Ba tuổi, là độ tuổi mà đại đa số trẻ em bắt đầu đến nhà trẻ, bởi vì có thể giúp chúng tiếp xúc nhiều hơn với thế giới xung quanh, đặc biệt là thế giới của những người bạn cùng trang lứa, học được cách kết giao và hòa thuận với người khác, học cả cách giao tiếp. Lâm Khỏa Văn đương nhiên cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội được tiếp nhận giáo dục này, sau khi vừa qua sinh nhật ba tuổi, mẹ đưa cô đến nhà trẻ tốt nhất trong thành phố —— nhà trẻ cơ quan, cái gọi là nhà trẻ cơ quan, nghĩa cũng như tên, chính là nhà trẻ dành cho con em của cán bộ viên chức, Hiệu trưởng trường này có giọng nói the thé, luôn vì tên của nhà trẻ mình mà khoe khoang khoác lác, nghĩ đến cũng có chút hậu thuẫn đứng phía sau.

Lâm Khỏa Văn vốn gọi là Lâm Khoa Văn, nghe tên của cô cũng biết cha mẹ đã kỳ vọng vào cô thế nào, cô là con gái một, mẹ muốn cô trở thành nhà văn, nhưng cha lại muốn cô trở thành nhà khoa học, khi còn bé cô không hiểu, còn rất tự hào khoe khoang với các bác các cô: “Lớn lên con muốn làm nhà khoa học hoặc là nhà văn.” Một đứa con nít như cô thì biết cái gì gọi là “nhà”, nhiều năm sau trước ngày thi đại học, cô đã lén đem tên mình sửa lại, đổi thành Lâm Khỏa Văn, âm đọc không đổi, nhưng mà ý nghĩa lại hoàn toàn tương phản: nhỏ bé như một cọng cỏ, mỏng manh như một làn sóng gợn, đúng vậy, cô chỉ bình thường như một cọng cỏ nhỏ và một gợn sóng lăn tăn thôi.

Ba tuổi cô ngây thơ không biết, ở nhà trẻ cũng không có việc kết giao bằng hữu gì, hay nói chính xác là cô cũng không có bao nhiêu thời gian và cơ hội để làm quen với bạn bè, mỗi ngày chỉ ăn quà vặt, ngủ rồi lại thức, thời gian cô ngủ đều dài hơn những đứa trẻ bình thường, cô giáo Thang ở nhà trẻ được mẹ Lâm Khỏa Văn nhờ vả, mỗi ngày có một nhiệm vụ quan trọng, chính là gọi Lâm Khỏa Văn thức dậy, bởi vì đã đến giờ tan học rồi.

Mẹ Lâm vẫn luôn cho rằng con gái mình có thể trở thành một thiên tài, chỉ vừa vào lớp Mầm, đã chuẩn bị cho con gái lên lớp Chồi, rồi lại trực tiếp nhảy thẳng lên lớp Lá, ai nói nhà trẻ không thể nhảy lớp? Cô đã có thể, tuy rằng cha cô là một đầu mục không lớn trong cục thuế vụ, nhưng mà nhà cô có tiền, có tiền là có thể cho người ta nhảy lớp, vì thế cô vinh quang trở thành một thành viên của lớp Lá.

Trẻ em, lớn hơn nhau hai tuổi, đã có nhận thức hoàn toàn khác biệt, lớp này so với lớp trước kia của cô náo nhiệt hơn nhiều, Lâm Khỏa Văn bốn tuổi đã biết tự suy nghĩ đôi chút.

Các bạn nhỏ tụ thành tốp ba tốp bốn, chơi những trò chơi mà cô chưa được nghe qua, cô giáo xấp cô ngồi trong một góc phòng nhỏ, cô cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, mà trước mắt cô đang trình diễn một màn “Trẻ em thủ vai “cô bạn gái dã man của tôi”* ”, là một cô bé có chút cao lớn, hai bím tóc trông như sừng dê dựng thẳng lên trời, đang hung dữ véo cậu bé ngồi bên cạnh cô, mặt cậu bé đỏ lên, nhe răng nhếch miệng, đôi mắt đen nhánh hơi mông lung, đại khái là bị đau sắp khóc, cậu thấy Lâm Khỏa Văn nhìn mình không chớp mắt, vội chịu đau, thể hiện một cỗ khí phách của tiểu nam tử hán, hướng cô cười cười, cô “thụ sủng nhược kinh” *được thương yêu mà vừa mừng vừa lo*, sau khi vào nhà trẻ dường như chưa có người bạn nào chủ động trò chuyện với cô, hoặc là cười với cô.

(Cô bạn gái dã man của tôi: nguồn gốc câu nói này mình không tìm được, chỉ biết đây là một câu thoại rất phổ biến bên Trung Quốc để chỉ những người bạn gái hung dữ hay ăn hiếp bạn trai, Running man Trung Quốc đã quay một tập về chủ đề này, bạn nào có hứng thú có thể tìm xem, là Tập 9-Season 2)

“Bạn gái dã man” nhỏ tuổi kia cũng phát hiện ra cô, thả lỏng vành tai cậu bé ra, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Cậu cũng năm tuổi? Sao lại nhỏ như vậy!”

Lâm Khỏa Văn giơ bốn ngón tay mũm mĩm: “Tớ bốn tuổi.” Cô biết bốn là bao nhiêu, lợi hại chưa.

“Bạn gái dã man” nhỏ tuổi dường như không quan tâm đến vấn đề tuổi tác, lại kéo lỗ tai của cậu bé, hỏi cô: “Cậu có muốn kéo lỗ tai của cậu ta không? Mềm lắm!” Cô thích nhất bắt nạt những bạn học nam.

Cậu bé ngây ngốc nhìn cô cười, Lâm Khỏa Văn vội tránh đi.

“Bạn gái dã man” nhỏ tuổi hơi cụt hứng, nói: “Tớ gọi là Thẩm Khiết Hề, cậu ta gọi là Trương Sùng Huyền, còn cậu”

“Tớ gọi là Lâm Khoa Văn*! Khoa trong nhà khoa học, văn trong nhà văn.” Hóa ra cô cũng có lúc muốn khoe khoang.

(*Lúc này cô chưa đổi tên, nên vẫn giới thiệu mình là Lâm Khoa Văn)

Thẩm Khiết Hề hứng thú “A” một tiếng, lại tóm lấy lỗ tai của cậu bé: “Trương Sùng Huyền, lại đây để tớ véo lỗ tai cậu.”

Cậu bé kinh hô, vội bảo vệ lỗ tai, lại bị Thẩm Khiết Hề điên cuồng cấu véo một trận, Trương Sùng Huyền bị đánh còn không quên cười nhìn về phía Lâm Khỏa Văn, ý tứ tựa hồ muốn nói: “Tớ là nam tử hán, tớ không sợ bị đánh.”

Lâm Khỏa Văn xem thế là đủ rồi.

Ngày hôm đó sau khi về nhà, Lâm Khỏa Văn đã đem chuyện nhìn thấy nghe thấy hôm nay nói cho ba và mẹ, mẹ Lâm rất cao hứng, con gái chưa từng chịu nói nhiều như vậy, tuy rằng cách biểu đạt của cô còn chưa rõ ràng, nhưng điều này ít nhất nói lên rằng cô cảm thấy vui khi ở nhà trẻ.

Ngày thứ hai, Lâm Khỏa Văn lại mang đến sự tích anh hùng của Trương Sùng Huyền, cậu đem phần ăn nhanh *những món như hamburger, hotdog* chia cho cô một nửa, phần ăn nhanh của cậu ta thực sự ăn rất ngon, so với những món mẹ làm ngon hơn gấp mấy lần, không biết có thể mua ở đâu.

Lúc ba bốn tuổi có thể nhớ được những việc gì? Lâm Khỏa Văn không biết tình huống của những người khác thế nào, cô chỉ biết những kí ức cùng với Trương Sùng Huyền ở nhà trẻ, đều do mẹ sau này nói lại cho cô.

Lớp Lá ở nhà trẻ, người Lâm Khỏa Văn về nhà nói đến nhiều nhất chính là Trương Sùng Huyền, giữa cô và Trương Sùng Huyền tựa hồ có một chút tình hữu nghị, chỉ là tình hữu nghị này rất đáng thương, đơn giản là hai người bốn năm không gặp, đã bị cô lãng quên không còn một mảnh.

Học Tiểu học năm thứ nhất, Lâm Khỏa Văn vẫn bình thường không có gì vượt trội, ngay cả lớp học múa, cô giáo thấy tuổi cô còn quá nhỏ, không cho cô tham gia, khiến cô rất hâm mộ những bạn học có thể mặc những chiếc váy xinh đẹp, đứng dưới ánh đèn sân khấu tung tăng múa hát, tuy rằng nhiều năm sau một ngày nào đó cô cũng hóa trang bước lên sân khấu, nhưng tâm trạng lại khác hoàn toàn lúc này.

Sau năm nhất Tiểu học, môn Số học và môn Ngữ văn được xem là môn chính trong chương trình, Lâm Khỏa Văn đã phát huy tốt trí tuệ của mình, trong các lần kiểm tra đều đạt điểm tuyệt đối, giáo viên chủ nhiệm khen cô không dứt miệng, một đứa trẻ căn bản không thể hiểu cái gì gọi là kiêu ngạo, cái gì gọi làm khiêm tốn, chỉ biết trong lớp những “bạn gái dã man” càng ngày càng nhiều, bầu cô làm ban cán sự lớp, dần dần cô cũng biến thành chủng tộc bạo lực.

Vào năm lớp ba, Lâm Khỏa Văn quang vinh đăng cai làm lớp trưởng, trưởng lớp là một công việc béo bở, không chỉ có thể tự do đi dạo quanh lớp trong thời gian tự học, còn có thể lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, bình thường thấy người nào không vừa mắt sẽ thi hành thể phạt *đối với học sinh, như phạt đứng, khẽ tay*. Bị phạt thê thảm nhất chính là bạn ngồi cùng bàn với Lâm Khỏa Văn —— Chu Lập Bình, đó là một nam sinh có đôi mắt rất to, cha của cậu ta luôn đi công tác, thường ở nước ngoài mang về cho cậu ta mấy món đồ chơi mới lạ, mà cậu ta lại luôn đem những thứ như bảo vật này dâng cho Lâm Khỏa Văn chơi, Lâm Khỏa Văn cũng đem vai diễn “bạn gái dã man” biểu hiện vô cùng tinh tế. Trong giờ tự học, mỗi khi Chu Lập Bình vừa ngủ gật, cô liền cầm lấy cuốn sách toán, “Bang!” Hướng đầu cậu ta đập một quyền. Mỗi khi Chu Lập Bình ăn vụng trong lớp, cô cũng cầm cây thước nhựa dẻo, hướng tay cậu ta vỗ lên…….Nhưng mà mỗi lần, Chu Lập Bình đều cười mĩ mãn, đau cũng vui sướng. Về sau, mỗi khi Lâm Khỏa Văn nhớ tới, trong lòng có chút áy náy, lúc đó xuống tay thật tàn nhẫn.

Lớp ba lên lớp bốn, gặp phải một lần chia lớp, tất cả bạn học đều chờ cô giáo đọc kết quả chia lớp.

Cậu bạn có vóc dáng nhỏ bé ngồi trước Chu Lập Bình là Hùng Hiểu Vượng, thậm thà thậm thụt quay đầu lại nói với cậu ta: “Biết gì chưa, Hắc muội thích cậu đấy, cậu ấy đã xin ba mình nói với cô giáo để học chung lớp với cậu.”

“Hắc muội? Là ai?”

Gương mặt Hùng Hiểu Vượng hiện lên vẻ “cậu hết thuốc chữa rồi”: “Hắc muội mà cậu cũng không biết? Là em gái của Hắc Thán, ba bọn họ là thị trưởng đấy!”

Chu Lập Bình thụ giáo: “A, tớ không thích cậu ấy. Tớ thích Lâm Khỏa Văn.”

Hùng Hiểu Vượng rút một hơi, vội đứng lên nói: “Cô giáo, Chu Lập Bình nói cậu ấy thích Lâm Khỏa Văn.”

Toàn bộ lớp cười vang, có người còn hương vể phía Chu Lập Binh và Lâm Khỏa Văn che mặt.

Lâm Khỏa Văn rất lúng túng, mặt Chu Lập Bình lại đỏ bừng, hung hăng trừng mắt với Hùng Hiểu Vượng.

Cô giáo chủ nhiệm đối mặt với tai nạn này, quả thật có chút giật mình, mấy đứa nhỏ này, mới tám chín tuổi, biết cái gì gọi là thích, gọi là “yêu sớm” thì cũng quá sớm rồi, cô ho nhẹ một tiếng, cố gắng khéo léo nói: “Chu Lập Bình, theo em thích là chỉ thành thích học tập tốt của bạn Lâm Khỏa Văn khiến người khác ngưỡng mộ, có phải là ý này không.”

Có cô giáo giải vây, Chu Lập Bình lập tức gật gật đầu.

Cô giáo thấy tình huống chậm rãi được khống chế, vội tuyên bố kết quả chia lớp.

Lâm Khỏa Văn chú ý lắng nghe, cô ở lớp hai, mà Chu Lập Bình ở lớp tám, thậm chí còn không cùng một dãy lầu, cô thoáng có cảm giác yên tâm. Thích? Thích là gì? Có thật sự hiểu nó không? Cô bĩu môi.

Lớp một và lớp hai, chính là lớp dành cho những học sinh có thành tích học tập tốt, những đứa trẻ này sẽ được tập trung bồi dưỡng vào trường trung học trọng điểm duy nhất.

Đối mặt với phần đông bạn học nổi trội cô không dùng bạo lực, mà cô cũng không có lý do để áp dụng chủ nghĩa tư bản bạo lực, không biết việc lựa chọn ban cán sự có liên quan đến bối cảnh gia đình hay không, tóm lại cô bị rớt tuyển.

Ngày đầu tiên của học kì mới, cô ngoan ngoãn ngồi vào vị trí của mình, lật sách giáo khoa mới, ngửi mùi hương nhàn nhạt, chăm chỉ viết tên mình lên từng cuốn sách giáo khoa, chữ của cô rất ngay ngắn, đứa nhỏ chín tuổi hẳn là chưa biết đến lối viết chữ thảo, cũng chưa hình thành phong cách của bản thân, nhưng mà nét bút của cô lại như vẽ, rất đều đặn xinh xắn, giống như con người của cô.

Nghe nói bạn nữ mập mạp ngồi trước cô chính là con gái của Hiệu trưởng, mà chỗ ngồi bên trái phía trước lại trống không, tiếng chuông vào học đã vang lên, bạn học đó còn chưa đến, Lâm Khỏa Văn lơ đễnh, cô không chủ động kết giao với bạn bè, nhưng một khi người khác tìm đến cô, cô sẽ vô cùng nhiệt tình, chân thành đối đãi.

Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, một tiếng “Báo cáo!” vang vọng ở cửa lớp, tất cả bạn học đều phóng tầm mắt ra phía cửa, người vừa nói là một cậu bạn nhỏ xinh xắn, áo sơ mi gần như ướt đẫm, cậu ta thở hổn hển, cả mặt và cổ đều ướt mồ hôi, quần áo ướt sũng dĩ nhiên cũng là do mồ hôi thấm ướt, gương mặt của cậu ta lại tươi cười, không bởi vì đến muộn mà mảy may lo sợ, đôi mắt đen nhánh vì cười mà cong lên.

Cô giáo chuẩn bị giảng bài nhìn cậu ta một cái, bình tĩnh nói: “A, trò Trương Sùng Huyền, tập luyện xong rồi? Mau trở về chỗ ngồi của em đi.”

Cậu ta cười chạy về chỗ ngồi, rất tự nhiên dùng sức vẫy vẫy tóc, mồ hôi bắn ra khắp nơi, ngay cả sách giáo khoa của Lâm Khỏa Văn cũng bị bắn trúng, lại càng không nói đến bạn cùng bàn của cậu ta. Cô bé béo hơi dịch sang một bên, cau mày, ngồi cạnh cô ta, Trương Sùng Huyền có vẻ nhỏ gầy yếu ớt, bề ngang của cô ta ít nhất gấp ba lần cậu. Cậu ta thấy bạn cùng bàn ghét bỏ chùi sách giáo khoa, liền gian xảo nở nụ cười, sau đó lại càng dùng sức lắc lắc đầu, cô bé béo khẽ hô lên, Lâm Khỏa Văn nhìn cậu bé, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh lấp lánh, những sợi tóc còn đọng mồ hôi của cậu ta, nhìn thấy cậu cười nghịch ngợm, dường như có vật gì đang chạm vào ngực cô, mặt cô vẫn không có biểu cảm, cứ nhìn cậu như vậy, nhưng sóng lớn trong lòng lại ầm ầm mãnh liệt.