mặt Cố Tuấn Nghiêu, chỉ vào chiếc xe, gật đầu tán thưởng: “Lần này đổi tốt lắm, so với cái Honda nhỏ kia được hơn nhiều. Haiz, anh nói xem sao đàn ông cứ thích đổi xe, đổi qua đổi lại, không nhớ nhung gì cái cũ. Đàn ông đúng thật là loại có mới nới cũ.”

Cố Tuấn Nghiêu nhướng mày: “Cái gì mà đàn ông đều thích đổi xe? Anh có hai cái, một tự mua, một của công ty.”

“Xe này nhìn mạnh mẽ quá, không phù hợp với phong cách của anh, nhưng mà lại rất giống Bạc Tam.” Mộc Cận mở cửa xe, tiếp tục câu chuyện, “Nhưng lần đầu tiên em gặp anh ta là một chiếc Honda, lần thứ hai lại một chiếc Hyundai, lần thứ ba là Maybach, lần thứ năm lần thứ sáu, đến lần cuối cùng gần đây nhất, em thấy hình như là một chiếc Porsche. Nhà tư bản ơi nhà tư bản, Bạc Tam thực sự đúng là một nhà tư bản…”

Nói chưa dứt lời, cánh cửa xe cô đang kéo rất chặt như bị khóa ở bên trong.

Tiếng Cố Tuấn Nghiêu từ sau lưng cô cất lên, có chút cảm giác bất lực: “Mộc Cận, em quả nhiên đã yêu anh ta.”

Mộc Cận ngây người, quay đầu lại cười với Cố Tuấn Nghiêu, hai chân giống như muốn run lên: “Cố Tuấn Nghiêu, anh nói bậy, nếu em yêu anh ta thì sao còn đá anh ta chứ?”

Cố Tuấn Nghiêu cười cười, đưa tay kéo cửa xe: “Cho nên anh rất nghi ngờ, rốt cuộc là em đá anh ta, hay anh ta đá em.”

Nghe xong Cố Tuấn Nghiêu nói, Mộc Cận cảm thấy rùng mình. Cô yên lặng lên xe, không tiếp tục nói chuyện, một mình ôm điện thoại lên mạng.

Cuối cùng vẫn là Cố Tuấn Nghiêu phá vỡ sự trầm mặc: “Tiểu Cận.”

“Hả?” Mộc Cận ngẩng đầu, cố thả lỏng giọng nói, “Sao vậy?”

Cố Tuấn Nghiêu thở dài: “Không phải anh nói, mà anh cảm thấy, em với Bạc Thanh Hàn không phù hợp.”

Mộc Cận liếm liếm môi, cảm giác hơi khó chịu: “Em hỏi anh, công việc của anh ở bên Đức có ổn không vậy?”

Cố Tuấn Nghiêu không để ý câu hỏi của cô, quay mặt sang bên kính chắn gió: “Anh mới trở về không lâu, thế nhưng được nghe không ít chuyện về anh ta. Thứ nhất gia thế quá mức nổi trội, thứ hai phụ nữ bên người quá nhiều. Nghe nói người qua lại với anh ta không quá một năm, cùng lắm chỉ hai ba ngày, em lại đơn thuần, người như anh ta em không giữ được đâu.”

Mộc Cận núp trên ghế sau, không nói lời nào.

Cố Tuấn Nghiêu cũng không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, cô mới trầm thấp nói: “Em không phục, anh ta dựa vào cái gì mà trêu chọc em? Hơn nữa, em còn chưa hỏi rõ ràng chuyện là thế nào.”

Cố Tuấn Nghiêu nhìn cô qua kính chiếu hậu, cau mày, chép miệng, rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ con. Anh thở dài: “Tiểu Cận, anh ta trêu chọc nhiều người, chẳng lẽ với ai cũng phải chịu trách nhiệm?”

Mộc Cận uể oải: “Được rồi, được rồi, chẳng có gì to tát. Aiz, buổi tối em còn chưa ăn cơm mà, hay là anh mời em một bữa đi. Em nói cho anh biết, năm đó anh cũng từng làm tổn thương tâm hồn thơ bé mong manh này của em.”

Cố Tuấn Nghiêu bật cười: “Không phải anh quay về nhận tội đây sao, bây giờ ngược lại anh là cá, nhưng em lại không chịu làm ngư ông.”

Mộc Cận mỉm cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh không phải lừa em, nếu anh thật sự quay về vì em, năm đó cũng sẽ không nhẫn tâm ra đi như vậy. Nhắc đến lại thấy bực, anh cứ luôn miệng thế này thế nọ, không phải chỉ vài năm sao, em đợi không được à? Rõ ràng chính anh có động cơ riêng, đừng mặt dày giả vờ làm gì, cứ nói là đang gạt em đi.”

Cố Tuấn Nghiêu nhàn nhạt cười: “Đúng vậy, anh thực sự đã lừa gạt em. Lừa em, cũng tự lừa dối chính mình.”

Mộc Cận nhìn ra cửa sổ, thân cây bên đường lui dần về phía sau, giống như một cuốn phim đang vo vo chạy, đem cô quay trở về khoảng thời gian trước.

Cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của chính mình: “Cố Tuấn Nghiêu, anh không cần nói dối để dỗ cho em vui đâu. Cẩn thận em thật sự quay lại làm cỏ đuôi chó bám theo anh đấy.”

Cố Tuấn Nghiêu lảo đảo, nói chậm rì: “Không cần vội, từ từ quay về cũng được. Anh có thể đợi.”

Anh có thể đợi.

Hình như trước đây rất lâu rồi, Mộc Cận đã từng tự nói với chính mình câu đó.

Khi đó cô còn là một thiếu nữ đơn thuần, không hiểu được lòng người dễ đổi, cũng không nhận thức được về thời gian, luôn cho rằng chỉ cần mình sẵn lòng một mực chờ đợi, sẽ không có gì thay đổi.

Nhưng trong những năm chờ Cố Tuấn Nghiêu về nước, gần như không liên lạc với anh, càng không biết khi nào anh mới trở về, vì vậy phần tình cảm mãnh liệt ấy qua thời gian đã dần dần phai nhạt, thậm chí còn có phần oán hận, bắt đầu hoài nghi tình cảm lúc trước đối với anh, rốt cục là do cô giận dỗi hay thật sự từ ban đầu đã chỉ là chút lòng ngưỡng mộ.

Thời gian lâu dài, ai có thể hiểu rõ?

Đến khi anh thực sự quay lại tìm cô, cô lại có thể mặt không đổi sắc cùng anh nói chuyện về một người đàn ông khác. Đây rốt cuộc là lòng dạ đàn bà dễ thay đổi, hay tình yêu vốn đã là một đứa trẻ không đáng tin, nói gì cũng không thể cho là thật.

Vậy mới nói, cho dù là thần tình yêu hay Nguyệt lão, đều chỉ là những ý niệm mơ hồ, không hề có thực. Thanh mai trúc mã chung quy vẫn là một giấc mộng đẹp, từ trước tới nay chưa hề thực tế.

Chẳng hạn như Lệnh Hồ đại ca cùng tiểu sư muội, Giả Bảo Ngọc kia cùng Lâm muội muội, hay giống như cô và Cố Tuấn Nghiêu.

Xét thấy đúng là không thể trông chờ vào ai, hai bên đều là người trong cuộc, số mệnh bia đỡ đạn.

Sau đó Mộc Cận cứ lặp đi lặp lại: “Anh có thể đợi.”

Cố Tuấn Nghiêu dừng xe, quay đầu lại nhìn cô: “Đồ ngốc? Một mình nhắc mãi làm gì? Xuống xe, đến nơi rồi.”

Mộc Cận lườm anh: “Anh mới ngốc, rõ ràng đây là khu dân cư, lại còn bảo em xuống ăn cơm.”

Cố Tuấn Nghiêu ha ha cười: “Anh đóng quân ở chỗ này, mau xuống đi, đích thân anh sẽ chữa trị cho trái tim bị tổn thương của em.”

Mộc Cận reo lên một tiếng, hưng phấn chạy xuống xe.

Cũng chẳng có gì mất mặt, tay nghề của Cố Tuấn Nghiêu, một Mộc Cận nhỏ bé không đủ sức chống đỡ.

Một giờ sau, Mộc Cận tham ăn không hề có chút hình tượng ngồi trên bàn ăn nhà Cố Tuấn Nghiêu, vừa ăn còn không quên khen ngợi tay nghề nấu nướng của anh chưa bị giảm sút, cần tiếp tục duy trì đồng thời ngày càng phát huy, vân vân.

Cố Tuấn Nghiêu bưng một bát canh rong biển, múc từng muỗng từng muỗng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Mộc Cận.

Mộc Cận bị anh nhìn chăm chú có chút sợ hãi, giơ tay che chắn bát của mình, nghi ngờ hỏi: “Cứ nhìn em làm gì?”

Cố Tuấn Nghiêu vươn tay giúp cô vén mấy sợi tóc bị gió thổi lộn xộn ra sau tai, như đang có điều suy nghĩ, nói: “Con gái mười tám rất khác, trong ấn tượng của anh, em vẫn là cô bé năm đó, thoáng chớp mắt đã trở thành một thành phần trí thức.”

Mộc Cận mỉm cười: “Anh tưởng em còn là cô bé nông nổi hay sao, em báo cho anh biết, em đã sớm thoát khỏi thời kỳ LOLI, ngẩng đầu sải bước tiến lên hàng ngũ của các thím. Aiz, lại nói, thật đúng là năm tháng lần lữa, thời gian lỡ dở…”

Cố Tuấn Nghiêu cười khúc khích ra tiếng, vỗ đầu cô một cái: “Anh còn chưa bảo già mà em dám bảo lỡ dở, muốn ăn đòn hả?”

Mộc Cận cũng cười ha hả.

Lúc cô cười rộ lên chính là đẹp nhất, Cố Tuấn Nghiêu nghĩ. Cả người tựa như tỏa sáng, niềm vui sướng trong đáy mắt như muốn bắn ra khắp mọi nơi, sinh động mà nói cho người khác biết cô là đang rất vui, đơn giản, trong sáng, dám yêu dám hận, không hề làm sói lớn giấu đuôi, sau đó một mình liếm láp vết thương của chính mình. (*)

(*) đại vĩ ba lang: ý chỉ những người không biết giả vờ hay nói dối nên khi nói dối rất dễ bị phát hiện, giống như đuôi sói to nên dễ bị người khác chú ý.

Thế này mới chính là cô.

Chỉ tiếc, cái đuôi lớn, đến khi muốn giấu, cũng không thể giấu ngay được.