Họa Phố

Quyển 7 - Chương 6: Tịnh thổ (06) đại lão thích… mèo con

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đạo cụ bên trong thùng đúng là như Kha Tầm nhận xét, kỳ kỳ quái quái, cái gì cũng có.

Mọi người bu đầu vào xem, thấy bên trong có một cái bút lông, một cái cần câu, một cái thau đồng nhỏ, một quả trái cây không rõ là của cây gì, một cái nho cân (*) mà mấy vị tri thức văn nhân thời xưa thường đội trên đầu, một cây kiếm, hai cái hột nhãn, một cục đá hình tròn màu đỏ, một cọng thoạt nhìn rất là giống râu mèo, một cái đồ cài hình tai mèo, một cái đồ cài hình tai thỏ, một cái đồ cài hình sừng rồng, cùng với một bộ quần áo.

Tất cả mọi người nhìn mà chẳng hiểu ra sao cả, Kỳ Cường ngược lại nhanh tay giành trước một bước, đoạt thanh kiếm kia vào tay.

Thanh kiếm kia cực kỳ sắc bén, trong quá trình Kỳ Cường lấy thanh kiếm từ trong thùng ra ngoài, mũi kiếm có lướt thoáng qua bên cạnh cánh tay áo của nữ tóc búi, rõ ràng vẫn còn cách quần áo của cô ta gần nửa tấc, ấy thế mà nó lại có thể rạch đứt một đoạn cánh tay áo của cô ta.

Nắm trong tay một món vũ khí sắc bén như vậy, ít nhất cũng khiến trong lòng cảm thấy an tâm hơn.

Nữ tóc búi lúc này mới giật mình hét to một tiếng, dùng tay bịt cánh tay mình lại trừng mắt hét vào mặt Kỳ Cường “Anh bị điên à! Suýt nữa là quẹt trúng tôi rồi anh thấy không! Mắt mù hay gì! Giành cái ——A”

Lời nói còn chưa kịp nói xong đã bị Kỳ Cường vung tay tát cho một cái nổ đom đóm vào mặt, cả thân hình cũng mất đà hất qua một bên, cả người chật vật té xuống đất.

“Anh làm gì vậy!” Mấy người bạn cùng cô ta đi theo vào tranh vừa kinh ngạc lại giận dữ nhìn Kỳ Cường la lên.

Kỳ Cường mặt mày âm trầm nhìn đám người kia một cái, cầm kiếm trong tay chỉ vào mặt họ “Tao thích làm cái gì thì làm đấy, đứa nào có ý kiến?”

Mắt thấy đám người bên kia vẫn không biết sợ muốn cãi cọ lại, Kha Tầm đột nhiên đưa tay vỗ mạnh một cái vào thùng, làm mọi người giật nảy mình.

“Đừng lề mề mất thời gian nữa,” Kha Tầm lạnh nhạt nhìn đám bốn người bên kia “Ở trong tranh này, ai cũng có thể giết người, ai cũng có thể bị giết, tôi khuyên các người trước khi làm gì thì động não một cái, dù cho không tin tưởng những lời Tần ca trước đó nói với các người, nhưng phàm là việc gì đắn đo kỹ rồi làm cũng không mất cái gì, nhất là trong tình huống các người còn chưa hiểu rõ ràng mọi thứ, các người nói có đúng không?”

Thấy bọn họ lộ ra vẻ mặt tự hỏi, Kha Tầm lại nhìn sang Kỳ Cường, hơi ngoắc khóe môi như đang cười nhạo nói “Kỳ Cường, đám người tụi tao vào tranh nhiều hơn mày mấy lượt, có một lời kinh nghiệm muốn truyền lại cho mày na —— ở chỗ này đúng là mày muốn giết ai cũng được, nhưng trước giờ tao chưa thấy có ngoại lệ, kẻ nào hại chết đồng bọn của mình toàn bộ đều không thể ra khỏi tranh, hơn nữa còn bị chết thảm hơn bất cứ kẻ nào. Mày không tin lời tao cũng không sao cả, muốn thử cứ việc thử, cơ mà tao đây vẫn tốt bụng nhắc nhở mày một câu, mạng dù sao cũng chỉ có một, thử một lần sẽ không có mạng thứ hai mà dùng, mọi chuyện vẫn là cẩn thận thì hơn, đúng không?”

Ở bức tranh trước, Kỳ Cường từng đấu tay đôi với Kha Tầm, hắn đương nhiên biết nắm tay của kẻ này tuyệt đối không vô hại như gương mặt đẹp trai hiền hòa kia, huống hồ gì kết quả so đấu tay đôi, kẻ thua cuộc lại là hắn.

Lại con thêm cái gã mặt lạnh đứng bên cạnh nữa, đó mới là kẻ sâu cạn khó dò nhất đám.

Kỳ Cường hừ lạnh một tiếng, cầm kiếm trong tay cẩn thận buông xuống bên hông, bước sang một bên nhìn mọi người bằng ánh mắt hung tợn.

“Mau mau chọn ra đạo cụ đi, tranh thủ thời gian.” Kha Tầm nói xong đang tính với tay lấy cục đá màu đỏ, bỗng bị Vệ Đông đẩy tay ra.

“Mấy cái thứ không có gì đặc sắc này không hợp với mày,” Vệ Đông lấy cái cài đầu tai thỏ ra mang lên đầu Kha Tầm, sau đó huýt sáo một tiếng “Bunny boy, nom trông có sẹc-xi không kìa?” Nói xong bĩu môi hướng về phía Mục Dịch Nhiên.

“…Ông mày là Corgi, không phải rabbit.” Kha Tầm tháo cài đầu ra ném vào thùng, quay đầu nhìn Mục Dịch Nhiên “Dịch Nhiên, chọn giúp em đi.”

Nếu là trước kia, đại lão kiểu gì cũng ném cho cậu ánh mắt lạnh như dao, sau đó vô tình xoay người tránh đi chỗ khác, nhưng đại lão của hiện giờ lại cúi đầu nhìn trong thùng một lát, sau đó khom lương, vươn cánh tay với mấy ngón thon dài chọn ra đạo cụ cho Kha Tầm.

Có bạn trai cảm giác thiệt là sung sướng na, Kha Tầm nghĩ.

Sau đó, bạn trai đội lên đầu cậu một cái cài đầu tai mèo.

Kha Tầm “…”

Vệ Đông: Hóa ra đại lão thích bé mèo quyến rũ nạnh nùng nhơ…

Trong lúc Vệ Đông bị cơm chó xối lên mặt như bão táp thì đạo cụ trong thùng cũng đã bị mọi người lựa chọn gần xong, Tần Tứ chọn cho mình cần câu, Chu Hạo Văn thì bốc lên cái sợi râu mèo thoạt nhìn rất đỗi tầm thường kia, La Duy chọn cục đá tròn màu đỏ, cũng chọn cho bạn gái Lý Nhã Tình của mình cái chậu đồng chạm trổ hoa nho nhỏ xinh xắn kia.

Khiến mọi người bất ngờ chính là Hoàng Bì, vị này thoạt nhìn giống dân giang hồ hơn nữa lê-vờ cũng cao hơn Kỳ Cường mấy chục cấp lại chọn cái nho khăn mà nam tử cổ đại thường vấn trên đầu, kiểu lựa chọn này quả thực rất mâu thuẫn với phong cách cá nhân của hắn.

Bốn người mới, hai nam hai nữ, lần lượt lựa chọn hai cái hột nhãn, cài tóc tai thỏ, cài tóc sừng rồng cùng với bộ quần áo.

Cuối cùng, trong rương chỉ còn lại một cái bút lông cùng với quả trái cây không biết là trái gì đấy, Vệ Đông nhìn Mục Dịch Nhiên “Đại lão, anh chọn cái nào?”

Mục Dịch Nhiên khom lưng cầm lấy quả trái cây, để bút lông lại cho Vệ Đông.

Thùng bị lấy hết, lộ ra dòng chữ dưới đáy thùng: Vui lòng mang theo / mặc vào / sử dụng đạo cụ của mình, giữa đường không được thay đổi.

“Bệnh thần kinh mà…” Nữ tóc búi căm giận lải nhải, cúi mắt nhìn cài tóc tai thỏ trên tay mình, thấy nó quả thật rất đáng yêu liền không nói gì nữa, cầm lấy đeo vào đầu.

Những người còn lại đạo cụ không cần đeo vào liền nhét vào túi hoặc cầm trên tay, mà đáng lưu ý nhất chính là sau khi vào bức tranh này, quần áo của bọn họ vậy mà không hề có một chút thay đổi, bên ngoài tranh thế nào vào tranh liền thế đấy.

Chỉ trừ vị người mới lựa chọn đạo cụ quần áo, hắn chần chừ thật lâu, cuối cùng vẫn là quyết định thay vào, thấy kia là một bộ với áo thun sọc ngang đỏ trắng, bên dưới là quần ống loe màu đen, ở giữa còn có một cái dây nịt bản rộng màu vàng, mặc vào rất vừa người nhưng mà trông có vẻ khá buồn cười.

Kha Tầm toàn bộ chú ý đều dồn vào quả trái cây trên tay Mục Dịch Nhiên, trong mười ba đạo cụ hình như chỉ có mỗi thứ này là cần sử dụng “Làm sao đây? Thật sự phải ăn vào sao?”

Mục Dịch Nhiên cụp mắt suy tư một lát, “Ừ” một tiếng, không chút do dự nhét trái cây vào miệng.

Kha Tầm suy nghĩ, cũng không ngăn cản, nếu đã là quy tắc đưa ra, bọn họ chỉ có thể tuân theo mà thôi.

Thấy Mục Dịch Nhiên ăn quả trái cây kia vào rồi, vội vàng hỏi han quan tâm “Cảm giác thế nào?”

Mục Dịch Nhiên khẽ đẩy lông mày, đè thấp thanh âm “Cơ thể tạm thời không thấy có gì khác thường, nhưng mà mới nãy trong tai giống như chạm phải điện, hơi tê tê một chút.”

Kha Tầm cả kinh, vội vàng đưa tay vịn lấy mặt Mục Dịch Nhiên bẻ nghiêng đầu hắn qua một bên “Em xem xem!” Nói xong liền cẩn thận quan sát trong lỗ tai của hắn, thấy bên trong sạch sẽ trống trơn, không có xảy ra bất cứ biến hóa nào.

Mục Dịch Nhiên hơi hơi nghiêng mặt, nhìn về phía Kha Tầm gần ngay trước mặt, mái đầu rối bời lại theo nếp như một đoàn lông xù nhúc nhích trong đáy mắt, mà ở hai bên đỉnh đầu là cái cài đầu hình tai mèo do chính hắn đội lên, lúc này bỗng có cảm giác giống hệt như một đôi tai mèo thật sự mọc trên đỉnh đầu, nó nhích tới nhích lui, thi thoảng còn run lên khe khẽ!

“Kha Tầm!” Mục Dịch Nhiêu nhíu mày, đưa tay kéo lấy cái cài tóc trên đầu.

Chợt nghe Kha Tầm rít lên một tiếng, vẻ mặt như bị nhéo đau, ngay lập tức chuyển thành cả kinh “Cái đù!”

Vội vàng đưa tay đi sờ sờ, lại chỉ thấy giống như cái tai mèo kia thật sự là một phần của cơ thể mình, không chỉ cảm xúc sờ trên tay, mà đôi tai mèo kia cũng truyền lại cho cơ thể cảm xúc như vừa “bị tay sờ đến” vậy.

—— hoặc nói cách khác, đôi tai mèo kia giống như từ trên cơ thể của cậu mọc ra, chân chính là một bộ phận thuộc về cậu mà hoàn toàn không có chút cảm giác khác thường nào!

Cả đám đồng bọn đều mặt mày khiếp sợ nhìn lên đầu Kha Tầm, nhìn hai cái lỗ tai mèo đang dựng thẳng đứng lên vì cảnh giác…

“Cái đụt!” Vệ Đông líu cả lưỡi, mở to hai mắt nhìn Kha Tầm “Mày biến thành mèo luôn rồi sao!?”

Tần Tứ quan tâm hỏi “Thân thể có chỗ nào thấy không khỏe không?”

“Hiện tại còn chưa thấy…” Kha Tầm nói xong đột nhiên trợn to mắt, vội vàng xoay người lại chổng mông hỏi Mục Dịch Nhiên “Mau giúp em xem xem có mọc cái đuôi ra không?”

Mọi người “…”

“Không có.” Mục Dịch Nhiên hơi mím môi.

“Có râu không?” Kha Tầm loại xoay người, nhìn Mục Dịch Nhiên chu chu miệng.

“…” Mục Dịch Nhiên nhìn người nào đó, chậm rãi bước vài bước đến phía trước, đứng kề sát bên Kha Tầm “Không có.”

Kha Tầm nghĩ thầm: Sao nghe giọng cảm giác như có gì đó hơi bị nguy hiểm dợ ta?

Vệ Đông nghĩ thầm: Mày tiếp tục cà rỡn đi, coi chừng người ta xử tử mày ngay tại chỗ bây giờ đồ ngu!

Tần Tứ nghĩ thầm: Mọc râu mèo có khi là Chu Hạo Văn, cậu ta chọn râu mèo mà, đợi lát nữa quan sát thử xem.

Chu Hạo Văn nghĩ thầm: Đáng yêu ghê.

Bỗng nghe thấy mấy người cũ bên cạnh kinh hô lên thành tiếng, hóa ra nữ tóc búi cùng với cô gái chọn cài đầu hình sừng rồng cũng giống như Kha Tầm bên đây, cài lên đầu liền biến thành một bộ phận trên người, lúc này nữ tóc búi đang ra sức túm cái lỗ tai thỏ trên đầu xuống, nhưng chỉ cần dùng sức liền làm da đầu mình đau đớn.

“Việc này là thế nào? Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nữ tóc búi cuối cùng hoảng loạn sợ hãi chạy tới, đưa tay túm lấy Tần Tứ níu hắn hỏi.

“Như cô thấy đó,” Tần Tứ trầm giọng nói “Mọi chuyện giống như lúc đầu tôi nói với các người đấy, nơi này là thế giới trong tranh.”

“Rầm” một tiếng, cái thùng bên kia bỗng nhiên khép nắp lại, mọi người men theo âm thanh nhìn qua, thấy trên nắp thùng bỗng hiện một hàng chữ: Lựa chọn quyết định vận mệnh.

“…Phàm là liên quan đến vận mệnh bảo đảm không phải chuyện tốt lành…” Vệ Đông nói.

“Đi bước nào hay bước nấy đi.” Tần Tứ đang nói, chợt nghe trên vách tường căn phòng kín mít đột nhiên lần lượt vọng ra tiếng “răng rắc rắc”, ngay chớp mắt sau đó, ở các nơi vọng ra thanh âm đều tách ra một vết nứt hình tròn, vết nứt hình tròn giống như cánh cửa đẩy dần dần co rút về hai bên, cuối cùng tạo ra sáu cái vòm cửa hình tròn ở sáu nơi khác nhau trên vách tường.

Bốn người mới rốt cuộc hiểu được tình huống trước mắt họ thật sự không giống với thế giới thật, kẻ kinh hoàng la hét chói tai hoặc lùi về đến bên cạnh mấy người cũ run rẩy cả người, e sợ cửa mở ra sẽ có thứ gì đó hoặc kẻ nào đó đáng sợ thông qua cửa xông tới.

Đợi đến toàn bộ cửa được mở ra xong, mọi động tĩnh cũng đều dừng lại, nhóm mấy người cũ mới cất bước đi về phía trước, chia nhau ra quan sát, kiểm tra xem tình huống bên ngoài như thế nào

Tác phẩm trường phái quái đản đến lúc này đây mới hiển lộ ra một chút đầu mối, thế giới hiện ra trước mắt mọi người ở bên ngoài sáu cánh cửa tựa hồ đều là những thế giới khác nhau.

Hoàn toàn không giống với các bức tranh trước đó, những bức tranh trước mỗi bức tranh đều chỉ thể hiện một cái thế giới, mà bức tranh trường phái quái đản này lại bày ra đến tận sáu cái thế giới, rốt cuộc thì thế giới nào mới là lối ra chính xác thoát khỏi nơi này?

Lựa chọn, quyết định vận mệnh.

“Làm… Làm sao đây?” Người mới đưa mắt cầu xin nhìn mấy vị người cũ

“Xem ra, quy tắc của bức tranh này có liên quan đến sự lựa chọn,” Chu Hạo Văn nói “Kể cả việc mọi người lựa chọn đạo cụ lúc nãy, hay là kế tiếp lựa chọn trong sáu cái thế giới này. Chọn sai, rất có thể sẽ chết.”

Vệ Đông buồn bực nói “Khó khăn lập tức gấp sáu lần so với lúc trước, lúc trước chỉ cần tìm manh mối trong một thế giới, hiện tại phải tìm manh mối trong sáu cái thế giới, mà chúng ta chỉ có thời gian bảy ngày, rất cấp bách.”

“Hay là, sáu cánh cửa ý là muốn chúng ta chia tổ hành động?” Tần Tứ đưa mắt nhìn mấy người mới luống cuống hoảng sợ, trong lòng thở dài một hơi “Thôi, trước hết giới thiệu lẫn nhau một chút đi.”

__________

Chú thích 

(*) Nho cân : Là một cái khăn trùm mà văn sĩ văn nhân thời xưa hay đội trên đầu, xem minh họa bên dưới (ảnh đầu nó là hình tượng thôi, chứ thật chất đây là một cái khăn quấn lên, hổng phải đội lên đâu, nhưng còn trong truyện thì nó đội lên thì phải).