Tô Nhược Vân cười khổ lắc đầu, "Tôi không sao.

.

dù sao tôi cũng không sống được bao lâu nữa.

Trước khi chết, tôi chỉ mong mẹ tôi có thể mau khỏe lại.

"

Âu Dương Túc nhìn cô bé trước mắt, rõ ràng nhỏ bé yếu đuối như vậy nhưng ánh sáng trong mắt lại kiên cường đến thế.

Anh ta là bác sĩ, trên lý thuyết sẽ không có quá nhiều tình cảm riêng tư với bệnh nhân và người thân bệnh nhân, nhưng qua một năm nay, anh ta thấy Tô Nhược Vân vì tiền thuốc men của mẹ mà bôn ba, vẫn không nhịn được đau lòng.

Anh ta chỉ hận mình không có đủ tiền đủ thực lực, không thể giúp cô gái đáng thương này một chút.

"Bác sĩ, anh vẫn nên giúp tôi xem thử, một trăm vạn này, đủ cho mẹ tôi mổ chưa?" Tô Nhược Vân lại thành khẩn mở miệng.

Âu Dương Túc lấy lại tinh thần, sắc mặt càng thêm không đành lòng, "Tiền phẫu thuật của mẹ cô một trăm vạn là đủ rồi, nhưng thuốc dùng sau này, chỉ sợ cô cần phải gom góp thêm hai trăm ngàn nữa.

"

Sắc mặt Tô Nhược Vân trắng bệch.

Vẫn cần thêm hai mươi vạn?

Chẳng lẽ cô còn phải đi bán thân lần nữa sao?

Không.

.

Cô thật sự không làm được.

.

"Vâng.

" Mặc dù trong lòng vô cùng tuyệt vọng nhưng cô vẫn buộc bản thân bình tĩnh lại, "Tôi sẽ nghĩ cách.

"

Tô Nhược Vân quay đầu nhìn về phía mẹ mình trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Mẹ.

.

Nhất định con sẽ cứu mẹ, mẹ hãy đợi con.

.

-

Tô Nhược Vân nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, ở trạm xe bus do dự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn lên xe đến trung tâm thành phố.

Tình hình hiện tại, chỉ có thể đi cầu xin bố thôi.

Hai mươi vạn thôi mà, dù gì ông cũng không thể không cho đúng chứ?

Lúc vào biệt thự nhà họ Tô đã là chạng vạng tối, Tô Nhược Vân đứng trước cửa không biết có nên gõ cửa hay không, nhưng lúc này, một chiếc xe sang trọng đột nhiên dừng trước cửa biệt thự, một người đàn ông trung niên xuống xe.

Trông thấy ông ta, ánh mắt Tô Nhược Vân sáng lên, bước nhanh qua: "Bố.

"

Người Tô Hải Thiên run lên, quay đầu trông thấy Tô Nhược Vân, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, "Sao con lại tới đây?"

"Con đến để mượn tiền bố.

" Tô Nhược Vân lấy hết dũng khí mở miệng, "Mẹ bệnh nặng, còn cần hai mươi vạn để phẫu thuật, bố có thể cho con mượn tạm được không? Đến khi có tiền nhất định con sẽ trả ngay.

"

Sắc mặt Tô Hải Thiên lập tức lúng túng.

"Chuyện này.

.

Nhược Vân à, không phải bố không muốn cứu mẹ con, chỉ là gần đây trong tay bố cũng rất túng thiếu, hai mươi vạn thật sự có hơi khó.

.

"

Ông ta đang cố tìm cớ, nhưng lúc này, cửa sau xe mở ra, một đôi mẹ con xinh đẹp bước xuống, trong tay xách túi mua sắm bao lớn bao nhỏ.

Tô Nhược Vân cũng biết nhãn hiệu trên mấy cái túi này, lấy đại một cái cũng đã hết mấy vạn, nhiều túi như vậy, cộng lại cũng được mấy chục vạn rồi.

Ánh mắt Tô Nhược Vân lập tức lạnh xuống, Tô Hải Thiên bên cạnh càng lúng túng.

Mới nãy ông ta còn nói không có tiền, nhưng bây giờ nhiều túi mua sắm hàng hiệu như vậy, quả thực là đánh vào mặt ông ta.

Khâu Tố Tố xuống xe, khoảnh khắc thấy Tô Nhược Vân, khuôn mặt tươi cười ban đầu lập tứng cứng lại, giọng the thé nói: "Mày tới đây làm gì?"

"Tôi tới mượn tiền, mẹ tôi cần tiền thuốc.

" Mặt Tô Nhược Vân không thay đổi mở miệng.

"Con hồ ly tinh kia sắp chết rồi hả?" Ánh mắt Khâu Tố Tố sáng lên, "Vậy thì tốt quá! Cho tiền thuốc men cái gì, kêu bà ta chết nhanh đi!"

Tính tình Tô Nhược Vân luôn nhẫn nhịn cuối cùng cũng không chịu được bộc phát.

"Hồ ly tinh cái gì! Người lúc trước chen vào hôn nhân của bố mẹ tôi là bà!" Cô căm tức nói, "Bà còn không biết xấu hổ mà nói mẹ tôi là hồ ly tinh?"

"Nhược Vân! Sao con lại nói chuyện với dì Khâu của con như vậy!" Tô Hải Thiên nghe không nổi nữa, nghiêm nghị trách cứ.

Khâu Tố Tố bị chửi mặt mày lúc trắng lúc xanh, hốc mắt trực tiếp đỏ lên.

"Được lắm, Tô Hải Thiên! Anh cứ đi lo cho mấy mẹ con bọn nó đi! Dù sao tôi và Khả Nhi cũng không phải người nhà của anh, mẹ con bọn nó mới phải! Anh cứ đưa tiền cho bọn nó đi!"

Khâu Tố Tố bật khóc bỏ chạy vào nhà.

.