Hòa Thân Tân Truyện

Chương 183: Cuộc chiến ngoại vi

Hòa Thân đã sớm có kế hoạch, mời Tô Quảng Tế ngồi vào ghế xong, ho khan một tiếng, vừa định dặn dò ông ta sau này hành sự thế nào, ai ngờ tên này chả có chút chí khí gì, vừa nghe Hòa Thân ho khẽ liền giật mình đứng phắt dậy, khom lưng cung kính nói: “Hòa đại nhân có lời dạy chi? Hạ quan xin rửa tai lắng nghe!”

Hòa Thân thở dài ngao ngán, đường đường một quan viên nhị phẩm trong triều mà phong thái còn kém hơn cả một gia nhân trong phủ, thế là chả thèm dong dài khách sáo, trưng ra sắc mặt lạnh tanh nói: “Tô đại nhân, năm xưa ông đưa tiền nhờ ta hoạt động giúp ở kinh thành, ông có biết tại sao không mấy thuận lợi không?”

Tô Quảng Tế kính cẩn nói: “Hạ quan ngu muội, xin Hòa trung đường mách bảo!”

“Thật không dám giấu, khi đó Lại bộ đã ra giấy quyết định luôn rồi, chỉ vì Gia thân vương phán một câu ‘Chu sư phụ không thích người này’ thế là mọi việc sôi hỏng bỏng không.”

Tô Quảng Tế đương nhiên không dám mắng chửi Ngung Diễm, chỉ nhỏ tiếng oán trách: “Thì ra là lão già Chu Quế phá đám, hạ quan hiểu rồi!”

Hòa Thân rủa thầm trong bụng: “Ngươi ngu như thế thì hiểu quái gì!” Nhưng vẫn cố nhịn cười, nói tiếp: “Nay Tùng Quân tướng quân ở Thịnh Kinh bợ đỡ Chu Quế, Chu Quế lập tức tiến cử với Gia thân vương điều Tùng Quân vào phòng quân cơ, ta nghe nói trước kia Tùng Quân cũng có chút xích mích với Tô đại nhân thì phải?”

“Đúng vậy! Khi xưa hạ quan còn nhậm chức ở nội vụ phủ, tên Tùng Quân kia mấy lần đến gây sự, nếu không phải công chúa ra mặt điều đình chắc hạ quan đã tiêu rồi. Hòa đại nhân, nếu Tùng Quân vào phòng quân cơ, liên thủ với lão Chu Quế thì sau này hạ quan khó sống mất. Hòa đại nhân, ngài phải làm chủ cho hạ quan mới được!” Tô Quảng Tế làm ra vẻ tội nghiệp van nài.

Hòa Thân hí hửng trong lòng, chỉ vì một chút hiềm khích xưa mà dễ dàng thu phục tên Trực Đãi tổng đốc ngu ngốc này, bèn mỉm cười trấn an: “Tô đại nhân yên tâm! Chỉ cần có Hòa Thân này, mặc kệ là ai cũng đừng hòng hạ bệ ông!”

“Vậy sau này hạ quan nhờ cậy cả vào Hòa đại nhân rồi. Hòa đại nhân không thể thấy chết không cứu đấy!” Tô Quảng Tế lựa lời nói thêm.

“Gần đây kinh thành xảy ra một số biến cố, ta phụng mật chỉ của hoàng thượng, giờ lệnh cho ông đi làm một đại sự!” Hòa Thân thấy thời cơ đã chín mùi, uy nghiêm hạ lệnh: “Hôm nay ta thám thính được tin tức từ thái giám Đức Lâm bên cạnh Gia thân vương, 3 hôm trước vương gia đã phái người mệnh lệnh Tùng Quân dẫn ba vạn đại quân, khi đi ngang Thừa Đức lại điều 2 vạn trú quân ở Nhiệt Hà, tổng cộng 5 vạn đại quân tiến về Bắc Kinh.”

Tô Quảng Tế vừa nghe lời này hốt hoảng mặt không còn hột máu, lắp bắp nói: “Gia… Gia thân vương định làm gì?”

Hòa Thân quay mặt đi buông một câu bâng quơ: “Vào thời khắc quan trọng chỉ cần trong tay nắm binh quyền thì muốn làm gì chẳng được!”

Cục diện triều chính hiện nay Tô Quảng Tế biết rõ, vừa nghe Hòa Thân tiết lộ lấp liếm liền hiểu ra, nghĩ thầm: “Xem ra lần này hoàng thượng muốn trọng dụng ta rồi, ngay cả tiêu diệt quân phiến loạn trong kinh cũng giao cho ta!”

“Bắc Cô Khẩu là con đường huyết mạch, chắc chắn Tùng Quân nhập kinh phải đi qua đây, ông mau về chỉnh đốn binh mã trực thuộc Trực Đãi do ông quản lý, trước ngày mai phải đến được Bắc Cô Khẩu hội tụ với thống lĩnh trú quân Luân Ân, hai người cùng phối hợp chặn Tùng Quân lại, nhất định phải đoàn kết trung thành ra sức vì hoàng thượng, tuyệt đối không để một binh một tốt của Tùng Quân đi vào tỉnh Trực Đãi. Việc này tuyệt đối cơ mật, ngoại trừ ông và Luân Ân ra không để lộ cho người khác biết, hiểu rõ chưa?”

“Vâng, hạ quan hiểu rồi! Hòa đại nhân yên tâm! Hạ quan về chuẩn bị ngay, việc này làm không xong thì Hòa đại nhân cứ lấy đầu hạ quan là được!” Dứt lời, Tô Quảng Tế đặt một nén bạc to đùng xuống bàn rồi mới lui ra ngoài.

Hòa Thân cười thầm trong bụng: Việc này nếu ngươi làm không xong thì không cần ta ra tay, tất nhiên có người lấy đầu ngươi rồi.

Nếu hai tên ngu ngốc Tô Quảng Tế và thống lĩnh trú quân Bắc Cô Khẩu Luân Ân dẫn quân chặn được Tùng Quân thì cuộc chiến ngoại vi xem như giải quyết xong, Hòa Thân có thể dốc toàn lực đối phó với biến cố trong Tử Cấm thành rồi.

Tiễn Tô Quảng Tế ra về, Hòa Thân đột nhiên nhớ ra trưa nay có hẹn với đám người Đa Luân uống rượu, bèn dẫn theo Nhất Thanh xuất phát, vừa ra khỏi cửa đã gặp Lương Kiện cải trang trực bên ngoài. Thời cuộc biến đổi khôn lường, nhiều quan viên đều ra sức bợ đỡ một vị quan to nhằm tìm chỗ che chở khi cần thiết, bởi thế trước Hòa phủ đứng lố nhố một bọn quan viên, mặc cho gió rét căm căm vẫn không làm họ từ bỏ ý định lấy lòng cấp trên. Lương Kiện cải trang thành quan viên cũng chen vào đám đông chờ đợi Hòa trung đường tiếp kiến.

Hòa Thân nghĩ thầm: Xem ra Lương Kiện chẳng thua kém gì Lưu Toàn, mới đến Bắc Kinh mấy ngày đã quơ được chiếc mũ quan viên tứ phẩm.

Lương Kiện thấy Hòa Thân bước ra liền nháy mắt ra hiệu, đám thuộc hạ cảnh giới xung quanh vội chen lên chặn trước mặt bọn quan viên. Lương Kiện nhập vai rất đạt, ân cần chạy nhanh tới nhỏ tiếng báo cáo: “Hòa đại nhân, sáng nay các huynh đệ phát hiện có mấy người khả nghi xung quanh phủ, giờ đang theo dõi chặt bọn chúng, nên xử trí thế nào xin đại nhân chỉ thị!”

“Tạm thời đừng động đến chúng, đừng để chúng phá đám là được!” Hòa Thân dặn dò ngắn gọn, bước nhanh xuống bậc thềm.

Lương Kiện lập tức diễn cảnh bị từ chối gặp mặt, lẽo đẽo bám theo sau hét lớn: “Hòa trung đường… Hòa trung đường, xin dừng bước, hạ quan còn việc này muốn nói!”

Hòa Thân đương nhiên không đoái hoài gì, Lương Kiện thừa cơ giậm chân đùng đùng tiếc nuối, quay lại nói với đám quan viên đứng lố nhố sau lưng: “Các vị, xem ra Hòa trung đường không rảnh tiếp kiến chúng ta rồi! Hay là chúng ta cứ chầu chực ở đây, không gặp được Hòa trung đường thì quyết không trở về!”

Đám quan viên liền nhao nhao: “Vậy chúng ta cứ đợi ở đây! Khi nào gặp được Hòa trung đường mới quay về. Đi nào! Qua bên đó đợi tiếp.”

Hòa Thân vừa rẽ vào một con hẻm, đụng mặt ngay hai tên nha sai, hai tên này lập tức nhận ra Hòa Thân, vội sốt sắng chạy đến khúm núm thỉnh an.

Thấy Hòa Thân tỏ thái độ lạnh nhạt, hai tên nha sai bèn hớn hở nhắc nhở: “Hòa trung đường sao lại quên bọn tiểu nhân rồi? Mới mấy hôm trước tiểu nhân còn trò chuyện với Hòa trung đường mà.”

Hòa Thân ngơ ngác hỏi: “Ta trò chuyện với hai vị hồi nào ấy nhỉ?”

Hai tên nha sai sáp lại gần nói: “Hòa trung đường, ngài đúng là quý nhân hay quên, mấy hôm trước ngài đến Lại bộ kiểm tra công tác, vừa vào Lại bộ chúng tôi đã đến trước mặt ngài thỉnh an, ngài đáp lại một câu ‘Hai vị vất vả rồi!’ Chẳng phải chúng ta đã trò chuyện rồi sao?”

Hòa Thân nghe xong muốn tát cho hai tên mặt dày này vài cái, nhưng Nhất Thanh đang theo bên cạnh không tiện giở thói bạo lực, liền hớn hở dặn: “Mấy hôm nay ta bận lắm! Nếu hai vị có thời gian hãy chờ ngoài cổng Hòa phủ, đợi khi nào ta rảnh sẽ tiếp chuyện với hai vị!”

Hai tên nha sai tép riu thấy có cơ hội tiếp xúc với Hòa trung đường quyền cao chức trọng, liền cười tươi như hoa nói: “Rảnh mà! Chúng tôi có nhiều thời gian! Giờ sẽ đi xếp hàng ngay đây, dù phải chờ đợi vài ngày cũng là vinh hạnh của chúng tôi!” Nói xong, hai tên hào hứng gia nhập vào hàng ngũ chờ đợi ngoài Hòa phủ.

Hòa Thân cười mỉm tự nhủ: Cứ đứng ngoài cổng đợi đi! Càng đông vui càng tốt, như vậy Lương Kiện mới dễ mai phục.

Không muốn mất thêm thời gian, Hòa Thân bước nhanh hơn đến quán Đông Lai Thuận trên đường Thuận Đức, không phải Hòa Thân sợ đắc tội, vấn đề là đám người này toàn nhân vật lợi hại, hắn hiểu kế hoạch của mình có thành công hay không hoàn toàn quyết định vào việc có thu phục được đám đề đốc, tổng binh tay nắm binh quyền kia hay không.

Bọn này không dễ đối phó như tên tổng đốc Trực Đãi Tô Quảng Tế, cần đầu tư nhiều thời gian lẫn tiền bạc vào xây dựng cảm tình, chỉ hơi chút lơ là có thể mọi chuyện sẽ sôi hỏng bỏng không.

Goncopius

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----