Ánh sáng chói mắt đều trong một kiếm này.

Đỗ Hối bây giờ nằm trên mặt đất, ngây ngốc nằm. Gã thật không ngờ mình sẽ nhanh chóng thua như vậy. Trong đầu gã tràn đầy đều là tình hình nhát kiếm vừa rồi của thanh y thiếu niên, một kiếm không ngừng hiện ra trong đầu.

Cho đến bây giờ, Đỗ Hối còn nằm trên mặt đất lạnh lẽo nghĩ đến nhát kiếm vừa rồi. Nhát kiếm đó quá huyền diệu, khiến Đỗ Hối phải không ngừng nhớ lại.

Khóe môi Đỗ Hối cong nụ cười khổ, thật trêu người, cái người như vậy mà xếp hạng một trăm tám mươi, có phải là quá trêu người?

Xếp hạng một trăm tám mươi, có phải là rất gạt người?

Cho đến nay vận may của Đỗ Hối khá tệ, coi như trời sinh xui xẻo. Vốn gã cho rằng lần này bắt đầu tỷ thí mười phân đà, lần đầu đụng phải người xếp hạng một trăm tám mươi thì chắc là đổi vận, kết quả tốt lắm, cái người vốn tưởng có thể cướp được ngũ tiên lệnh lại một nhát kiếm thắng mình. Ngược lại là mình bị cướp đi ngũ tiên lệnh.

Đỗ Hối nằm trên mặt đất thật lâu, rốt cuộc thở ra một hơi. Thôi, thôi, tiếp theo còn mười bốn ngày rưỡi, mình còn có thể cướp ngũ tiên lệnh của người khác. Nếu tương lai hơn mười ngày này vẫn xui như vậy, tiếp theo trực tiếp sửa tên cho rồi, không gọi là Đỗ Hối nữa mà là "thái môi". Chỉ nghĩ đến lịch sử xui xẻo của mình đủ khiến gã rơi lệ.

Lắc lư Ngũ Tiên Minh hơi nhỏ hơn bàn tay một chút khắc chữ "ngũ tiên", Lục Nguyên ngắm nghĩa. Cái này chắc là dùng loại tinh thiết đặc biệt tạo ra, vận may không tệ, mới bắt đầu tỷ thí mười phân đà đã được một khối lệnh bài, may lắm thôi. Tiếp theo đi tìm người khác nào.

Tất nhiên người thí nghiệm người mới xếp hạng tám mươi vừa rồi bàn về thực lực kém xa hắn, còn vì sơ sẩy mới bị hắn một kiếm chấm dứt. Nếu mới rồi gã nghiêm túc hơn chắc có thể đón đỡ vài kiếm, nhưng dù thế nào đều tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.

Đối thủ tiếp theo có thể cùng hắn bất phân thắng bại gần như không có.

Cho nên các trận kế tiếp đa phần không mấy khó khăn, không bằng dưới hoàn cảnh như vậy luyện kiếm, dù sao hắn cũng muốn luyện thành mạc kiếm ý. Hoàn cảnh tối tăm bây giờ vừa lúc luyện mạc kiếm ý. Lục Nguyên cầm hồ lô rượu uống một ngụm, giảm bớt cảm giác khát.

Vẫn là đường núi tối tăm trong triền núi.

Ánh sáng u ám ngẫu nhiên hiện lên kiếm và kiếm giao nhau, ngẫu nhiên có tiếng kiếm va nhau.

Chiêu "Anh Hùng Thùy Mộ" hiện ra, có loại ý thê lương bất đắc dĩ.

Thật là một chiêu tinh diệu, đây là ý nghĩ duy nhất của đối thủ Lục Nguyên.

Đối thủ Lục Nguyên là ngời luyện khí cửu tầng, cũng rất khá, trong thí nghiệm người mới đệ cửu phân đà xếp hạng hai mươi mốt, thực lực kinh người. Lần này bởi vì bị tách ra nên gã bị phân tại đệ thập phân khu. Vốn gã có thể thi triển thân thủ một phen, ai ngờ đụng phải thanh y thiếu niên này, kiếm pháp cực kỳ tinh diệu.

Một chiêu Anh Hùng Thùy Mộ đè ép người luyện khí cửu tầng phải bỏ kiếm.

Tuy rằng đối thủ của Lục Nguyên cho rằng kiếm thuật của hắn rất tinh diệu nhưng chính hắn lại bất đắc dĩ lắc đầu. Cho đến bây giờ hắn vẫn không ngộ thông mạc kiếm ý, bộ Anh Hùng Thùy Mộ này dùng không được, cho nên đối thủ nghĩ kiếm thuật của hắn quá tinh diệu là vì kiếm thuật đối thủ rất kém.

Mạc kiếm ý thật khó luyện thành!

Lục Nguyên ném bốn khối ngũ tiên lệnh vào tu la túi, đây là số lượng ngũ tiên lệnh lấy được từ tay đối thủ luyện khí cửu tầng vừa rồi. Một khi có ngũ tiên lệnh dù ở trên người giấu trong pháp bảo không gian cũng cảm nhận được. Chất liệu ngũ tiên lệnh rất khác lạ, là lấy cách làm đặc biệt gia công mới có hiệu quả như vậy. Xem ra địch thủ này trước đó khá thành công, có bốn khối ngũ tiên lệnh nhưng giờ thì hoàn toàn rơi vào tay hắn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Phải rồi, quên tính thời gian, bây giờ tỷ thí mười phân đà đã qua hai ngày, nay là ngày thứ ba, cộng thêm bốn khối ngũ tiên lệnh vừa lấy được, hắn tổng cộng có hai mươi ba khối ngũ tiên lệnh. Đệ thập phân khu tổng cộng có một trăm sáu mươi lăm ngũ tiên lệnh, đã hai mươi ba khối rơi vào tay hắn.

Chiến quả không tệ, Lục Nguyên thầm nghĩ.

Tiếp tục tìm kiếm thôi, bên trong Thương Sơn bị đào rỗng cũng khá to, mình ở trong triền núi đi không nhanh lắm, cho nên đếnn ay còn chưa đi hết đệ thập phân khu.

Kỳ thực Lục Nguyên phát hiện một việc.

Ngày thứ nhất hắn đụng tới đối thủ cơ bản là hành động một mình.

Tới ngày thứ hai, đối thủ đụng độ bắt đầu kết bạn. Kỳ thực chuyenj này rất bình thường, ngày thứ nhất mọi người từ mỗi hang động tiến vào đệ thập phân khu Thương Sơn, đến ngày thứ hai, qua một thời gian giảm xóc, quan hệ tốt dùng hết mọi cách tập hợp một chỗ, những người đó cảm thấy đơn độc khó khăn nên tạm thời cùng người khác bắt tay.

Chỉ có Lục Nguyên là hoàn toàn mặc kệ, một người một kiếm đã đủ.

Tất nhiên đây là do Lục Nguyên tự tin vào chính mình.

Lục Nguyên từ trong miệng người khác biết hiện nay đệ thập phân khu khó giải quyết nhất là nhóm Triệu Càn Khôn có được nhiều ngũ tiên lệnh nhất. Nhóm người tụ tập một chỗ, nghe nói cướp rất nhiều ngũ tiên lệnh, còn nhiều hơn cả hắn. Nghe nói bọn họ gom nhiều người cùng một chỗ, đụng phải ai đều là cướp cho rồi.

So sánh họ tập thể hành động thì một mình hắn cướp không được nhiều lắm.

Lục Nguyên tiếp tục tiến lên, phía trước sáng ngời. Bình thường trong đường núi đều âm u, loại ánh sáng này biểu thị phía trước chắc chắn có không ít người, trong đó nhiều người sử dụng Nhiên Tinh Thạch, không biết đó là ai? Lục Nguyên bước nhanh tới phía trước, thật sự thấy một nhóm người. Dẫn đầu nhóm người là một người đàn ông trung niên có chút uy nghiêm, khá quen mắt, chính là Triệu Càn Khôn.

Trừ Triệu Càn Khôn còn có vài kẻ hắn quen biết, ví dụ như Triệu Hàn, Hoàng Vân đều ở trong đó, còn có mười mấy người khác Lục Nguyên thấy khá quen mắt, tuy không gọi tên được nhưng biết là cùng nhóm với Triệu Càn Khôn.

Đám Triệu Càn Khôn vừa mới cướp xong mấy khối ngũ tiên lệnh của một nhóm ba người, đang định kết thúc công việc thì Triệu Hàn bỗng quay đầu, vừa lúc thấy Lục Nguyên.

Triệu Hàn kích động nói:

- A, đây chẳng phải là Lục Lục sao? Còn tưởng ngươi không ở đệ thập phân khu chứ. Nếu như không ở đệ thập phân khu thì chơi mất vui, ta muốn tìm ngươi báo thù cũng không tiện, hôm nay vừa lúc gặp ngươi tại đây.

Triệu Hàn nói những lời này hấp dẫn ánh mắt đám người về phái Lục Nguyên. Mười mấy ngời nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Triệu Hàn bộ dáng tiểu nhân đắc ý, vênh váo:

- Khi đó ngươi đánh ta dữ lắm mà, thật bất hạnh, hôm nay tại đây đụng phải ta, đại sư huynh nhất định sẽ dạy ngươi bài học, cho ngươi biết cái gì gọi là trời cao đất rộng. Ta là người của đại sư huynh mà ngươi cũng dám đánh? Hôm nay nhất định phải cướp hết ngũ tiên lệnh của ngơi, rồi đánh ngươi cả người đầy vết thương tại đây, chỉ cần không đánh chết, tàn phế là được.

Triệu Hàn chưa từng nghĩ đến việc sung sướng như vậy, sẽ tại đây gặp Lục Nguyên, hơn nữa hắn lẻ loi một mình, bên cạnh gã có Triệu Càn Khôn đại sư huynh, cũng có mười mấy người. Mười mấy người đối phó một tên, thật là quá đã.

Gã nhớ đến lúc đó Lục Nguyên đánh mình liền cảm thấy đau, nay rốt cuộc có cơ hội trả thù rồi, sướng biết là bao. Tất nhiên gã không dám tự quyết định, đưa mắt nhìn Triệu Càn Khôn. Triệu Càn Khôn mới là trung tâm nhóm người này.

Triệu Càn Khôn nhìn hướng Lục Nguyên:

- Lúc đó ngươi dám đánh thuộc hạ của ta, thật can đảm, bây giờ là lúc để ngươi biết đánh thuộc hạ ta là việc sai lầm cỡ nào. Ta là thiên sinh vận mệnh tử, thuộc hạ của ta trừ ta ra không phải ai cũng có thể dạy dỗ. Ngươi đối nghịch với ta là sai lầm lớn nhất của ngươi.

Giọng Triệu Càn Khôn âm trầm mà đầy uy nghiêm.

Triệu Càn Khôn uy phong rất lớn, gã luôn là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Kỳ thực cơ bản mỗi một đệ nhất đệ tử chân truyền tiên môn đều uy phong rất lớn. Tống Nam Sơn uy phong khá lớn, quyền lợi trong tay đệ nhất đệ tử chân truyền không nhỏ, so với trưởng lão bình thường lớn hơn nhiều, tương lai có triển vọng lớn, có thể nói là quyền cao chức trọng, đến chỗ nào đều là một tay che trời, trừ Lục Nguyên. Cá nhân Lục Nguyên trời sinh không bày nổi uy phong, không làm bộ dáng vẻ bệ vệ được, không cách nào làm nổi.

Lại nói hiện nay trong đường núi tối tăm, Lục Nguyên đụng phải đám Triệu Càn Khôn, gã nói ra câu này biểu thị thái độ.

Lần này mười mấy ánh mắt đều sát khí đằng đằng.

Tiểu tử tên Lục Lục xui xẻo rồi.

Lục Nguyên vẻ mặt nhàn nhã nói:

- Các ngươi đây là tự động đưa lên cửa? Ta đang nghĩ nên đi đâu cướp ngũ tiên lệnh, các ngươi chủ động như vậy, cảm ơn nhé.

Khi hắn thốt ra câu này khiến không khí toàn trường nặng nề, ai cũng ngẩn ra, cho rằng mình đã nghe lầm.

Tình hình hiện nay rất rõ ràng, cái người tên Lục Lục sẽ bị cướp ngũ tiên lệnh, bị đánh trọng thương, tuy không tàn không phế nhưng chẳng tốt đẹp bao nhiêu, đây là kết quả rõ rành rành ra đấy. Thế mà hắn dám nói với bên Triệu Càn Khôn là tự đưa ngũ tiên lệnh lên cửa.

Cái này, quá tự kiêu rồi.

Yên tĩnh chốc lát sau bùng phát tiếng cười to.

Câu nói của Lục Nguyên quá buồn cười.

Đối thủ là mười mấy người, trong đó có đại sư huynh Côn Luân tiên môn Triệu Càn Khôn, tiểu tử Lục Lục lại dám thốt lời cuồng ngạo, đúng là không biết sống chết.

- Các ngươi đây là tự động đưa lên cửa? Ta đang nghĩ nên đi đâu cướp ngũ tiên lệnh, các ngươi chủ động như vậy, cảm ơn nhé.

Lục Nguyên vẻ mặt nhẹ nhàng nói thật, kết quả khiến một trận cười to.

- Ngời này đúng là không biết sống chết!

- Triệu Hàn, vốn ngươi nói tên này không biết chết là gì, ta không tin, nay coi như thấy rồi.

- Đó giờ chưa từng thấy người không biết sống chết như vậy.

- Ở trước mặt đại sư huynh mà hắn dám nói lời như vậy, buồn cười quá. Đại sư huynh vừa thốt lời thì sau này tương lai của hắn tại tu tiên giới sẽ bị hủy là chuyện thường.

Nếu Lục Nguyên là người khác thì đúng là bình thường, đệ nhất đệ tử chân truyền Côn Luân tiên môn tại tu tiên giới có lực ảnh hưởng rất lớn, muốn giải quyết một tiểu nhân vật rất đơn giản, với điều kiện Lục Nguyên là tiểu nhân vật.

Triệu Càn Khôn cũng cười, gã cảm thấy khá là buồn cười.

Đương nhiên dù cười nhưng Lục Lục dám nói ra lời như vậy thì phải được dạy dỗ một trận.

Tu tiên giới có trật tự của tu tiên giới.

Dám xúc phạm đại sư huynh Côn Luân tiên môn sẽ là kết cuộc như thế này.

Côn Luân tiên môn trong ngũ đại tiên môn là môn phái có nặng về quy tắc nhất, từng phần từng phần quy tắc khiến ngời hộc máu. Đương nhiên có nhiều quy tắc như vậy là vì nó có lịch sử lâu đời nhất trong ngũ đại tiên môn. Thêm nữa nghe nói năm đó tài sản giàu nhất, một môn phái, vương triều phồn hoa từ thịnh chuyển suy luôn có quy tắc không hợp hiện thực, không có nhiều tác dụng.

- Đại sư huynh, hãy để ta ra tay giải quyết tên này đi!

- Đại sư huynh, để ta đi!

Ai nấy tranh nhau muốn tranh việc này. Đám người đó chưa chắc đều là người Côn Luân tiên môn nhưng kêu đại sư huynh rất là thân, sau này Triệu Càn Khôn được thế thì có thể che chở họ. Đám người này đều cho rằng Lục Nguyên thành hòn đá kê chân, không ngừng tranh giành.

Cuối cùng đám người tranh chấp không được gì, kết luận tập thể vọt hướng Lục Nguyên, cuối cùng hắn rơi vào tay ai thì là công lao của người.

Họ đều xem Lục Nguyên là cá nằm trên thớt.

Khoảnh khắc họ lao qua, Lục Nguyên giơ tay, xuất kiếm.

Kiếm quang khởi, kiếm quang động, kiếm quang diệt.

Khởi, động, diệt.

Ba quá trình rất đơn giản.

Nhưng trong quá trình kiếm quang khởi, kiếm quang động, kiếm quang diệt lại không giống như bình thường thân kiếm Dưỡng Ngô kiếm di chuyển ánh sáng như nước, mà là trong kiếm quang tựa gió từng tên ngã xuống đất, tất cả bị trường kiếm của Lục Nguyên đâm thương.

Lần này là cắt vỡ cổ tay.

Nhiều kiếm như vậy dù là nhát nào đều cắt cùng một chỗ trên cổ tay, cắt đứt gân mạch tay phải. Mỗi một nhát kiếm không sâu một phân, không cạn một phân, vị trí hoàn toàn giống nhau.

Lục Nguyên có chút cảm thán, không biết từ khi nào hắn bắt đầu cắt gân mạch. Năm đó tại Đông Đạo phủ và trước đó nữa hắn cắt không ít gân mạch, bây giờ thử lại một lần còn khá quen tay.

Lục Nguyên xuất kiếm, chỉ chốc lát nhiều người ngã xuống đất khiến số còn lại ngây ra. Bọn họ sớm nghe Triệu Hàn nói về Lục Lục, nhưng từ miệng Triệu Hàn thì Lục Lục là một nhân vật tài năng chẳng bao nhiêu, họ cũng biết tính tình Triệu Hàn không hạ thấp địch thủ, nhưng xếp hạng một trăm tám mươi, cái này khiến người làm sao không tin Lục Nguyên thực lực cực kỳ thấp? Kết quả có ai ngờ chân chính giao đấu thì thực lực của Lục Nguyên cao đến cỡ này?

Người vừa lao ra có xếp hạng một trăm ba mươi, có xếp hạng sáu mươi mốt, tối đa thậm chí là xếp hạng thứ bốn mươi mốt.

Kết quả nhiều người như vậy lao ra không ngờ không có sức đỡ một chiêu của Lục Nguyên.

Cái tên xếp hạng một trăm tám mươi này quá gạt người!

Triệu Hàn cảm thấy miệng đắng chát. Lần trước Lục Nguyên đánh gã thành đầu heo còn có thể an ủi mình là hắn trước tiên tấn công mới chiếm ưu thế đánh được gã. Nhưng nay Lục Nguyên biểu hiện ra thực lực đáng sợ như vậy, Triệu Hàn lòng thít chặt. May là đại sư huynh ở bên cạnh, lấy thực lực của đại sư huynh chắc chắn có thể đánh Lục Nguyên thành đầu heo.

Lúc này đám người đó chấn kinh kiếm thuật huyền diệu của Lục Nguyên nhưng đều cho rằng đại sư huynh chắc chắn chiến thắng. Tu vi luyện thể kỳ của đại sư huynh không phải Lục Lục pháp lực luyện khí kỳ cộng kiếm thuật huyền diệu có thể so sánh.

- Hãy để ta thử với ngươi xem!

Triệu Càn Khôn rốt cuộc đứng dậy, nói:

- Ta muốn để ngươi biết đối nghịch với ta là sai lầm lớn nhất của ngươi!

Càn Khôn kiếm trong tay Triệu Càn Khôn ra khỏi vỏ. Càn Khôn kiếm của gã vô cùng tôn quý, thân kiếm sáng rực như ánh nắng, so với kiếm quang dịu dàng như nước của Dưỡng Ngô kiếm thì nó cường liệt hơn rất nhiều. Càn Khôn kiếm nội uẩn càn khôn cho nên mới lấy làm tên kiếm, bản thân là thể hiện bá đạo cực độ. Triệu Càn Khôn phất tay một cái, Càn Khôn kiếm hóa thành vệt sáng chém hướng Lục Nguyên.

Lục Nguyên lật tay giơ Dưỡng Ngô kiếm chém ngược lại.

*Đinh!*

Dưỡng Ngô kiếm dịu dàng như nước cùng Càn Khôn kiếm dữ dội như nắng va nhau.