Mặc dù ở bên cạnh một con đường rộng rãi nhưng nơi đây không quá ồn ào, chỉ có vài chiếc xe máy chạy qua chạy lại dưới lòng đường.

Thỉnh thoảng, khi gặp một bài khó, tôi lại đưa tay gãi đầu con Maxi hoặc nhìn ra con đường phía sau lưng mình, điều đó giúp tâm trí tôi trở nên thông suốt hơn.

Tôi dắt một đứa bé qua đường và giúp một bà lão đẩy chiếc xe hàng cồng kềnh đi một đoạn.

Khi quay lại với cái ô đáp số còn bỏ trống, bất chợt tôi lại tìm ra được lời giải mình đang tìm.

Hóa ra, tôi không cần phải quá chú tâm vào một bài toán như tôi vẫn từng làm để giải đáp được nó.

Tôi đã hỏi câu "tại sao" quá nhiều lần mà không hề biết rằng mình đã có câu trả lời từ lâu, chỉ là tôi không chịu chấp nhận được câu trả lời đó của mình mà thôi.

Năm học kết thúc, điểm số của tôi chỉ ở mức trên trung bình.

Chẳng có gì bất ngờ vì tôi đã tự bỏ mình lại phía sau tận vài tháng.

Cô chủ nhiệm có vẻ thất vọng về tôi, nhưng tôi chẳng cần phải quan tâm người khác nghĩ gì, nhất là những người không hiểu rõ mọi chuyện mà tôi đã trải qua.

Một ngày nào đó, tôi sẽ trở lại, vì chính bản thân mình chứ không phải vì bất kỳ ai khác, và cũng vì một lời hứa dưới cơn mưa.

Lễ tổng kết năm học chẳng có gì đặc sắc.

Tôi thấy mọi thứ giống như một đống màu mè được đổ thêm vào bức tranh cầu vồng vốn đã hoàn mỹ.

Khi những tràng vỗ tay tán thưởng cho tiết mục văn nghệ đầu tiên vang lên, tôi đã rời đi.

Lớp tôi sẽ chụp một bộ ảnh kỷ yếu sau khi buổi lễ kết thúc, nhưng tôi mặc kệ.

Có một người rất quan trọng với tôi không thể xuất hiện ở đó, còn tôi thì không muốn đứng trong những bức ảnh một mình.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô

2.

Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"

3.

Đáng Yêu Hơn Cả Đường

4.

Mùa Hè Mang Tên Em

=====================================

Tôi lững thững đi tìm con Maxi, và trước mắt tôi là một khung cảnh không thể nào tin nổi.

Mái tóc xõa ngang lưng, những đường cong mềm mại mà tôi vẫn còn nhớ như in, ẩn hiện sau lớp áo dài trắng tưởng như vô hình.

"Là nó" - tôi nói thầm.

Nhìn bóng lưng quen thuộc đang ôm lấy con chó vui đùa, tôi mỉm cười sung sướng.

Tôi lao tới và gọi cái tên mình vẫn hằng mong nhớ, tiếng gọi từ sâu thẳm trong tâm hồn.

Nhưng khi bờ vai ấy run lên, những rung động rất khẽ khàng và lạ lùng, rồi gương mặt ấy quay lại, tôi mới biết rằng không phải.

Là con Thy, nhìn từ sau lưng, trông nó y hệt như người con gái mà tôi vẫn hằng mong nhớ.

- Thiên? - Con Thy ngạc nhiên nhìn tôi.

- Xin lỗi, mình nhìn nhầm người.

- Tôi nuốt ngược nụ cười vào trong và nói.

- Không sao, - Nó nở một nụ cười hiền hòa - Happy có vẻ thân thiết với Thiên nhỉ.

- Happy? - Tôi nhắc lại cái tên ấy và nhìn con chó đang lúc lắc vẫy đuôi với mình.

- Ừ, - Nó vuốt ve bộ lông của con chó - Mình thấy nó nằm ở đây có một mình, chắc là bị bỏ rơi, nhưng nó lại không chịu đi khỏi đây nửa bước.

- Ừ, chắc nó bị bỏ rơi thật - Tôi nói với con Thy, rồi gọi con chó - Happy.

Tôi nhớ về bà lão đã kể cho tôi nghe về con chó, có lẽ bà ấy đã đúng khi không cho tôi biết tên nó.

Một cái tên mới, không có nghĩa là nó đã quên đi người cũ, nhưng nó cần có một cái tên mới để sống vui vẻ hơn.

Và giờ nó lại có thêm một cái tên mới nữa: Happy, có nghĩa là hạnh phúc.

Nó sủa hai tiếng rồi nhảy cẫng lên, tỏ vẻ rất thích thú.

- Lạ nhỉ, khó lắm mình mới làm quen được nó - Con Thy xoa lấy đám lông trên cổ con chó và cười.

- Chắc mình với nó có duyên.

- Tôi nói.

- Thế Thiên có nghĩ chúng mình cũng có duyên không? - Con Thy nhìn tôi và đột nhiên hỏi.

- Cũng có thể.

- Tôi ngồi xuống và xoa lấy đầu con chó.

- Thiên này, - Nó ngập ngừng nói - Có một chuyện mình muốn nói với Thiên..

- Gì thế?

- Mình sợ khi phải nói ra điều này, nhưng nếu bây giờ không nói ra, sợ là sau này không còn cơ hội nữa..

- Nó nhìn tôi, rồi lại ngượng ngùng cúi xuống nhìn con chó, và nói giống như con nít đang tập đọc chữ - Mình, mình thích Thiên.

Tôi nhìn nó một lúc lâu, lấy trong cặp ra một chiếc lọ đựng rất nhiều con hạc giấy và hỏi:

- Cái này của Thy à?

Nó gật đầu.

- Chuyện hôm cắm trại, - Tôi xoay chiếc lọ trong lòng bàn tay - Chỗ cây trứng cá ấy, cũng là Thy giúp mình đúng không?

Nó nhìn tôi suy nghĩ một lát rồi gật đầu lần nữa.

- Xin lỗi..

- Tôi đặt chiếc lọ vào tay nó.

Điều ước của tôi sẽ không thể nào thành hiện thực được, tôi nên trả lại thì tốt hơn.

Nó cúi xuống nhìn chiếc lọ và cứ thế im lặng một lúc lâu.

Rồi nó ngẩng lên, nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh và ngân ngấn nước.

- Mình sẽ đợi, mình không bắt Thiên phải quên đi bất kỳ điều gì, chỉ cần Thiên có thể mở lòng và cho mình một chỗ trống trong trái tim là đủ rồi.

Nói xong, nó chạy đi, tà áo trắng tung bay trong tiếng nhạc và tiếng vỗ tay từ nơi đâu vọng lại.

Tôi nhìn theo bóng lưng của nó và thở dài, ôm lấy đầu con chó.

- Happy! - Tôi gọi con chó bằng cái tên mới lần nữa.

Từ lúc ấy, nó sẽ tên là Happy.

Chỉ còn hai tháng là đến kỳ thi Đại Học, thời gian của tôi không còn nhiều nên phải dành hết cho việc ôn tập.

Việc đem sách vở ra chỗ con Happy để học đã trở thành một thói quen và ngày nào tôi cũng đến đó.

Thỉnh thoảng, tôi lại bắt gặp con Thy đang ngồi với con chó.

Chúng tôi không nhắc lại chuyện cũ nữa mà nói với nhau về các bài tập và những ngôi trường Đại Học.

Con Thy nói sẽ theo học ngành thiết kế thời trang, bởi đó là sở thích từ nhỏ của nó.

Còn tôi thì sẽ thi ngành nông nghiệp, vì tôi chẳng biết mình thích gì nữa.

Tôi thấy cuộc sống như ba tôi cũng tốt, tuy giản dị nhưng bình yên, hạnh phúc, vậy là đủ.

Ngày thi đến gần, tôi khăn gói lên đường vào Sài Gòn.

Nhìn qua ô cửa sổ của chiếc xe, ánh mắt đầy hi vọng của ba vẫn không ngừng dõi theo tôi.

Ở đó, tôi còn thấy cả sự tin tưởng của mẹ nữa.

Thức cả đêm trên chuyến xe ấy, nhìn những ngọn đèn đường đứng lẻ loi giữa bóng tối, tôi cảm thấy chẳng có gì phải tiếc nuối cả.

Những điều tuyệt vời nhất đã đến, tôi hạnh phúc vì đã được sống, và sẽ tiếp tục sống.

Tôi không cần phải quên đi bất cứ điều gì, vì một người sẽ không bao giờ chết nếu như vẫn còn sống trong trái tim mình.

Nếu như có thiên đàng, tôi sẽ gặp em ở đó và vui vẻ nói rằng tôi đã thực hiện được lời hứa của mình.

Chị Nhã đón tôi ở bến xe rồi đưa tôi về phòng trọ của chị.

Căn phòng trông vẫn còn rất mới, với nền được lát gạch bông trắng, bốn bức tường cũng được sơn màu trắng mịn màng.

Bên cạnh cửa sổ là một chiếc bàn, ở trên là một chậu cây lưỡi hổ nhỏ, có những viên sỏi màu trắng để che đi lớp đất bên trong.

Đứng bên cửa sổ, có thể nhìn ra khoảng đất trống mọc đầy cỏ dại bên cạnh, giữa màu xanh của đám cỏ là một cây hoa phượng đỏ rực cả góc trời.

Thỉnh thoảng, một cơn gió lại ngang qua, đem theo hương cỏ nồng nàn vào căn phòng.

Chị Nhã ở cùng với hai người bạn nữa, nhưng cả hai đều đang đi du lịch nên không có ai ở nhà.

Tôi ôn lại một số bài học trong khi chị chuẩn bị bữa trưa.

Chốc chốc, chúng tôi lại nói chuyện với nhau.

Chị hỏi về việc ôn tập của tôi như thế nào và chỉ cho tôi chút kinh nghiệm làm bài thi mà chị từng trải qua.

Chị cũng hỏi tôi về nhiều chuyện khác nữa ở nhà, về ba mẹ và về đứa cháu gái nhiều chuyện.

Chúng tôi cố gắng không nhắc về cái tên ấy, điều đó khiến cho câu chuyện có phần lủng củng và tẻ nhạt.

Ba chúng tôi giống như một con đường, và khi một người trong đó biến mất, con đường xuất hiện đầy rẫy những ổ gà.

Sau bữa trưa, tôi cùng chị sang nhà một người họ hàng xa để ở nhờ vài hôm, vì nơi đó gần địa điểm thi hơn nhiều.

Cô ấy đón tiếp tôi rất niềm nở và kể chuyện gặp tôi khi tôi còn bé tí.

Nhưng tôi chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện đó nên chỉ cười cho qua.

Đêm hôm ấy, mặc dù có chút lạ lẫm nhưng tôi vẫn ngủ được, có lẽ vì tôi đã không ngủ trong suốt cả chuyến đi.

Kỳ thi của tôi kéo dài trong hai ngày, thêm một ngày để lấy số báo danh và học quy chế thi trước đó nữa là ba.

Mọi chuyện diễn ra thuận lợi, dù có chút sai sót nhưng tôi vẫn tự tin vào bài làm của mình.

Chị Nhã bảo tôi ở lại chơi vài ngày, nhưng tôi muốn về sớm.

Sau vài ngày ở Sài Gòn, tôi thấy yêu Nha Trang của mình hơn.

Nơi đó không ồn ào, chen chúc, không có nhiều khói bụi, và quan trọng hơn là có những đợt sóng biển đang vẫy gọi tôi.

Đêm cuối cùng ở Sài Gòn, tôi lại không ngủ được.

Bầu trời không trăng, tôi tìm kiếm những ngôi sao ở bên ngoài ô cửa sổ nhưng chỉ thấy ánh sáng mờ mịt màu vàng của những ngọn đèn đường.

Tôi đếm từng tiếng còi xe vọng lại từ những con đường, nhưng khi đếm tới chín mươi chín thì tôi không đếm nữa.

Tôi cứ nằm đó, hướng mắt lên ô cửa sổ, nhìn nó đổi màu từ vàng sang lam đậm, rồi lại đến màu trắng.

Khi trời sáng, tôi từ biệt mọi người và lên xe về lại Nha Trang.

Nắm chặt chiếc chìa khóa nằm bên dưới cổ áo, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay..