Quặng mỏ xảy ra chuyện, kết quả rất nhiều người chết, bồi thường rất nhiều.
Lại còn tranh giành địa bàn với người khác, không cẩn thận giết chết vài người, lại phải bồi thường.
Lại còn lý do có người tham ô. Dù sao người ở dưới làm thì để người ở dưới xứ lý. Nhưng khoản tham ô thì không lấy lại được.
Dù sao, lấy cớ thật nhiều để không giao nộp linh thạch.
Người ở dưới muốn kiếm cớ, muốn tìm bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Kiếm cớ mà thôi, rất đơn giản. Thượng Quan Thanh và Nam Cung Bạch hai người này đều là kinh nghiệm đầy mình. Kiếm cớ gì lại không được. Ngươi có thể phái người xuống dưới điều tra sổ sách, hoặc tự mình xuống dưới, nhưng so về thủ đoạn thì Lục Nguyên lại không lão luyện bao nhiêu.
Trước đây, Lục Nguyên mặc kệ đám người này giở thủ đoạn gì. Bởi vì khi đó hắn không áp chế được người ở dưới. Chúng muốn chơi thủ đoạn gì thì cũng mặc.
Nhưng chuyện như vậy đã trở thành quá khứ rồi.
Bởi vì hiện tại hắn đã có năng lực áp đảo người phía dưới.
Thượng Quan Thanh nhớ không lầm là luyện đến Luyện Thể Kỳ Cửu Trọng. Đây là Diệp Dương Dung sư thúc cố tình báo cho mình. Với nhãn lực của Diệp sư thúc và lực tình báo thì chắc chắn chẳng nhìn lầm. Bằng không thì Diệp sư thúc cũng không cần quản lý tình báo Bắc Phong. Mà Nam Cung Bạch thì cũng chỉ luyện đến Luyện Thể Kỳ Bát Trọng.
Hắn bây giờ luyện đến Luyện Thể Kỳ Thất Trọng đỉnh phong. Muốn đối phó với Thượng Quan Thanh và Nam Cung Bạch thì chẳng có gì.
Để Thượng Quan Thanh và Nam Cung Bạch hoành hành lâu như vậy, cũng đến lúc đối phó bọn hắn rồi.
Lục Nguyên là người có tính nết cực tốt. Nếu chỉ là những lỗi phạm nho nhỏ, Lục Nguyên xem như không nghe hay nhìn thấy. Nhưng Thượng Quan Thanh và Nam Cung Bạch lại khác. Hai người này muốn đoạt lấy sản nghiệp của sư phụ để lại. Những năm qua cướp lấy sản nghiệp của Lục Nguyên, đã sớm chọc giận hắn. Bây giờ là lúc để xử lý bọn chúng.
Đối với Thượng Quan Thanh và Nam Cung Bạch, nhất định phải nặng tay.
Đúng vậy, Lục Nguyên đã nói phải nặng tay thì đủ thấy Thượng Quan Thanh và Nam Cung Bạch hai người hoàn toàn vì bản thân họ mà chết. Tống thúc nghe được những lời của Lục Nguyên vừa rồi, cũng không khỏi nhẹ gật đầu. Ám Kiếm sơn trang chủ nhân lưu lại, ý chí tinh thần cũng sẽ không biến mất. Thượng Quan Thanh và Nam Cung Bạch hai người thật đáng chết.
Lúc này cảnh xuân tươi đẹp, gió xuân thổi vào mặt. Vạn vật tràn đầy sức sống. Vào lúc này, Lục Nguyên tìm một nơi yên tĩnh, mang theo một bình rượu ngon, tự tại mà uống rượu.
Đáng tiếc, thời tiết tốt như vậy mà lại phải đi giết người. Người với người suốt ngày đi tranh đấu, tranh giành với nhau.
Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Dù sao, Lục Nguyên vẫn là một tu tiên giả. Tu tiên giả muốn sống ở tu tiên giới thì phải thích ứng với hoàn cảnh. Có đôi khi ngươi không thích đấu, không thích tranh giành, nhưng rồi cũng phải tranh đấu một phen.
Thượng Quan Thanh, Nam Cung Bạch hai người đều đã đến lúc phải xử lý. Lúc trước, hắn không có thực lực làm được gì bọn chúng, nhưng bây giờ đã có thực lực thì tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Lúc trước hai người này hay bắt nạt mình. Nay thuận tiện đem sản nghiệp của mình lấy về. Đó là sản nghiệp do sư phụ lưu lại, không thể để lưu lạc bên ngoài.
Cái gọi là người trong giang hồ, thân bất vô kỷ chính là như thế.
Tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, thì phải tuân theo quy củ luẩn quẩn của nó. Không thể cái gì cũng đều theo ý mình.
Thiên hạ phong vân xuất ngã bối
Nhập Tu tiên lộ tuế nguyệt thôi.
Vĩnh sinh phách nghiệp đàm tiếu gian.
Bất thắng nhân gian nhất tràng túy.
Cổ Đào phủ cách Giang Âm phủ chỉ có một phủ, cũng là một trong ba ngàn bảy trăm bảy mươi bảy phủ của Đại Tấn quốc.
Đại bản doanh của Thượng Quan Thanh là ở đây.
Cổ Đào phủ có bốn cửa thành. Theo thứ tự là đông đại môn Thân Hàn môn, tây đại môn Phượng Nghi môn, bắc đại môn Củng Cực môn, nam đại môn Minh Bình môn. Từ trên cao của Cổ Đào phủ có thể nhìn thấy đại khái bộ dáng của Cổ Đào phủ. Diện tích khá lớn, tuy không thể so sánh được với Giang Âm phủ nhưng cũng không hề nhỏ. Cũng sở hữu bốn đầu đường cái lớn, tám đường cái nhỏ, bảy mươi hai ngõ sâu.
Lục Nguyên bước vào một đường cái lớn ở Cổ Đào phủ. Tống thúc theo sau một bên.
Lục Nguyên bước đi cũng không gấp gáp.
Hắn đang tìm rượu.
Cổ Đào phủ có một hầm rượu rất nổi tiếng. Gọi là rượu Dương Cao. Loại rượu Dương Cao này nghe nói rất đặc biệt, được xem là một trong những loại rượu ngon của Đại Tấn quốc. Lục Nguyên đã sớm nghe nói qua loại rượu này, nhưng chưa có cơ hội đến Cổ Đào phủ nên chưa thể thưởng thức. Khó có thể tới được một lần nên hắn muốn nếm thử.
- Ngươi nói rượu Dương Cao à? Đây chính là tên rượu của Cổ Đào phủ chúng tôi. Ngươi là người bên ngoài à? Rượu Dương Cao được bán ở đoạn đường phía đông, rất dễ tìm.
Người địa phương vừa nghe Lục Nguyên muốn tìm rượu Dương Cao thì liền nhiệt tình giới thiệu một phen. Thấy bộ dạng của người đó hình như rất tự hào.
Lục Nguyên nói lời cảm ơn rồi thẳng đi tìm rượu Dương Cao.
Đây là một gian có ba tầng lầu, lắp đặt những thiết bị rất tinh mỹ. Hơn nữa ngoài cửa đang đứng đầy người. Lục Nguyên muốn đi qua thì lập tức bị quát:
- Xếp hàng, xếp hàng đi. Chúng ta đợi lâu rồi đấy. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Lục Nguyên vốn đang nhàn rỗi nên cũng không tranh cãi, bước vào xếp hàng.
Trong lúc xếp hàng hỏi vài câu thì mới biết được, nguyên rượu Dương Cao này mỗi tháng chỉ bán có một lần. Mà một lần bán chỉ hơn năm trăm cân.
Nếu bán hết số lượng đó thì không bán nữa.
Hơn nữa mỗi người chỉ mua được mười cân.
Cho nên, mỗi một lần đều phải sắp hàng như vậy.
Lục Nguyên cũng không gấp gáp, cứ như vậy mà xếp hàng chờ đợi. Chờ một hồi lâu rốt cục cũng đã đến lượt. Lục Nguyên lập tức nói:
- Bán cho mười cân rượu Dương Cao.
Lập tức mười cân rượu được rót vào trong hồ lô rượu cho Lục Nguyên. Lục Nguyên nhìn vào, chỉ thấy rượu này hiện lên màu hổ phách, bắt đầu ngửi thấy mùi hương.
Tống thúc nói ra:
- Đây là đặc sản của bản địa. Ta thời trẻ cũng đến chỗ này. Khi đó lão chủ nhân đã bắt đầu xây dựng cơ nghiệp.
Nghe khẩu khí của Tống thúc, tựa hồ như đang hoài niệm.
- Loại rượu Dương Cao này, theo tài liệu nghiên cứu, lựa chọn sử dụng chính là loại gạo có chất lượng tốt nhất, thịt dê non, hoa quả cùng với nhiều dược liệu quý báu mà làm thành. Mùi thơm của lúa, mùi thơm của hoa quả, của dược liệu tạo thành một hương vị rất đặc biệt.
Lục Nguyên cũng đã sớm uống một ngụm. Hương vị coi như không tệ. Nó có mùi lúa, mùi hoa quả, mùi thuốc. Nhấm nháp rượu ngon trong thiên hạ là chí nguyện của mình. Xem ra chí nguyện của mình đã tiến thêm một bước.
- Tham kiến trang chủ!
Chẳng biết lúc nào, Thượng Quan Thanh đã suất lĩnh một đại bang tu tiên giả chắp tay thi lễ đối với Lục Nguyên.
Thượng Quan Thanh là bá chủ của Cổ Đào phủ. Y đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, đồng thời hướng một người trẻ tuổi thi lễ, không khỏi khiến cho những người xung quanh phải kinh ngạc. Mà người bên cạnh cũng biết được, vừa rồi người này dáng mạo tầm thường, chính là che giấu thân phận. Bây giờ, xem thân phận rõ ràng còn cao hơn bá chủ bản địa Thượng Quan Thanh.