Mọi người đúng theo lời của Cẩn Ngôn bắt đầu tản ra làm việc. Tần Lam nhìn cô có chút ngưỡng mộ

- Khỉ con, chị phát hiện ra em có năng lực lãnh đạo rất mạnh, có thể dẫn dắt mọi người, cũng có thể khiến mọi người hoàn toàn tin tưởng và nghe theo em.

- Vậy sao? Được chị đánh giá cao vậy thật tốt quá - Cẩn Ngôn mỉm cười - Chúng ta cũng bắt đầu thôi.

Cẩn Ngôn chịu trách nhiệm rửa nguyên liệu, dụng cụ, còn việc cắt thái, sơ chế để lại cho người có đao pháp vững vàng như Tần Lam làm sẽ tốt hơn. Biết chia đúng người đúng việc cũng chính là tài năng của người lãnh đạo. Hai người phối hợp nhịp nhàng, cứ như vậy bình yên ở bên nhau, cảm giác thật tốt... Cẩn Ngôn thầm nghĩ, nếu sau này có thể đi cùng nàng như thế này nhiều một chút thì hay biết mấy, không có lịch trình, không có công việc, không vướng bận bất kỳ điều gì, chỉ toàn tâm toàn ý tận hưởng khoảnh khắc được ở bên nhau, thật sự tốt quá...

Khi Tần Lam và Cẩn Ngôn còn đang làm dở dang công việc chuẩn bị nguyên liệu thì nhóm hai người đầu tiên trở về, Tử Tân và Quán Dật. Cẩn Ngôn vừa nhìn một cái liền ngạc nhiên hỏi

- Hai người rủ nhau đi tắm suối à? Sao lại ướt sũng hết thế kia?

- Không phải rủ nhau tắm suối mà là mình bất cẩn bị ngã xuống suối, Quán Dật ca ca cũng xuống giúp mình nên... - Tử Tân thú nhận.

- Thiên a, đến đây cũng có phải lần một lần hai đâu, sao lại bất cẩn ngã xuống suối được chứ? Có bị thương ở đâu không? - Cẩn Ngôn bày tỏ khó tin.

- Chính là bất cẩn nên mới bị ngã đấy... Không bị thương, chỉ bị ướt thôi.

- Vương Quán Dật, sao cậu cũng vậy nữa, cô ngốc này ngã xuống nước thì cũng mặc kệ đi, ngã xuống được cũng sẽ tự đứng lên được. Cậu nhảy xuống theo làm gì. Từ một người bị ướt trở thành hai người cùng bị ướt. Sao hai người lại ngốc giống nhau như vậy? - Cẩn Ngôn quay sang chất vấn Quán Dật.

- Ngôn, cậu nói ai ngốc đấy? - Tử Tân cau mày nhìn cô.

- Mà hai người cùng xuống suối rồi lại không bắt được con cá nào để cải thiện bữa ăn của chúng ta sao? - Cẩn Ngôn không buông tha.

- Tiểu Ngôn, em thấy chúng ta thiếu đồ ăn sao? Đừng đứng đó nói linh tinh nữa, lại đây giúp chị đi.

Tần Lam nhìn cô cố ý làm khó Tử Tân và Quán Dật liền lập tức gọi cô trở lại làm việc. Cẩn Ngôn nghe tiếng nàng gọi liền quay đầu mỉm cười một cái rồi nhìn lại hai người trước mắt

- Hết nói nổi hai người. Mau đi thay đồ đi, đừng để cảm lạnh, lấy hai bộ đồ trên xe ấy - Cẩn Ngôn lắc đầu, thở dài.

Hai bộ đồ này là đồ đôi, vốn dĩ chuẩn bị cho Hứa Khải và Tô Thanh, muốn tìm cách lừa hai người đó mặc, giờ không còn cách nào khác chỉ có thể để cho Quán Dật và Tử Tân dùng tạm. Cũng coi như là duyên số rồi...

Một lúc sau, Hứa Khải và Tô Thanh mới trở về. Tô Thanh nhìn qua Tử Tân và Quán Dật liền cười

- Hai người tiến triển nhanh như vậy sao? Sáng ra mới gặp nhau, cùng ăn một bữa cơm, cùng làm việc một chút mà giờ đã thay thành đồ đôi rồi? Vậy bữa ăn trưa nay xem như là ra mắt à?

- Là bất đắc dĩ. Chúng tôi bị ngã xuống nước, quần áo ướt hết rồi. Chỉ có bộ này để thay thôi - Tử Tân thanh minh.

Còn vì sao chỉ có bộ này thì phải hỏi con người đang vẫy đuôi chạy xung quanh Tần Lam kìa. Cẩn Ngôn đang vui vẻ đeo bám xung quanh Tần Lam, quay đầu nhìn thấy Tô Thanh và Hứa Khải đã trở về liền tươi cười

- Cuối cùng hai người cũng về rồi, kiếm được nhiều củi nhỉ. Hai người giúp tôi chuẩn bị bếp đi, lấy xẻng đằng kia mà đào. Tôi không dám nhờ Quán Dật với Tử Tân nữa. Hai người này chỉ đi thôi cũng ngã xuống nước để ướt đồ được, chỉ sợ để cho họ chuẩn bị bếp sẽ đốt trụi cả cánh rừng mất.

- Ngô Cẩn Ngôn, cậu muốn chết sao!? - Tử Tân nghe cô nói liền chạy đến muốn đánh người.

- Ừ được rồi, để mình làm cho.

Hứa Khải gật đầu rồi lấy xẻng bắt đầu đào, Tô Thanh cũng giúp nhặt một vài cục đá để xếp xung quanh. Chỉ là không ngờ tới, hoá ra những người ở đây ai cũng hậu đậu như ai... Con người nhìn có vẻ tỉ mỉ, cẩn thận như Hứa Khải lại bất cẩn trong lúc gạt bớt sỏi đá đã để xẻng cứa vào tay chảy máu... Tô Thanh nhìn thấy liền kinh hãi nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, giúp cậu ấn động mạch cầm máu

- Cậu ở đây đợi mình một chút, mình sẽ quay lại ngay.

Tô Thanh nói rồi tìm Tử Tân hỏi xem có hộp dụng cụ y tế hay không. Sau khi tìm thấy liền quay lại

- Cậu đưa tay đây - Tô Thanh chìa tay ra.

- Không sao đâu, mình có thể tự làm - Hứa Khải có ý từ chối.

- Vậy... - Tô Thanh do dự - Vẫn là cậu đưa tay đây đi, mình giúp cậu làm sẽ tốt hơn.

Tô Thanh đột nhiên quả quyết, thực sự muốn giúp cậu xử lý vết thương. Dù sao vết thương cũng bị dính bẩn vì đất, nếu không cẩn thận để bị nhiễm trùng, hậu quả khôn lường. Hứa khải nhìn thái độ quả quyết ấy cuối cùng cũng chịu đưa tay cho Tô Thanh. Sau khi làm sạch vết thương cần phải sát khuẩn, thuốc sát khuẩn vừa chạm vào đã khiến Hứa Khải có chút giật mình, theo phản xạ rụt tay lại

- Ở yên, chỉ hơi đau một chút thôi. Một chút rồi sẽ không sao nữa, cố chịu một chút thôi, phải sát khuẩn cẩn thận.

Tô Thanh dịu dàng an ủi, còn vừa làm vừa thổi nhẹ giúp cậu không bị đau. Hứa Khải im lặng quan sát, hình như hai người quen nhau rất nhiều năm nhưng cậu chưa từng nhìn kĩ người con gái trước mặt, nếu không vẻ đẹp dịu dàng này, sự quan tâm, chu đáo này, tại sao đến hôm nay cậu mới thấy? Gần đây mỗi lần gặp lại Tô Thanh đều đem đến cho Hứa Khải một cảm giác rất khác biệt. Ngày đầu trở về nước, người con gái ấy xuất hiện trước mắt cậu, dáng vẻ thanh thuần như hoa mùa xuân, khi giúp cậu dọn nhà, từng chút từng chút vô cùng tỉ mỉ, cảm giác đây chính là mẫu phụ nữ của gia đình, đem đến cho người ta cảm nhận vừa gần gũi lại ấm áp, an toàn. Rồi lần hai người hẹn nhau ở quán cà phê, dù từ nhiều năm trước, Hứa Khải đã biết Tô Thanh là một cô gái tài giỏi lại thông minh, sắc sảo nhưng lần này gặp lại vẫn khiến cậu không khỏi bất ngờ, phụ nữ thành đạt, độc lập hoá ra lại có một sức hút lớn đến như vậy. Hứa khải mải miết suy nghĩ, không để ý từ lúc nào ánh mắt của cậu đã toả ra thứ ánh sáng ấm áp, trên môi nở một nụ cười ôn nhu. Cuối cùng sau bao nhiêu năm, nụ cười ấy, ánh mắt ấy đã không còn chỉ dành cho Cẩn Ngôn. Chỉ tiếc rằng Tô Thanh đang cúi đầu giúp cậu xử lý vết thương, không nhìn thấy được dáng vẻ đó của cậu.

Cẩn Ngôn từ xa quan sát mọi thứ vô cùng hài lòng. Xem ra chuyến đi lần này cũng có giá trị lắm. Tần Lam tiến đến phía sau cô, nhẹ nhàng nói

- Hình như chuyến đi của chúng ta thực sự đã tạo nên được điều gì đó tốt đẹp.

Cẩn Ngôn rời mắt khỏi Tô Thanh và Hứa Khải, nhìn qua Tử Tân và Quán Dật đang vừa làm việc, vừa trò chuyện, còn cùng đố những chữ khó trong tiếng Trung. Sau đó quay lại nhìn Tần Lam, mỉm cười

- Điều tốt đẹp nhất không phải đang ở ngay đây sao?

- Hả?

- Ngay trước mắt em này.

- Là gì cơ? - Tần Lam khó hiểu hỏi lại.

- Chị! - Cẩn Ngôn vui vẻ đáp.

- Con khỉ này, sao ngày nào em cũng như vậy thế? Muốn để chị ăn đường đến ngọt chết sao?

- Cũng đâu phải vì em muốn, là do chị thực sự quá tốt đẹp đó chứ.

Mỗi người làm một chút, mọi việc sẽ được hoàn thành nhanh chóng. Sau khi bếp và nguyên liệu được chuẩn bị xong, rất nhanh một nồi malatang cay nóng, toả hương thơm quyến rũ đã được hoàn tất. Mọi người lại cùng nhau ngồi xuống bên bếp lửa, thưởng thức bữa tối. Có thể cùng nhau ăn hai bữa, cũng xem như là người nhà rồi.

Tất nhiên, một cơ hội tốt như hiện tại, Cẩn Ngôn sẽ không bỏ qua

- Tử Tân, chúng ta có mang theo guitar đúng không?

- Ừ, trên xe ấy. Mình lấy cho.

- Đã có lửa trại, sao có thể thiếu âm nhạc. Tô Thanh, tôi nhớ là cô rất giỏi guitar?

- Cũng bình thường thôi - Tô Thanh bình thản đáp.

- Bình thường cũng được, ở đây sẽ không ai chê cười cô đâu. Thử một bài đi - Cẩn Ngôn cổ vũ.

Tô Thanh cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy cây đàn từ tay Tử Tân, thử dây một chút rồi bắt đầu đánh đàn, chọn đại một bài hát nảy ra trong đầu rồi vừa đàn vừa hát, tiếng đàn guitar mộc mạc cùng giọng hát ngọt ngào khiến người nghe vô cùng dễ chịu. Hứa Khải nhìn Tô Thanh có phần ngây ngốc, quả nhiên bao nhiêu năm qua, cậu chưa từng nhìn rõ cô gái này một lần nào... Bài hát kết thúc, mọi người đồng loạt vỗ tay

- Hát hay lắm, thêm một bài nữa có được không - Cẩn Ngôn gợi ý.

- Mọi người muốn nghe bài gì? - Tô Thanh hỏi.

- Một bài hát hiện nay vô cùng hot, triệt để thoát vòng fan, người người nhà nhà đều nghe, Âm thanh của tuyết rơi - Cẩn Ngôn tươi cười nhìn Tần Lam.

- Giới thiệu khoa trương như vậy - Tần Lam mỉm cười lắc đầu.

- Bài này tôi không biết đánh - Tô Thanh thành thật trả lời.

- Không sao, Tử Tân biết - Cẩn Ngôn nhìn cô bạn thân của mình đầy tin tưởng.

Cây đàn được chuyển sang cho Tử Tân. Tử Tân trong lĩnh vực này cũng rất có tài hoa, giai điệu quen thuộc nhanh chóng vang lên. Mọi người cũng nhau hát Âm thanh của tuyết rơi. Một bài hát vốn mang màu sắc trầm buồn đột nhiên lại trở nên vui tươi một cách kì lạ.

Tất nhiên, mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đây. Cẩn Ngôn tiếp tục rút đồ từ trong túi ra, cô vì ngày hôm nay mà tốn không ít công phu

- Làm nóng bầu không khí nãy giờ rồi. Và đây chính là trò chơi mà mọi buổi cắm trại đều phải có, giúp cho chúng ta hiểu nhau hơn. Đây là một bộ bài chứa các câu hỏi và thử thách. Mỗi người lần lượt bốc một lá, trả lời câu hỏi hoặc thực hiện thử thách, nếu không làm được sẽ bị phạt rượu. Còn đây là máy kiểm tra nói dối, ai nói dối bị phát hiện cũng bị phạt. À, còn một lưu ý nữa, mọi người có thể chọn uống rượu thay vì trả lời hay thử thách, nhưng không được bỏ qua hai lần liên tiếp. Mọi người hiểu hết chưa?

Tất cả đồng loạt gật đầu, Cẩn Ngôn trịnh trọng tuyên bố

- Vậy chúng ta bắt đầu. Lam Lam, chị chọn trước đi.

Tần Lam nhận bộ bài từ tay cô, bốc một lá, vừa nhìn vào, nét mặt liền biến đổi, vẻ tươi cười nhanh chóng biến mất... Cẩn Ngôn nghiêng đầu qua nhìn

"Bạn có còn nhớ thương người cũ không?"

Cẩn Ngôn âm thầm toát mồ hôi, bằng cách nào nàng có thể chọn chuẩn xác đến mức ấy chứ... Cô cố tình làm ra vẻ bình thường

- Nếu như đã là câu hỏi, chị đặt tay lên máy đi.

Tần Lam làm theo lời cô, đặt tay lên máy kiểm tra nói dối. Cẩn Ngôn nhận lá bài từ tay nàng, đọc câu hỏi

- Chị có còn nhớ thương người cũ không?

Máy khởi động, Tần Lam do dự một chút rồi lắc đầu

- Không nhớ.

Không ngoài dự đoán của Cẩn Ngôn, Tần Lam bị giật một cái, tuy chỉ là giật nhẹ nhưng cũng đủ để chứng minh, trong lòng nàng, hắn vẫn còn tồn tại, nàng vẫn chưa thể quên được hắn, Nhiếp Viễn... Tần Lam im lặng uống một ly rượu. Cẩn Ngôn cũng không dám mở miệng nói thêm điều gì.

Đến lượt Quán Dật bốc bài, nhìn vào liền mỉm cười rồi quay ra cho mọi người xem

"Nào, tất cả chúng ta cùng nâng chén. Anh em mình là một gia đình, một gia đình là phải chơi hết mình"

Vậy là tất cả cùng nhau uống cạn một ly rượu. Dùng lá bài và ly rượu này để khẳng định, mọi người coi như là đã xem nhau giống như một gia đình. Đến lượt Tử Tân bốc bài

"Hãy chọn một người cùng bạn nâng ly vì tình bạn vĩnh cửu"

- Ngôn Ngôn, chúng ta cùng nâng ly, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia - Tử Tân không do dự mà chọn Cẩn Ngôn.

- Kính! - Cẩn Ngôn cũng vui vẻ đáp lại.

Tiếp đến là lượt bốc của Tô Thanh

"Bạn đã có người trong lòng chưa? Nếu có thì mau chóng thổ lộ đi"

- Bỏ qua - Tô Thanh nói rồi uống một ly rượu.

Cẩn Ngôn còn chưa kịp đưa máy kiểm tra nói dối qua đã thấy Tô Thanh uống ly rượu... Thật tức chết cô mà, cơ hội ngay trước mặt còn không biết nắm bắt. Cái đồ đầu gỗ! Ế đến tận bây giờ quả thực là ế nhờ thực lực! Đến lượt của Hứa Khải

"Cùng người bên trái của bạn uống rượu giao bôi"

Hứa Khải vừa đọc xong liền khó xử nhìn sang phía Tô Thanh. Cẩn Ngôn cười híp mắt, quả nhiên là ông trời cũng muốn giúp cô mà

- Hứa Khải, cậu không được học theo Tô Thanh, mới vòng đầu đã bỏ qua thử thách đâu đấy. Chơi như vậy sẽ mất vui - Cẩn Ngôn ở một bên kích động.

- Tô Thanh, chúng ta... - Hứa Khải khó xử nhìn Tô Thanh.

Tô Thanh quay sang nhìn cậu, ánh mắt khẽ lay động, không nói một lời, cầm ly rượu lên hướng về phía cậu. Hứa Khải thấy vậy cũng nhanh chóng cầm ly lên. Trong tiếng reo hò cổ vũ của bốn người còn lại, hai người thực sự đã uống rượu giao bôi

- Được rồi, có thể động phòng rồi - Cẩn Ngôn trêu chọc.

- Ngô Cẩn Ngôn - Tô Thanh lườm cô một cái - Đừng đánh trống lảng, đến lượt cô rồi. Bốc một lá đi.

- Bốc thì bốc, tôi không giống cô, sẽ không bỏ chạy đâu.

Cẩn Ngôn quả quyết bốc một lá bài, đọc qua liền méo mặt, thử thách kiểu gì thế này

"Cùng người bên phải của bạn thi đấu. Ai có thể quyến rũ đối phương ôm hôn mình trước sẽ thắng. Người thua phải nhảy một điệu nóng bỏng"

Tô Thanh nhìn vẻ mặt của cô liền cười nhạo

- Bây giờ cô bỏ cuộc vẫn kịp đấy.

- Còn lâu! - Cẩn Ngôn quả quyết nhìn về phía nàng - Lam Lam, chúng ta thử đi.

- Được thôi - Tần Lam vui vẻ chấp nhận.

- Vậy tính thời gian một phút nhé, sau một phút nếu không ai làm được thử thách thì coi như cả hai đều thua, phải chịu phạt - Tử Tân tự mình thêm luật.

- Được rồi, cho cậu tính giờ, bắt đầu đi - Cẩn Ngôn tỏ ra hào phóng.

- 3... 2... 1... Bắt đầu!

Sau tiếng bắt đầu của Tử Tân, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì đã nhìn thấy Cẩn Ngôn tiến tới ôm lấy nàng, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán. Đến cả người trong cuộc như Tần Lam cũng không kịp ý thức được tình huống. Cẩn Ngôn tự mình buông tay trước, vừa cười vừa giải thích

- Lam Lam, chị trong mắt em lúc nào cũng quyến rũ. Chị không cần làm gì, chỉ ngồi yên một chỗ cũng đủ quyến rũ rồi. Em không cần đến một phút, chỉ một giây thôi là đủ để bị chị câu hồn rồi.

Đây không phải là lời mà tình nhân mới nói với nhau sao? Tần Lam đưa tay vỗ lên lưng cô, mắng cô nói linh tinh. Tử Tân biểu hiện bất mãn

- Ngô Cẩn Ngôn, cậu như vậy rõ ràng là chơi ăn gian.

- Ăn gian? Ăn gian chỗ nào? Cậu không cảm thấy Lam Lam nhà mình rất quyến rũ sao? Vậy được, chúng ta chơi lại, mình sẽ đợi nửa thời gian trôi qua rồi mới hành động có được không? Thực ra mình cũng rất muốn làm lại một lần nữa - Cẩn Ngôn rạng rỡ như thể đó chính là mong muốn thật sự của cô.

Tần Lam nghe cô nói như vậy liền đẩy người kia ra xa một chút

- Đừng có nói linh tinh nữa. Em thua rồi thì chịu phạt đi.

Thực ra nàng cũng chẳng quan tâm đến hình phạt gì đó, chỉ đơn giản muốn đuổi cô ra mà thôi. Cẩn Ngôn cũng không nhiều lời, lập tức đứng dậy, một điệu nhảy làm sao làm khó được thể chất vũ công trời sinh của cô chứ. Muốn bao nhiêu nóng bỏng liền có bấy nhiêu nóng bỏng, nhận được sự công nhận của mọi người, thuận lợi hoàn thành. Lượt bốc bài tiếp theo là của Tần Lam

"Ở đây ai lớn tuổi hơn bạn sẽ cùng bạn nâng ly"

Nhìn một vòng thì... Tần Lam không phải người lớn tuổi nhất ở đây sao? Nàng cảm thấy bản thân giống như bị bẫy vậy...

- Cẩn Ngôn, là em có tình sắp xếp đúng không? - Nàng hờn dỗi quay qua trách cô.

- Chị tự tay chọn mà, sao em có thể sắp xếp được? - Cẩn Ngôn oan ức kêu.

- Được rồi, chị già nhất ở đây, chị tự uống - Tần Lam cầm ly rượu lên.

- Lam Lam, Tần Tiểu Lam, Lam ba tuổi, chị đừng giận mà, em uống cùng chị - Cẩn Ngôn dỗ dành.

- Ở đây chỉ có hai người thôi à? - Tử Tân không nhịn nổi nữa, lên tiếng.

- Tử Tân nói phải đấy - Tô Thanh cũng dùng thái độ ghét bỏ nhìn Cẩn Ngôn.

- Mặc kệ chúng tôi. Chúng tôi chính là tình cảm tốt đẹp như vậy đấy - Cẩn Ngôn phản bác - Lượt tiếp theo.

Đến lượt Quán Dật bốc bài

"Bạn muốn yêu đương với người lớn tuổi hơn hay nhỏ tuổi hơn mình?"

Là câu hỏi, máy kiểm tra đã sẵn sàng vào chỗ, Quán Dật không do dự mà trả lời

- Nhỏ tuổi hơn.

Thuận lợi thông qua máy kiểm tra. Nhưng còn ải của Cẩn Ngôn thì khó lọt

- Quán Dật, Tử Tân nhà tôi ít tuổi hơn cậu đó. Xinh xắn, giỏi giang, cậu thấy có được không?

Quán Dật lúng túng gãi đầu cười trừ. Tử Tân lườm Cẩn Ngôn

- Cậu có thôi nói linh tinh không, không thù đừng trách mình không nể mặt đấy.

- Rồi rồi, không cần căng thẳng, bốc một lá đi.

"Công khai ảnh mới nhất trong điện thoại của bạn với mọi người"

Tử Tân mở điện thoại ra xem, ảnh mới nhất... là ảnh chụp lén Quán Dật lúc đang chuẩn bị đồ ăn... Trong lòng đột nhiên có chút do dự...

- Tử Tân, không phải cậu lưu bức ảnh nào không thể công khai đó chứ? - Cẩn Ngôn làm vẻ sợ hãi hỏi.

- Ai nói vậy! Chỉ là... - Tử Tân liếc nhìn Quán Dật rồi đưa điện thoại ra - Là ảnh chụp Quán Dật ca ca.

- Em chụp ảnh này lúc nào vậy? - Quán Dật tò mò.

- Khi nãy, lúc anh đang chuẩn bị đồ ăn, em cảm thấy rất đẹp nên đã chụp lại.

- Em chụp ảnh đẹp thật đấy - Quán Dật mỉm cười.

- Anh không trách em vì chụp lén sao?

- Không sao, chúng ta ở bên nhau cả ngày nay, hơn nữa, ảnh em chụp cũng rất đẹp, có thể gửi cho anh không? Chúng ta add wechat nhé.

- Được rồi, hai người muốn kết bạn, gửi ảnh gì thì để sau đi. Chúng ta đến lượt tiếp theo - Cẩn Ngôn xen vào.

Tô Thanh rút một lá bài, sau khi đọc xong, thực sự muốn đứng dậy bỏ đi không chơi nữa...

"Cùng người ở phía bên phải của bạn hôn nụ hôn kiểu Pháp"

Bộ bài này có vấn đề sao? Bốc phải toàn những thứ kì dị như vậy... Tô Thanh chuẩn bị uống rượu để bỏ qua liền bị Cẩn Ngôn ngăn cản

- Khoan đã, lượt trước cô đã bỏ qua rồi, lượt này bắt buộc phải chơi.

- Cô có giỏi thì làm thử cho tôi xem - Tô Thanh ném lá bài về phía Cẩn Ngôn.

- Cùng người bên phải hôn nụ hôn kiểu Pháp - Cẩn Ngôn đọc xong liền cười lớn - Không lẽ cô muốn tôi và Lam Lam thị phạm cho cô sao?

- Tiểu Ngôn, em muốn bày trò cũng đừng lôi chị vào - Tần Lam cảnh cáo.

- Chị yên tâm đi, em hiểu rõ khả năng hôn của chị, sẽ không kéo chị vào đâu - Cô nhỏ giọng nói với nàng rồi quay sang Tô Thanh - Coi như giảm độ khó cho cô, chỉ cần chạm môi là tính qua. Còn có làm được hay không thì phụ thuộc vào khả năng thuyết phục của Tô đại luật sư rồi.

Hứa Khải nãy giờ im lặng ngồi giữa nghe hai người tranh luận đột nhiên lại nghiêng người qua chủ động giúp Tô Thanh hoàn thành thử thách, phong cách hành động không chút báo trước giống hệt Cẩn Ngôn. Mọi người cũng không kịp nhìn ra và Tô Thanh cũng phản ứng ngơ ngác y hệt Tần Lam

- Cảm ơn cậu đã giúp tôi sơ cứu vết thương - Hứa Khải tươi cười vẫy vẫy bàn tay được Tô Thanh băng giúp.

- Không có gì đâu - Tô Thanh mỉm cười đáp lại.

Thực ra Hứa Khải có dùng một chút tiểu xảo học được từ phim truyền hình. Đem ngón cái đặt giữa môi của hai người, vậy nên thực chất hai người không có động chạm gì nhưng với góc nhìn của người ngoài lại rất giống một nụ hôn. Có điều, Cẩn Ngôn cũng không quan tâm sâu xa đến vậy, chỉ cần Hứa Khải chịu chủ động nghĩa là trong lòng đã chú ý đến Tô Thanh, chỉ cần như vậy thôi, mối quan hệ này đã có hi vọng rồi. Hết sức kìm nén bản thân để không hét lên vì kích động.

Mọi người cùng nhau tiếp tục trò chơi, cứ như vậy cho đến tận khuya. Tâm sự đủ rồi, thử thách đủ rồi, rượu cũng đã cạn, trò chơi kết thúc. Sáu người chia vào ba lều để nghỉ ngơi, sáng mai sẽ trở về. Cẩn Ngôn ở cùng Tần Lam, Tử Tân ở cùng Tô Thanh, Hứa Khải ở cùng Quán Dật. Tần Lam nằm bên cạnh Cẩn Ngôn tò mò hỏi

- Khỉ con, em nói thật cho chị biết đi, trò chơi vừa rồi, em thực sự không có sắp xếp gì sao?

- Không có thật mà, tất cả chỉ là ngẫu nhiên thôi.

- Ngẫu nhiên mà lại chính xác như vậy sao? - Tần Lam vẫn có ý nghi ngờ.

- Chị cũng cảm thấy rất chính xác sao? - Cẩn Ngôn hào hứng lật người nằm sấp lại, nhìn xuống nàng hỏi.

- Mỗi thử thách hay câu hỏi đều rất phù hợp, đặc biệt là cho Tô Thanh và Hứa Khải. Nếu em không động vào, chị thấy rất khó tin.

- Em không có, em thề đấy!

- Được rồi, vậy cứ coi như là lão thiên sắp đặt đi.

- Nhưng mà Lam Lam, chị nghĩ xem, đêm nay có khi nào sẽ có người đổi lều không? - Cẩn Ngôn chống tay nhìn nàng.

- Em có ý gì? - Tần Lam nhíu mày.

- Quan hệ của Tô Thanh và Hứa Khải đã có một bước tiến lớn. Tử Tân và Quán Dật cũng rất tốt, có khi nào...

- Không thể đâu - Tần Lam hiểu ra cô muốn nói gì - Chị hiểu Quán Dật, cậu ấy không phải người tùy tiện, lỗ mãng, vậy nên không có khả năng đó đâu..

- Cho dù là vậy, ít nhất quan hệ của họ đều có bước tiến. Còn chúng ta thì sao? Lam Lam, sao chúng ta chẳng tiến triển chút nào vậy? - Cô tỏ vẻ buồn bã hỏi nàng.

- Em đó, em còn muốn tiến đến đâu nữa, làm tiểu muội muội không được vậy muốn làm tỷ tỷ hay làm mẹ của chị đây? - Tần Lam đưa tay nhéo má cô.

Bước tiến kiểu như vậy thì Cẩn Ngôn đâu có cần. Sao Tần Lam của cô lại ngốc như vậy? Chẳng lẽ cô thể hiện chưa đủ rõ ràng sao? Thở dài nằm xuống, tiến tới ôm lấy nàng làm nũng

- Em muốn làm gối ôm của chị, Lam Lam, chị ôm em đi.

- Được rồi, đừng nháo nữa, ngoan ngoãn ngủ đi - Tần Lam thuận theo ôm lấy cô vào lòng.

Một ngày dài cuối cùng đã kết thúc, trong lòng mỗi người đều lưu lại dư vị ngọt ngào của hạnh phúc. Thứ hạnh phúc giống như một giấc mơ khiến con người ta muốn được chìm đắm trong đó mãi mãi. Bởi biết đâu khi ánh dương gọi ngày mai thức dậy, tất cả những đẹp đẽ đều sẽ theo giấc mộng kia tan biến trong màn đêm...