Trước tiên học một chiêu để phá đã. Lục Nguyên bắt đầu thành tâm thành ý lần thứ hai học phá. Thật ra thì dựa theo đạo lý bình thường hắn còn chưa học được phá.

Bởi vì, phá vô tình.

Lục Nguyên có tình, tình huynh đệ, tình bằng hữu, tình sư môn, tình cảm nam nữ.

Tình khiên vô phá!

Nhưng lần này ở trong huyệt chủ kiếm cổ văn minh có một khí lưu cực kỳ mạnh mẽ giúp đỡ Lục Nguyên tập được phá. Có khí thế cực kỳ sắc bén không có gì phá được bao trùm lên người Lục Nguyên, hắn yên tĩnh cảm nhận phá của chủ kiếm cổ văn minh, mơ hồ như có ảoảnh dạy hắn phá.

Phá!

Đoạn diệt tất cả tình, trảm phá tất cả lộ phá.

Lục Nguyên yên lặng cảm nhận, tiếp đó đâm ra nhất kiếm.

Một kiếm này, tức thị phá.

Thật ra đây không phải phá mà Lục Nguyên tự tu hành, nó chỉ là kế thừa phá, cũng là lần đầu tiên trong đời hắn học sao cũng không biết được một tuyệt chiêu. Phải biết rằng sở trưởng của Lục Nguyên toàn là học tập về chiêu thức, từ đó có thể thấy chiêu này khó khăn. Nhưng mặc kệ là kế thừa hay tu hành thì dù sao nó là phá.

Tiếp theo là năm kỷ nguyên!

Tiếp theo là năm kỷ nguyên! Hiện nay hắn có pháp lực mười lăm kỷ nguyên, khi kế thừa pháp lực năm kỷ nguyên này rồi sẽ trùng kích thành như thế nào đây, Lục Nguyên rất mong chờ. Hắn phát hiện ngay chính giữa thượng cổ giả kiếm mộ có một cái địa huyệt, bên trong ẩn chứa pháp lực cường đại.

Lục Nguyên đi qua, phát hiện bên cạnh địa huyệt có vài con đường, một huyệt có một kiếm đạo chỉ hướng địa huyệt, vô số kiếm khí đan xen giữa hư không, lấy kiếm khí ba người kiếm cổ, kiếm đỉnh, kiếm kinh để lại làm chính, đám kiếm hiệp làm phụ trấn áp pháp lực bên trong địa huyệt. Pháp lực ầm ầm ù ù mênh mông như ngân hà, chắc là pháp lực năm kỷ nguyên. Không đúng, Lục Nguyên thậm chí cảm giác được trong vô tận hư không kỷ nguyên này pháp lực đang biến mạnh. Năm đó chủ kiếm cổ văn minh đúng là tốn công sức dùng vô số kiếm khí trấn áp pháp lực năm kỷ nguyên, trong sông dài lịch sử kiếm khí thấm vào pháp lực, khiến pháp lực năm kỷ nguyên biến mạnh hơn trước rất nhiều, bên trong ẩn chứa nhiều kiếm khí của chủ văn minh, phó chủ văn minh.

Đương nhiên không phải nói Lục Nguyên có được pháp lực năm kỷ nguyên liền trực tiếp tăng lên hai mươi kỷ nguyên.

Mỗi một kỷ nguyên đại biểu thứ khác nhau, ẩn chứa lượng cũng khác.

Pháp lực trong địa huyệt sớm không phải là năm kỷ nguyên bình thường.

Có thể thúc đẩy Lục Nguyên lên bao nhiêu pháp lực kỷ nguyên thì không ai biết.

Lục Nguyên ngồi xếp bằng giữa không trung đáp xuống, tiến vào trong địa huyệt. Nó liền dâng lên pháp lực đối kháng với bản thân Lục Nguyên, pháp lực năm kỷ nguyên cùng kiếm khí nhiều chủ văn minh, phó chủ văn minh kiếm đạo để lại sau khi chết đấu đá lâu như vậy, nó sẽ không dễ dàng khuất phục. Nhưng Lục Nguyên không sợ nó không khuất phục.

Lục Nguyên lật tay đè ép:

- Pháp lực, khuất phục cho ta!

Lục Nguyên dốc hết pháp lực đấu với pháp lực kia, hắn phải đè ép nó khuất phục mới thu vào trong người được. Chủ thái cổ văn minh đoạt đi thành quả kiếm cổ văn minh đấu thiên, có khả năng thành tựu vĩnh hằng, chiếm lợi ích to lớn, điều này khiến Lục Nguyên rất khs chịu. Bây giờ pháp lực năm kỷ nguyên này theo lý thì chắc là của chủ thái cổ văn minh, dù gì gã là chủ kỷ nguyên. Thái Cổ cướp đồ của kiếm đạo, bây giờ mình cướp lại chút pháp lực của gã tuyệt đối hợp tình hợp lý và sảng khoái.

Không cướp đi mới là khó chịu.

Lục Nguyên yên lặng vạn tâm pháp, pháp lực trong người di chuyển như ngân hà.

Trong địa huyệt này Lục Nguyên không ngừng tăng thực lực bản thân, thời gian chậm rãi trôi qua. Lục Nguyên chợt mở mắt ra, mới rồi vốn định lập tức bế quan ngay, nhưng hắn phát hiện hấp thu pháp lực khổng lồ như vậy có lẽ không thể trong vòng một, hai năm. Đúng vậy, muốn giằng co với pháp lực kia cần thời gian khá dài.

Vậy nên Lục Nguyên ở bên cạnh dùng pháp lực hóa ra một đồng hồ cát.

Lấy hư hóa thực, ý niệm thành vật, chuyện đó đối với Lục Nguyên bây giờ là quá đơn giản.

Đồng hồ cát chảy hết là một năm.

Mỗi chảy xong một lần ở bên cạnh làm một ký hiệu.

Làm xong những điều đó, Lục Nguyên nhớ viết lá thư cho kiếm chi văn minh của mình, nói là phải bế quan ở một chỗ rất lâu, họ không cần sốt ruột, dù sao trước kia hắn chưa từng bế quan lâu như vậy.

Rốt cuộc xong xuôi, có thể nghiêm túc bế quan. Lục Nguyên nhắm hai mắt lại.

Thời gian trôi qua, Lục Nguyên đã thu một phần pháp lực, lúc này hắn đã đến mười sáu kỷ nguyên. Lục Nguyên cảm thấy liên kết với vĩnh hằng chi môn lại thêm một tia, pháp lực càng mạnh mẽ, càng thâm sâu, toàn thân toát ra khí thế vĩnh hằng và bất hủ càng mạnh.

Mười sáu kỷ nguyên, đây đã là trong trời đất cg có thể xếp ba mươi hàng đầu.

Bất giác mình đã mạnh như vậy.

Lục Nguyên tỉnh lại khỏi bế quan có chút cảm thán, nhưng bây giờ phải tiếp tục bế quan đi.

Thời gian vẫn trôi qua, Lục Nguyên thu được càng nhiều pháp lực, tất nhiên phải trước đấu rồi mới hút. Những pháp lực này không dễ hấp thu, không biết hút pháp lực bao lâu sau Lục Nguyên cảm thấy liên kết với vĩnh hằng chi môn lại nhiều một tia, pháp lực tăng tiến nhiều, lần này vào hằng chi thất tầng, tức là pháp lực mười bảy kỷ nguyên.

Pháp lực mười bảy kỷ nguyên nhé, thực lực bản thân bây giờ trong cõi trời đất chắc có thể xếp vào hai mươi hàng đầu, thậm chí là mười hàng đầu rồi.

Nhưng nếu chỗ này còn có nhiều pháp lực thì mình tất nhiên phải hấp thu tiếp.

Thời gian trôi vùn vụt, Lục Nguyên liên tục tăng cao, mỗi lần mở mắt là cảm giác mình tiến bộ nhanh như gió. Lục Nguyên cảm giác liên kết với vĩnh hằng chi môn lại thêm một tia, pháp lực lại tiến bước xa, đã vào hằng chi bát tầng, cũng tức pháp lực mười tám kỷ nguyên.

Thực lực hiện tại của Lục Nguyên ở trong thiên địa chắc chắn xếp vào mười hàng đầu, có khả năng theo lên năm hàng đầu.

Lục Nguyên hơi cảm thán một lúc, bắt đầu tiếp tục bế quan.

Đây là lần đại bế quan chưa từng có của Lục Nguyên.

Tất cả đều vì tăng thực lực, vì đả đảo chủ thái cổ văn minh.

Pháp lực như biển sao bao vây Lục Nguyên.

Thời gian từ từ trôi qua, Lục Nguyên chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt tang thương.

Thương hải tang điền nằm trong đáy mắt.

Lục Nguyên biết đã trôi qua rất lâu rồi.

Nhìn đồng hò cát bên cạnh, đã lặp lại năm trăm lần.

Đồng hồ cát rơi một lần là một năm.

Đã năm trăm năm.

Thì ra lần này bế quan đã trôi qua năm trăm năm rồi.

Đương nhiên trong năm trăm năm thay đổi lớn lao, bản thân tăng tiến đến mức khó thể tưởng tượng.

Hiện tại hắn đã có pháp lực đỉnh cao mười tám kỷ nguyên, thậm chí kém một chút thôi là tới mười chín kỷ nguyên. Dựa vào thực lực hiện nay, hắn đụng phải nhân vật cỡ như chủ bất tử văn minh cũng có thể đối kháng, hắn rốt cuộc đứng ở đỉnh cao nhất thiên địa.

Trừ phi chủ thái cổ văn minh thật sự thành tựu chủ vĩnh hằng, hiện tại trong cõi trừi đất hắn đã ở trạng thái vô địch.

Lúc trước Lục Nguyên có danh hiệu vô địch chiêu thức.

Nhưng mà vô địch chiêu thức là vô địch về chiêu thức thôi.

Hiện tại lại là vô địch.

Vô địch chiêu thức giới hạn trong chiêu thức, đụng đến đối thủ có pháp lực cường đại thì bó tay.

Bây giờ Lục Nguyên cảm thấy mình đã vô định.

Đây thật là cảm giác sướng chết được.

Nhẹ dùng tay ấn hư không, vô số pháp lực cường đại di chuyển trong bàn tay, thiên hạ vô địch ở trong tay, người nào là đối thủ của ta?

Lực lượng! Cái gì là lực lượng, đây chính là lực lượng!

Lục Nguyên nhún vai, ở bả vai cũng bùng phát pháp lực cường đại không biến giứi. Từ trên xuống dưới người Lục Nguyên không chỗ nào mà không có lực lượng, tràn đầy tính bạo tạc. Hơn nữa phẩm chất pháp lực của Lục Nguyên cao hơn bình thường nhiều. Trong năm trăm năm tôi luyện, Lục Nguyên đã hấp thu kiếm khí nhiều cao thủ kiếm cổ văn minh vào trong, toàn bộ lấy vạn kiếm quy tông hút và người, khiến pháp lực hấp thu nhiều đặc điểm, chất lượng cực cao.

Tốt lắm, có sức chiến đấu như vậy thì có thể đại náo thiên hạ.

Lục Nguyên nhảy khỏi địa huyệt.

Vẫn là thượng cổ giả kiếm mộ quen thuộc.

Lục Nguyên nhìn gần.

Vì thực lực tăng cao mà Lục Nguyên cảm giác bên dưới địa huyệt có một vật, hắn giơ móng ầm ầm chộp xuống đất, bắt ra một thứ. Vật đó như đoàn sáng, nó ở trong tay như muốn thoát ra ngoài.

Lục Nguyên lạnh lùng hét:

- Trấn áp cho ta!

Pháp lực mười tám kỷ nguyên ầm ầm vận chuyển muốn đè ép vật đó.

Đoàn sáng này chưa không cam tâm khuất phục.

Hay cho một đoàn sáng, dựa vào pháp lực mười tám kỷ nguyên mà cũng không hoàn toàn trấn áp nó được, trong trời đất có thể trấn áp nó rất khó.

Lục Nguyên như có trực giác gì, bàn tay to vung, chỉ thấy tay to vừa vung thì bút, giấy, thiên mệnh cùng xuất hiện.

Chân lý chi bút, định lý chi thư, thiên mệnh thần kích.

Ba vật này như có quan hệ gì với đoàn sáng, Lục Nguyên lần thứ hai trấn áp, là đem ba thứ cùng một chỗ đè ép. Trấn áp xong trời long đất lở, đoàn sáng không giãy dụa nữa, hàn toàn bị đè ép. Lục Nguyên đã biết đoàn sáng này gọi là bất khuất chi lưu quang.

Cũng là một phần mười vận mệnh.

Chẳng phải thường hay có người kêu la như vậy sao:

- Vận mệnh ư, ta sẽ không khuất phục vận mệnh.

- Tuyệt đối không khuất phục vận mệnh.

Nói thật ra bất khuất cũng là một phần vận mệnh.

Đây chính là bất khuất chi lưu quang.

Pháp lực này tại sao trong năm tháng hàng ức năm không một chút bị tiêu hao? Tại sao khó trấn áp nó như vậy? Nói thẳng ra là vì tác dụng của bất khuất chi lưu quang. Lục Nguyên phải mất năm trăm năm mới hấp thu xong pháp lực kia mặc dù có nguyên nhân là vì nó đặc biệt khổng lồ ra, còn có một lý do là vì bất khuất chi lưu quang.

Thật là tiểu tử này, Lục Nguyên nhẹ búng bất khuất chi lưu quang, bởi vì ngươi mà mất thêm ba trăm năm.

Đương nhiên tốc độ tăng cao hiện tại của Lục Nguyên cũng khá nhanh rồi.

Năm trăm năm, từ mười lăm kỷ nguyên lên tứi mười tám kỷ nguyên, tốc độ này nhanh khủng khiếp, người bình thường không khoa trương đến mức đó.

Lục Nguyên bắt đầu hấp thu bất khuất chi lưu quang, bất giác trên thân kiếm, trên người hắn có ý chí bất khuất, hơn nữa vận mệnh thiết tắt từ ba phần biến thành bốn phần. Mỗi khi vận mệnh thiết tắt tăng lên một phần là song song thực lực của hắn tăng một phần.

Rất tốt!

Lục Nguyên đứng lên, cần tăng thì đã tăng xong xuôi rồi, là lúc đi ra ngoài. Lần này mình bế quan năm trăm năm, lúc trước chưa từng bế quan lâu như vậy, không biết bên ngoài ra sao rồi, chủ thái cổ văn minh có phải tăng lên làm chủ vĩnh hằng chưa.

Lục Nguyên hành lễ với mộ bia.

- Chủ kiếm cổ văn minh, chủ kiếm đỉnh văn minh, chủ kiếm kinh văn minh, kiếm phó chủ kiếm hiệp văn minh, các vị tiền bối.

Lục Nguyên chắp tay nói:

- Không dám mạnh miệng nói cái gì, nhưng chỉ cần có ta ở một ngày thì kiếm đạo còn tồn tại, điều này thì các người hãy yên tâm đi.

Dường như Lục Nguyên trông thấy rất nhiều các tiền bối yên lòng, thần niệm biến thành tro bụi. Đúng thế, họ yên lòng, dù không thấy Lục Nguyên có hành động gì nhưng hắn qua được ải phẩm kiếm tới đây thì tuyệt đối là kiếm giả hợp cách. Những người khác không thể nào thông qua cửa đó, Lục Nguyên là kiếm giả hợp cách nếu đã hứa hẹn thì còn gì không yên tâm nữa? Quân tử nhất ngôn, nặng như ngàn cân.

Lục Nguyên nói xong mỉm cười, chắp tay rời khỏi đây.

Đi là tiêu sái, đi nhẹ nhàng.

Lại nói Lục Nguyên rốt cuộc rời khỏi thượng cổ giả kiếm mộ tu hành lâu đến năm trăm năm, hắn vẫn còn ở trong vĩnh hằng tinh vực. Lục Nguyên ngự kiếm bộ, phải nói năm trăm năm không dùng kiếm bộ có chút lóng ngóng, nhưng tiếp tục sử dụng thì cảm giác quen thuộc đã trở lại.

Một lần nữa hưởng thụ cảm giác nhanh như tia điện xẹt.

Lục Nguyên vui vẻ bảy.

Bay vui sướng vô cùng.

Đi tới sát na thành trước đi, xem tình hình ở đó. Lúc Lục Nguyên tới sát na thành thì giật nảy mình, đây vẫn là sát na thành sao? Lúc trước hắn ngụ ở sát na thành một thời gian khá ngắn, nhưng khi đó sát na thành cực kỳ khổng lồ, mấy chục khí thế hùng hồn ở bên trong, tàng long ngọa khổ. Khi ấy sát na thành cực kỳ khí thế.

Bây giờ sát na thành đã thành như vậy.

Lục Nguyên nhìn một mảnh hoang tàn trước mắt, phút chốc không biết nói gì.

Sát na thành hủy rồi!

Hoàn toàn bị hủy diệt!

Xem dấu vết thì dường như bên trong xảy ra pháp lực to lớn va chạm, mặc dù đã qua mấy trăm năm nhưng Lục Nguyên vẫn nhìn thấy dấu vết rõ ràng. Trong đó có một pháp lực là của chủ sát na văn minh, hắn nhận được dao động đó. Còn dao động khác mạnh mẽ hơn cả chủ sát na văn minh nhưng Lục Nguyên không nhận ra dấu vết pháp lực đó.

Sát na thành bị hủy!

Vậy chỗ khác thì sao?

Lục Nguyên bay hướng bất tử thành. Bất tử thành là chỗ ở của chủ bất tử văn minh. Lục Nguyên dùng kiếm bộ nhanh chóng bay tới bất tử thành, trông thấy rồi phải cảm thán. Bất tử thành cũng đã hủy, tình hình đỡ hơn sát na thành một chút nhưng cũng là bị hủy diệt.

Lục Nguyên không ngừng đi trong vĩnh hằng tinh vực, phát hiện nơi đây đã không tòn tại một ai, hắn là người duy nhất tồn tại. Lục Nguyên có cảm giác rất trống rỗng. Phải rồi, vĩnh hằng chi môn, mình tới đó xem thở.

Lục Nguyên ngự kiếm bộ lao hướng vĩnh hằng chi môn.

Ủa, vĩnh hằng chi môn đâu rồi?

Lục Nguyên không thấy vĩnh hằng chi môn đâu. Không đúng, rõ ràng vĩnh hằng chi môn nên ở đây chứ, tại sao không thấy? Lục Nguyên nhìn kỹ lại, phát hiện không xa có hai hòn đảo, năm trăm năm trước chắc là hai khối tam phẩm ngộ đạo chi địa cực kỳ quý giá nhưng hiện nay dường như đã mất đi tác dụng.

Không sai, không có vĩnh hằng chi môn, không có vĩnh hằng loạn lưu, không có gì cả.

Vĩnh hằng chi môn biến mất!

Vậy thì chỉ có một khả năng.

Khả năng mà Lục Nguyên không muốn biết nhất, chính là cái tên chủ thái cổ văn minh thật sự trở thành Thái Cổ chủ vĩnh hằng.

Tổ cha nó!

Lục Nguyên muốn chửi thề, không chửi không được.

Thằng trọc Thái Cổ này chẳng ngờ thành chủ vĩnh hằng.

Không có thiên lý nữa rồi.

Đương nhiên Lục Nguyên không hề chán nản, ngươi là vô số kỷ nguyên mới ra, được gọi là chủ vĩnh hằng có tuổi thọ vô tận thì ghê gớm lắm sao? Có cơ hội gia cũng sẽ đánh gục luôn, chẳng có gì đáng sợ cả, bà nội nó, hừ!