Mục Vân Kiêu đưa Phương Nghi trở về vương phủ và gấp gáp cho mời đại phu đến.

Từ phút từng giây trôi qua đều khiến hắn bồn chồn không yên, cứ như có hàng vạn mũi tên xuyên qua tim hắn, đau không cách nào thở nổi.

Đầu óc hắn rối như tơ vò, không ngừng đi qua đi lại, hắn tự nhủ với bản thân rằng sẽ không sao, sẽ ổn thôi, nhưng gương mặt hắn đã hiện rõ lên sự lo sợ.

Người trong phủ nhìn vào thì bảo, chỉ là một tỳ nữ, một vương gia như hắn cần gì phải bận tâm đến sự sống chết của nàng.

Dù nàng giúp hắn đỡ một đao thì sao chứ, được chết vì vương gia chính là phúc phần của nàng.

Nhưng chỉ bản thân hắn mới hiểu rõ, hắn không xem nàng là tỳ nữ, càng không phải vì áy náy nên mới bận tâm, mà đối với hắn, nàng là một người rất quan trọng, hình bóng của nàng đã khác sâu trong tâm trí hắn, trái tim hắn từ lâu đã có sự tồn tại của nàng.

Hắn không cho phép nàng biến mất trước mặt hắn, hắn muốn nàng mãi mãi ở bên hắn, dù là sự chiếm hữu cũng phải ở bên hắn, không ai được cướp nàng đi, ngay cả diêm vương.

Cuối cùng đại phu cũng chịu bước ra, đối mật với biết bao nhiêu là sự sinh ly tử biệt, ông ấy điềm nhiên nói: "Ta đã giúp tiểu cô nương đó cầm máu rồi.

Cũng may là chưa đâm trúng tim, lại kịp thời cứu chữa nên đã qua cơn nguy kịch."

Hắn nghe vạy liền vui mừng, hắn bước đến đặt hai tay lên vai đại phu, dùng sức ghì chặt: "Vậy có nghĩa là nàng ấy không sao, nàng ấy sẽ nhanh khoẻ lại, phải không?"

Đại phu e hèm một tiếng rồi đẩy hắn ra, ông ấy thở dài: "Ta chỉ nói là bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, còn tỉnh lại hay không thì không chắc.

Vì vết thương khá sâu, lại gần tim, khả năng sống sót không cao, hơn nữa bệnh nhân còn lại một tiểu cô nương yếu ớt, e là...!sinh mạng không kéo dài được hơn mười ngày."

Đôi mắt Mục Vân Kiêu trừng to, hằn chỉ máu, hắn đứng đơ người ra, cứ lảm nhảm lập đi một câu: "Không thể nào."

Đột nhiên, hắn lấy thanh kiếm được đặt trong phòng, rút ra đặt cạnh cổ đại phu.

Ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí nhìn chằm chằm vào ông ấy, hắn cất giọng trầm ổn nhưng có hơi run: "Nếu ông không cứu được nàng ấy thì ta sẽ giết ông."

Ông ta cười xùy, đưa tay đẩy thanh kiếm của Mục Vân Kiêu ra khỏi cổ mình, dáng vẻ không chút mảy may sợ hãi hay khúm núm xin tha mạng.

Ông ấy nói: "Ta là đại phu, có thể chữa bệnh nhưng không thể nghịch thiên cải mệnh.

Cho dù vương gia có giết ta thì cũng không thể làm được gì." Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng ta có một cách."

Hắn rút thanh kiếm lại, trong ánh mắt lên niềm hi vọng, gấp gáp hỏi: "Là cách gì."

"Ta từng đọc một một quyển sách cổ nói về phương thuốc chữa bách bệnh, có thể biến một người sắp chết trở nên khoẻ mạnh.

Các loại thảo dược trong đó đều rất quí hiếm và đắt đỏ cơ mà vẫn có thể dùng tiền mua được.

Nhưng..." Đại phu nói được một nửa lại ậm ừ không nói tiếp.

"Nhưng thế nào?"

"Nhưng đó không phải là vị thuốc chính trong đơn thuốc này, mà phải cần có cải tử hoa làm thuốc dẫn."

"Cải tử hoa? Đó là thứ gì?"

"Cải tử hoa là mọt loại thảo dược quý hiếm, ngàn năm mới nở hoa một lần, lại mọc ở vách núi cheo leo, hiểm trở.

Nhiều người đi tìm nó đã phải bỏ mạng.

Hơn nữa loại hoa này một khi đã hái phải dùng máu để bảo quản, cứ cách vài tiếng lại phải cho nó uống máu, nếu không sẽ không còn công dụng nữa.

Nhưng mà suy cho cùng đây cũng chỉ là một phương thuốc cổ, chưa ai sử dụng, chưa chắc đã..."

Đại phu còn chưa kịp nói xong thì Mục Vân Kiêu đã ngắt lời: "Không thử thì sao biết được, bây giờ ta liền đi tìm cải tử hoa đó."

"Khoan đã."

"Còn có việc gì?" Hắn vội đén mức muốn lập tức đi tìm, không muốn chậm trễ dù chỉ một giây.

"Người thật sự muốn đi sao? Nguy hiểm như vậy, lỡ như không may, không chỉ không cứu được người mà cò bỏ mạng nơi hoang vắng.

Đáng không? Hơn nữa, người cần gì cưỡng cầu, tranh giành sinh mệnh với hắc bạch vô thường?"

Là đại phu nhưng ông ấy cũng không thể không tin cái gọi là số kiếp.

Mỗi người có một số phận, cho dù có níu kéo cũng chẳng ít gì.

"Ta...! không cưỡng cầu, cũng không tranh giành.

Nàng ấy...!vốn dĩ nên được sống một cuộc sống tốt chứ không phải là ra đi như vậy.

Cho dù là ông trời cũng không có quyền lấy đi tất cả của nàng ấy."

"Được rồi, ta cũng không có ý định cản người.

Ta biết tiểu cô nương đó đối với người không chỉ là một tiểu cô nương bình thường.

Nhưng trời cũng đã không còn sớm nữa, ngày mai hãy bắt đầu khởi hành."

Mục Vân Kiêu nghe lời dại phu, không hấp tấp, vội vàng nữa mà ở lại, ngày mai mới bắt đầu hành trình tìm kiếm cải tử hoa.

Tuy cảm giác không mấy khả quan nhưng dù chỉ còn lại một tia hi vọng hắn cũng muốn thử.

Bất quá thì hắn hẹn gặp lại nàng ở cửa tử, có gì đáng sợ đâu chứ.