Ánh sáng mãnh liệt chiếu vào Thanh Huyền trên thân thể, theo ngay sau đó chính là một cỗ lực lượng dữ dội ập đến, Thanh Huyền cảm thấy đầu váng mắt hoa, giống như bị rơi vào trong hỗn độn.

Ngay sau đó, thân thể của hắn trực tiếp bị ném bay đi.

Bịch!

Thanh Huyền bị lực lượng đó nện mạnh xuống mặt đất, bất quá hắn cũng coi là cơ cảnh, vừa rơi xuống đất chính là không để ý trên thân thể trọng thương lết khỏi mảnh địa.

Thanh Huyền khuôn mặt ngưng trọng, thân thể vẫn căng cứng của Thanh Huyền lúc này mới dần thả lỏng, lúc này hắn mới rảnh rỗi mà chú ý tới những thay đổi của cảnh tượng chung quanh.

“ Nơi này là….?

Thanh Huyền chậm rãi đứng dậy quan sát thật kỹ, đập vào mắt chỗ, là mênh mông chi sắc kia, hắn phát hiện, nơi này hết thảy, tựa hồ cũng là lộ ra đặc biệt không lớn, những cổ thụ kia, tựa như trụ lớn đồng dạng đứng sững ở giữa thiên địa, cho dù là một chút rừng cây, đều là lộ ra cổ lão mà bao la hùng vĩ.

Phía trước một con đường nhỏ, Thanh Huyền chậm rãi đi lên, hắn càng nhìn càng là kinh ngạc khó hiểu, đầu óc mơ hồ, hắn còn nhớ rõ, mới khi nãy hắn còn đang rơi trong Hắc Vựa chỗ sâu, sao chỉ mới chớp mắt đã đến nơi lạ lẫm này?

“ Nơi này là đâu..?

Thanh Huyền nhíu mày, nâng mắt nhìn quanh, hắn buồn bực nói thầm, ánh mắt nhìn tới nhìn lui.

“ Kỳ lạ, nơi này không lấy một bóng người...

Bất quá trong nháy mắt tiếp theo, đồng tử của hắn đột nhiên co rụt lại, vẻ mặt cũng cứng đờ, bộ dạng như thể gặp phải quỷ vậy.

Bởi vì lúc này hắn mới nhìn thấy, không biết từ khi nào, ở dưới một gốc đại thụ cạnh ven hồ nhỏ trước mặt đã xuất hiện một thân ảnh.

Nhìn kỹ lại thì đó là một lão nhân già nua mặc áo bào trắng, đầu tóc trắng xoá, lúc này đang dựa lưng vào thân cây, tay cầm một cành cây câu cá với một lưỡi câu thẳng. Giống như cảm nhận được ánh nhìn của Thanh Huyền, lão nhân kia ngước mắt nhìn lại Thanh Huyền, ánh mắt sáng quắc nhưng là không hề để ý Thanh Huyền đồng dạng, ánh mắt của Thanh Huyền và lão nhân giao nhau, chợt có cảm giác da đầu run lên rất khó hiểu

“ Người đến là người phương nào?

Lão nhân bổng cất giọng mặc dù không lộ ra khí thế khủng bố gì, nhưng giống như phát ra một cỗ áp bách, khiến cho toàn bộ khu rừng lúc này như thể trở nên lặng ngắt.

Âm thanh của lão nhân đó vừa dứt Thanh Huyền hình như cảm nhận được một loại áp bách vô hình vọt tới, nhìn qua lão nhân này trên thân không hề có một chút khí tức ba động nào cả, tựa hồ như chưa từng tu luyện lão nhân đồng dạng, nhưng lại khiến hắn tê cả da đầu.

Bất quá định lực của Thanh Huyền xem như không tệ, hắn hít sâu một hơi, lau đi mồ hôi trên trán, nhanh chóng bình tâm, cố gắng thể hiện bản thân mình vô hại lắm thay, sau đó ôm quyền nói: “ Vãn bối Thanh Huyền, bái kiến Tiền bối, không biết nơi này là như thế nào chỗ? trong lúc vô tình đi vào đây, nếu có gì mạo phạm, kính mong người chớ trách tội.

“ Thanh Huyền...Họ Thanh? Ừm, Không sai biệt lắm

Lão nhân như là không để ý sự cung kính của Thanh Huyền, từ từ thu hồi tầm mắt, thanh âm khàn khàn truyền tới, lọt vào trong tai Thanh Huyền thì lại như tiếng sấm rền.

“ Hửm? Tụ Khí Cảnh Cửu Trọng? Với tu vi yếu ớt như vậy mà có thể vượt cấp giết địch, thẩm chí còn có thể trong Lôi Ấn lâu như vậy mà không bị đánh chết, tiểu tử ngươi cũng không tệ, nếu cho ngươi thêm năm năm đến mười năm thời gian thì sẽ kinh diễm phiếm đại lục này

“ đáng tiếc bây giờ kinh mạch đứt đoạn, tu vi cũng không còn, nói khó nghe một chút, ngươi cái tiểu tử này thành một tay phế vật rồi, quá thảm... quá thảm

Từng câu từng chữ lão nhân áo bào trắng kia nói ra kia lọt vào trong tai Thanh Huyền chẳng khác nào như sét đánh giữa trời quang, nhấc lên từng đợt sóng to gió lớn trong lòng hắn, vị lão nhân trước mắt này, gần như chỉ nhìn thoáng qua một cái đã nhìn ra những chuyện đã xảy ra trên người hắn.

Hắn chỉ nhìn vị lão nhân áo bào trắng kia với vẻ khiếp sợ tột đỉnh, nếu lão nhân này chỉ nhìn qua đã biến hắn đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn là người không tầm thường, nói không chừng có thể giúp hắn khôi phục tu vi.

Ánh mắt hắn đỏ rực, hồi lâu sau, hắn bình tĩnh lại, áp chế sự kích động bắt đầu dâng lên trong lòng, ôm quyền cung kính nói: “ Tiền bối chỉ nhìn qua đã biến vãn bối như thế nào sự tình, bản lĩnh thông thiên, vãn bối bội phục.

Ông nhìn bộ dạng như muốn nói lại thôi, ánh mắt nóng rực của Thanh Huyền, giống như biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì, lúc này mới cười cổ quái nói:

“Lão phu biết rõ ngươi đang nghĩ cái gì, đúng vậy, lão phu có thể giải quyết vấn đề khôi phục tu vi cho ngươi để ngươi đi báo thù, chỉ có điều, tại sao lão phu phải giúp ngươi chứ?

Thanh Huyền bổng giật mình, hắn im lặng một lúc rồi căn nhắc ngôn ngữ nói

“ Vãn bối không biết nơi này là đâu, càng không biết tiền bối là ai.”

Thanh Huyền khẽ ngước lên nhìn chăm chăm khuôn mặt già nua của lão nhân kia, lúc này khuôn mặt non nớt của hắn lộ ra dáng tươi cười, nói “ nhưng theo trực giác của vãn bối, tiền bối người chắc hẳn là đang đợi gì đó.”

Lão nhân áo trắng khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm Thanh Huyền không rõ cảm xúc, nói:

- Tên nhãi con, khẩu khí cũng được lắm, ngươi cho rằng phiếm đại lục này có gì đáng cho ta chờ?

Lời này của lão nhân kia có một chút áp bách toả ra, Thanh Huyền vẻ mặt có chút cứng đờ, lúc này sau lưng hắn đã sớm ướt đẫm mồ hôi, dù sao thì dù hắn có trấn định đến đâu đi nữa thì đối diện với cơ hội duy nhất trước mắt này, hắn thật sự không thể nào ung dung như không được, thù còn chưa trả hắn làm sao cam tâm làm phế vật?

Nhưng hắn vẫn là như cũ rất tỉnh táo, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào lão nhân kia, ánh mắt không chút sợ hãi.

Loại áp bách kia ùn ùn như mây đen kéo đến, kéo dài một lúc khá lâu, trên gương mặt già nua cứng nhắc của lão nhân chợt xuất hiện một nụ cười bất đắc dĩ, nói

“Thôi bỏ đi, tiểu tử ngươi có thể may mắn rơi vào đây, cũng xem như lão phu và ngươi có duyên, lão phu sẽ giúp người nối lại kinh mạch, nhưng ngươi phải đồng ý với lão phu một điều kiện

Thanh Huyền khẽ giật mình, hơi cúi người, nói : “ xin Tiền bối cứ nói, nếu vãn bối làm được sẽ tận lực hồi đáp”

Lão nhân áo bào trắng nghe thấy vậy thì cũng không do dự gì nhiều, chỉ tay về hướng xa xa đại thụ, ở đó một khối tinh thạch màu Huyết hồng bay lơ lửng, chỗ nó phát ra khí tức vô cùng cường đại như là có thể huỷ sơn diệt địa.

“ Lão Phu muốn ngươi mang nó đi khỏi đây, bảo quản nó cho tốt, không được để ai cướp lấy đi, nếu không hậu quả khó lường, nhưng lão phu nói ngươi biết, nếu để thế lực nào biết ngươi đang giữ nó thì đừng nói là ngươi kể cả gia tộc thân quyến của ngươi cũng sẽ mang hoạ sát thân.

Nói đến đây, lão nhân ngừng lại quan sát một chút Thanh Huyền tâm tình, mà Thanh Huyền lúc này đúng là có chút ngưng trệ, việc này quá mức hắn suy nghĩ, chỉ vì một khối tinh thạch mà cả Thanh Gia có nguy cơ diệt môn thật sự khiến người ta có chút khó tiếp nhận

Bất quá bây giờ lấy hắn thực lực dù không nhận cũng chưa chắn bảo hộ Thanh Gia già trẻ chu toàn, vị lão nhân này bất phàm, nếu đồng ý tiếp nhận nói không chừng còn có được một chút cơ duyên gia tăng thực lực, như vậy hắn có thể hoàn tốt giao phó.

Gương mặt non nớt của Thanh Huyền trở nên vô cùng nghiêm nghị, hắn cung kính thi lễ một cái với lão nhân rồi khoan thai nói rõ:

“ Tuy rằng bây giờ vãn bối không có khả năng gì, bất quá, vãn bối có thể hứa với tiền bối, nếu như có bất kỳ kẻ nào muốn cướp vật này đi, thì việc trước hắn muốn làm là từ thi thể của vãn bối trước bước qua đi.”

Tuy rằng thanh âm của thiếu niên vẫn còn non nớt, nhưng lại có một loại chân thành khiến cho người ta phải ghé mắt mà nhìn.

Lão nhân nghe thấy vậy thì cũng mỉm cười ra vẻ hài lòng.

“ Nếu đã vậy thì…

Lão nhân mỉm cười, nhìn Thanh Huyền chằm chằm, nói:

“ Vậy thì tiếp theo lão phu sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề kinh mạch bị đứt của ngươi đi vậy…

Lão nhân âm thanh vừa dứt, trên khuôn mặt già nua giở lên một nụ cười quỳ dị, sau đó ông đột nhiên vung tay lên, bàn tay mang vô ngạn vĩ lực tụ đến rồi bao trùng lấy Thanh Huyển trên thân thể, Thanh Huyền thân thể lúc này bay lên hư không, nguồn vĩ lực đó bao phủ lấy hắn lúc, nó trên từng vết thương bị xé rách đều là lành lại như chưa từng ác chiến thời điểm.

Những nguồn vĩ lực đó xoá bỏ đi vết thương trên thân thể hắn, mà khi nó đi đến đâu chỗ nó như là muốn bị ngàn vạn mũi kim đâm vào, toàn thân đau nhức,

“Aaaaaa

Thanh Huyền kêu lên thản thiết, loại đau nhức so với ở Lôi Ấn còn muốn lợi hại hơi gấp mười, hai mắt hắn đỏ ngầu, sau đó từ thể nội toát ra một nguồn nguyên khí màu xanh Bích Ngọc đẩy lui nguồn vĩ lực đó đi

Ông!

Trong nháy mắt, ánh sáng mãnh liệt đột nhiên bùng ra từ sâu bên trong thân thể của Thanh Huyền, nơi ánh sáng chiếu rọi, tất cả những năng lượng vĩ lực kia đều nhanh chóng tan rã với tốc độ cực nhanh mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đều bị đẩy lùi.

Hai mắt ngắm nghiền của Thanh Huyền lúc này cũng đột ngột mở to, ánh sáng cực mạnh ập vào mắt, hắn đặt mông ngồi phịch xuống đất, toàn thân ướt đẫm giống như mới chui ra từ trong nước, mồ hôi nhễ nhại nhỏ xuống tí tách.

- Hô, hô.

Thanh Huyền thở dốc ồ ồ, hắn nhìn quanh bốn phía, hắn chậm rãi giơ tay lên, thân hình hắn khẽ run một cái nguyên khí mày xanh Bích Ngọc từ thể tuôn ra ào ạt.

“ Đây là...

“ Tu vi khôi phục rồi!

Thanh Huyền kích động tột cùng, trên khuôn mặt không giấu đi vẻ kinh hỷ, vị lão nhân này có thể giúp người thuế biến?

Đây là khái niệm gì?

Bất quá hắn nhanh chóng trở lại bình thường, tuy là kinh mạch đã nói nhưng tu vi vậy mà trực tiếp bị đáng rơi xuống ba tiểu cảnh giới, tức là từ Tụ Khí Cảnh Cửu Trọng còn Tụ Khí Cảnh Lục Trọng.

“ Ngươi cảm thấy thế nào?

Phía trước có thanh âm già nua truyền tới, chỉ thấy lão nhân đó đang cười nhạt nhìn hắn.

“ Tuy kinh mạch đã nói, tu vi cũng đã quay về, bất quá là bị đánh rơi ba tiểu cảnh giới, nhưng dù sao cũng tốt hơn là coòn chưa có.” Thanh Huyền trên khuôn mặt mang sáng lạn dáng tươi cười, tu luyện lại từ đầu đối với hắn không phải khó gì, với kinh nghiệm trước đó chuyện quay về Tụ Khí Cảnh Cửu Trọng chỉ là vấn đề thời gian

Lão nhân lúc này mới gật gù, nói với vẻ khá là thưởng thức:

“ Tên nhãi con nhà ngươi mới có tí tuổi đầu, nhưng tính tình cũng khá lắm, thử cảm ứng trong cơ thể ngươi trước đi đã.

Thanh Huyền nghe thấy vậy thì tâm thần chợt động, nhắm mắt lại cảm ứng bên trong cơ thể của bản thân, ngay thời khắc này, nhịp tim của hắn đột nhiên trở nên dồn dập như sấm dậy, trên gương mặt non nớt tái nhợt bắt đầu xuất hiện vẻ không dám tin.

Bởi vì lúc này hắn có thể cảm ứng được rõ ràng,đan điền bên trong bên trong cơ thể của hắn giống như là chưa từng bị hư tổn đồng dạng, mà ở sâu trong đó một tia nhỏ nhỏ nguyên khí dao động!

Tia nguyên khí này, đương nhiên chính nguyên khí dùng để bắt đầu tu hành! Vậy có thể nói hắn ở Tụ Khí Lục Trọng có thể vận dụng nguyên khí chiến đấu như Bát Trọng đi lên?

Thanh Huyền kiềm chế kích động, thủ đoạn của vị lão nhân áo trắng kia thật sự khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi, hắn hướng lão nhân áo bào trắng thêm kính sợ, ôm quyền nói “ Vãn bối đa tạ Tiền bối ban tạo hoá, ân tình này vãn bối ghi tạt không quên,

Lão nhân vuốt chòm râu, khuôn mặt già nua lộ ra ý cười, nói “ tên tiểu tử ngươi nhận giao phó của lão phu, đương nhiên lão phu cũng vì thế làm ra cho ngươi đại giới.”

Thanh Huyền vẫn như cũ khom người ôm quyền nói:” nhưng mà vãn bối có chỗ không hiểu, còn mong tiền bối chỉ điểm.”

Lão nhân áo bào trắng cười nhạt lên tiếng “ chuyện gì cứ nói “

Thanh Huyền nghe lão nhân kia đáp ứng, hắn mới thu lễ lại, khuôn mặt kinh nghi nhìn lão nhân đó, nói “ Tiền bối, người bản lĩnh thông thiên như vậy, vừa nhìn đã biết kinh mạch của vãn bối như thế nào đứt đoạn, vậy vùng Pháp Tắc cùng đạo Lôi Ấn kia...liền muốn liên quan tiền bối?

Lão nhân áo bào trắng hơi giật mình, không nghĩ tới Thanh Huyền vậy mà hỏi tới chuyện này, lúc này mới gật gù, nói “ không sai, vùng Pháp Tắc và đạo Lôi Ấn đó là lão phu thủ bút, nó không phải cái gì Pháp Tắc chi lực, mà là Linh Trận. “

“ Linh Trận...?

Thanh Huyền mang một mặt ngạc nhiên nhìn lão nhân kia, hắn không phải không có nghe qua Linh Trận Sư.

Trong thiên địa này, Tu Luyện Giả là nhiều nhất, nhưng cũng không phải duy nhất, mà khai mở biết bao nhiêu lối rẽ riêng trên con đường này, cũng như Linh Trận Sư chi lộ này cũng vô cùng tinh thâm.

“ Linh Trận, trọng ở Thần Hồn, lúc nãy khi ngươi ác chiến bên trên, nằm vùng Pháp Tắc Lôi Ấn, lão phu mơ hồ cảm nhận được ở giữa mi tâm của ngươi thần hồn mạnh mẽ thịnh vượng,

Thanh Huyền nghe lão nhân kia nói xong, cũng có chút nhận thức, lúc đó quả thật hắn có cảm giác được giữa mi tâm có chút xíu dao động nhỏ, bất quá chỉ là ngắn ngủi, bây giờ tuy tu vi hắn đã khôi phục nhưng cũng chỉ là Tụ Khí Lục Trùng, nếu mà có giao chiến thì chắc chỉ có thể tối thiểu cùng Tụ Khí Bát Trọng đánh một trận thôi

Nếu như có thêm Linh Trận tá trợ thì hắn thẩm chí có thể cùng Tụ Khí Cửu Trọng miễn cưỡng đánh một trận.

Trong đầu Thanh Huyền lóe lên một suy nghĩ, chợt quay sang nhìn lão giả áo bào trắng dài mặt than thở:

“ Tiền bối, tuy rằng bây giờ vãn bối đã khôi phục tu vi, nhưng lại bị đánh rơi cảnh giới chung quy vẫn là muộn hơn người ta một bước, sợ là phải tốn thời gian lâu lắm mới cỏ thể đạt tới trình độ đủ để bảo vệ được khối tinh thạch đó

Lão giả áo bào trắng tựa tiếu phi tiếu nhìn Thanh Huyền một cái:

“ Tiểu tử ngươi quanh co như thế là muốn nói gì hả?

Thanh Huyền cười hắc hắc nói:

“ Hay là tiền bối ngài làm người tốt thì làm đến cùng đi, tặng cho vãn bối chút cơ duyên được không? Dạy vãn bối Linh Trận chẳng hạn?

Vị lão giả áo bào trắng ở trước mặt này, rõ ràng có thực lực thâm sâu khó dò, theo như Thanh Huyền đoán chừng thì sợ là thực lực của ông đã đạt tới một trình độ khó mà tưởng tượng nổi, ít nhất thì phụ thân Thanh Hải của hắn không sánh bằng một góc của ông.

Qua lần này, với thân phận của Thanh Huyền hiện tại thì e là không thể nào gặp được cường giả cỡ này nữa, nên bây giờ đang lúc có cơ hội thì đương nhiên Thanh Huyền muốn nắm chắc lấy mới được.

Đây chính là cơ duyên đấy.

Lão giả áo bào trắng nghe vậy thì khẽ cười, nói:

“ Hay cho một tên tiểu tử giảo hoạt, cư nhiên tham lam như thế.

Thanh Huyền nhạy cảm phát hiện giọng điệu của lão giả áo bào trắng cũng không chút tức giận, lúc này mới bật cười, nói:

“ Vãn bối làm vậy không phải là vì để hoàn thành lời giao phó của tiền bối hay sao? Không thì lỡ như gặp phải hiểm nguy, vãn bối đây thực lực yếu thế này, ngoại trừ chết trước khi bị mất khối tinh thạch ra thì làm được gì nữa đâu?

Bộ dạng than thở kể khổ của hắn, lại thêm gương mặt non nớt kia có vẻ khá buồn cười, lão giả áo bào trắng khẽ vuốt chòm râu, ánh mắt lóe lóe, im lặng hồi lâu, giống như đang suy tư điều chi, bất quá sau cùng ông vẫn thở dài một hơi rồi nói: “ tiểu tử ngươi nói cũng đúng, thực lực ngươi quá yếu, như vậy không những không bảo hộ được đồ vật mà sợ ngay cả mệnh cũng khó giữ

" Bất quá, Linh Trận của lão phu không truyền thụ cho người ngoài.”