Đây chính là kiếm ý ảnh hưởng. Rõ ràng bây giờ không có mưa rơi nhưng những người này cảm giác đang mưa, mưa phùn mông lung.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, Lục Nguyên liên tiếp xuất chiêu chỉ có một mục đích là không để đối thủ liên hợp. Một khi đối thủ liên hợp thì không dễ dàng, hắn sẽ gặp nguy hiểm. Cuồng Phong Quá Cảnh không thể phá hỏng trận hình đối phương vậy thì dùng Tế Vũ Mông Mông mê hoặc chúng đi. Vũ kiếm ý có tác dụng lớn nhất là khiến đối thủ rơi vào mông lung, không thể bắt được.
Mưa khó nắm bắt, vũ kiếm ý cũng như thế.
Hiện giờ xem ra hắn đã làm được điều này, có thể lần lượt phá đối phương bao vây, Lục Nguyên thầm nghĩ.
Dùng Cuồng Phong Quá Cảnh là vì Tống Nam Sơn là mộc hệ, lấy mộc khắc phong, cho nên uy lực của Cuồng Phong Quá Cảnh bị áp chế, cơ bản không có tác dụng gì. Dùng vũ kiếm ý, trong thập đại đệ tử chân truyền đối phương có tu tiên giả hỏa hệ, nhưng bởi vì người này pháp lực kém hơn Lục Nguyên rất nhiều nên không thể tiêu trừ vũ kiếm ý.
Tế Vũ Mông Mông không thể nắm bắt. Bây giờ rõ ràng thập đại đệ tử chân truyền Tây phong cách nhau không xa nhưng bị vũ kiếm ý cách trở. Lục Nguyên lóe người đi tới bên cạnh Triệu Nam, vung Dưỡng Ngô kiếm ra. Triệu Nam ở trong thập đại đệ tử chân truyền thứ hạng hàng đầu, chẳng qua Lục Nguyên đã thắng gã hai lần, khá quen thuộc tài năng của gã. Triệu Nam phát hiện Lục Nguyên, vội vàng thi triển pháp thuật công kích hắn.
Nhưng một là gã cách Lục Nguyên quá gần, hai là hệ pháp thuật vốn không thích hợp cận chiến, cho nên sẽ chịu thiệt, ba là số lần gã thua trong tay Lục Nguyên quá nhiều, vừa thấy mặt hắn là gã hoảng ngay. Lục Nguyên đã sớm phá vỡ pháp thuật của gã nhiều lần, quen thuộc vô cùng, chỉ vài kiếm gã đã bị Lục Nguyên khống chế.
Bên này đánh nhau quả nhiên hấp dẫn lực chú ý đệ tử chân truyền khác. Các đệ tử chân truyền lập tức dồn sang, nhưng lúc này Lục Nguyên đã sớm biến mất trong Tế Vũ Mông Mông.
Lục Nguyên lắc mình đã tới bên cạnh đệ cửu, đệ thập đệ tử chân truyền Đông phong. Hai người đứng cách nhau rất gần, Lục Nguyên không nói nhảm, kiếm quang xoay chuyển, trực tiếp vài kiếm khống chế hai người. Đệ cửu, đệ thập đệ tử chân truyền thực lực không tệ, nhưng so với Lục Nguyên thì kém rất xa, ngay cả tuyệt chiêu pháp thuật chưa kịp lấy ra đã bị kiềm chế.
Đệ tứ đệ tử chân truyền Tây phong là một người có hỏa hệ pháp thuật lực công kích cực cao. Vừa thấy Lục Nguyên đến, gã lập tức đánh ra các pháp thuật như "Hỏa cầu", "Viêm bạo", "Hỏa đao", "Dung nham xung". "Phong hỏa liên". Tốc độ đánh ra pháp thuật không kém hơn Tống Nam Sơn.
Đối mặt hàng loạt pháp thuật, Lục Nguyên lập tức dùng Vân Long Đệ nhất biến Ly Vẫn biến, cộng thêm vũ kiếm ý. Trước kia dùng Vân Long Thập Biến đệ nhất biến, hắn phát hiện hiệu quả phá hỏa hệ pháp thuật không tệ, nay thêm vào vũ kiếm ý, phá hỏa hệ pháp thuật càng thêm sướng tay. Nhanh chóng phá xong những hỏa hệ pháp thuật, trước khi đệ tứ đệ tử chân truyền kịp phản ứng thì hắn đã giải quyết đối thủ.
Đánh ngã đệ tứ đệ tử chân truyền xong hắn xoay người biến mất trong tế vũ. Ở trong tế vũ hắn xoay người xuất hiện bên cạnh đệ thất đệ tử chân truyền. Đệ thất đệ tử chân truyền thấy Lục Nguyên lập tức đánh ra lôi hệ pháp thuật. Lục Nguyên còn chưa từng phá lôi hệ pháp thuật, nhưng hết cách, mặc kệ nó, trực tiếp dùng pháp lực bản thân còn mạnh hơn đệ thất đệ tử chân truyền nhiều hơn. Hắn trực tiếp chém một nhát kiếm, chém nhát kiếm này hắn cảm giác thân thể rung lên, như bị lôi đánh trúng. Lôi hệ pháp thuật quả nhiên không dễ dàng phá, tuy nhát kiếm này chém bay đối phương, nhưng Lục Nguyên khẳng định đây là bởi vì pháp lực mình hơn xa đối phương mà thôi, sau này đụng tới lôi hệ pháp thuật không thể dùng cách này. Hắn phải nghĩ cách khác phá nó mới được.
Đệ ngũ đệ tử chân truyền là một vị sử dụng thổ hệ pháp thuật. Lục Nguyên không khách sáo, Vân Long Thập Biến đệ nhất biến Ly Vẫn Biến phát động, kèm theo vũ kiếm ý. Vừa ra pháp lực thủy hệ vừa dùng kiếm thuật vũ hệ, nước chớp mắt đem thổ hệ pháp thuật trước mặt ngưng tụ thành thổ tường bị phá hỏng mềm nhũn ra.
Thổ tường là một pháp thuật có Lục Nguyên cực cao, sử dụng thì tiêu hao pháp lực khá lớn, cho dù pháp lực của đối phương mạnh hơn mình cũng có thể chống đỡ rất nhiều. Đệ ngũ đệ tử chân truyền này sử dụng pháp lực thổ tường, nói sao thì cũng có thể chống chọi lâu chút. Gã mới thở ra một hơi, chưa kịp phản ứng thì thổ tường đã bị phá hủy. Chưa đợi gã kịp phản ứng đã bị Lục Nguyên khống chế.
Đệ bát đệ tử chân truyền là sử dụng mộc hệ pháp thuật. Hắn phá nó rất nhiều lần, sớm quen thuộc, tùy ý giương tay hủy pháp thuật này, kiềm chế đệ bát đệ tử chân truyền.
Đệ lục đệ tử chân truyền sử dụng kim hệ pháp thuật, có thể tăng cường lực phòng ngự bản thân, cùng với lực công kích kiếm thuật. Kỳ thực gã thiên về kiếm thuật, khác hẳn với đệ tử chân truyền dùng pháp thuật khác. Kiếm thuật của gã ở trong đệ tử chân truyền Tây phong gần với Tống đại sư huynh, luôn tự hào về kiếm thuật của mình. Kết quả hiện nay gã đụng phải kiếm thuật đại sư Lục Nguyên, kết quả thê thảm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đệ nhị đệ tử chân truyền mạnh hơn Triệu Nam nhiều, gã dùng là phong hệ pháp thuật, thấy Lục Nguyên lại đây gã lập tức phát động phong hệ pháp thuật Tật Phong Lợi Nhẫn. Phong hệ pháp thuật nổi danh là nhanh, mau chóng tấn công Lục Nguyên. Chẳng qua dùng phong hệ pháp thuậta hướng người luyện thành phong kiếm ý thì rất vô dụng. Hắn nhanh như chớp tránh khỏi Tật Phong Lợi Nhẫn, đấu với đệ nhị đệ tử chân truyền Tây phong. Đệ nhị đệ tử chân truyền Tây phong này không ngừng sử dụng phong hệ pháp thuật. Sau Tật Phong Lợi Nhẫn là Phong Khốn thuật, Thập Tự Phong trảm. Thập Tự Phong trảm là hai đao phong thập tự giao nhau đánh ra, mạnh hơn tật Phong Lợi Nhẫn rất nhiều. Phong Khốn thuật là gió bốn phía đè ép đối thủ. Những thủ đoạn này đích thực không tệ, đáng tiếc trong Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm của Lục Nguyên có "Bằng Phong Sử". Chiêu này vừa sử dụng không ngờ cuốn lấy phong hệ pháp thuật của đệ nhị đệ tử chân truyền vào trong kình phong, lấy kình đối kình, phản công hướng đệ nhị đệ tử chân truyền.
Đệ nhị đệ tử chân truyền nằm mơ cũng không ngờ phong hệ pháp thuật của mình trở thành kiếm khí của Lục Nguyên. Vốn Lục Nguyên đã mạnh hơn gã, lại mượn pháp lực của gã đánh một kích kia càng mạnh, trực tiếp đánh bay đệ tứ đệ tử chân truyền.
Đến đây thì từ đệ nhị đến đệ thập đệ tử chân truyền đều thua dưới kiếm Lục Nguyên, thời gian không dài lắm. Mấy đệ tử chân truyền này có sử dụng kim hệ pháp thuật, mộc hệ pháp thuật, thủy hệ pháp thuật, hỏa hệ pháp thuật, thổ hệ pháp thuật, phong hệ pháp thuật, lôi hệ pháp thuật, kết quả đều bị Lục Nguyên phá hết.
Nhất kiếm phá các pháp, lúc phá hủy cảm giác thật là sướng muốn chết!
Lục Nguyên đánh đến cảm thấy sướng tay, không thèm để ý bên cạnh vang tiếng hút khí, bây giờ chỉ còn lại đối thủ cuối cùng, Tống Nam Sơn.
Lục Nguyên liên tục đánh ngã chín đệ tử chân truyền, phá kim hệ pháp thuật, mộc hệ pháp thuật, thủy hệ pháp thuật, hỏa hệ pháp thuật, thổ hệ pháp thuật, phong hệ pháp thuật, lôi hệ pháp thuật, khiến xung quanh hít ngụm khí lạnh. Tuy nhiên Lục Nguyên không thèm để ý những điều đó.
Chỉ còn lại đối thủ cuối cùng, Tống Nam Sơn.
Kỳ thực ngay từ ban đầu Lục Nguyên đã sớm nghe ra giọng điệu của Tống Nam Sơn ý định lấy mười đánh một. Thập đại đệ tử chân truyền khí tông Tây phong đánh một mình hắn.
Nếu gã đã hy vọng như vậy thì cứ làm theo điều gã muốn đi.
Hiện tại chín đệ tử chân truyền đều thua dưới kiếm của hắn, chỉ còn lại cuối cùng một Tống Nam Sơn.
Dưỡng Ngô kiếm nhẹ rung động.
- Tống sư huynh, tiếp chiêu đi!
Dưỡng Ngô kiếm như tên rời cung, nhát kiếm quét hướng Tống Nam Sơn. Chiêu này là Phong Bất Khả Truy, tốc độ cực nhanh. Tống Nam Sơn thấy thế lập tức giơ tay đánh ra một pháp thuật thụ mộc bình chướng, để chắn thế đánh của Lục Nguyên. Lục Nguyên thấy vậy, lúc sắp đụng vào thụ mộc bình chướng của Tống Nam Sơn thì kiếm thế thay đổi, biến thành vũ kiếm ý. Vũ kiếm ý như xuân phong hóa vũ xuyên qua pháp thuật thụ mộc bình chướng, lật tay một nhát đâm vào sau lưng Tống Nam Sơn.
Mới vừa giao đấu đã bị thương Tống Nam Sơn, gã kinh sợ, lại nhớ tới vừa rồi Lục Nguyên dùng kiếm pháp đánh bại chín vị sư đệ, lập tức hiểu ra kiếm pháp của Lục Nguyên lại tiến bộ, gã phải cẩn thận đối phó. Nhưng Tống Nam Sơn còn chưa kịp nghĩ xong thì Lục Nguyên lại đâm tới một nhát.
Một kiếm này tốc độ cực kỳ nhanh, Tống Nam Sơn trở tay lại là một pháp thuật. Lúc này Phong Bất Khả Truy của Lục Nguyên biến thành Vân Triền Kiếm Nhiễu. Chưa đợi Tống Nam Sơn biến đổi thì kiếm thức của Lục Nguyên lại biến, biến, biến, biến.
Kiếm pháp hiện nay của Lục Nguyên không ngừng giao hòa giữa phong kiếm ý và vân kiếm ý.
Gió cực nhanh, không đâu không ở, mây lững lờ, triệt tiêu sức đến, mưa mông lung, mưa cuồng bạo, các loại kiếm ý ở trong tay hắn không ngừng chuyển đổi. Cách đánh như vậy khiến Tống Nam Sơn muốn ói máu, hiện nay kiếm pháp của Lục Nguyên biến đổi quá nhiều, gã ứng phó không kịp.
Lúc này Lục Nguyên không kéo Tống Nam Sơn vào kiếm quyển tiêu hao mà trực tiếp một chiêu tiếp một chiêu tấn công, dựa vào đủ loại kiếm ý hoán đổi đối phó Tống Nam Sơn. Tống Nam Sơn vừa ứng đối loại kiếm pháp này thì tiếp theo đã đổi thành cái khác, không ngừng bị thương dưới kiếm của Lục Nguyên.
Hoàn toàn áp chế!
Đó là hình dung hiện nay Lục Nguyên đối Tống Nam Sơn.
So với trận tỷ thí cá nhân càng khoa trương hơn chút.
- Nhìn thấy không? Kiếm thuật của Lục Nguyên, mới rồi trong thời gian ngắn hắn đã phá kim hệ pháp thuật, mộc hệ pháp thuật, thủy hệ pháp thuật, hỏa hệ pháp thuật, lôi hệ pháp thuật.
Đám người đứng xem tràn đầy kinh ngạc.
- Ngươi xem thiếu rồi, còn có phong hệ pháp thuật, thổ hệ pháp thuật nữa.
- Nói vậy là hắn đều phá hết bảy đại hệ pháp thuật rồi sao?
Có tu tiên giả nói pháp thuật trong thiên hạ có trăm loại ngàn loại, thoáng như vân hệ pháp thuật, băng hệ pháp thuật, dung nham hệ pháp thuật, quang hệ pháp thuật, vân vân các loại. Nhưng tuy pháp thuật chia làm trăm ngàn loại xét đến cùng vẫn chia bảy đại hệ pháp thuật. Tức là kim hệ pháp thuật, mộc hệ pháp thuật, thủy hệ pháp thuật, hỏa hệ pháp thuật, thổ hệ pháp thuật, phong hệ pháp thuật, lôi hệ pháp thuật. Ở đây cần phải thuyết minh một điều. Phong hệ pháp thuật và lôi hệ pháp thuật vốn dựa theo ngũ hành nên thuộc về mộc hệ pháp thuật. Nhưng bản thân phong hệ pháp thuật, lôi hệ pháp thuật quá mạnh, bao hàm quá nhiều, khiến cuối cùng mọi người đem hai hệ pháp thuật này tách ra khỏi mộc hệ pháp thuật, tính làm một đại hệ pháp thuật, hợp thành bảy đại hệ pháp thuật.
- Không thể nào.
Một tu tiên giả kiếm tông cảm thán nói:
- Đây chính là trong truyền thuyết thần kỹ nhất kiếm phá các pháp.
Gã ở kiếm tông thời gian đã rất lâu, có nghe nói qua thần kỹ nhất kiếm phá các pháp, nhưng từ trước giờ chưa từng thấy, đệ tử chân truyền kiếm tông cũng không làm được, nghe nói tri danh kiếm tiên có thể, nhưng gã chưa từng thấy. Không ngờ bây gờ thấy trong tay một đệ tử chân truyền kiếm khí tông, thật không biết nên nói gì mới tốt.
- Các ngươi còn chưa để ý, lần này Lục Nguyên đánh Tống Nam Sơn dễ dàng hơn lúc tỷ thí cá nhân nhiều.
- Đúng thế, dường như kiếm thuật của hắn lại tiến bộ.
- Kiếm pháp của hắn không chỉ là truyền thuyết phong kiếm ý, vân kiếm ý thôi.
Một vị trưởng lão có chút tiếng tăm kiếm đạo trong kiếm tông trầm giọng nói:
- Chắc còn có vũ kiếm ý nữa. Tuy hắn chưa nghiên cứu thông nhưng ít nhất đã ngộ ra vũ kiếm ý.
Vị trưởng lão kiếm tông này tuy không phải cửu đại tri danh kiếm tiên nhưng thực lực rất gần, vậy nên mới có ánh mắt như vậy.
Tu tiên giả bên cạnh sôi nổi bàn tán, hoặc là kinh ngạc kiếm ý của Lục Nguyên, hoặc là kinh ngạc về nhất kiếm phá các pháp.
Tất cả mọi người đều nhận ra, lần này Tây phong té ngã đau đây.
Giống như lúc trước Vân Dật hiểu được Bắc phong lật thuyền trong mương, sự việc nên có kết thúc.
Vốn đệ tử chân truyền các phong đánh nhau là việc cực kỳ bình thường. Mọi người đều nhiệt huyết thêm vào lý tưởng khác biệt, thuở nhỏ chịu giáo dục khác nhau, trong một phong đụng độ đánh lộn thì rất bình thường, không đánh nhau mới là lạ. Mấy đệ tử chân truyền đánh lộn thì thôi, không có gì kỳ. Nhưng hai phong hai mươi đệ tử chân truyền đánh nhau, loại chuyện này nên có chấm dứt.
Ba người Vân Dật, Vân Bình, Lục Nguyên đánh thắng trận này trút một hơi xong rất là sảng khoái, nhưng sau đó nghĩ đến dù sao là hai mươi đệ tử chân truyền đánh lộn, còn đánh bị thương đối phương, việc này phải báo cáo lên trên, báo cho các vị sư thúc, sư bá biết. Nếu phải chấm dứt thì cứ để sư thúc, bá đặt dấu chấm đi.
Khi trở về vừa lúc Diệp Dương Dung, Độc Cô Diệp, Phương Nho, ba vị sư thúc, sư bá ở. Bọn họ kể ra vụ việc xong Diệp Dương Dung cười nói:
- Đánh hay lắm! Các ngươi lo cái gì kết thúc, dàn xếp đuôi cái gì? Đệ tử chân truyền đánh nhau, đánh thua trở về chúng ta mất mặt, đánh thắng trở về chúng ta nở mặt, bọn họ mất mặt.
Độc Cô Diệp cười khúc khích nói:
- Thật ra ta cảm thấy chúng ta nên đi xin lỗi. Đệ tử chân truyền hai phong đánh lộn, chúng ta thắng, đối phương đều bị thương mất sức chiến đấu. Lúc chúng ta đi xin lỗi chắc là sắc mặt Tử Hà Thượng Nhân sẽ dễ nhìn lắm.
Độc Cô Diệp đây đâu phải là đi xin lỗi, đúng hơn là tát vào mặt người ta ấy chứ. Nếu họ thật đi, chắc chắn Tử Hà Thượng Nhân sẽ tức đến mặt xanh mét, hệt như tử hà.
Diệp Dương Dung cười to nói:
- Độc Cô sư muội, muội thật là tát tai người ta, tát đến chỗ Tử Hà Thượng Nhân. Thôi, cứ để ta đi xin lỗi.
Mấy người này đều bị Tử Hà Thượng Nhân làm bực mình đôi chút, nay đều muốn đi vui sướng khi người gặp họa. Nói là xin lỗi nhưng cái loại xin lỗi này rất là nở mặt.
- Ngại quá, đệ tử của ta không cẩn thận đánh toàn bộ đệ tử của ngươi mất sức chiến đấu, thật có lỗi.
Nói ra lời như vậy không chọc người tức điên mới là kỳ. Chỉ tưởng tượng tình hình xin lỗi thôi là vui sướng lắm rồi. Độc Cô Diệp, Diệp Dương Dung đều giành nhau đi xin lỗi.
- Hồ đồ! Hai ngươi cũng đi theo đám hậu bối làm loạn sao? Nếu thật làm vậy thì chắc chắn Tử Hà Thượng Nhân không chịu để yên cho ta!
Nguyên Nguyên Thượng Nhân cười cười đi tới:
- Trận chiến này các ngươi đánh không tệ.