Edit: Lynklynk

Beta: Lữ

Đêm thứ 3, Loan Hoan tắm xong nhìn vào trong gương.

Một lúc sau, Loan Hoan gọi điện cho Dung Diệu Huy.

Rời khỏi phòng tắm Loan Hoan mở cửa thư phòng của Dung Doãn Trinh, cô cứ như vậy tựa người vào cánh cửa. Nhìn Dung Doãn Trinh, mấy hôm nay Dung Doãn Trinh đều đến thư phòng để làm việc, khi làm việc anh rất thích kéo cô vào thư phòng làm việc cùng anh, liên tiếp hai ngày cô đều được anh ôm trở về phòng ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc phát hiện ra cô. Anh cười với cô, những ánh đèn ấm áp làm cho nụ cười của anh tựa như mùa xuân.

Lúm đồng kia lõm xuống thật sâu, đẹp đến mức khiến Loan Hoan ngây ngốc cười theo.

Anh vẫy tay nói với cô: “Loan! Em lại đây.”

Loan Hoan từng bước từng bước đi tới bên cạnh Dung Doãn Trinh.

Loan Hoan dừng lại bên cạnh bàn làm việc.

Dung Doãn Trinh vỗ vỗ vào đùi mình, Loan Hoan ngồi lên đùi anh.

“Em cười có hơi ngốc một chút.” Anh nói, tay phải vòng qua eo cô.

“Có sao?” Tay Loan Hoan sờ sờ lên khóe môi của mình, đúng là cô đang cười, có ngốc nghêch hay không thì cô không biết.

“Vừa mới cười cái gì vậy?” Anh hỏi, tay vòng qua eo cô đi lên, dừng lại xương quai xanh của cô lần mò.

Loan Hoan dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào lúm đồng tiền của Dung Doãn Trinh.

Dung Doãn Trinh lấy tay trái kéo ngón tay cô xuống, đưa tới cánh môi của mình, đột nhiên ngậm lấy ngón trỏ của cô. Nhắm mắt lại bàn tay của cô đặt lên vai anh.

Sự ngăn chặn liền biến thành sự hấp dẫn, thành những nụ hôn nhỏ vụn. Những nụ hôn nhỏ vụn tới mu bàn tay cô, dọc theo cánh tay hướng lên trên, bàn tay dừng lại trước xương quai xanh rồi vòng ra sau gáy của cô, nhẹ nhàng kéo lại, môi anh bắt lấy môi cô.

Một bàn tay khác liền kéo làn váy ngủ của cô lên, lần dọc theo đùi cô lên trên. Ôm trọn lấy bộ ngực của cô, vết chai trong lòng bàn tay anh giống những chú kiến nhỏ bò trên nhũ hoa của cô. Theo bản năng cô ưỡn lưng lên, để người mình càng gần sát với anh hơn.

Dây dưa ngắn ngủi qua đi, anh bắt đầu thở dốc, bàn tay cũng không còn được nhẹ nhàng ôn nhu như lúc đầu tiến vào làn váy ngủ của cô. Dưới sự vỗ về âu yếm của anh, bài tay cô nắm sâu vào trong mái tóc anh, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Cho đến khi người cô bị đặt lên bàn làm việc, lưng của cô chạm vào cái lạnh như băng của mặt bàn, lúc này cô mới nghĩ đến một số việc. Giữ lại đôi tay đang cố kéo dây áo ngủ của cô ra.

“Doãn Trinh, hiện tại người em có chút không thoải mái.” Cô nhẹ giọng nói.

Dường như anh hiểu sai ý, tay vẫn lôi kéo, váy ngủ của cô trượt xuống, anh cúi đầu, vùi khuôn mặt vào giữa khe rãnh, rít vào từng hơi thật sâu.

Loan Hoan đầy bờ vai anh, hét lên: “Doãn Trinh.”

Đáp lại lời cô là cánh môi anh nhẹ nhàng chà sát thành những đường cao vút ở trước ngực cô, đẩy lên. Cuối cùng, ngậm chặt đỉnh ngực của cô, tay của anh lại gắt gao túm chặt một bên khác, sau thời gian ngắn ngủi lại di chuyển xuống bụng của cô, chiếc váy vẫn nằm hờ hững trên eo cô. Miệng anh lẩm bẩm mơ hồ nói: “Anh sẽ cẩn thận một chút…. Uhm!”

Sau khi nghe rõ ràng những gì anh nói, giọng Loan Hoan to hơn một chút: “Doãn Trinh, em thực sự không được thoải mái lắm.”

Vật nho nhỏ vẫn bị anh ngậm chặt trong miệng, anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc nó, đầu lưỡi đẩy qua đẩy lại, răng dùng lực vừa đủ cắn nhẹ vào, cố tình khấy đảo ngọn tình triều trong lòng cô.

Mồ hôi theo trán cô chảy xuống, cô cũng muốn … Nhưng…

Cắn răng: “Dung Doãn Trinh.”

Dừng một chút, buông ra, cánh môi nhẹ nhàng chà sát lên nhũ hoa của cô, người mạnh mẽ bị đẩy ra sau, cơ thể anh lại một lần nữa trở lại ghế tựa. Nhìn cô, hít thở khó khăn.

Loan Hoan đứng lên khỏi mặt bàn, ánh mắt Dung Doãn Trinh dời từ khuôn mặt xuống đến ngực của cô. Loan Hoan cuống quýt kéo váy ngủ che lại, sau đó kéo lại dây áo đã bị Dung Doãn Trinh kéo ra.

Vừa mới mặc lại xong áo ngủ, Loan Hoan liền nhìn thấy được nơi đàn ông của anh căng cứng, ý thức được ánh mắt của cô, tay của anh mất tự nhiên kéo quần áo của mình lên. Ánh đèn chạng vạng chiếu vào khuôn mặt anh, một bộ dạng rất đáng yêu.

Đáng yêu tới mức khiên cô không đành lòng nhìn anh khó chịu. Cô muốn làm lại, dùng cách tốt nhất.

Loan Hoan nhìn một cách si ngốc, mở miệng nói: “Doãn Trinh! Anh có muốn không?”

Anh bị cô hỏi như vậy có chút buồn bực: “Muốn cái gì?”

Ánh mắt Loan Hoan khựng lại bên dưới của anh nói: “Không phải là dùng tay.”

Trong nháy mắt, Dung Doãn Trinh hiểu được cô đang nói cái gì, có chút tức giận: “Không muốn.”

Không muốn sao! Người Loan Hoan từ trên bàn làm việc trượt xuống, nghiêng mặt gối lên đùi anh. Ngước mắt lên, qua lớp vải ngón tay cô vẽ một vòng tròn trên đùi anh: “Anh chắc chắn là không muốn? Doãn Trinh! Anh có cần phải hỏi qua một chút ý kiến của sư tử nhỏ không?”

Giờ khắc này, ánh đèn ấm áp ôn nhu bao phủ lấy mái tóc của cô, cô ngẩng mặt lên nhìn anh. Ánh đèn buông xuống chóp mũi của cô rồi lại theo chóp mũi cô đi xuống, rơi xuống da thịt bị lộ ra khỏi cổ áo ngủ đang mở rộng kia. Ánh sáng ẩn hiện trong bóng tối như dẫn dụ, câu dẫn…

Có lẽ, những ngón tay của anh có thể bắt lấy những ánh sáng này.

Cách nghĩ này khiến cho nơi nào đó bị dày vò đến cực đỉnh.

Hung hăng rời ánh mắt đi, vô thức, đi đến đôi môi đỏ chót của cô. Đáng chết, vmới dây dưa một hồi làm môi cô như cánh hoa nở rộ ra….

Vừa rồi… cô nói: “Doãn Trinh! Không phải là dùng tay.”

Không phải là dùng tay thì nhất định sẽ càng trở nên ngây ngất hơn. Anh luôn ghi nhớ, nhưng cũng luôn nhớ được mồ hôi rơi đầy trán cô, bộ dạng phát run của cô, anh luyến tiếc không muốn như vậy.

Thật đáng chết!

Ánh mắt lại hung hăng rời khỏi môi cô, giọng nói hằn học: “Chẳng phải em nói là trong người không thoải mái sao?”

Ngón tay cô tiếp tục xoay tròn, thỏ thẻ: “Người thấy không thoải mái là một việc khác, cũng giống như lần trước vai anh bị thương nhưng thắt lưng anh lại không bị thương, nó là hai việc khác nhau.”

“Chỗ nào không thoải mái? Có cần anh gọi bác sĩ đến không.” Dung Doãn Trinh giữ lại tay cô, cố gắng đưa chủ đề ra xa.

“Doãn Trinh! Lần này nhất định sẽ không giống như lần trước.” Cô mang một giọng điệu nhẹ nhàng yêu kiều nó giống như một chiếc lông chim ngọ nguậy ngứa ngáy trong lòng anh.

“Không giống! Không giống. Mẹ kiếp cuối cùng thế nào là không giống!” Trong lòng Dung Doãn Trinh đang mang người phụ nữ tên là Loan Hoan mắng đến hàng vạn lần.

Sự tức giận kia khiến cho Dung Doãn Trinh nắm lấy cánh tay người phụ nữ đang nằm trên đùi anh, lên tiếng đe dọa: “Chỉ cần em nói thêm nửa chữ nữa có tin anh sẽ trực tiếp đi vào luôn không!”

Loan Hoan nằm trên giường, ngẩn ngơ đối diện với chiếc đồng hồ trên tường. Dung Doãn trinh đuổi cô ra khỏi phòng làm việc, vừa rời khỏi phòng làm việc Loan Hoan đã thu lại biểu cảm, quay về phòng bắt đầu nhìn lên đồng hồ treo tường.

Nhìn đồng hồ chuyển động, tích tắc, tích tắc, tích tắc….

Trong khi thời gian tích từng khắc chuyển động, bầu trời từng chút từng chút một trở thành màu xám, rồi lại biến thành xanh trắng, cuối cùng trở nên tươi sáng. Sau đó, trời sẽ hừng sáng, khi trời sáng cô sẽ lại đến hòn đảo kia để làm một việc rất tàn nhẫn.

Khi đó, Dung Doãn Trinh sẽ có bao nhiêu là tức giận vậy!

Trong khoảng thơi gian này, có một âm thanh vang lên.

Người Loan Hoan trượt xuống, đầu trở về chiếc gối, vờ như bản thân mình đang ngủ.

Tiếng bước chân quen thuộc tới gần, đến trước giường thì dừng lại. Trước tiên anh kiểm tra tỉ mỉ xem tư thế ngủ của cô cuộn khúc lại như con sâu không. Cô đoán sau khi anh phát hiện ra cô không như vậy anh nhất định sẽ nở nụ cười, vì hơi thở nhẹ nhàng đang dừng lại trên khuôn mặt của cô, hơi thở ấy rõ ràng mang theo sự vui vẻ, thích thủ.

Cô chớp chớp mi, dùng những cái chớp mi này để ngăn lại những giọt nước mắt đột nhiên muốn chảy ra.

Anh lên giường, đưa tay ra kéo cô vào lòng anh.

Trong màn đêm cô và anh bình lặng ôm lấy nhau, hai trái tim gặp gỡ và chia sẻ nhịp đập của nhau.

Trong không gian, trừ tiếng đập trái tim của họ, còn có tiếng thời gian trôi qua vang lên, tích tắc tích tắc, không thể dừng lại cũng không thể đảo ngược.

Qua một lúc sau.

Loan Hoan nghe thấy anh nhẹ nhàng, thử gọi: “Hoan!”

Loan Hoan giả vờ như không nghe thấy, anh lại gọi lại lần nữa: “Hoan!”

Lần này âm thanh to hơn một chút, không thấy cô trả lời anh dừng lại cúi xuống, khoảng cách rất gần. Cô ngửi thấy được mùi vị cảm xúc thuộc về anh, có chút gì đó là không cam lòng, có một chút sự ảo não.

Một lát sau, Loan Hoa nhẹ nhàng chuyển người, bày ra bộ dạng giống như mới bị anh đánh thức dậy, nũng nịu, nỉ non.

Hình như anh rất vui vẻ, ôm cô càng chặt hợn.

Loan Hoan đem mặt mình chôn sâu vào lồng ngực anh.

“Em buồn ngủ sao?” Anh hỏi.

Làm sao có thể? Đêm như vậy làm sao cô có thể buồn ngủ, sự sợ hãi khiến cô không hề có một chút nào buồn ngủ.

“Hôm nay em đã ngủ cả ngày rồi.” Cô trả lời: “Sao thế?”

Anh không trả lời, anh cầm lấy bàn tay cô, mở những ngón tay của cô ra, tay của anh nằm trong lòng bàn tay cô, từng nét từng nét viết lên “Muốn!”

Nhất thời không có phản ứng, Loan Hoan theo bản năng hỏi: “Muốn cái gì vậy?”

Hơi thở của anh nặng hơn một chút.

Một giây sau, tay cô bị anh nắm lấy từng chút từng kéo xuống bụng dưới của mình, xuyên qua lớp vải dưới bụng dưới đi vào, nắm lấy…

Màn đêm sâu thẳm, người đàn ông bên tai người phụ nữa nói những lời tối nghĩa: “Lần này đã tắm nước lạnh rồi nhưng hình như không có tác dụng gì cả, dùng tay của em cũng có thể…”

Thứ đang cầm trong tay, nóng bỏng dâng trào, đã sẵn sàng để chuyển động.

Loan Hoan ngẩn đầu lên nhìn Dung Doãn Trinh, anh cũng cúi đầu nhìn lại cô. Ngay cả khi dưới ánh đèn mờ ảo cô vẫn nhìn thấy được ánh mắt đang sáng rực của anh.

Dưới ánh mắt sáng ngời kia, đôi môi của Loan Hoan chỉ cách anh một lớp quần áo mỏng manh, một chiếc hôn thẳng đến vạt áo ngủ của anh, bàn tay nhẹ nhàng cuốn lấy vạt áo ngủ, đầu lưỡi dọc theo xương sườn của anh, nhẹ nhàng liếm lên. Trong hơi thở của mình anh nhìn về phía trước dọc theo đường cong, đi xuống, chờ đến khi….

Anh giữ chặt lấy tay cô, giọng nói nặng nề: “Hoan?”

Cô ngẩng đầu cười và nói với anh: “Lần này nhất định không giống lần trước, anh tin không?”

Dưới ánh đèn ôn nhu mềm mại, anh cụp mi nhìn cô. Tay của anh cũng dài, chân cũng dài, anh đưa tay lên mái tóc của cô vỗ về chơi đùa cùng nó, một bên chân lại cuộn lại.

Cái chăn vừa đắp trên người họ lại được kéo lại, giữa hai cơ thể của họ đều dính chặt lấy nhau, đôi môi cô nhẹ nhàng chà sát, ngọt ngào hôn lên cơ đùi, cuối cùng …

Cô cúi đầu, môi được thay thế bằng tay, nắm chắc, vừa mới chạm vào, trên đỉnh đầu cô liền xuất hiện một âm thanh ẩn nhẫn, chịu đựng cực hạn, vui vẻ.

Cô rất yêu anh, cô đã từng nói: “Cô muốn dành cho anh những điều tốt nhất trên thế gian.”

Ngậm chặt môi, dùng tất cả sự ôn nhu nhẹ nhàng nhất của cánh môi để chạm vào nơi nóng rực cứng ngắc kia.

Trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng thở dốc vì những nhịp điệu nhanh hơn, kịch liệt, mạnh mẽ như những con sóng và ấm áp hơn.

Trong sự mê loạn, anh tựa nửa người lên, một bên khủy tay chống lên giường, một tay vùi sâu vào mái tóc của cô, từng tiếng từng tiếng gọi cô “Hoan.”

Tiếng gọi “Hoan” vang lên giống như muốn tiến vào linh hồn cô, đó là thứ ngôn ngữ đẹp nhất.

Cô vẫn muốn để anh có thêm sự vui vẻ, cô biết anh cũng muốn có thêm nhiều niềm vui.

Nhẹ nhàng nắm lấy, cúi đầu, đầu lưỡi hướng tới đỉnh vật nóng bỏng kia, giống như anh vẫn thường xuyên trêu đùa như vậy với cô, dùng đầu lưỡi chuyển động nhẹ nhàng ngọt ngào cuốn lấy.

Nửa người đàn ông đang chống trên giường giống như bị điện giật, giây tiếp theo …

Lúc sau, anh ngồi trên giường, cô ngồi trong lòng anh, mệt chết được.

“Doãn Trinh, không giống với lần trước đúng không?” Cô híp híp đôi mắt lại, giờ phút này cô thật sự mong chờ để nhận phần thưởng thuộc về mình.

Anh nhẹ nhàng hôn lên thái dương cô, nhẹ giọng nói một từ “Ừm!”

Tay anh xoa xoa, giữ chặt tay cô rồi mở bàn tay cô ra.

“Hoan!”

“Uhm!” Cô miễng cưỡng trả lời.

Sư tử nhỏ lại viết chữ vào lòng bàn tay cô, lần này sẽ viết cái gì đây? Loan Hoan mở miệng nhắm mắt lại. Anh viết chữ trong lòng bàn tay cô.

Chữ đầu tiên là chữ “Anh”

Tiếp theo? Phết, chấm, chấm, chấm thứ ba dài hơn một chút, nét thứ tư vẫn là chấm, nhưng …

Cơn buồn ngủ đã bị những nét vẽ trong lòng bàn tay cưỡng chế rời đi, cô đang chờ đợi…

Sư tử nhỏ quả thật là một vị tiên sinh đáng yêu, mỗi một nét bút đều dựa theo tâm ý của cô, thật sự là như vậy, mỗi một nét bút đều kinh tâm động phách.

Phút cuối cùng … không có gì nữa!

Anh viết trong lòng bàn tay cô tổng cộng có hai mươi tư nét, hai mươi tư nét này hợp thành ba chữ hán “Anh yêu em.”

Ba từ có tư thái đẹp nhất, tuyệt vời nhất. Khiến cho trái tim cô siết chặt lại, tất cả hạnh phúc được gom lại với nhau.

Trong màn đêm lặng lẽ, có một người, cô gái này không biết anh là ai, anh đã bước vào trong trái tim cô. Trong góc nào đó, nhẹ nhàng kéo tay cô bé đang cuốn lui trong góc miễn cưỡng lớn lên, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiểu Hoan, không có gì đáng sợ cả.”

Cô bé đang cuộn tròn trong góc đã đi theo sức mạnh kia. Đi qua con đường hầm tăm tối heo hút, hiểu về sự trưởng thành.

“Tạm biệt! Tiểu Hoan.” Loan Hoan nói với cô bé nhỏ trong lòng.

Trên thế giới này, có một người yêu cô, cô cũng yêu anh ấy, từ nay cô sẽ không còn cô độc nữa.

Anh hỏi: “Tiểu Hoan, có biết anh viết cái gì không?”

Cô giả vờ suy nghĩ.

Cô giả vờ suy nghĩ đã khiến anh tức giận. Cô loáng thoáng nghe được từ trong xương cốt của anh phóng ra sự bất mãn. Đây chính là một con buôn chiến tranh không có kinh nghiệm trong việc nói chuyện với con gái.

Mỉm cười, đem mặt dán vào lòng anh.

“Doãn Trinh! Em biết rồi.”

Thời gian tích tắc tích tắc trôi qua, mang đến ánh sáng, mang đến bình mình cũng mang đến ánh sáng hừng đông.

Hôm nay, năm giờ Dung Doãn Trinh đã thức dậy, hôm nay anh phải bay đến New York, có một cuộc họp cổ đông tại đấy.

Nghe thấy tiếng xe Dung Doãn Trinh rời đi, Loan Hoan liền mở mắt.

Hôm nay, cô sẽ rất bận, rất bận.