Edit: Yara

Beta: Lữ

Ngọn lửa xanh nhạt bốc cháy đi rượu trắng bên dưới, thông thường người ta làm như vậy chính là để cho hương rượu thêm thơm ngon. Cách một tấm bình phong mỏng, người thiếu nữ Nhật Bản dùng quạt che khuất một bên mặt, thể hiện kỹ thuật nhảy duyên dáng nhất, còn ở trong một mảnh không gian khác Loan Hoan nói chuyện với Lý Nhược Vân, “Nhược Vân, tớ đã ở cùng với Dung Doãn Trinh.”

Lý Nhược Vân nhìn cô, mang theo sự phẫn nộ thấy rõ.

“Chính là kiểu một người phụ nữ chân chân chính chính ở cùng một người đàn ông.”

Đón nhận ánh mắt của Lý Nhược Vân, Loan Hoan lại nói.

Hàng mi Lý Nhược Vân run lẩy bẩy, cụp xuống một nửa thế nhưng vẫn không kịp che giấu sự thất bại. Ngón tay vừa mới dừng lại lại bắt đầu gõ gõ theo nhịp tiếng nhạc, chỉ là nó một chút cũng không hề khớp với tiết tấu.

Một lúc lâu sau, cô ấy gật đầu, nói: “Đây là chuyện tốt.”

Lời vừa dứt một chất lỏng trong suốt men theo triền lăn dài ra từ trong hốc mắt , Lý Nhược Vân không hề che giấu đi, cô nâng ánh mắt lên nhìn Loan Hoan, miệng tuy cười nhưng vẫn chứa đựng sự ngượng ngùng vì việc bản thân rơi lệ mà giải thích: “Nghe mấy lời cậu nói thực ra tớ vẫn cảm thấy có chút khổ sở, có phải thật là tớ vô dụng không, Tiểu Hoan, dù sao Dung Doãn Trinh cũng là người đầu tiên tớ đem lòng yêu thượng, tớ đã rất nỗ lực quên đi anh ấy, Tiểu Hoan, tớ cam đoan, tớ sẽ quên được anh ấy nhanh thôi.”

Loan Hoan đưa khăn giấy cho Lý Nhược Vân, cô ta nhận lấy nhưng cũng không dùng đến nó.

“Tiểu Vân, cậu sẽ không thể lấy được thứ gì từ tớ, và tớ cũng sẽ như vậy.” Loan Hoan nói rõ với Lý Nhược Vân.

Lý Nhược Vân ngẩn ngơ.

Loan Hoan rút khăn giấy trong tay Lý Nhược Vân ra, tỉ mỉ lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, chờ cô bình tâm lại, liền nhìn thẳng vào mắt Lý Nhược Vân.

“Tiểu Vân, cậu xem lúc ban đầu người làm trái đạo lí là tớ nhưng cuối cùng người sai lại là cậu, chúng ta một người một lần, có lẽ đã là huề nhau, nhưng chuyện này tuyệt đối không hề giống như giận dỗi so đo trước kia, bởi Dung Doãn Trinh không phải giải thưởng để tranh đoạt.”

“Kỳ thực, trong lòng chúng ta đều biết việc quay lại trước kia là không thể nào, tớ không biết cậu còn ảo tưởng điều gì? Nhưng mà, tớ có thể nói cậu dù cho phí bao nhiêu công sức cũng không thể được.”

Lý Nhược Vân ngừng động tác, biểu cảm có chút chật vật, có căm giận bất bình.

“Còn nhớ rõ ngày tớ kết hôn không, hai chúng ta đã trò chuyện với nhau, nội dung không biết cậu còn nhớ hay đã quên? Khi đó không phải là tớ đã hỏi cậu có nguyện ý kết hôn với anh ấy ư, lúc đó cậu đã chần chừ. Nếu thời điểm đó cậu dứt khoát hơn một chút, với tính cách ích kỷ của tớ có lẽ sẽ đào hôn mất, đương nhiên, trước khi chạy trốn nhất định đem việc cậu mới là mỹ nhân ngư chân chính nói rõ cho Dung Doãn Trinh. Nhưng không, bởi vì cậu căn bản không dám đem tương lai bản thân gắn liền với một người đàn ông xa lạ.” Lúc Loan Hoan nói ra những lời này thân thể luôn nhích dần về Lý Nhược Vân.

“Bởi vì một khắc chần chừ đó, cậu đã định sẽ bỏ lỡ Dung Doãn Trinh mãi mãi.”

Từ khoảng cách rất gần Loan Hoan có thể nhìn thấy được phía dưới đôi mắt kia là sự phẫn nỗ cực điểm. Lý Nhược Vân cũng không cần che giấu, cứ như vậy nhìn chằm chằm Loan Hoan, nói: “Người thắng cuộc luôn có đủ loại lý do để ca ngợi chiến thắng của mình, nhưng mà Loan Hoan à, tớ không biết cậu có thể vui sướng được bao lâu.”

Loan Hoan không để ý đến Lý Nhược Vân, cô cầm lấy túi xách đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nói: “Được thôi, về sau nếu không có chuyện quan trọng không cần phải gọi điện thoại cho tớ, tớ không thể giống như trước kia cứ đi theo sau để thu dọn cục diện rối rắm cho cậu.”

Dừng một chút, Loan Hoan nói: “Sau này, chỉ có ở trước mặt ba mới có Tiểu Hoan với Tiểu Vân.”

Nói xong sau, cô cũng không có nhìn Lý Nhược Vân một cái, xoay người rời đi.

“Còn nhớ lúc chúng ta đi xem đoàn ca múa Đan Mạch diễn vớ kịch tiểu mỹ nhân ngư không?” Lý Nhược Vân bất ngờ từ sau lưng Loan Hoan hỏi.

Loan Hoan không để ý đến cô.

Sau lưng lại vang lên tiếng nói không lớn không nhỏ mang theo âm lực xuyên thấu:

“Tiểu Hoan, tớ có dự cảm, rồi cuối cùng, cậu cũng sẽ giống như vị công chúa loài người kia, mất đi Dung Doãn Trinh và chỉ còn được một vườn hoa hồng.”

Loan Hoan dừng bước chân, chậm rãi quay đầu lại đối diện với Lý Nhược Vân, mỉm cười: “Nhưng làm sao bây giờ? Tiểu Vân, trong nhà tớ không có vườn hồng nào cả, hơn nữa, căn bản tớ không thích hoa hồng.”

Một Lý Nhược Vân luôn luôn dịu dàng, lãng mạn nay lại cực kì tức giận, có lẽ những lý giải từ nãy đến giờ chỉ là đàn gảy tai trâu.

Loan Hoan tựa thật lâu vào bức tường bên ngoài quán rượu, thời khắc bước ra khỏi đó Lý Nhược Vân có nói một câu thế nhưng nó lại như cái gai mắc lại trong yết hầu cô, làm cho con người ta vừa buồn bực lại nôn nóng.

Lý Nhược Vân từng nói thế này: Loan Hoan, không nên đánh giá thấp dự cảm của một người làm nghệ thuật.

Đúng vậy, một khi nói Lý Nhược Vân ra những lời này tuyệt đối không phải là trống rỗng bịa đặt, cô ta tự nhiên có lý do cuồng vọng của mình, thế nhưng thực sự trên thế giới này lại có sự huyền diệu như vậy, có nhiều lần Loan Hoan đã thấy qua dự cảm của Lý Nhược Vân nó lại rất chuẩn.

Hay như việc đoán được ba năm chung sống của cô với Dung Doãn Trinh không hề ở cùng nhau cũng một nửa là do cô ta dự cảm nên.

Lúc này điều khiến Loan Hoan phiền chán còn có Dung Doãn Trinh, anh tới Hà Lan đến hôm nay đã một tuần nhưng một cuộc điện thoại gọi về cũng không có, lần gần nhất là cách đây sáu ngày nhưng chỉ thông báo ngắn gọn là anh đã đến nơi liền cúp máy.

Loại quán rượu kiểu Nhật này được xây dựng theo dạng độc lập, chung quanh rất yên tĩnh, khi đột nhiên có tiếng động nhỏ vụn vang lên, Loan Hoan nghiêng mặt đi, cô thấy được một đôi giày chơi bóng, bước chân của người này dè dặt cẩn trọng, từ đôi giày nhìn lên là một chiếc áo liền mũ, cái mũ đã che khuất hơn nửa gương mặt nhưng Loan Hoan biết đó là một người da đen, ban đêm lại còn ăn vận như vậy…

Theo bản năng Loan Hoan gắt gao túm chặt lấy chiếc túi di chuyển thật nhanh tới chỗ có ánh sáng. Rất nhanh đã bước đến bên cạnh chỗ đỗ xe, mở cửa ra, khóa lại, sau khi đã làm xong thỏa đáng mọi việc Loan Hoan đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trừ bỏ hai gã bảo vệ đứng ở ngoài quán rượu thì cái gì cũng không có, cái người da đen đi giày chơi bóng cứ như biến mất không có tăm hơi.

Bình tĩnh lại, Loan Hoan cảm giác thấy bản thân giống như chỉ thần hồn nát thần tính, có lẽ, cái người kia chỉ vừa khéo đi ngang qua chỗ đó mà thôi, chẳng phải là như cô suy đoán.

Ngày hôm sau, truyền đến tin tức như vậy, trong ngày chủ nhật, ở sân bay Amsterdam vừa phát lệnh truy nã một tên tội phạm người Hà Lan về tội buôn lậu và trốn thuế, kẻ khả nghi đã bị cảnh sát bắt giữ sau đó đúng một ngày chính là buổi sáng thứ hai hôm sau.

Giữa trưa thứ hai, chính phủ Hà Lan tuyên bố tội phạm Stark bị đóng băng toàn bộ tài sản bao gồm cả số vốn của công ty hắn.

Một ngày này, truyền thông tập trung không ngớt đưa về một tin tức, kể cả bản tin tài chính và kinh tế ở Hà Lan hay tin tức 24h cũng đồng loạt tung tin, sở dĩ khiến cho đám truyền thông chú ý như vậy đều do hơn nửa tháng trước trong buổi đấu giá ở Brazil kẻ đã mua đi miếng đất tốt nhất chính là thương nhân Stark người Hà Lan này mà không phải là vị doanh nhân trẻ tuổi đẹp trai được truyền thông ký thác kỳ vọng cao Dung Doãn Trinh.

Cũng trong ngày này, vụ bê bối hối lộ, trốn thuế bị điều tra ra, liệu phía Brazil có khả năng đấu thầu lại khu đất bạc tỉ này hay không hay nó vẫn thuộc sở hữu bởi chủ nhân của nó.

Việc Stark bị bắt quá muộn, chính phủ Sao Paulo cũng đã đáp trả lại, bọn họ sẽ nghiêm túc điều tra cuộc đấu giá lần này có hay kẻ làm rối kỉ cương hay không.

Hai ngày sau, như mọi người chờ đón kết quả, chính phủ St. Paul thu hồi lại quyền sở hữu khu đất, sau này sẽ tiến hành bán đấu giá lại một lần nữa.

Cùng ngày, trước cửa tòa án Amstecdam, tên Stark do đã nộp một khoản tiền bảo lãnh nên vừa mới được tạm thả, vẻ mặt uể oải, hiển nhiên điều hắn quan tâm hiện nay không phải là khu đất kia mà tai ương lần này.

Kết quả này đương nhiên là điều đám truyền thông thích nghe ngóng nhất, bọn họ chính nghĩa phê phán thương nhân Hà Lan này không tuân thủ luật pháp, đồng thời nhất loạt bỏ phiếu ủng hộ Dung Doãn Trinh.

Nhóm thương nhân ở bộ tài chính và kinh tế tuy ngoài mặt không biểu lộ nhưng đều rất chờ mong sự xuất hiện của Dung Doãn Trinh tại toà thị chính St. Paul lại một lần nữa tham gia cuộc đấu giá.

Nước Mỹ ngày thứ sáu, chủ tịch tập đoàn Á Đông Dung Diệu Huy tuyên bố, kỳ nghỉ phép thứ hai của Dung Doãn Trinh kết thúc nay chính thức phục chức cho anh.

Thứ bảy, từ một trang web trên mạng, Loan Hoan bắt gặp một video clip được người ta chia xẻ trong đó có Dung Doãn Trinh ngoài ra còn có cả Orlando. Trong một khu rừng rậm thuộc bang Florida, Dung Doãn Trinh cùng Orlando và mấy người bạn mặc loại quần đùi không thấm nước đứng giữa ở một dòng suối nhỏ thoải mái câu cá, thoải mái cười to, trên bờ còn đặt mấy chiếc ghế xếp có ô che, một nhóm các cô gái ăn mặc khêu gợi ngồi trên ghế liếc mắt đưa tình với đám đàn ông, mà Chúc An Kỳ cũng xuất hiện ở một trong những chiếc ghế đó.

Orlando vừa mới up đoạn video lên liền thu hút hàng triệu lượt xem. Nghỉ phép cuối tuần, rất nhiều doanh nhân trẻ tuổi và đám bạn gái so với diễn viên điện ảnh đắt khách ở Hollywood còn hấp dẫn ánh mắt người xem hơn. Đám con gái vây xem còn ồn ào phát biểu ý kiến , bọn họ không hề cố kỵ thân phận đã kết hôn của Dung Doãn Trinh mà ngược lại ủng hộ mối quan hệ của anh và nữ trợ lý, Chúc An Kỳ không hề lộ mặt trong đoạn video clip đó làm cho người xem càng có hảo cảm với cô lại nhiều lên, nếu so sánh với đám phụ nữ trang điểm xinh đẹp kia, Chúc An Kỳ quá mộc mạc, cô ta mặc một chiếc áo dài tay đơn giản phối với quần jeans màu xanh, gương mặt như canh suông mì sợi, chất phác giống như rừng rậm Florida.

Sau khi xem qua video, Loan Hoan cầm di động đợi cả một đêm, nhưng Dung Doãn Trinh vẫn không bắt lấy một cuộc điện thoại. Cô không phải không tin anh, chỉ là hi vọng nghe được anh nói một câu mà thôi, cho dù không hề quan trọng nhưng cũng khiến cho người ta được an tâm hơn.

Gọi một cú điện thoại khó đến như vậy sao? Cô với anh đã khác trước đây, không phải sao?

Chủ nhật, Loan Hoan vẫn không đợi được Dung Doãn Trinh gọi điện thoại.

Thứ hai, ngày làm việc bình thường, Dung Doãn Trinh xuất hiện tại cao ốc của tổng bộ tập đoàn Á Đông, ở dưới lầu công ty anh tiếp nhận phỏng vấn ngắn gọn từ các phóng viên trong năm phút đồng hồ. Sau kì nghỉ phép trở về, Dung Doãn Trinh thần thái sáng láng, trước màn ảnh vẫn kiệm nụ cười, anh trả lời thật ngắn gọn, trước tiên là về mảnh đất ở Brazil : Lần này anh nhất định sẽ xuất hiện đúng giờ tại toà thị chính St Paul.

Lại một tuần nữa, Loan Hoan vẫn không hề nhận được cuộc điện thoại nào.

Buổi tối thứ bảy, cô đứng trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm lộng lẫy của Los Angeles.

Hôm nay là ngày tết Trùng Dương của người trung quốc, đêm nay thành phố long trọng tổ chức đêm văn hóa tụ hội ở rạp hát Trung Hoa, Dung Doãn Trinh sẽ xuất hiện ở đây.

Buồn cười là cô biết được cái tin tức này vẫn là nhờ có đám truyền thông đưa tin, hơn mười giờ trước, danh sách khách quý tham gia được công bố, tất nhiên Dung Doãn Trinh với thân phận vị khách trẻ tuổi nhất có mặt ngay ở những vị trí đầu tiên, Lý Tuấn Khải cũng có mặt trong đó.

Từ chỗ cô đến đó chỉ mất một giờ xe, nói cách khác Dung Doãn Trinh ở rất gần, rất gần cô.

Đêm nay, Loan Hoan đầy hứa hẹn đem bản thân trang điểm một phen, trong phòng cô đã mua cho anh chiếc gối đầu, là màu tro anh thích trong gối còn bỏ thêm hương liệu.

Dẫu sao thì Loan Hoan vẫn cảm thấy Dung Doãn Trinh sẽ vụng trộm rời khỏi bữa tiệc để đến đây, trong bóng đêm hôn cô.

Thời khắc này, Loan Hoan không thể tưởng tượng được là Lý Nhược Tư cũng xuất hiện tại đó, hơn nữa, dùng thân phận người yêu cũ của cô ngả bài với Dung Doãn Trinh.

Trên thế giới này, có một loại người, anh ấy có thể dễ dàng tha thứ lừa dối một lần, nhưng không dễ dàng bỏ qua lần thứ hai, mà Dung Doãn Trinh chính là loại người này.