Trình Tranh biền biệt trong bệnh viện suốt bảy ngày,
hai con người bên trong Tô Vận Cẩm cũng tranh đấu kịch liệt đủ bảy ngày trời.
Một tiếng nói hỏi cô: Tô Vận Cẩm, lúc cảm nhận được rằng cậu ta đang gặp nguy
hiểm, tại sao mày lại sợ hãi đến thế? Cái lo sợ cùng tuyệt vọng đến nỗi muốn
khóc không nổi ấy xuất phát từ lòng quan tâm dành cho người mày không yêu hay
sao? Trên đường đưa cậu ta tới bệnh viện, sao bàn tay mày lại run rấy đến thế?
So với nỗi lo sợ sẽ đánh mất cậu ta thì cách biệt giữa hai người có thật là
quan trọng đến vậy không?
Một giọng nói khác đang nói: Mày đang viện cớ cho sự yếu đuối và thói hành xử
cảm tính của mày thôi. Mày biết rõ là sự tình có thể chẳng đến nỗi tệ như thế,
cậu ta đâu có tiếp xúc trực tiếp với người nhiễm bệnh SARS kia, rất có khả năng
chỉ là một trận trúng phong cảm mạo vặt vãnh. Dựa vào điều kiện gia đình và các
mối quan hệ nhà họ Chương, cậu ta hoàn toàn có thể nhận được sự chăm sóc tốt
nhất, còn mày thì chẳng làm được gì hết. Nếu mày để mặc bản thân, đi nhầm một
bước, sẽ không bao giờ có thể thu chân lại được.
Hai giọng nói đều hùng hồn nghiêm khắc, viện lý đấu tranh, Tô Vận Cẩm mệt mỏi
vô cùng. Trình Tranh trong bệnh viện hằng ngày đều gọi điện cho cô, kể lể nỗi
ấm ức cùng buồn chán vị bị “giam cầm” của mình, nghe phản ứng của Tô Vận Cẩm
trên điện thoại trước sau đều rất lạnh nhạt, nghĩ lại trước khi nhập viện cô rõ
ràng quan tâm tới cậu đến thế, loay hoay thế nào cũng không đoán nổi rốt cuộc
mình đã gây sai sót gì.
Ngày thứ hai Trình Tranh ở trong viện, Tô Vận Cẩm đã nhận được điện thoại của
mẹ. Hóa ra, khoảng thời gian trước đó, bố dượng lo sợ đụng phải dịch SARS lan
tới, cảm thấy ở trong huyện lỵ này không an toàn, liền đưa cả ba người trong
nhà về quê ở vùng nông thôn ngay gần đấy. Nơi đó giao thông bất tiện, cực kì ít
người ở vùng ngoài tới, đúng là một chốn tốt để tránh nạn, đây cũng là nguyên
do lúc đầu mẹ không liên lạc với cô được.
“Con không trách mẹ không kịp gọi điện trước thông báo với con chứ?”, mẹ có
phần do dự hỏi.
“Làm gì có ạ, mẹ không sao là được rồi, lúc đầu không liên lạc được với mẹ, con
lo lắm.”
Tô Vận Cẩm nói thật lòng, cô không trách mẹ, chỉ tiếc rằng khi cô cần được quan
tâm săn sóc nhất, mẹ lại tạm thời quên bẵng mất cô.
Hôm Trình Tranh xuất viện, Tô Vận Cẩm cũng tới bệnh viện, thế nhưng cô không
vào khu phòng bệnh, chỉ đứng cạnh hòn giả sơn ở cổng bệnh viện chờ đợi. Đúng
như dự liệu của cô, đến đón cậu ta xuất viện không chỉ vỏn vẹn một người, sớm
đã có người lo liệu xong xuôi các loại thủ tục, trong số mấy người đi cùng cậu
ra cổng bệnh viện, có một phụ nữ xinh đẹp chừng ngoài ba mươi, vừa đi vừa khẽ
giọng nói chuyện với một người đàn ông trung niên song bước ở bên, Trình Tranh
đi ngay cạnh bọn họ, khoác tay một cô gái trẻ trung xinh xắn.
Người có bộ dạng tài xế đánh xe lại, mỗi người bọn họ không vội vã lên xe ngay,
cũng chưa để ý đến Tô Vận Cẩm đang đứng nép trong góc.
Tô Vận Cẩm băn khoăn, không biết nên bước lên trước hay là lặng lẽ rời đi, còn
đang bù trừ, một người cô không ngờ đến đã rảo bước từ trong bệnh viện đi ra,
nhập vào đám mấy người Trình Tranh.
Thẩm Cư An? Một người tuyệt đối không ngờ đến xuất hiện ở một khung cảnh ngoài
toàn dự đoán của cô. Thật khó dùng ngôn từ diễn đạt cho nỗi kinh ngạc trong
khoảng khắc này của Tô Vận Cẩm. Thực ra hai năm trở lại đây, Thẩm Cư An với Tô
Vận Cẩm thi thoảng vẫn liên lạc, có điều cũng chỉ hạn chế ở hỏi han qua loa
trên điện thoại. Thế nên, đây là lần đầu tiên Tô Vận Cẩm gặp lại anh từ sau khi
tốt nghiệp. Anh chẳng thay đổi là mấy, tuy bề ngoài ăn vận có phần chín chắn,
thận trọng lên không ít so với lúc còn là sinh viên, nhưng cả con người vẫn
toát lên vẻ thanh nhã phù hợp rất khó nói thành lời, vẫn cứ lờ mờ bóng dáng anh
chàng trẻ tuổi trầm tư trong thư viện như trong trí nhớ của Tô Vận Cẩm.
Không ngờ lại chính Thẩm Cư An nhìn thấy Tô Vận Cẩm đứng khép nép một bên đầu
tiên, anh không lộ ra mấy vẻ kinh ngạc, dường như trùng phùng như thế này đã
nằm trong dự liệu của anh, đầu tiên anh từ phía xa xa mỉm cười với cô, sau đó
mới quay người lại nói với Trình Tranh câu gì đó.
Lần này cả mấy người bọn họ đều nhìn về phía Tô Vận Cẩm. Trình Tranh cơ hồ ngay
lập tức gạt phăng cánh tay của cô gái trẻ tuổi kia, mặt mũi ngạc nhiên hớn hở
chạy mấy bước đến trước mặt cô. Tô Vận Cẩm khẽ nhoẻn miệng cười cười, tinh thần
của cậu ta rất tốt, hoàn toàn không giống với “người ốm” vừa mới xuất viện.
“Bây giờ ở bệnh viện là kém an toàn nhất, cậu còn tới đây làm gì?”, cậu ta cố ý
nghiêm mặt nói.
Tô Vận Cẩm tủm tỉm cười bảo: “Cậu không nói thì tôi cũng chẳng nghĩ đến đấy,
cũng phải, thế thì tôi về trước đây”. Nói rồi làm bộ rời đi, Trình Tranh đời
nào chịu như thế, dịch người lên, chắn ngay đường đi của cô, “Đến rồi thì không
cho về”.
Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, mấy người còn lại đã bước tới bên cạnh
bọn họ, vài ánh mắt cùng một lúc dò xét cô gái tên Tô Vận Cẩm ăn mặc mộc mạc
giản dị này. Cô giá trẻ xinh đẹp kia áp sát vào Trình Tranh, lại nồng nhiệt
khoác lấy tay cậu ta, hơi nghiêng nghiêng đầu, mang chút vẻ bướng bỉnh nhìn
Trình Tranh và Tô Vận Cẩm.
Trình Tranh hệt như bị điện giật hất cô ta ra, mặt mũi bực tức bảo: “Chương
Việt, chị muốn chết đấy à?”.
Cô gái tên Chương Việt kia chau mày “Ơ, Tiểu Tranh Tranh, sao cậu lại đối xử
với chị như thế này được”. Nói rồi lại áp sát tiếp, lần này cố ý khoác thật
chặt, Trình Tranh không tiện mạnh tay, nhất thời không thể giằng ra được, liền
nói: “Chương Việt, chị xem nhiều phim sến trúng độc rồi, làm bộ làm tịch giả
quá đi”.
Lời tuy nói vậy, nhưng ánh mắt cậu nhìn Tô Vận Cẩm đầy căng thẳng, trông thấy
cô nửa cuời nửa không nhìn vào cậu, lòng dạ đột nhiên chẳng biết thế nào mà
lần, vội nói: “Cậu đừng có mà đến cái này cũng tin đấy nhé, người đẹp không
biết xấu hổ này là chị họ tôi!”. Tô Vận Cẩm vẫn không hé miệng, chỉ nhìn Chương
Việt, ánh mắt dần dà hiện ít nhiều thâm ý.
Trình Tranh cũng hơi cuống lên, đến cả Chương Việt cũng nhìn ra tình cảnh có gì
đấy không ổn, le le lưỡi, len lén buông tay ra, mấy người còn lại trong đó có
cả Thẩm Cư An đều lộ vẻ đang chứng kiến trò hay.
“Vận Cẩm giận đấy à? Thật mà, tôi không dối đâu, không tin cậu cứ hỏi chị ấy...
Chương Việt, chị ra đây cho em…” Trình Tranh nghĩ đến vẻ lạnh nhạt của cô mà
cậu phát hiện thấy trên điện thoại mấy ngày hôm nay, bất giác có đôi chút hoang
mang, sợ rằng cái cơ chuyển biến khó khăn lắm mới có được giữa mình và cô ấy
lại trở thành bong bóng vỡ tan. Cậu vừa nói, vừa kéo xệch Chương Việt, “Chương
Việt, chị xem chị bày trò gì đây này, em bị chị hại chết rồi. Mau nói cho rõ
ràng hộ em, nhanh lên”.
Tô Vận Cẩm trông thấy Trình Tranh gắng sức biện bạch, bỗng nhiên mỉm cười tươi
tắn, lúc Trình Tranh còn chưa hiểu hàm ý nụ cười của cô, cô đã rướn người lên
làm động tác ôm choàng lấy cậu, kết thúc hết thảy lời lẽ của cậu.
Trình Tranh hai tay buông xuống, trong khoảng mấy giây cả người cứng đờ tới mức
không hề có phản ứng gì, chính hơi ấm trên cơ thể cô đã chứng minh sự chân thực
của tất thảy những điều này, cậu chầm chậm để tay dừng giữa lưng trừng, sau đó
như thể đem ra hết thảy khí lực đáp lại vòng tay ôm của cô.
“Há há, cô ơi, bố ơi, mọi người thấy rồi nhé, đây là ông vua con nhà mình hay
sao? Với lại, hai người này coi chúng ta là cái phông nền thôi, từ nay về sau
đừng chỉ có trách mình con đồi phong bại tục nhé!”, Chương Việt háo hức theo
dõi, vẫn không quên buông lời bình luận.
Trình Tranh ôm chặt quá, Tô Vận Cẩm có phần không thở nổi, cô đẩy cậu ta ra,
khó khăn lắm mới thoát ra khỏi vòng tay ấy. Người phụ nữ nhìn vẻ ngoài chưa tới
bốn mươi kia hóa ra là mẹ cậu ta! Tô Vận Cẩm biết giờ đây mình đã trở thành
tiêu điểm tập trung ánh mắt của tất cả mọi người có mặt, luống cuống cúi mặt
xuống.
Mẹ cậu ta không hề che đậy sự dò xét của mình với Tô Vận Cẩm, Tô Vận Cẩm cảm
giác ánh mắt của bà quét một lượt khắp người cô. Cô không phải không biết cách
ăn vận tuyềnh toàng của mình trước mặt một gia đình như nhà họ đây thì khó coi
đến chừng nào, thế nên lòng tự tôn mãnh liệt khiến cô ép buộc mình ngẩng đầu
lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương. Cô chờ đợi đối phương đưa ra kết
luận sau khi dò xét xong xuôi, không ngờ mẹ cậu ta chỉ nhìn một lát, rồi bỗng
mỉm cười bảo: “Hóa ra cháu chính là Tô Vận Cẩm, cô nhìn cả nửa ngày, cũng không
cảm thấy giống kiểu mà A Tranh nhà cô nói – là một người đặc biệt máu lạnh”.
“Con có lúc nào nó ra lời lẽ thế đâu mẹ!”, Trình Tranh bất mãn dữ dội cắt ngang
lời.
“Hồi nghỉ hè năm thứ ba trung học, sau đợt nghỉ 1 – 5 hồi năm thứ hai đại học,
lúc sắp lên năm thứ ba con đều nói thế, có cần mẹ nhắc thêm những lần khác
không?”, Chương Tấn Nhân điềm nhiên nói.
“Quái lạ, người khác hỏi mẹ bao nhiêu tuổi thì mẹ bảo mẹ không nhớ, mấy việc vớ
vẩn chẳng liên quan gì mẹ lại nhớ rõ thế.” Trình Tranh sau khi bị bóc mẽ thì hổ
thẹn đã thành tức giận.
“Đời sống tình cảm của con trai mẹ làm sao có thể chỉ là mấy việc vớ vẩn chẳng
liên quan cho được?”, Chương Tấn Nhân nháy mắt nói.
Tô Vận Cẩm nghĩ bụng, nhác trông thì cảm thấy Trình Tranh với mẹ cậu ta không
giống nhau, giờ nhìn lại, chẳng cái gì có thể nghi ngờ rằng họ là mẹ con, khẩu
khí, thần thái đều giống nhau đến cực độ.
Chuơng Việt cười phá lên như sợ tình cảnh chưa đủ rối loạn, không quên quay
sang người đàn ông trung niên, thêm mắm thêm muối bảo rằng: “Bố, đây chính là
cô gái tội nghiệp bị Trình Tranh cắt đầu ra từ cái ảnh đây, thật lầ thảm, cả
lớp bao nhiêu người thế…”.
“Cậu, cậu dắt bọn họ đi đi, đừng có ở đây quẩn chân quẩn tay nữa.” Trình Tranh
ra vẻ cầu cứu nhìn sang người đàn ông trung tuổi nãy giờ vẫn còn im lặng.
Chương Tấn Manh – nhà doanh nghiệp trứ danh mà Tô Vận Cẩm trước nay chỉ mới
nhìn thấy trên những tờ tạp chí tài chính kinh tế - giờ đây tỏ vẻ thương lắm
nhưng chẳng giúp được gì, vỗ vỗ lên vai đứa cháu mà rằng: “Nói thật một câu, A
Tranh, câu vừa rồi đúng là cháu đã từng nói, đến cả cậu cũng nhớ nữa là, còn vụ
cái ảnh bị cắt mất đầu, ờ, cậu chưa nhìn thấy, không tiện nói gì”.
Tô Vận Cẩm từ đầu đến cuối chỉ thường trực nụ cười, trong lòng dần dà gỡ bỏ
được sự phòng bị ban đầu. Có thể nhận ra, Trình Tranh là một đứa bé lớn lên
giữa một gia đình hạnh phúc khoan dung, được mọi người thương yêu chiều chuộng,
có lẽ chính vì môi trường như thế nên tính cánh của cậu ta mới có ít nhiều thói
trẻ nít bất cần, bất chấp như vậy.
“Vận Cẩm, chào em, lâu rồi không gặp”, Thẩm Cư An nãy giờ cười nhạt theo dõi
mọi sự đến lúc này mới lên tiếng chào hỏi cô.
Trình Tranh dường như đến giờ mới nhớ ra điều gì đó, khẽ khàng ghé tai Tô Vận
Cẩm bảo: “Anh ta bây giờ là bạn trai chị họ anh đấy”.
“Trình Tranh, cậu thì thà thì thào cái gì đấy, chị còn chưa mở miệng cơ mà!”,
Chương Việt nắm chặt tay Thẩm Cư An, cười cười bảo Tô Vận Cẩm, “Quan hệ cũng có
phần hỗn loạn nhỉ, thế nên chị mới nói, đời người phải trùng hợp nhiều như thế
này mới có kịch tính chứ”. Thẩm Cư An nhìn Chương Việt không nói, trong ánh mẳt
lộ nét cưng chiều.
Đúng thực là nhân sinh như tấn kịch, tấn kịch tựa nhân sinh, đến cả việc biến
đổi vai diễn cũng khó lường đến thế, lúc cô với Thẩm Cư An nắm tay nhau bước đi
trên con đường nhỏ trong trường, nào có bao giờ nghĩ đến cảnh này.
“Đúng thế, Cư An, lâu lắm mới gặp”, Tô Vận Cẩm đáp.
Chương Tấn Nhân cười cười gật đầu với Tô Vận Cẩm, coi như là chào hỏi đích
thực. “Cái thằng con trai ngốc nghếch chẳng làm ra trò trống gì của tôi cứ nhắc
đến cháu luôn, người làm mẹ như tôi đây chỉ nghe nó thẽ thọt thôi, tai cũng đã
mọc thêm mấy tầng kén rồi. Thế này cũng tốt, nó từ nhỏ đã vô pháp vô thiên quen
thói, cũng nên có người cho nó nếm ít cay đắng, có điều bây giờ xem ra, cuối
cùng đã chờ được đến lúc mây tan nhìn rõ trăng trong rồi”.
Tô Vận Cẩm vội vã cười đáp lại.
Chương Tấn Nhân nhìn sang con trai: “Con không sao rồi, mẹ cũng phải về đây.
Xem con kìa, tay cứ như là mọc rễ trên tay người ta rồi ấy… Biết là con sốt
ruột, nói xem, bây giờ con về bên cậu con hay là về căn hộ lần trước mẹ mua cho
con?”.
Trình Tranh tỏ ý lập tức muốn về căn hộ, Chương Tấn Nhân cũng không nài ép,
liền bảo tài xế đưa họ về, còn mình lên xe cậu em.
Thẩm Cư An và Chương Việt tự lái xe của mình, Chương Việt trước khi về còn chọc
ngoáy dặn dò Trình Tranh: “Về nhà rồi thì kiềm chế một tí nhé, sau này có gì
không hiểu thì cứ hỏi chị họ nhé”.
Trông thấy Trình Tranh cứ dứ dứ nắm đấm tỏ vẻ cảnh cáo, cô liền cười hì hì cùng
Thẩm Cư An rời đi.
“Đừng nói chỉ là ngộ nhận nữa, cho dù là ngộ nhận, lần này anh sẽ không buông
tay ra đâu”. Sau khi về đến căn hộ tập thể Trình Tranh vẫn còn bám chặt lấy Vận
Cẩm, như thể chỉ cần buông tay, cô sẽ liền biến mất. Nỗi đau thầm kín mà nụ hôn
từ biệt của cô gây ra lần trước đến bây giờ vẫn chưa tan hết, cậu không muốn
một lần nữa phải nếm trải cảm giác trống rỗng sau khi nỗi mừng vui điên cuồng
qua đi. Bây giờ, dường như cậu nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình rồi, cô
sẽ chẳng bao giờ rời bỏ cậu được nữa đâu.
Trông thấy dáng vẻ cậu ta như thế, Tô Vận Cẩm không nén nối rung động, than một
câu: “Trình Tranh, rốt cuộc em tốt ở đâu? Mà đáng để anh phải đối xử với em như
thế?”. Đây cũng là câu hỏi trong lòng cô bấy nay chưa giải thích nổi.
Trình Tranh trề môi ra, bảo: “Em thật là biết dát vàng lên mặt đấy, anh đã lúc
nào bảo là em hay đâu. Bề ngoài thì thường thường bậc trung, tính cách thì vô
cùng khó chịu, bướng lên là phá phách, chẳng biết có điều gì tốt đẹp… Thế nhưng
mà, anh lại cứ yêu em đấy”.
Tô Vận Cẩm bất giác cười nhăn nhó. Trình Tranh cầm tay cô áp vào má mình, thì
thầm bảo: “Đừng thương hại anh, anh không cần cái thương cảm của em…” Nói ra
câu này xong cậu ta lại hối hận ngay: “Không, không, nếu mà chỉ có thương cảm
mới làm cho em bằng lòng bên anh, thế thì cứ thương cảm anh cả đời cũng được”.
Tô Vận Cẩm còn có thể làm gì được nữa, ngoài việc nép sát vào cậu? Giữa những
kẻ yêu nhau thì ngôn ngữ cơ thể có thể vỗ về con tim người kia mạnh hơn mọi lời
nói.
Vậy thì hãy ở bên nhau, vứt bỏ hết thảy những ưu tư, cho dù từ nay về sau có
dằn vặt nhau đi chăng nữa, chuyện ngày mai thì để đến ngày mai hối hận. Tô Vận
Cẩm nghĩ, suốt cả chặng đường đã né tránh, không ngờ đã có ngày hôm nay. Giống
như ngòi bút của Trương Ái Linh, đem cả việc Hương Cảng sa vào tay giặc để tác
hợp cho cặp đôi Bạch Lưu Tô với Phạm Liễu Nguyên, chẳng phải tình trạng hỗn
loạn cả nước trên dưới nói chuyện dịch bệnh mà biến sắc cũng chỉ là để tác hợp
cho Tô Vận Cẩm và Trình Tranh đó sao? Đừng trách cô tự lừa phỉnh mình, trong
lòng mỗi cặp yêu đương, mối tình của riêng mình đã đủ khuynh thành. Cũng đừng
hỏi cô vì sao cự tuyệt biết bao nhiêu năm tháng, mà hết thảy những phòng bị đều
đã vỡ tan trong chốc lát, chỉ là cô đã quyết định một lần thành thực với chính
mình.
Lúc tựa sát bên nhau, thời gian đã trở nên chẳng còn ý nghĩa. Tô Vận Cẩm cũng
chẳng biết bao lâu trôi qua, chỉ biết bóng tối bên ngoài cửa sổ đã buông xuống.
Lúc chạng vạng, Trình Tranh gọi điện gọi đồ ăn dưới nhà. Đồ ăn nhanh rất đơn
giản, hai người đều ăn rất ngon lành. Cô trong lúc hoảng hốt đã phát hiện ra
không còn sớm sủa nữa, thế nhưng nhìn đồng hồ trên tay Trình Tranh, mới có 8
giờ tối, một lúc sau, vẫn thấy không ổn, bèn dứt khoát rút di động trên người
Trình Tranh ra, vừa nhìn giờ đã thốt nhiên nổi giận. Trên màn hình điện thoại
rõ ràng hiển thị 10 giờ 5 phút.
Tô Vận Cẩm vừa kinh hoảng vừa tức giận từ bên cạnh cậu ta đứng phắt dậy, ném
điện thoại lên người cậu ta, “Anh giải thích đi, việc này là thế nào?”. Cậu ta
đỡ lấy điện thoại chăm chú nhìn thử, kinh ngạc kêu lên: “Á, sao lại muộn thế
rồi… Em đừng nhìn anh thế, không liên quan gì đến anh, anh thật sự không biết
giờ trên đồng hồ chậm mà”.
“Thật không?”, Tô Vận Cẩm gắng sức kiềm chế giận dữ, thế nhưng vừa trông thấy
khuôn mặt cố tỏ vẻ vô tội của cậu ta là liền bốc hỏa bừng bừng, “Anh có biết
nặng nhẹ gì không, sau 10 giờ tối quay lại trường, nếu mà bị bắt gặp, sẽ bị
phạt nặng đấy”.
Tô Vận Cẩm dùng tay ra hiệu cảnh báo cậu ta một hồi, cũng chán chẳng buồn phí
phạm thời giờ tranh cãi với cậu ta nữa, liền nhằm hướng cửa đi ra. Cậu ta lần
này không ngăn cản cô nữa, có điều cô mở cửa xong thì cất giọng lạnh nhạt nói:
“Em thà bây giờ đi về chịu phạt, cũng không chịu ở lại đây một đêm à? Em cứ
phòng ngừa anh thế này, ít nhiều cũng làm anh nghĩ ngợi khó chịu đấy, anh là
loài cầm thú hay sao?”.
Tô Vận Cẩm đã thấy băn khoăn, Trình Tranh nói tiếp: “Giường để cho em, anh ngủ
ở sofa, muộn thế này rồi đi đường cũng không an toàn, tin hay không tin tùy
em”.
Tô Vận Cẩm đứng ngoài cửa do dự một hồi, cuối cùng đóng cửa lại, rầu rĩ quay
trở lại phòng khách, nhấc điện thoại lên, gọi về kí túc xá. Bạn cùng phòng cô
bảo: “Vận Cẩm, muộn thế này cậu còn chưa về, bọn tớ đều không biết cậu gặp
chuyện gì. Trong khoa vừa rồi có người đi kiểm tra phòng, bọn tớ buông màn của
cậu xuống, gối thì nhét vào trong chăn, hay dở gì cũng dối dá cho qua được
rồi”. Tô Vận Cẩm bất giác thở phào, rổi rít nói cảm ơn, chỉ bảo các bạn rằng
tối nay cô có việc tá túc ở nhà họ hàng, sáng mai sẽ về.
Tắm táp qua loa xong xuôi, Tô Vận Cẩm bước vào phòng ngủ độc nhất của căn hộ,
sập của nhốt Trình Tranh ở bên ngoài ngay trước mặt cậu ta. Vừa nằm xuống, cô
đã nghe tiếng đập cửa thình thình.
“Gì thế?”, cô lại khoác áo ngoài ra mở cửa. Trình Tranh tựa vào khung cửa, tức
tối nói: “Anh đã bảo đàn bà như em lòng dạ thật ác độc mà, em thì ngủ thế này,
chăn màn chiếu gối không chịu đưa cho anh”.
Tô Vận Cẩm nghĩ ngợi, đúng là cậu ta có lý, thế nên bước trở lại phòng, mở tủ
quần áo lục lọi cả nửa ngày, không ngờ vì thời gian có người ở nhà này cũng
không nhiều, nên chẳng có một cái chăn thừa nào cả, chỉ có một cái chăn với một
chiếc khăn bông đang trên giường, gối thì lại có một đôi. Cô không chút do dự
nhấc một chiếc gối với một cái khăn bông nhét vào lòng Trình Tranh, định đóng
sập cửa ngay trước mũi cậu ta.
“Này!”, Trình Tranh không cam lòng kêu lên một tiếng, Tô Vận Cẩm không hề có ý
thương lượng, bảo: “Anh là đàn ông, đương nhiên chỉ có thể đòi khăn bông thôi,
chăn em phải giữ lại”.
“Anh chỉ muốn nói là, chúng mình vẫn chưa chúc ngủ ngon mà”.
“Ngủ ngon”, cô nói nhanh như gió, trông thấy cậu ta cười híp mắt nhìn cô, trong
lòng cũng đã hiểu ra đôi phần, se sẽ đỏ ửng mặt, lấy tay chỏ vào má trái. Trình
Tranh đời nào nghe cô, vụt thò người vào hôn chụt một cái lên môi cô, “Ngủ
ngon”.
Cái anh chàng này! Tô Vận Cẩm quay về giường trong lòng mơn man nỗi vui sướng
nhỏ bé, cơn buồn ngủ cũng kéo đến rất nhanh. Đang mơ màng , lại một lần nữa
nghe thấy tiếng gõ cửa như bạt hồn của cậu ta, vốn định không thèm đếm xỉa nữa,
thế nhưng cậu ta cứ kiên trì gõ rồi lại gõ.
“Đủ rồi, anh đã chán chưa!” Cô lấy hết sức đấy cửa ra, Trình Tranh thuận thế
lỉnh luôn vào, mặt mày xớn xác, “Lạnh lắm ý, không dối em đâu, thêm nữa sofa
anh ngủ cũng chật quá, co đến nỗi tê cả chân rồi”.
Tô Vận Cẩm nhìn cái khăn bông mỏng manh cậu ta cầm trên tay, đêm mùa xuân vẫn
còn se se lạnh, nghĩ đến việc cậu ta là người ốm vừa mới ra viện, thêm nữa cách
đây chưa lâu còn bị cảm sốt nữa, cô nói gọt lỏn: “Đổi cho anh ngủ giường, em
ngủ sofa”. Cô lấy giật lấy cái khăn bông trong tay cậu ta, đi ra khỏi phòng.
Trình Tranh kéo cô lại, “Để cho em một thân con gái ngủ trên sofa, nếu lọt ra
ngoài anh còn mặt mũi nào nữa”.
Tô Vận Cẩm ngoái đầu lại, “Trình Tranh, em hỏi anh một lần nữa, rốt cuộc anh
muốn làm gì?”.
“Anh chẳng muốn gì hết”, cậu nói vẻ phật ý. “Cần gì phải cứng nhắc thế này chứ,
em ở lại nhà anh, ngủ giường hay ngủ ở sofa ai biết được, chỉ cần trong lòng
chúng mình tự biết là được rồi. Giường mỗi người một nửa, em có van vỉ anh cũng
chẳng động đến em đâu, ở bệnh viện anh bị hành hạ bao nhiêu lâu thế, mệt chết
rồi đây này”. Cậu nói xong liền tự lo phần mình nhảy ngay lên giường, ấn tắt
đèn đầu giường, nhắm mắt không nhìn cô.
Hồi lâu, tận đến lúc lòng dạ cậu chẳng còn tính toán gì, mới cảm thấy nửa
giường bên cạnh mình hơi lún xuống. Cậu không nhìn cô, nhưng cũng biết cho dù
cô nằm trên cùng một giường với cậu, nhưng người sẽ gắng sức cách cậu thật xa.
Tô Vận Cẩm mặc nguyên quần áo nằm lên giường ngủ, quay lưng về phía Trình
Tranh, nghe trong bóng tối vọng tới tiếng thở của cậu ta, làm cách nào cũng
không ngủ nổi, lại không dám động cựa, càng nằm càng khó chịu, đang do dự xem
có cần phải đổi ra nằm trên sofa không, thốt nhiên cảm thấy có hai bàn tay
không lương thiện, thừa lúc cô không để ý, đã khẽ khàng từ dưới vạt áo lần lên
tận tấm lưng trần của cô. Cô lại như phải bỏng, hất mạnh tay cậu ta ra, đanh
giọng bảo: “Làm gì đấy? Tôi biết ngay là không nên tin anh mà”.
Giọng cậu ta trong bóng tối nghe thật đáng thương: “Vận Cẩm, anh không ngủ
được, cứ nghĩ mãi, đây có phải là mơ không? Có thực là em đang nằm ngay cạnh
anh không? Em không biết đâu, lần đầu tiên anh gặp em là ở ngoài hành lang lớp
học, đêm hôm ấy anh mơ thấy…”. Cậu ta không cần nói tiếp, Tô Vận Cẩm cũng thừa
biết trong giấc mơ ấy ắt hẳn chẳng có nội dung gì lành mạnh cả, may mà cậu ta
không trông thấy vẻ đỏ lựng trên mặt cô, cô xùy một tiếng, không nói gì.
“Cho anh nhìn em một chút được không? Anh không bật đèn, thực tình chỉ nhìn
trong bóng tối là được rồi, anh… anh…”, cậu cũng cảm thấy có đôi chút ngại
ngùng, ghé sát tai cô khẽ khàng nói câu còn lại. Tô Vận Cẩm sững người, sau khi
hiểu ra rồi thì xấu hổ đến nỗi chẳng mở miệng nói được gì. Thế nhưng cô rốt
cuộc vẫn trẻ người non dạ, chưa trải việc đời, làm sao biết được câu “Anh sẽ
không “vào” đâu” cũng giống hệt câu “Anh yêu em”, đều bị coi là hai câu nói dối
kinh điển của đàn ông.
“Được không em, được không em…”, cậu ta cứ thế lắc lắc vai cô, hệt như một đứa
trẻ con đòi kẹo ăn. Cô chỉ cảm thấy không biết làm sao, muốn cự tuyệt cậu ta,
thế nhưng lại không cưỡng nổi cơn mê loạn tình ái trong lòng. Cậu ta nói xưa
nay chưa bao giờ trông thấy thân thể người con gái thực sự, cô nào chẳng phải
tò mò như thế, thế thì cứ tin cậu ta đi, chỉ cần không đến “bước cuối cùng đó”
là được…
Trình Tranh thấy cô im lặng, lẽ nào chịu bỏ cơ hội, lập tưc lật người đè chặt
cô, rồi hôn cô điên loạn, một tay rờ rẫm cởi khuy áo cô. Mặt Tô Vận Cẩm đỏ ran
đến nỗi cắt được ra máu, người mềm oặt mặc kệ cậu ta định đoạt. Đến lúc ý thức
quay trở lại, thân người lạnh toát, chạm vào chỉ có da dẻ cậu ta nóng hôi hổi,
cô mới biết giữa hai người đã không còn bất cứ thứ gì che đậy ngăn trở nữa.
Trình Tranh chống mình lên trên người cô, mượn những tia sáng yếu ớt từ ngoài
xuyên qua rèm cửa, lấy ánh mắt vuốt lên thân hình dường như phát ra thứ ánh
sáng êm ái. Hình ảnh đã từng xuất hiện biết bao lần trong giấc mơ lần đầu tiên
đã thực sự hiện ra trước mắt cậu, đẹp đẽ vượt quá mọi tưởng tượng, từ cổ họng
cậu phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, để mặc bản thân chìm vào cơn mê loạn.
Tay cậu ta, làn môi cậu ta đều nặng nề
rơi trên người Tô Vận Cẩm, Cô cảm thấy người tựa ở trên đỉnh ngọn sóng trào,
một cảm giác chưa hề quen thuộc lớp lớp cuộn dâng. Giữ cơn mê man, thân dưới
một cơn đau nhói dội lên, như bị chọc xuyên da thịt, cô kinh hoảng gào lên, đột
ngột mở trừng đôi mắt đang nắm chặt.
“Trình Tranh, anh lừa tôi!” Nước mắt cô xối xả trào ra, khó nói cho rõ là bởi
đau đớn hay vì điều gì khác.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, quả thực anh không chịu nổi nữa”, cậu ta lẩm bẩm,
hốt hoảng lấy ta chùi nước mắt của cô.
“Anh ra đi! Đau lắm!” Cô khóc lóc, cố sức đẩy cậu ta.
Cậu ta vừa hôn vừa bảo: “Anh cũng đau, cố chịu một chút được không em…”
Trình Tranh thực ra cũng giống hệt như cô, nào đã trải qua những chuyện này,
chẳng qua dựa vào bản năng để làm thứ mình muốn làm. Cái tắc nghẹn của cô cùng
với sự căng thẳng của bản thân khiến chân tay cậu luống cuống. Trông thấy nỗi
đau đớn cùng với nước mắt của cô càng khiến cậu chẳng biết làm sao, mồ hôi hòa
chung vào với nước mắt Vận Cẩm. Thế nhưng dục vọng căng tràn khí huyết cũng
đang thiêu đốt cậu, cuối cùng cậu nghiến răng hung hãn rướn người đi vào triệt
để. Tô Vận Cẩm trong khoảnh khắc đau đến không gào lên nổi, chỉ dành lấy hết
sức bám siết lấy cậu. Động tác của cậu vụng về đến nỗi hoàn toàn chẳng có chút
kĩ xảo nào, sức lực tuổi trẻ càng chẳng biết nặng nhẹ gì, động tác mỗi lúc đều
thúc mạnh vào cô, giằng xé cô.
Tô Vận Cẩm ban đầu chỉ thấy đau đớn khôn cùng, dần dà, trong cái thô lỗ của
Trình Tranh, cô cảm nhận được thứ cảm giác trọn vẹn mãn nguyện như được đền bù,
điều này dường như nhắc cô biết rằng, có lẽ, từ nay về sau cô không còn là một
kẻ cô độc nữa.
Nhạy cảm vùng xung động quá mức khiến lần đầu tiên của họ qua loa cho xong
chuyện, Tô Vận Cẩm để mặc cậu ta như một đứa trẻ cứ lặn ngụp trước ngực mình,
muốn mắng chửi thậm tệ, thế nhưng chỉ im lặng vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng
trơn láng chắc nịch của cậu ta.
Cậu ta dở thức dở ngủ nằm úp trên người cô một hồi, rồi lại bắt đầu lần nữa, cả
một đêm dài, đôi nam nữ trẻ tuổi dò dẫm chia sẻ với nhau những cảm xúc dâng
trào ẩn kín thật lạ lẫm, mồ hôi ướt đẫm rồi tạnh ráo, cuối cùng Tô Vận Cẩm trước
lúc nặng nhọc thiếp đi, chỉ nghe thấy tiếng cậu ta rì rầm gọi tên cô.