Mặt trời từ tầng mây phương xa ló đầu ra, như là dâng lên từ đáy biển, dường như có bàn tay vô hình đem vòng tròn to lớn tỏa ánh sáng rực rỡ giơ cao trên mặt đất đang say ngủ. Dùng ánh sáng chói lòa soi rọi vạn vật trên đất liều, dù là sống hay chết, sắp sinh ra hoặc là sắp chết đi.
Trước mặt trời to lớn này bất cứ sinh linh đều nhỏ bé như vậy.
Trước ánh nắng vô biên chiếu rọi tất cả thần thông đều mất đi ý nghĩa.
Đơn giản rửa mặt súc miệng xong, Lục Nguyên chắp tay đứng.
Có nhiều lúc hắn đứng trên núi nhìn mặt trời mọc. Đứng trên núi nhìn và đứng dưới núi nhìn mặt trời lên hoàn toàn khác nhau.
Ở dưới núi nhìn mặt trời mọc là ngẩng đầu nhìn lên vòng tròn nóng rực, dưới ánh nắng chói lọi bất giác sinh ra tâm tình con người thật nhỏ bé, bất giác nảy ra các loại sùng bái. Còn đứng trên núi nhìn mặt trời lên, có thể thấy ánh nắng mênh mông hơn, thấy quá trình mặt trời mọc càng hùng vĩ hơn, nhưng bản thân bởi vì ở nơi cực cao mà không cần ngẩng đầu nhìn.
Có lẽ hắn đã hiểu tại sao các tiên môn đều xây ở trên núi.
Trên núi dễ thủ khó công, cái này kỳ thực chỉ là một nguyên nhân.
Lý do chủ yếu chắc là vì xây trên núi, vô số lần mặt trời mọc rồi lặn, mặt trăng lặn rồi treo cao bồi dưỡng ra tính tình, khí chất, cách cục của một người.
Tu tiên giả, tu là pháp lực, nhưng cũng tu cả khí chất, cách cục.
Bỗng nhiên Lục Nguyên nảy ra một ít cảm nghĩ.
……
Ngày thứ hai rốt cuộc bắt đầu công tác nhận người.
Vốn Lục Nguyên cho rằng ngày thứ hai nên nhẹ nhàng hơn ngày thứ nhất mới đúng. Dù sao ngày thứ nhất nhàn nhãn như vậy, đa số người tuôn hướng Đông phong Triêu Dương Phong, Nam phong Lạc Nhạn Phong, Tây phong Liên Hoa Phong. Tương đối thì Bắc phong Vân Đài Phong cực ít người đến. Kết quả mới nhận người thì Lục Nguyên biết mình sai lầm rồi.
Vô số người chạy hướng Bắc phong nhận người, nhiều gấp mấy lần ngày hôm trước. So sánh thì Đông phong Triêu Dương Phong, Nam phong Lạc Nhạn Phong, Tây phong Liên Hoa Phong, ba nơi nhận người không náo nhiệt như ngày hôm qua, kém hơn bên Bắc phong nhận người nhiều.
Lục Nguyên dụi mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm rồi.
Chắc chắn là hắn nhìn lầm.
Nhưng đáng tiếc, dụi mắt rồi phát hiện vẫn có nhiều người như thế.
- Ngươi muốn gia nhập Bắc phong Vân Đài Phong?
- Đúng vậy. Tối hôm qua chúng ta đều thấy rồi. Đông phong Triêu Dương Phong. Nam phong Lạc Nhạn Phong. Trung phong Ngọc Nữ Phong. Tây phong Liên Hoa Phong, tám vị đệ tử chân truyền liên hợp đều đấu không lại Vạn Lý Độc Hành Điền Trọng, vậy là một đệ tử chân truyền Bắc phong đã thắng được, chênh lệch đúng là quá lớn.
- Ta thấy nên tham gia Bắc phong có tương lai hơn.
Hiển nhiên những người này đã thấy chiến đấu vào đêm qua, cho nên mới có chuyển biến như vậy, chỗ Bắc phong mới đầy người. Tất nhiên không phải mọi người đều dễ dàng thay đổi suy nghĩ. Có đa phần người ý nghĩ vững vàng, sẽ không vì một trận chiến, biểu hiện của một đệ tử chân truyền mà thay đổi ý nghĩ.
Hoa Sơn ngũ phong, Triêu Dương Phong đứng đầu.
Hoa Sơn tam tông, kiếm tông đệ nhất.
Lục Nguyên nghe lời của đám người này, thế mới biết tại sao có nhiều người ùa tới Bắc phong ghi danh, hóa ra toàn là do tối hôm qua hắn đánh ra. Nhiều người như vậy đến kêu hắn thí nghiệm từng người chắc mệt chết mất thôi.
Lục Nguyên lập tức hỏi Diệp Phương ngồi bên cạnh:
- Ngô trưởng lão đâu? Ta cảm thấy bây giờ nhiều người đến báo danh, tình cảm quần chúng sôi trào, chỉ có Ngô trưởng lão kinh nghiệm phong phú mới trấn trận được.
Diệp Phương gật mạnh đầu, rất đồng ý nói:
- Đúng là vậy, tiếc là bây giờ Ngô trưởng lão còn chưa trở về.
Lục Nguyên hỏi:
- Ngô trưởng lão còn chưa về vậy đi đâu?
- Ngô trưởng lão đi đâu hả? Đêm hôm qua ngươi bắt Vạn Lý Độc Hành Điền Trọng, Ngô trưởng lão suốt đêm áp giải gã đi thiên lao Bắc phong, hiện nay còn chưa trở về, chắc là phải mất một thời gian nữa.
Diệp Phương nhìn hướng Lục Nguyên, không nói nên lời, lắc đầu, vô cùng bi thương.
Lục Nguyên phát hiện mình sai rồi, hoàn toàn sai.
Hôm nay nhiều người ùa hướng Bắc phong nhiều hơn ngày hôm qua rất rất là nhiều, mà Ngô trưởng lão kinh nghiệm phong phú không ở, kết quả là, bi kịch.
Hôm nay đối với Bắc phong Vân Đài phong là một ngày không tệ. Tuyển nhận đệ tử số lượng khá nhiều, những đệ tử này tâm tính, căn cốt đều tạm được, so với mười năm trước lần tuyển nhận đệ tử dù là chất hay lượng đều tốt rất nhiều. Nhưng hôm nay đối với Lục Nguyên là một ngày tai nạn. Cả ngày bận rộn thí nghiệm tâm tính, căn cốt các đệ tử, mệt đến nhũn người, suýt chút không có cả thời gian uống hớp rượu. Ngày hôm nay trải qua vô cùng thê thảm, Lục Nguyên suy yếu nghĩ.
Còn về việc lộ ra cấp kiếm ý bị người bốn phong khác biết được thì Lục Nguyên chẳng chút để ý.
Tính tình của hắn nên là không quá bắt mắt cũng không nên quá hạ thấp.
Bắt mắt thì cây to đón gió.
Hạ thấp thì quá tầm thường.
Cũng không phải nói bắt mắt hay hạ thấp không tốt, nó có ưu điểm và khuyết điểm riêng. Chỉ là tùy người thích hợp mà thôi.
Tính cách như hắn chắc là hợp thuận theo tự nhiên, không cao cũng chẳng thấp, nên phát triển làm sao thì tùy như thế, theo tính mà đi, thuận tự nhiên.
……
Kết thúc nhiệm vụ tuyển nhận đệ tử, Lục Nguyên trở lại sinh hoạt bình thường nhàn nhã, bây giờ cách kết thúc lệnh cấm túc còn có ba tháng.
Nghe nói Diệp Phương lại lập tức đi làm nhiệm vụ khác, sư phụ của gã, Quân Tử Kiếm Phương Nho bây giờ đang không ngừng huấn luyện gã, thật là đáng thương. Lục Nguyên thầm đồng tình Diệp Phương. Tất nhiên Diệp Phương không ở là tin tốt, gần đây Diệp Viên chứa rượu không còn nhiều, hắn lại bị lệnh cấm túc không thể xuống núi lấy rượu, Diệp Phương không ở cũng tốt, đỡ phải chia số rượu không bao nhiêu.
Tay lắc lư hồ lô rượu vàng nhạt, hắn bước ra khỏi Trường Xuân Cư.
Lúc này mới rơi một trận mưa xuân. Mưa xuân tạnh, Trường Xuân Cư tràn ngập sức sống, bụi hoa nở rộ nụ hoa, cỏ cây xanh biếc. Lý Nguyên Bạch áo trắng tóc trắng chắp tay đứng đó, thấp thoáng trong sức sống dạt dào hiện ra càng thê lương.
Nghe đến tiếng bước chân sau lưng, Lý Nguyên Bạch không quay đầu nói:
- Trở về rồi.
Lục Nguyên gật đầu.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Đúng rồi, mới rồi bên thiên lao Bắc phong đưa tới một bộ Vạn Lý Độc Hành thân pháp, coi như là chiến lợi phẩm của ngươi. Vạn Lý Độc Hành thân pháp này có thể dùng để chạy, có chỗ đặc biệt.
Lý Nguyên Bạch phất tay, một quyển sách lơ lửng trên không trung, chậm rãi đưa tới trước mặt Lục Nguyên.
Lục Nguyên thuận tay đón lấy, nhìn, mặt trên là bốn chữ Vạn Lý Độc Hành. Hắn ném quyển sách vào trong tu la túi. Sư phụ đã nói là có chỗ đặc biệt thì chỉ vẻn vẹn là hơi đặc biệt thôi, xem ra không phải là tuyệt học gì. Trong Bắc phong, làm đệ tử chân truyền không thiếu nhất là đủ kiểu tuyệt học. Lục Nguyên hiểu đạo lý tham thì thâm, nên không vội vàng học. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lý Nguyên Bạch nói:
- Tiếp theo ngươi phải làm chính là trùng kích luyện thể kỳ. Đương nhiên luyện thể kỳ không dễ đột phá. Một khi tiến vào luyện thể kỳ thì có thể bay trên trời, đó mới tính chân chính đi vào hàng ngũ tu tiên giả.
Lục Nguyên gật đầu.