Nghiêm Dĩ Bạch nhíu chặt lông mày, "Chuyện của mẹ cô ấy không liên quan gì tới tôi.

"

Tô Hinh Nhi cười lạnh, "Có quan hệ gì với anh hay không, thì phải xem xem chị ta tin lời anh hay là tin lời em.

"

"Chó má.

"

Nghiêm Dĩ Bạch tức giận mắng một tiếng, quay người xông ra ngoài, anh nhất định phải tìm được Tô Nhược Vân, bất luận như thế nào đều phải tìm được cô, lần này tuyệt đối không thể để Tô Nhược Vân cứ lại như mây như gió rời khỏi mình được!

Tô Hinh Nhi nhìn qua bóng dáng Nghiêm Dĩ Bạch, đau khổ khóc rống, "Vì sao ngay cả một lần ngắn ngủi anh cũng chưa từng yêu em, một lần cũng được mà.

Em có điểm nào không bằng chị ta chứ? Vì sao anh lại đối xử với em như vậy cơ chứ?"

Nghiêm Dĩ Bạch căn bản không quay đầu lại.

Tô Hinh Nhi đứng ở nơi đó tuyệt vọng khóc thét, ngồi xổm trên mặt đất co người lại thành một đoàn, "Em hận anh, tôi hận mấy người, tôi không có được hạnh phúc, cô cũng đừng hòng đạt được, tôi tuyệt đối sẽ không để các sống yên ổn vui vẻ với nhau, tuyệt đối không bao giờ.

"

-

Nghiêm Dĩ Bạch cơ hồ đã tìm khắp hết cả cái thành phố này, vẫn không tìm được Tô Nhược Vân, trong lòng Nghiêm Dĩ Bạch lại bắt đầu tuyệt vọng, anh biết những chuyện năm đó anh làm đối với Tô Nhược Vân, hoàn toàn tạo thành tổn thương rất lớn với cô.

Nghiêm Dĩ Bạch nguyện ý dùng hết thảy nửa đời sau của mình để đền bù tất cả những sai lầm kia, anh muốn nói với Tô Nhược Vân rằng mình yêu cô đến cỡ nào, không thể rời khỏi cô được.

Nhưng mà bây giờ, ngay cả cơ hội nói lời ấy cũng không có.

Nghiêm Dĩ Bạch chưa từng nghĩ tới, loại tuyệt vọng này, loại đau đớn này, anh vậy mà lại phải trải qua đến hai lần.

Qua mấy ngày sau, Nghiêm Dĩ Bạch tựa hồ như lại quay về tới khoảng thời gian suy đồi của mình năm đó, cả người giống như biến thành người khác vậy, nhưng anh vẫn kiên trì đến công ty làm việc mỗi ngày, mỗi ngày mong mỏi Tô Nhược Vân sẽ lại xuất hiện.

Hôm nay, đúng lúc Nghiêm Dĩ Bạch ngồi trước bàn làm việc ngây ngẩn người, tổng giám đốc của một công ty khác, muốn đến gặp anh.

Thư ký đứng ở ngoài cửa hỏi mấy lần, Nghiêm Dĩ Bạch lại cầm điện thoại lên gọi điện cho thủ hạ của mình, khi anh nghe họ báo là vẫn không có tin tức gì của Tô Nhược Vân, Nghiêm Dĩ Bạch gầm thét lên một tiếng, "Phế vật, tất cả đều là phế vật, con mẹ nhà nó ai cũng là phế vật.

"

Điện thoại bị ném trên mặt đất, rơi xuống vỡ nát, thư ký đứng ngoài cửa giật nảy mình.

Nghiêm Dĩ Bạch lấy lại tinh thần mới nhìn đến thư ký, "Có chuyện gì?"

Thư ký nơm nớp lo sợ nói, "Tổng giám đốc của một công ty hợp tác dưới trướng chúng ta muốn gặp ngài, muốn đến nói chuyện hớp tác với ngài!"

Nghiêm Dĩ Bạch hít sâu một hơi, cố gắng để mình khôi phục lại bình tĩnh, "Cho vào.

"

Thư ký giống như đang chay trốn vậy, rời khỏi văn phòng, không lâu sau đó tổng giám đốc của công ty kia bước vào.

Công ty này, cùng với công ty của Nghiêm Dĩ Bạch có quan hệ hợp tác.

Trước đó bởi vì thiếu tiền công ty của Nghiêm Dĩ Bạch, nên lấy công ty của mình thế chấp cho Nghiêm Dĩ Bạch, nếu như không đúng thời hạn trả tiền, công ty của hắn sẽ trực tiếp chuyển sang đứng tến Nghiêm Dĩ Bạch.

"Tổng giám đốc Nghiêm.

"

Sắc mặt Nghiêm Dĩ Bạch vô cùng kém, "Chuyện gì?"

"Lần trước đến đây nói chuyện tiền bạc với ngài, có thể lại thư thả mấy ngày nữa không? Công ty của chúng tôi mới đây xảy ra chút chuyện, vốn lưu động có chút vấn đề.

"

Tâm tình Nghiêm Dĩ Bạch bây giờ vốn đang tâm phiền ý loạn, nghe được chuyện này, càng thêm bực bội.

"Tôi nhớ là lần trước ông tới đây nói chuyện này, đã cho ông thư thả thời gian một tháng rồi, đến bây giờ ông còn nói tôi thư thả thêm cho ông, vậy ý của ông là nói tiền của tôi dứt khoát quên đi đúng không? Ông không cần trả tôi nữa có đúng không?"

"Không phải không phải, tổng giám đốc Nghiêm cậu nghe tôi nói, vốn của chúng tôi thật sự có chút vấn đề, tôi cam đoan thư thả thêm một tháng nữa, trong vòng một tháng tôi tuyệt đối sẽ trả tiền lại cho cậu.

"

Ánh mắt của Nghiêm Dĩ Bạch híp lại,"Dựa theo điều khoản trên hợp đồng, nếu như ông không đúng thời hạn trả tiền, công ty của ông sẽ chuyển sang danh nghĩa của tôi, tôi không nói sai chứ?.