“Lý trắc phi, xin dừng tay!”
Không biết từ khi nào Tiêu Mộng Như đã đi gọi Lưu quản gia đến đây. Làm quản gia cho một nơi thuộc hoàng gia như vương phủ, lại còn được một người đa nghi đầy tham vọng như Nam Cung Thiên trọng dụng, Lưu quản gia tất không phải người thường. Lý Ngọc Hương, Tiêu Mộng Như, ngay cả người điêu ngoa tùy hứng như Thượng Quan An Linh đều phải nể lão ta đến ba phần.
Tuy nhiên, lần này Lý Ngọc Hương là tức giận thật sự, nàng ta không thèm liếc Lưu quản gia một cái, định nhấc tay lên động thủ. Tiêu Mộng Như thấy vậy liền cuống lên, vội vàng khuyên ngăn:
“Hương Hương, ngươi đừng kích động a! Linh muội trẻ người non dại, ngươi rộng lượng đừng so đo nữa.”
Lưu quản gia đứng một bên lại bình tĩnh cực kì, hoàn toàn trái ngược với Tiêu Mộng Như. Lão ta trầm giọng nói:
“Lý trắc phi, người quên hết lời vương gia đã nói rồi sao?”
Lý Ngọc Hương nghe xong quả thật dừng tay, ánh mắt đầy sát khí hướng về Lưu quản gia. Khốn kiếp, lão già này cư nhiên dám ngang nhiên đe dọa nàng. Lại nghĩ đến những gì đã thỏa thuận với Nam Cung Thiên, Lý Ngọc Hương liền triệt tiêu tất cả cọc nhọn trên mặt đất, hừng hực lửa giận bỏ về Kiều Xuân Các. Trước khi đi, nàng ta còn không quên gằn giọng cảnh cáo Thượng Quan An Linh:
“Lần này coi như ngươi may mắn. Lần sau còn dám tái phạm, ta sẽ để ngươi sống –không- bằng- chết!”
Thượng Quan An Linh thoát khỏi nguy cơ liền mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, hai mắt vô hồn. Tiêu Mộng Như đau lòng đến hỏi thăm nàng ta, một bộ dạng tỷ tỷ thiện lương. Mỗi cử chỉ, mỗi động tác của Tiêu Mộng Như vô cùng hoàn hảo chân thật, đến Tô Hi cũng nhìn không ra chút sơ hở nào. Lý Ngọc Hương thân thế bí ẩn, tiếp theo đến Tiêu Mộng Như tâm kế sâu sắc khó lường. Chậc, xem ra vương phủ này không phải phức tạp bình thường. Muốn bảo toàn tính mạng ra khỏi đây, nàng nhất định cần phải cẩn thận hơn nữa.
“Tiểu Đan, chúng ta về thôi.”
Tiểu Đan nghe Tô Hi muốn về liền mừng rỡ, hai chủ tớ định đứng dậy trở lại Ngưng Yên Các thì đột nhiên có gia đinh chạy vào bẩm báo:
“Lưu quản gia, tiểu vương gia đã về phủ rồi!”
Lưu quản gia nghe vậy liền kinh ngạc. Hoàng đế rất là yêu thích tiểu vương gia, bình thường đều giữ đứa cháu này trong cung đến mười ngày nửa tháng mới chịu thả về, lần này chỉ mới có ba ngày thôi mà?
Lưu quản gia chạy đi tiếp đón tiểu vương gia, Tiêu Mộng Như sai sử nha hoàn đưa Thượng Quan An Linh về Linh Lung Các rồi cũng đi theo.
“Vương phi, người có nghe thấy không, là tiểu vương gia, tiểu vương gia trở về rồi!!!”
Tiểu Đan hoan hỉ reo lên, vội vàng muốn chạy tới cổng lớn, không ngờ chạy được nửa đường lại phát hiện Tô Hi vẫn đứng yên ở đó.
“Vương phi?” Tiểu Đan hồ nghi hỏi.
Tô Hi lúc này đang bối rối vô cùng. Làm đặc công suốt bao nhiêu năm, lần đầu tiên nàng có cảm giác kì quặc này. Tô Hi không biết phải đối diện với vị tiểu vương gia kia thế nào, mặc dù nàng mang gương mặt giống hệt Chu Nhan Ngọc, nhưng vẫn rất sợ bị bại lộ, trẻ con thiên chân vô tà cũng là loài sinh vật nhạy cảm nhất. Với lại, nàng vẫn còn là xử nữ đấy, đóng vai một người mẹ đúng là khó khăn vô cùng.
Không đợi Tô Hi tìm ra đối sách giải quyết, một bóng dáng nhỏ nhắn rất nhanh lao đến đây. Tô Hi còn chưa kịp phản ứng thì hai chân đã bị đối phương ôm chặt.
“Mẫu thân, hài nhi rất nhớ người a~”
Tô Hi sững sờ nhìn gương mặt non nớt có đến bảy phần giống nàng kia, lại nghe giọng nói dày đặc làm nũng, không hiểu sao lồng ngực như có một dòng nước ấm chảy qua. Đây là… con trai của Chu Nhan Ngọc sao?“Mẫu thân, người làm sao thế? Người không nhớ Sứ Nhi sao?”
Nam Cung Sứ ủy khuất muốn khóc. Mẫu thân lúc nào cũng nghiêm khắc lạnh lùng, lần này hắn chưa được cho phép mà dám ôm người, người nhất định rất tức giận. Nghĩ thế, Nam Cung Sứ liền định buông tay.
“Sao có thể chứ.”
Giọng nói trong trẻo của Tô Hi đột ngột vang lên khiến hành động của Nam Cung Sứ dừng lại. Nàng nhẹ nhàng cúi người xuống vuốt đầu Nam Cung Sứ, cười nói:“Mẫu thân đương nhiên rất nhớ Sứ Nhi nha.”
Nam Cung Sứ không ngờ Tô Hi lại cư xử như thế, đôi mắt đen láy ngơ ngác theo dõi nàng. Mẫu thân không trách mắng hắn, thậm chí còn không đẩy hắn ra.
“Mẫu thân, người không ghét Sứ Nhi sao?”
Tô Hi không ngờ Nam Cung Sứ lại nói như thế, khó hiểu hỏi lại:
“Nói cho ta biết, tại sao con lại nghĩ như thế?”
“Trước đây mẫu thân luôn dạy Sứ Nhi rằng nam tử hán đại trượng phu thì không được dựa dẫm vào cha mẹ, phải tự lập. Mẫu thân không bao giờ cho Sứ Nhi khóc hay ôm, ngủ cùng cũng không được. Nếu Sứ Nhi phạm phải người nhất định sẽ tức giận. Người không phải ghét Sứ Nhi thì là gì?”
Giọng nói đầy tủi thân của Nam Cung Sứ làm cho Tô Hi ngẩn ra. Chu Nhan Ngọc kia yêu con nhưng lại áp dụng hình thức dạy dỗ quá mức khô khan cứng rắn. Hắn chỉ mới là một hài tử mà thôi, thứ cần nhất chính là tình thương của cha mẹ, nàng ta lại không hiểu được điều này. Tô Hi đau lòng lau nước mắt trên má cho Nam Cung Sứ, làn da non mềm của trẻ con khiến nàng yêu thích đến không muốn buông tay, dịu giọng bảo:
“Sứ Nhi ngoan, mẫu thân là sai lầm rồi. Sau này mẫu thân sẽ không như thế nữa, ta sẽ yêu thương con thật tốt, được không?”
Nam Cung Thiên nghe vậy liền lao vào trong ngực Tô Hi òa khóc. Thật tốt, sau này mẫu thân sẽ thương yêu hắn, sẽ không lạnh lùng với hắn nữa. Thật tốt quá!
Lưu quản gia, Tiêu Mộng Như cùng tất cả người hầu trong phủ đều kinh ngạc về những gì vừa nhìn thấy. Chu Nhan Ngọc nổi tiếng nghiêm khắc với tiểu vương gia thế mà lúc này lại ân cần dịu dàng đến thế, chẳng lẽ cửu tử nhất sinh thoát khỏi trận ám sát vừa rồi quả thật khiến nàng ta thay đổi?
Tiêu Mộng Như vò nắt chiếc khăn trong tay, trong lòng căm hận không thôi. Nàng ta nhìn ra mối quan hệ giữa mẹ con Chu Nhan Ngọc không tốt, muốn nhân cơ hội tạo cảm tình với Nam Cung Sứ để đả kích Chu Nhan Ngọc cũng như có thêm sủng ái từ Nam Cung Thiên, không ngờ chưa kịp làm gì thì mọi thứ đã tan thành bọt biển. Nàng ta không cam lòng a, rõ ràng là nàng ta quen biết Nam Cung Thiên trước, dựa vào cái gì người được làm vương phi lại là Chu Nhan Ngọc, người sinh hạ đứa con trai đầu tiên cho Nam Cung Thiên cũng là Chu Nhan Ngọc. Khốn kiếp, tại sao ngươi không chết trong trận ám sát kia luôn đi, tại sao ngươi lại trở về?!!
Ánh mắt Tiêu Mộng Như tràn đầy oán độc, thầm mưu toan kế sách tiêu diệt Tô Hi. Trong lúc đó, Tô Hi lại đang đắm chiềm trong cảm giác kì diệu vì được làm mẹ, cả người lâng lâng ấm áp. Có một đứa con trai như thế này cũng không tệ chút nào. Coi như vì nó, nàng sẽ cố gắng sắm vai Tĩnh vương phi này thêm một thời gian nữa vậy.