Ngày hôm sau, ở thư phòng của Mục Vân Kiêu.

"Điều tra đến đâu rồi?" Hắn lạnh giọng hỏi.

"Theo như thuộc hạ biết thì chuyện thích khách lần này không liên quan đến các quan viên trong triều, giết người thì bọn họ cũng chẳng được lợi gì.

Hơn nữa, bọn họ chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến nỗi đi đối đầu với người.

Có lẽ là do một cá nhân nào đó có ân oán với người.

Nhưng mà đêm qua do tình thế cấp bách, tên thích khách đã bị giết, chúng ta lại không có manh mối gì.

Muốn điều tra, e là phải cần một thời gian." Vệ Hàn nghiêm túc nói.

Hắn đưa tay lên day day giữa chân mày, dù sao thì bao nhiêu năm nay hắn gây thù chuốc oán với không biết bao nhiêu người.

Người muốn giết hắn nhiều vô số kể, một sớm một chiều cũng không thể nào điều tra ra được, hơn nữa nếu làm không khéo là kinh động đến nhiều người, vậy thì rất phiền phức.

"Được rồi, cứ ầm thầm điều tra, nếu có manh mối thì báo cho ta biết."

"Vậy thuộc hạ xin cáo lui trước."

Vệ Hàn vừa bước ra khỏi thư phòng được vài bước thì Phương Nghi lại mang điểm tâm đến, vậy là hai người đã chạm mặt nhau.

"Chúng ta nói chuyện một lát được không?" Vệ Hàn biết chắc chuyện ngày hôm qua đã làm cho nàng kinh sợ nên muốn mở lời trước.

Nàng gật đầu.

Bọn họ đi đến một nơi yên tĩnh để nói chuyện, vẫn là Vệ Hàn mở miệng trước.

"Thật ra ta là tùy tùng thân tín bên cạnh vương gia, ta cũng không phải là muốn giấu giếm gì ngươi nhưng mà ta...!Tóm lại là ta muốn nói một câu xin lỗi.

Có phải chuyện đêm qua đã khiến ngươi sợ rồi không?" Vệ Hàn nhìn nàng bằng một ánh mắt chân thành.

"Ta không giận huynh, dù sao mỗi người ai cũng có chuyện khó nói.

Còn chuyện của đêm qua ta cũng hiểu, đó là thích khách, huynh không thể không ra tay.

Chỉ là, ta không ngờ một người như huynh cũng có thể ra tay giết người."

"Không thể đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài được đâu Phương Nghi.

Đặc biệt là nam nhân, ngươi không thể dễ dàng tin vào lời nói ngon ngọt của một nam nhân.

Ngươi còn nhỏ, rồi từ từ ngươi sẽ hiểu." Vệ Hàn đưa tay xoa đầu nàng.

"Nhưng mà tại sao hôm đó huynh lại giúp ta gánh nước, bổ củi vậy? Vì rảnh quá sao?" Nàng vẫn không hiểu.

"Ta nói rồi, là do thấy ngươi bị bắt nạt nên muốn hành hiệp trượng nghĩa thôi."

"Còn lọ thuốc đó?" Nàng lại hỏi.

"Lọ thuốc? Đó là do vương gia dặn dò ta đem đến cho ngươi."

"Vương gia?"

"Đúng vậy."

Trong đầu nàng đột hiện nảy lên một suy nghĩ.

Vương gia là đang quan tâm nàng sao? Tại sao chứ? Hay là hắn đang cố bù đắp cho cái đêm hôm đó? Nhưng mà hắn là thất vương gia, vốn không cần phải làm vậy.

"Phương Nghi, ta và ngươi...!có thể tiếp tục làm bằng hữu không?" Vệ Hàn ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Nàng cảm thấy hắn ta có chút đáng yêu, nàng cười tươi, vô thức đưa tay lên xoa đầu hắn ta: "Đương nhiên là có thể rồi."

Mục Vân Kiêu ở đằng xa đã nhìn thấy tất cả, hắn tối sầm mặt sau đó trở lại thư phòng.

Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí là tức giận, từ trước đến nay nàng chưa từng cười tươi với hắn như vậy, còn cười một cách thoải mái.

Hắn siết chặt tay, tâm trạng vốn không tốt, bây giờ còn trở nên tồi tệ hơn.

Đúng lúc đó, Phương Nghi bước vào, nàng mang theo điển tâm đi đến.

"Đây là điểm tâm mà nhà bếp mới làm, người nếm thử xem sao." Nàng đặt dĩa điểm tâm lên bàn và nói.

"Ta không muốn ăn." Hắn giả vờ dán mắt vào quyển sách nhưng vốn không đọc nổi chữ nào.

"Vương gia, người nếm thử đi, món bánh này không những đẹp mắt mà còn rất ngon, ngươi không ăn thì uổng phó công sức của đầu bếp quá." Gan nàng dạo này hình như là gan hơn nhiều, còn dám ép hắn ăn thứ mà hắn không muốn ăn.

"Ngươi thân với tùy tùng thân tín của ta lắm sao? Vệ Hàn ấy." Hắn không nhìn thẳng vào nàng, mắt vẫn nhìn vào trang sách lúc nãy.

"Cũng...! cũng không phải là thân, chỉ là nô tì và Vệ Hàn nói chuyện khá hợp.

Hơn nữa huynh ấy còn rất tốt tính." Nàng nói về hắn ta với đôi mất sáng lấp lánh giống như là đang nói đến người mình thích vậy.

Nhưng không thân lắm mà đã có thể cười đùa vui vẻ như vậy rồi?

Đột nhiên, hắn đặt quyển sách xuống bàn, ánh mắt hướng về nàng nói: "Mau lại đây!"

Nàng không biết là hắn định làm gì, vừa ngoan ngoãn lại vừa cẩn thận bước đến chỗ hắn, nàng cố gắng giữ một khoảng cách nhất định, không dám đến quá gần.

"Gần thêm một chút." Hắn lại nói, trong ánh mắt dường như ẩn hiện một ý cười.

Nàng mím môi, chậm rãi bước đến.

Đột nhiên hắn lại vương tay ra, kéo eo nàng về phía hắn.

Vì quá đột ngột nên nàng ngã ngào về phía hắn.

Nàng đứng dậy, vịn hai tay vào vai hắn muốn đẩy ra nhưng lại bị hắn ôm chặt eo.

"Vương...!vương gia?"

Dáng vẻ sợ sệt và ánh mắt ngây ngô không biết gì đó khiến hắn vô cùng thích thú, hắn nhường mày, khoé miệng nhếch lên: "Không phải nố điểm tâm này rất ngon sao? Đút cho ta!"

Nàng ngượng ngùng, không dám nhìn vào đôi mắt đầy sự trêu ghẹo kia: "Người buông nô tì ra trước đã."

"Hửm?"

Hắn không buông nàng ra mà trực tiếp đưa dĩa bánh cho nàng, bảo nàng đút hắn.

Nàng cầm chặt dĩa bánh trong tay, môi mím chặt, đến một lúc sao mới dùng hai ngón tay bốc một chiếc bánh đưa đến miệng hắn.

Hắn cắn một cái liền hết một nữa, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía nàng không rời.

Nàng bị nhìn đến mất tự nhiên, cảm giác căng thẳng như muốn nổ tung.

Sau khi hắn nuốt hết nàng lại đút phần còn lại cho hắn, nhưng lần này hắn không những ăn bánh mà còn liế.m hai ngón tay của nàng.

Nàng muốn rút tay lại nhưng bị hắn nắm chặt cổ tay.

"Người...!người làm gì vậy?" Tay nàng bị hắn liế.m láp đến nỗi mặt đỏ bừng bừng như quả cà chua.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi lại xấu hổ của nàng hắn vô cùng hài lòng nói: "Bánh ngon lắm, rất nhọt ngào."

Đầu nàng như bị bốc khói, nàng đặt dĩa điểm tâm xuống bàn sau đó bỏ chạy mất.

Hắn không nhịn nổi mà cười to: "Ha ha ha! Đúng là tiểu bạch thỏ, chưa gì mà đã xấu hổ như vậy."

Chắc hẳn trong lúc này ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy vui sướng và thoả mãn khi trêu ghẹo Phương Nghi như vậy.

Hắn chỉ biết là, hắn không cảm thấy ghét khi ở cùng nàng như những nữ nhân khác, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị.