Võ Đang tiên môn lợi hại nhất là kiếm trận, bây giờ kiếm trận còn thua thì còn lời gì để nói? Chỉ có nước ngoan ngoãn nhận thua, giao ra ngũ tiên lệnh.
Trương Thanh Thư không có suy nghĩ muốn trả thù Lục Nguyên. Gã và Triệu Càn Khôn không giống nhau. Triệu Càn Khôn nghĩ là sau này nhất định phải trả thù, Trương Thanh Thư thì nghĩ rằng mai sau phải biến mạnh hơn, trước kia mình thật là ếch ngồi đáy giếng, sau này phải cố gắng tu hành thêm. Còn về đấu với Lục Nguyên thì cũng chỉ là trong thử luyện giao đấu tính chất hữu nghị thôi.
Khi giao ra ngũ tiên lệnh, Lục Nguyên đếm số, đúng là nhiều, tới bảy mươi khối ngũ tiên lệnh. Nhưng cũng đúng, đám Trương Thanh Thư nhiều hơn nhóm Triệu Càn Khôn, thực lực càng mạnh, số lượng ngũ tiên lệnh trên nhóm Triệu Càn Khôn là bình thường. Hắn vốn có một trăm mười lăm khối ngũ tiên lệnh, bây giờ có một trăm tám mươi sáu khối.
Một trăm tám mươi sáu khối, số lượng lớn đến khiến người bên cạnh muốn mù mắt. Đám người đứng xem nhìn mà theo, nhưng có thèm hơn nữa cũng vô dụng, chúng không dám ra tay cướp đoạt. Ngay cả Võ Đang tiên môn nhân còn thua thì chúng dựa vào cái gì xông lên?
Trận tỷ thí này là ngày thứ năm, cách mười lăm ngày còn có mười ngày. Mười ngày sau chắc hắn nên thu gom càng nhiều ngũ tiên lệnh, nhất định phải lấy thưởng hạng nhất. Hết cách, ai kêu thưởng hạng nhất có pháp khí không gian, Thiên Tịnh Thủy mà hắn cần, còn có linh thú cho hắn có thể làm biếng.
Muốn lười thì phải nghĩ cách để lười, có khi phải chăm chỉ một phen, chứ không phải làm biếng rồi thành con sâu mặc người chà đạp.
Mình luôn muốn tự do nhưng phải là có thực lực tự tại không ràng buộc. Nếu không có sức mạnh thì làm sao tự do đây?
Lúc Lục Nguyên đọc sách thì rất hâm mộ thế gian có đào hoa nguyên. Nhưng Tư Mã Trường Bạch đã dạy cho Lục Nguyên một bài học, hiểu ra tại thế giới này muốn tự tại không phải dễ dàng. Kết quả hiện nay Lục Nguyên có khi sẽ cố gắng một phen, sẽ không luôn làm biếng uống rượu thôi.
Cuộc đời a, Lục Nguyên lại cảm thán.
Cầu tiêu dao, hỏi tiêu dao, hỏi thế gian đâu là tiêu dao.
Chỉ là tiêu dao không mong cầu.
Đợi tỷ thí lần này xong xuôi nhất định phải về Bắc phong ngủ một giấc thật ngon mới được, lần này nói sao cũng phải lười một năm, không thì mệt quá đi. Lục Nguyên ở chỗ này than thở mệt mỏi, kỳ thực từ khi vào sa mạc, chân chính mệt chỉ có khoảng thời gian so tài này, lúc trước trong sa mạc hắn luôn ngồi trên lưng chim ưng uống rượu, ngẫu nhiên xuất kiếm mà thôi.
Nhưng người lười luôn thích tìm cớ làm biếng.
Đánh bạc là một hoạt động rất kích thích. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Ngũ Tiên Minh đệ thập phân đường đà chủ đệ tứ phân đà Công Dương Tam Quang là người nhiệt liệt truy đuổi loại hoạt động này.
Bởi vì bị người này ảnh hưởng, cho nên lần tỷ thí mười phân đà này mọi người đều bị cuốn vào trận cờ bạc, coi như là phó đường chủ Cô Đăng Dạ Vũ Tào Thu chưa từng vào trong vòng xoáy cũng bị cuốn đi.
Lúc này, đà chủ đệ cửu phân đà Hiên Viên Trọng sắc mặt có chút khó xem.
Đà chủ đệ thập phân đà Triệu Càn Khôn sắc mặt có chút quái.
Còn ra vẻ nắm chắc tất cả là Cô Đăng Dạ Vũ Tào Thu.
Vốn át chủ bài chân chính của đệ cửu phân đà chính là Võ Đang tiên môn Trương Thanh Thư, cùng với hai vị trưởng lão. Võ Đang tiên môn nhân có lẽ đơn độc thì không phải mạnh nhất, nhưng hợp tác thì tuyệt đối siêu mạnh. Đệ cửu phân đà khá có thực lực, lần này cực kỳ trùng hợp là đám Trương Thanh Thư vừa lúc phân đến đệ cửu phân khu.
So sánh thì đệ thập phân đà Triệu Càn Khôn cũng cực kỳ trùng hợp phân tại đệ thập phân khu. Triệu Càn Khôn thực lực không kém hơn Trương Thanh Thư bao nhiêu, nhưng Võ Đang tiên môn mười mấy người đối đầu với Côn Luân tiên môn thì có thể chắc chắn Võ Đang tiên môn sẽ thắng.
Giữa Hiên Viên Trọng và Tống Kiếm Cửu quan hệ xấu không phải chuyện một, hai ngày.
Lần này vừa lúc đụng phải tỷ thí mười phân đà, Hiên Viên Trọng rõ ràng chiếm thế, gặp Công Dương Tam Quang mở bàn cược, vậy nên gã mới đi khiêu khích Tống Kiếm Cửu.
Có thể nói Hiên Viên Trọng nói đều đúng, đám Trương Thanh Thư đúng là mạnh hơn nhóm Triệu Càn Khôn.
Nhưng mà…
Chết tiệt là không biết ở đâu ra trong đệ thập phân đà xuất hiện một thanh y thiếu niên, lúc này không tra thân phận thanh y thiếu niên cũng biết người này chính là Hoa Sơn tiên môn Lục Nguyên. Có câu chuyên nghiệp vừa ra tay liền biết tài, thân phận Lục Nguyên không khả năng cứ giấu giếm mãi.
Lục Nguyên xuất hiện không có gì, nhưng lại cứ là đệ tử chân truyền thực lực số một Hoa Sơn tiên môn, mạnh đến hơi không có đạo lý đi? Chẳng ngờ cứng rắn đá ngã chín người ba kiếm trận Võ Đang tiên môn!
Phá kỷ lục!
Thật sự là phá kỷ lục.
Ba kiếm trận Võ Đang tiên môn chưa từng bị đệ tử chân truyền phá, lần này Lục Nguyên không cẩn thận phá kỷ lục.
Lần này Hiên Viên Trọng có khổ không nói nên lời, sao có thể như vậy?
Cùng lúc đó, Tống Kiếm Cửu cũng là lạ. Trước đó gã không hề chú ý đến Lục Nguyên, xem ra mắt bị chó ăn rồi, hoặc nên nói gã thắng đến không hiểu ra sao.
Chỉ có Tào Thu vững vàng ngồi câu cá, bộ dáng sớm đã biết trước, khiến ngời không thể không khâm phục phó đường chủ chính là phó đường chủ. Không ai biết bây giờ Tào Thu cũng chấn kinh, trong lòng sóng cuộn biển gầm. Tào Thu luôn tự nhận mình khiêm tốn, bình thường không nói lời gì quá tròn. Lần đó nhìn vết kiếm, biết kiếm thuật của Lục Nguyên có khả năng tới cấp kiếm ý, nhưng cho rằng hắn chỉ mới vứa đạt cấp kiếm ý thôi. Khi đó gã nói kiếm thuật Lục Nguyên không kém gì gã cũng chỉ là vài phần khiêm tốn. Bây giờ nhìn kiếm thuật của Lục Nguyên đã tới cấp siêu thoát kiếm ý. Chết tiệt, mình cũng chỉ mới đi tới siêu thoát kiếm ý, hậu bối như Lục Nguyên mà có thể luyện thành siêu thoát kiếm ý, mình đường đường là phó đường chủ! Vị hậu bối này lại ngang ngửa với mình, đều tới cấp siêu thoát kiếm ý.
Ngũ Tiên Minh tổng cộng mười phân đường, muốn làm một phó đường chủ không dễ dàng. Bàn về thực lực thì Cô Đăng Dạ Vũ Tào Thu không thua gì Bắc phong lục kiếm tiên.
Hoa Sơn tiên môn Lục Nguyên, thú vị. Tào Thu cười, chắp tay sau lưng. Xuất hiện một thanh niên thú vị như vậy, sau này hắn trưởng thành thật đáng giá mong chờ.
Ngày thứ bảy Lục Nguyên đã càn quét xong đệ cửu phân khu, lúc này trong tay hắn cầm ngũ tiên lệnh tới hai trăm bốn mươi khối. Trước kia đã nói tại một phân khu không khả năng thu gom hết ngũ tiên lệnh nguyên phân khu đó. Dù sao mỗi một phân khu khá lớn, có số ít người giấu vài khối ngũ tiên lệnh co rúc một góc, ngươi có thể làm gì? Hai phân khu sưu tầm được hai trăm bốn mươi khối ngũ tiên lệnh có thể nói đã là cực hạn, kết quả hắn lần nữa chuyển khu.
Ngày thứ chín, Lục Nguyên quét xong đệ bát phân khu, lúc này trong tay cầm ngũ tiên lệnh tới ba trăm năm mươi bảy khối, ở trong đệ bát phân khu cũng không đụng tới đối thủ có thực lực tương đương.
Ngày thứ mười một, Lục Nguyên quét xong đệ thập phân khu, cầm ngũ tiên lệnh đến bốn trăm bảy mươi ba khối. Tại đệ thất phân khu đụng phải một ít đối thủ khó nhai, mất chút thời gian rốt cuộc giải quyết xong. Lúc này Lục Nguyên phát hiện ra tốc độ quét một phân khu ngày càng nhanh, nguyên nhân khá đơn giản, bởi vì càng tới mặt sau thì ngũ tiên lệnh đều tập trung trong tay số ít người, chỉ cần đánh ngã số ít đó là có thể được đa số ngũ tiên lệnh.
Lúc ngũ tiên lệnh thiếu thì có thể núp trong góc tối khó bị phát hiện.
Ngũ tiên lệnh càng nhiều thì càng khó trốn. Một khối ngũ tiên lệnh như đoàn sáng nhạt, có thể núp đi, nhiều ngũ tiên lệnh tựa như đoàn sáng trắng chói mắt trong bóng tối, từ xa có thể thấy rõ.
Ngày thứ mười ba, Lục Nguyên quét xong đệ lục phân khu, nắm sáu trăm khối ngũ tiên lệnh. Tình huống đệ lục phân khu giống như mấy phân khu trước, chỉ tốn chút sức. Khi hắn sử dụng kiếm gõ của mình thì vẫn là tung hoành vô địch thủ.
Lập tức sắp tới ngày thứ mười bốn. Lục Nguyên biết, ngày thứ mười bốn không hề nhẹ nhàng.
Lúc trước khi hắn đánh chết Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân, khi ấy trong đệ thập phân đường liền nói có ba người có thể giải quyết Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân. Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân là luyện thể kỳ tứ tầng, tức là nói khi ấy tại đệ thập phân đường đệ thập phân đà có ba, năm người có thực lực luyện thể kỳ tứ tầng.
Cho đến này hắn vẫn chưa đụng tới luyện thể kỳ tứ tầng.
Vậy tiếp theo có gặp gỡ hay không?
Mười phân khu liên tiếp nhau, từ đệ nhất phân khu đến đệ thập phân khu. Đệ thập phân khu có thể đi đến đệ cửu phân khu, đệ cửu phân khu có thể đi đến đệ thập, đệ bát phân khu. Đệ nhất phân khu chỉ có thể đi đến đệ nhị phân khu, cơ bản liên kết như vậy đấy.
Bây giờ hắn đã quét qua đệ thập phân khu, đệ cửu phân khu, đệ bát phân khu, đệ thất phân khu, đệ lục phân khu, tổng cộng năm phân khu, được sáu trăm khối ngũ tiên lệnh.
Đối thủ có thực lực chắc bây giờ cũng càn quét xong đệ nhất phân khu đến đệ ngũ phân khu. Chính là nói, hai ngày sau sẽ cùng hắn đụng độ, đây là điều không thể tránh khỏi. Nếu không tránh được thì né làm gì? Lục Nguyên định tạm thời không chuyển khu, trước tiên tại đệ lục phân khu quen hoàn cảnh đã.
Cao thủ giao đấu không phải pháp lực, kiếm thuật của ngươi cao liền thắng.
Cao thủ giao đấu cần thiên thời, địa lợi, pháp lực, kiếm thuật bản thân cùng với ứng biến tức thời, tâm lý lúc đó, các loại nhân tố hợp thành.
Nghe nói Đại Tần quốc có một vị kiếm tiên gọi là Tây Môn Lãnh Tuyệt, mỗi lần quyết đấu đều phải tắm gội dâng hương ba ngày mới đi quyết đấu, tất nhiên đó chỉ là ví dụ cực đoan, nhưng cũng thuyết minh trước khi chiến đấu, nhân tố ứng biến tại tức thời, tâm lý là rất quan trọng.
Bây giờ hắn làm quen địa lý một chút, rồi dưỡng tâm, chuẩn bị cuộc chiến cuối cùng. Đương nhiên Lục Nguyên dưỡng tâm không như Đại Tần quốc kiếm tiên Tây Môn Lãnh Tuyệt, Lục Nguyên không chút hứng thú tắm rửa dâng hương. Hắn thích là vừa uống rượu vừa ngủ, đấy mới là trạng thái tự nhiên nhất của hắn, thân thể vô cùng thả lỏng.
Tỷ thí mười phân đà ngày thứ mười bốn.
Thật là hoàn cảnh không vui chút nào.
Lục Nguyên nằm trên một khối tảng đá, rót một hớp rượu.
Mình quả nhiên vẫn là thích ở ngày trong xanh, nằm trên mặt đất nhàn nhã uống rượu, vậy mới là sống chứ. Dưới hoàn cảnh âm u khô khan uống rượu không sướng chút nào.
Nhưng thôi, cố chịu đi.
Con người không thể yêu cầu quá nhiều.
Con người phải học thích ứng trong mọi tình cảnh.
Lục Nguyên cảm giác đối thủ nên đến nhanh thôi, chắc là trong hôm nay. Đằng trước truyền đến tiếng xé gió, tổng cộng có mười tên đến, ngày càng gần. Lục Nguyên vẫn như cũ lười biếng dựa vào tảng đá, hớp ngụm rượu. Lúc này, mười người phía xa rốt cuộc đến rồi.
Thật mạnh!
Mười ngời đều là trưởng lão tuổi trẻ, trong đó có ít nhất bốn tên pháp lực không kém gì hắn, chắc là luyện thể kỳ tứ tầng, còn có mấy người pháp lực không tầm thường, cỡ luyện thể nhị tầng, tam tầng. Người kém nhất cũng cỡ luyện khí thập tầng. Đây chính là đội ngũ mạnh nhất tỷ thí mười phân đà.
Quả nhiên mạnh!
Lục Nguyên đã cảm giác ra, dù hắn có dốc hết sức ra tay cũng chưa chắc là đối thủ mười người này liên hợp, xem ra cần chiến pháp vừa đánh vừa trốn. Cái gọi là chiến pháp vừa đánh vừa trốn chính là dùng Vạn Lý Độc Hành thân pháp kéo khoảng cách với đám người, chờ bọn họ có một tên đuổi tới thì cố gắng đấu với số ít, không thể đối phương bao vây.
Hơn nữa lúc cần thiết hắn có thể dùng sa y núp trên mặt đất, sau đó dùng thổ vương triệu hoán lệnh triệu hoán ra thổ khôi lỗi, lợi dụng thổ khôi lỗi hấp dẫn sức chú ý của đám người rồi ra tay.
Vì trận chiến cuối cùng này, mình chuẩn bị không ít, không phải luôn nằm ì ra uống rượu thôi đâu, cũng nghĩ đến các loại ứng đối.
Mắt thấy đối phương sắp lên, Lục Nguyên dùng Vạn Lý Độc Hành thân pháp chuồn đi.
Lúc này, trong bóng tối vang tiếng bước chân.
Tiếng chân đó đúng là đạp trên mặt đất, nhưng không biết tại sao cứ như đạp vào trái tim người, khiến mười mấy người có mặt thấy lòng thít chặt. Người đó rốt cuộc xuất hiện trong ánh sáng, đó là một người trẻ tuổi tóc màu bạc, khuôn mặt khá là tuấn mỹ.
Người trẻ tuổi diện mạo tà mị, có tính xâm lược. Đôi mắt hẹp dài nhìn người thì tựa như độc xà, khiến người hốt hoảng, vóc dáng cực cao, mặc áo choàng xanh.
Nếu như Bắc phong Nguyên Nguyên Thượng Nhân ở tại đây, hoặc là mấy người Bắc phong lục kiếm tiên có mặt lúc này thì sẽ giật mình nhảy dựng. Người trẻ tuổi tóc bạc này chính là Bắc phong…phản đồ!
Giang Nam hoa điêu, đây là một loại rượu nổi tiếng tỉnh kế bên Bách Khoáng tỉnh. Loại rượu này nơi sanrsinh rất quý giá, phải vận vào sa mạc tỉnh yêu ma tứ xứ Bách Khoáng tỉnh, giá cả tăng lên gấp mấy chục lần. Rượu ngon như vậy, coi như là đà chủ đệ thập phân đường cũng chưa chắc nếm được.
Loại rượu Giang Nam hoa điêu mùi vị khá nhu, say, tại đại mạc uống rượu như vậy cảm giác càng tuyệt.
Hỏa bạo sa trùng, đây là một món khá ngon. Sa trùng ở trong sa mạc là một loại sâu cực kỳ nhỏ, thích ẩn hiện nơi có nguồn nước, thịt rất ngon. Món hỏa bạo không chỉ vị không tệ không thôi còn cực kỳ ngon, chỉ nghĩ đã chảy nước miếng rồi.
Du thố sa tôm cũng là món ngon tại đại mạc. Nếu nói hỏa bạo sa trùng hơi khô khan thì du thố sa tôm chính là cực kỳ tươi mới, nổi danh mới mở và thịt mềm.
Rượu là rượu ngon, đồ ăn cũng là món ngon.
Một bữa ăn như vậy nếu đặt ở bình thường thì đám đà chủ mười phân đà chắc đã ăn ngấu nghiến. Nhưng bây giờ đà chủ mười Phương Đạm không chút hứng thú với rượu và thức ăn.
Tỷ thí mười phân đà rốt cuộc đến cao trào.
Một bên là các trưởng lão tuổi trẻ cường đại của đệ nhất phân đà, trong đó có bốn pháp lực luyện thể kỳ tứ tầng, bốn tên luyện thể nhị tầng, tam tầng, một tên luyện thể nhất tầng, một tên luyện khí thập tầng. Tổ hợp như vậy ở trong tỷ thí mười phân đà là tuyệt sát, vô địch.
Có thể nói một phần người đỉnh cao tỷ thí mười phân đà có hơn phân nửa ở trong đội ngũ này.
Khi được phân đến như vậy, đà chủ đệ nhất phân đà không biết nói gì hơn, quá may mắn, đỉnh cao nhất có một nửa ở tại đệ nhất phân đà.
Lần này đệ nhất phân đà mạnh mẽ thì mọi người sớm biết rồi.
Ngay cả Tống Kiếm Cửu cũng rất hiểu, nhưng gã không muốn nói ra, sợ đả kích tự tin của người đệ thập phân đà, tuy rằng bản thân gã cũng không có niềm tin.
Bên kia là ngựa ô vùng lên Lục Nguyên. Đương nhiên nói hoàn toàn là ngựa ô cũng không chính xác, dù sao Lục Nguyên là đệ tử chân truyền có thực lực nhất Hoa Sơn tiên môn, nhưng lúc này hắn biểu hiện ra sức mạnh cường đến ngoài dự đoán của mọi người. Bây giờ chắc nên là cuộc chiến cuối cùng.