Tóm lại vị Tây phong Thương Khí Kiếm Tiên Triệu Thương Chi nói chuyện chủ yếu là có ý này, thực lực hiện tại của gã không tệ, so với Lý Nguyên Bạch chờ chết tốt hơn nhiều.

Thực lực đệ tử Triệu Nam của gã không tệ, là nhân tài nổi danh mới xuất hiện của kiếm khí tông Tây phong, so với Lục Nguyên đệ tử nổi tiếng làm biếng thì tốt rất nhiều.

Trên cơ bản, đang nói bây giờ gã mạnh hơn Lý Nguyên Bạch nhiều. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Rõ ràng vì Triệu Thương Chi là đến khoe khoang.

Kỳ thực bây giờ biết Lục Nguyên kiếm thuật trác tuyệt chỉ có hai phong nam bắc. Đông phong đệ nhất đệ tử chân truyền tĐại Tấn cũng biết nhưng không tuyên truyền. Bắc phong tất nhiên sẽ không nói chuyện trong phong với bên ngoài làm gì. Nam phong là kiếm tông đương nhiên sẽ không tiết lộ tình báo cho khí tông Tây phong.

Vậy nên cho tới nay, Triệu Thương Chi còn tưởng Lục Nguyên là cái tên lười chảy thây, không có thực lực gì.

Trong lòng Triệu Thương Chi gã chiến thắng Lý Nguyên Bạch, ít nhất bây giờ mình sống tốt, tương lai còn có vô hạn khả năng. Lý Nguyên Bạch tối đa chỉ sống hai, ba năm, cũng có thể không được tới lúc đó.

Đệ tử Triệu Nam chính là thiên tài Tây phong, tuổi trẻ vậy đã tới đỉnh cao luyện khí thất tầng, hơn xa Lục Nguyên nổi tiếng lười.

Vậy nên gã rất đắc ý khoe ra.

Đừng trách Triệu Thương Chi thiển cận, thật sự là khoe khaong trước mặt tình địch cũ thật là quá sung sướng.

Thương Khí Kiếm Tiên Triệu Thương Chi rốt cuộc đắc ý rời đi.

Gã đến để khoe khoang, khoe gã sống lâu hơn Lý Nguyên Bạch, khoe đệ tử của gã xuất sắc hơn ông.

Lý Nguyên Bạch luôn không nói một lời.

Đợi gã rời đi, Lục Nguyên hỏi.

Lý Nguyên Bạch mỉm cười nói:

- Hắn muốn khoe thì tùy hắn, huống chi tranh chấp với hắn ta đã sớm thắng rồi. Ta ôm sư nương ngươi mỹ nhân quay về, hắn không được gì hết. Cho nên ta tính dù chỉ sống được hai, ba năm nữa thì ta vẫn là người thắng.

- Nếu đã là người thắng thì cần gì tranh chấp với hắn nữa?

Bây giờ Lục Nguyên chỉ có thể vô cùng hâm phục. Đích thực, sư phụ là người thắng, Triệu Thương Chi có khoe khoang hơn nữa cũng không thể che giấu sự thật gã là kẻ thất bại.

Cái gì kêu không chiến mà thắng chính là như vậy.

Khâm phục thật khâm phục.

Sư phụ quả nhiên là sư phụ, cao minh chính là cao minh.

Lý Nguyên Bạch chắp tay nói:

- Còn về cái tên Triệu Nam đó, nghe nói là đệ tử kiếm khí tông Tây phong xuất sắc. Nhưng khí tông bọn họ chuyên môn luyện khí, kết quả cảnh giới pháp lực không cao bằng ngươi, đây còn gì để nói? Hắn không biết ngượng ngùng đòi so?

Lục Nguyên nghe xong muốn cười, đích thực là vậy.

Lý Nguyên Bạch chắp tay đi ra Trường Xuân Cư, trong bóng đêm thấp thoáng, biến mất.

Lục Nguyên cũng biết sư phụ đang đi đâu, là ngôi mộ của sư nương. Sư nương chết không phải chuyện gì ngoài ý muốn. Tuy sư nương xinh đẹp tuyệt trần nhưng bản thân tư chất kém, dù sư phụ dùng không ít thuốc hay trợ giúp nhưng rốt cuộc tư chất vẫn cực kỳ kém, đến cuois không đột phá được luyện khí kỳ. Chưa đột phá luyện khí kỳ thì tuổi thọ có hạn, sư nương bởi vì tuổi thọ đến nên tự nhiên chết.

Từ lúc hắn lên núi đến giờ sư phụ hay tới trước mộ sư nương.

Kỳ thực sư phụ không còn sống bao lâu, nhưng hắn từ trước đến nay không thấy sư phụ có gì đau thương, hoặc nên nói nếu sư phụ đi tới thế giới khác có thể đoàn tụ cùng sương nương, chỉ là ông không yên tâm về hắn.

Nhìn bóng lưng sư phụ biến mất trong bóng đêm, phút chốc Lục Nguyên không biết trong lòng mình xẹt qua điều gì.

Đêm dần sâu.

Một vầng trăng khuyết không biết từ khi nào leo lên núi tây.

Trường Xuân Cư càng tĩnh, càng lạnh.

………

Đời người không khả năng không có bi thương.

Nhưng lạc quan sống, lạc quan qua mỗi một ngày là tín điều cuộc sống của hắn.

Rượu là rượu ngon, là tiên nhân nhưỡng mới chưng. Không thể không nói, Lăng sư tỷ đưa tới tiên nhân nhưỡng đích thực không uổng là một trong năm mỹ tửu Đại Tấn quốc, vào miệng cực thuần, người uống như say.

Đồ nhắm rất ngon, dù không phải là thịt chó mà "Thịt chó lăn ba vòng, thần tiên đứng không vững", nhưng là ngưu bách diệp mùi vị không tệ.

Rượu ngon đồ nhắm ngon tâm tình tốt, sống trên đời còn mong muốn gì hơn.

Uống một ngụm rượu, ăn một miếng nưu bách diệp, cuộc sống nhàn nhã như vậy đấy.

Đúng rồi, quên nói địa điểm, đấy không phải Trường Xuân Cư mà là một tiệm ăn có tên là Đức Hưng phạn trang. Tuy Bắc phong cấm tửu điếm nhưng tiệm cơm thì không cấm. Con người phải ăn cơm, mọi người chán Ích Cốc đan thì sẽ ăn chút đồ ăn đổi khẩu vị. Còn rượu là Lục Nguyên tự mình mang đến, tự mang rượu thì chắc không ai nói gì được chứ?

Nhưng lúc này có một người xông đến.

Kỳ thực vào lúc này có người tiến vào không chút kỳ lạ.

Nói đến người này là bởi vì người đó xông vào vọt hướng vị trí Lục Nguyên ngồi.

Đấy là một người khoảng hai mươi tuổi, da trắng nõn, khá tuấn tú, có thể xem thành thư sinh mặt trắng, mặc đồ trắng.

Người này đến cạnh bàn của Lục Nguyên, hỏi:

- Ngươi là Lục Nguyên? Đệ tử của Thùy Mộ Kiếm Tiên sư bá?

Lục Nguyên tiếp tục uống rượu, tùy tiện gật đầu nói:

- Đúng.

- Ta tên Triệu Nam, Thương Khí Kiếm Tiên Triệu Thương Chi là sư phụ của ta.

Thư sinh mặt trắng nói:

- Lần này ta đến là tìm ngươi đấu một trận. Tuy lấy thân phận đệ tam đệ tử chân truyền của ta đấu với đệ lục đệ tử chân truyền nhà ngươi thì hơi khi dễ ngươi, nhưng nếu sư phụ của ngươi và ta là đối đầu vậy không trách được ta.

Thì ra người này chính là Triệu Nam à. Người ăn cơm trong Đức Hưng phạn trang đa số nghe nói qua năm đó Lý sư bá, Triệu sư bá có thù oán. Hết cách, mối thù đó quá nổi tiếng, lần này nghe nói tìm Lục Nguyên thì cùng ồ lên, lại có trận chiến để xem rồi.

Càng tới gần đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân thì người đến Bắc phong càng nhiều. Đệ tử chân truyền đa số thì bồng bột nóng nảy, bình thường có ba tông kiếm tông, khí tông, kiếm khí tông. Lý niệm chênh lệch khiến đám đệ tử chân truyền ẩu đả nhau.

Cửu đại kiếm tiên bên trên tất nhiên sẽ không ngăn cản.

Đệ tử chân truyền cần phải rèn luyện mới trưởng thành được, cùng đệ tử chân truyền phong khác đấu bị cho rằng là một loại rèn luyện.

Cửu đại kiếm tiên đều là ngồi câu cá chờ xem đệ tử chân truyền phong nào càng lợi hại. Nhưng nếu một phong đánh thắng thì mặt ngoài mắng vài câu chứ trong bụng đám cửu đại kiếm tiên mừng vô cùng. Nếu thua thì mặt ngoài không nói gì nhưng trở về chắc chắn sẽ chửi một trận.

Chính vì vậy nên mọi người không có việc gì liền thấy được các đệ tử chân truyền chiến đấu, giờ xem ra có thể thấy đệ tam đệ tử chân truyền khí tông Tây phong và đệ lục đệ tử chân truyền kiếm khí tông Bắc phong Lục Nguyên chiến đấu rồi.

Lại nói còn chờ Lục Nguyên đáp lời.

Kết quả Lục Nguyên chẳng thèm để ý, tiếp tục ăn uống.

Một ngụm rượu ngon một miếng đồ ăn, vui vẻ vô cùng, thật như làm thần tiên.

Triệu Nam trước giờ không nghĩ tới loại tình huống này, gã phát khiêu chiến mà đối thủ chẳng thèm để ý, tiếp tục ăn uống.

Triệu Nam cảm thấy mình chịu sỉ nhục to lớn, không chút khách sáo rút kiếm khỏi vỏ. Gã dùng phi kiếm là thần thứciên kiếm, một thanh trường kiếm xanh sẫm. Gã vung kiếm chiêu đâm hướng Lục Nguyên.

Gã quát:

- Lục sư đệ, tiếp chiêu đi!

kiếm chiêu liên tục chỉ hướng Lục Nguyên.

Lục Nguyên tay phải tiếp tục uống rượu tay trái động, Dưỡng Ngô kiếm chưa ra khỏi vỏ, tùy tiện chuyển hướng, kiếm đâm vào sơ hở của Triệu Nam. Kiếm chiêu của Triệu Nam bị chỉ trúng sơ hở chỉ có thể từ bỏ thế công chiêu này, lại tổ chức kiếm thế. Lại là kiếm thế cuồn cuộn đâm hướng Lục Nguyên.

Lục Nguyên tay phải gắp một miếng ngưu bách diệp tùy tay đâm một nhát nữa, lại trúng vào sơ hở trong kiếm thế của Triệu Nam, khiến kiếm thế hỗn loạn.

Triệu Nam lần thứ hai tổ chức thế công, lại bị Lục Nguyên tay trái tùy tay một kiếm phá vỡ, lúc này tay phải hắn đang dùng đũa kẹp đậu phộng.

………

Triệu Nam lại tổ chức thế công, lần nữa bị Lục Nguyên tay trái tùy tay một kiếm phá vỡ, lúc này tay phải của hắn đang gắp đậu hủ.

Triệu Nam phát hiện dù gã công kích cỡ nào, dù tổ chức kiếm thế tấn công ra sao đều bị Lục Nguyên tùy tay một kích chỉ vào sơ hở phá đi kiếm chiêu.

Nếu chỉ là vậy thì thôi, cố tình Lục Nguyên từ đầu đến cuối luôn ngồi vị trí cũ, luôn dùng tay trái, từ đầu đến cuối kiếm của hắn chưa ra khỏi vỏ, vẫn là mang theo vỏ kiếm nghênh địch, từ đầu đến cuối tay hắn gắp đồ ăn, một lát là bách ngưu diệp, chốc lát là đậu phộng, lát nữa là đậu hủ.

Cái này…

Cái này…

Cái này…

Cái này sao có thể!?

Lục Nguyên, trong tin đồn là một nhân vật lười biếng, nghe nói không có gì mạnh, kết quả bây giờ chân chính đấu với hắn, Lục Nguyên lại vẫn ngồi không động đậy, tay phải ăn đồ ăn tay trái dùng kiếm, kiếm không ra khỏi vỏ đã đánh loạn tất cả thế công của gã.

Cảm giác bây giờ của Triệu Nam thật bi kịch. Chênh lệch lớn đến thế sao? Càng khoa trương là đây đang ở Đức Hưng phạn trang, bên cạnh có không ít người, rất nhiều người đều đang nhìn gã bị Lục Nguyên chơi đùa như con khỉ. Triệu Nam cảm thấy mặt nóng ran, mặt mũi cái gì sắp mất hết rồi.

Bắc phong, Đức Hưng phạn trang.

Đau thương tuyệt vọng, thật là đau thương tuyệt vọng. Giờ này phút này Triệu Nam chỉ cảm thấy đau thương tuyệt vọng. Tất cả kiếm chiêu của gã đều bị Lục Nguyên tùy ý phát vỡ, vấn đề lớn nhất là hắn vẫn ngồi tại chỗ, tay phải ăn tay trái dùng kiếm, kiếm chưa ra khỏi vỏ, cứ thế cản công kích của gã.

Lúc này Lục Nguyên vẫn đang ăn ngon lành, bách ngưu diệp, đậu phộng, đậu hủ chậm rãi bỏ vào miệng.

Đám quần chúng đứng xem đều cực kỳ kinh ngạc. Không sai, đệ tử chân truyền khí tông trình độ kiếm thuật không được tốt lắm nhưng Lục Nguyên có thể tay phải ăn, tay trái dùng kiếm mà hoàn toàn phá được kiếm pháp Triệu Nam vậy thành tựu kiếm pháp của Lục Nguyên khá sâu.

- Hóa ra Bắc phong Lục Nguyên kiếm thuật sâu như vậy.

- Đúng thế, đúnglà xuất sắc.

Đương nhiên cũng cũng có người không đồng ý. Ví dụ như trong đám người kiếm tông Nam phong đệ tứ đệ tử chân truyền Vệ Bi. Vệ Bi đã sớm lĩnh giáo kiếm pháp Lục Nguyên, biết kiếm pháp Lục Nguyên rất đáng sợ. Vệ Bi đến lúc mình đối mặt trường kiếm của hắn thì thở dài thay Triệu Nam. Thật đáng thương, đấu với Lục Nguyên chính là bi kịch.

Vệ Bi nhớ đến lúc trước mình bi kịch, giờ đổi thành khí tông Tây phong Triệu Nam bi kịch thì rất sướng.

Không sai, bây giờ Triệu Nam rất bi kịch.

Triệu Nam lửa giận bốc cháy hừng hực.

Gã không muốn cứ bi kịch tiếp. Gã ở trong Tây phong khổ luyện nhiều năm, bây giờ đã luyện pháp lực đến đỉnh cao luyện khí thất tầng, được xưng là thiên tài, lần này đến Bắc phong là để nổi tiếng, không phải thành làm nền, bị làm trò cười. Hết cách, vốn gã chỉ định dùng kiếm thuật, nay kiếm thuật kém xa Lục Nguyên thì chỉ có thể dùng pháp thuật.

Kiếm thuật là trào lưu của tu tiên giả Đại Tấn quốc.

Nhưng không phải không có cách đánh khác.

Ví dụ phù chú sư cũng là một chức nghiệp. Đám phù chú sư dựa vào phù chú chiến đấu, cách đánh hoàn toàn khác với kiếm tu. Nếu kiếm tu không có nhiều kinh nghiệm đấu với phù chú sư thì sợ rằng sẽ bị mệt lớn.

Trừ điều đó ra còn có pháp thuật. Người Hoa Sơn khí tông bình thường kiếm thuật không tốt lắm, nhưng pháp lực hơi cao, kết quả khí tông lưu hành cách đánh pháp thuật. Không ngừng dùng pháp thuật oanh tạc đối phương, hình thành trào lưu pháp thuật đối kháng kiếm thuật. Bây giờ Triệu Nam bị Lục Nguyên đánh thảm, vốn không muốn dùng pháp thuật, muốn giấu nghề chờ lúc mấu chốt, nay xem ra chỉ có nước sử dụng pháp thuật.

……….

Triệu Nam luyện là pháp lực mộc hệ nên đương nhiên dùng mộc hệ pháp thuật.

"Diệp Thứ thuật", Diệp Thứ thuật" chớp mắt phát ra vài chục lá cây, những lá cây như sắt thép đâm hướng quân địch.

"Diệp Bạo thuật", khi lá cây đâm đến quân địch thì có thể thúc đẩy lá cây nổ.

"Diệp Chi thuật", pháp thuật này có thể khiến lá cây hóa thành nhánh cây cực dài, như cây roi quất hướng đối thủ.

Đương nhiên pháp thuật hung tàn nhất vẫn là Địa Thứ thuật, từ mặt đất đột nhiên đâm ra nhánh cây tấn công Lục Nguyên, nếu không cẩn thận né chậm lập tức sẽ bị đâm trúng, bị thương.

Triệu Nam một hơi dùng hết pháp thuật mình biết, dùng pháp thuật oanh tạc đối thủ. Trước một chuỗi oanh kích, Lục Nguyên rốt cuộc không thể bình tĩnh ngồi tay phải ăn tay trái cầm kiếm nữa.

Chỉ thấy Lục Nguyên đặt đũa xuống, tay phải cầm kiếm, cùng trái né phải tránh. Phạm vi công kích của pháp thuật so với phạm vi công kích trường kiếm thì lớn hơn rất nhiều.

Triệu Nam chỉ thấy đã ghiền vô cùng, mới rồi buồn bực đều trút ra hết. Không phải mới rồi Lục Nguyên ngươi còn đang làm bộ sao, tay phải cầm đũa ăn, tay trái dùng kiếm đối phó mình, giờ cũng phải né tránh, phải trốn. Trong lòng Triệu Nam hung tàn hơn, quyết tâm thắng đối thủ.

Pháp thuật công kích đa số là phạm vi lớn, trước công kích của gã Lục Nguyên liên tục trốn.

Triệu Nam càng lúc càng sung sướng.

Nhưng gã sung sướng không được bao lâu, bởi vì Lục Nguyên bắt đầu phản kích.

Đây chắc là lần đầu tiên mình đối mặt địch thủ chủ yếu dùng pháp thuật. Lục Nguyên vừa né tránh pháp thuật Triệu Nam công kích vừa nghĩ. Thú vị thật, mình từng đối phó địch thủ dùng kiếm, từng đối phó địch thủ dùng thân thể chiến đấu, từng đối phó địch thủ dùng con rối, nhưng không từng đối phó địch thủ dùng pháp thuật.

Uy lực pháp thuật rất cường đại nhưng chắc cũng có cách phá.

Trong khi chiến đấu thì bình tĩnh, đây luôn là ưu điểm của Lục Nguyên. Lúc đối mặt Nguyệt Tu La, ả có ưu thế áp đảo, hắn cũng có thể trong thế yếu phát hiện mấu chốt Nguyệt Tu La khống chế con rối. Bây giờ Lục Nguyên đang quan sát lần này đối thủ là Triệu Nam dùng pháp thuật.

Thi triển pháp thuật phải dùng tay.

Mỗi một pháp thuật đều có động tác tay đặc biệt.

Nếu hắn có thể phá hỏng động tác tay của gã thì gã sẽ không dùng pháp thuật được.

Nhưng lúc này Triệu Nam không ngừng dùng pháp thuật, pháp thuật diện tích rộng oanh tạc, căn bản không cho hắn tới gần. Bây giờ hắn không thể ngự kiếm công kích xa, trong phút chốc muốn tới gần Triệu Nam phá hủy động tác tay của gã không phải chuyện dễ. Nhưng Triệu Nam là mộc hệ pháp thuật, pháp thuật của gã cơ bản phải dựa vào mộc hệ như cành lá để thực hiện công kích.

Nếu tốc độ kiếm của hắn nhanh thì chắc là chắn được hết đám cành lá.

Bây giờ phải dùng tốc độ kiếm rồi, lúc trước luôn không nghiêm túc, giờ nên nghiêm túc chút.