Hành vi phạm tội của Trình Hào đã hoàn toàn bại lộ, vụ án buôn lậu chấn động nhất từ trước tới nay của thành phố Hải Bình cuối cùng cũng được phá. Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, trong chiến dịch kéo dài đằng đẵng này, cuối cùng chính nghĩa cũng chiến thắng phe tà ác. Mùa đông năm ấy, đội trưởng Hầu nghỉ hưu trong sự vẻ vang, vụ án 10.29 đã đặt một dấu chấm hết viên mãn cho bức tranh cuộc đời cảnh sát của ông. Chuyên mục pháp luật của đài truyền hình thành phố Hải Bình đã chế tác hai số đặc biệt cùng một lúc, đặt tên là “Tinh thần cảnh sát”. Vào ngày đi làm cuối cùng của đội trưởng Hầu, tất cả thành viên của đội hình cảnh cùng nhau tổ chức một buổi tiệc rượu cho ông. Đội trưởng Hầu uống nhiều rượu, ông gọi Hồ Vĩnh Tân lại gần, tự mình đội chiếc mũ cảnh sát cho anh, nghiêm trang chào anh một. Nước mắt của Hồ Vĩnh Tân cứ thế tuôn ra, thân là một người đàn ông mà lại nghẹn ngào khóc trước mặt rất nhiều người khác. Trong ấn tượng của Diệp Hướng Vinh, anh vẫn là 1149, là một người nằm vùng nhạy cảm cẩn thận, lạnh lùng tới mức gần như không có cảm xúc cá nhân. Thế nhưng hôm đó, dù anh khóc lóc rất mất hình tượng nhưng Diệp Hướng Vinh lại cảm thấy anh là một người cảnh sát kiên cường hơn ai hết.

Cục công an thành phố Hải Bình phát lệnh truy nã Trình Hào trên toàn quốc, Diệp Hướng Vinh chính thức tiếp nhận vị trí của đội trưởng Hầu, thì ra từ trước đến nay Trình Hào vẫn luôn ngấm ngầm tranh chấp với Trương Thanh Long trong lĩnh vực địa ốc, có người tố cáo hắn có một khoản tiền không rõ nguồn gốc, đội hình cảnh và đội chống buôn lậu lại ngập trong công việc. Diệp Hướng Vinh vẫn giống như trước đây, làm việc cực kỳ nghiêm túc, toàn tâm toàn ý. Sự khác biệt duy nhất chính là, bây giờ Diệp Hướng Vinh luôn toát ra một vẻ đau buồn sâu sắc mà trước đây chưa từng có. Mà nguồn gốc của nỗi buồn này chính là vì Hạ Như Họa và Ngụy Như Phong. Diệp Hướng Vinh đặt hai tấm ảnh chụp Hạ Như Họa và Ngụy Như Phong mà anh có được lúc mới đi điều tra vào trong cùng một khung hình, để ở trong nhà mình. Vào những lúc đêm khuya vắng lặng, gương mặt của họ cứ luân phiên chạy loạn trong đầu anh, một người kinh ngạc nhìn anh nói: “Chờ chú, Diệp Hướng Vinh!”, người kia bi ai than thở “Diệp đại ca, cầu xin anh!” Hai câu này giống như con dao đâm thật sâu vào lòng Diệp Hướng Vinh. Khi đó anh cho rằng mình là kẻ vĩ đại ở trước mặt hai người họ, anh xem thường nhược điểm của nhân tính, cũng đánh giá thấp sự đau khổ của những người trẻ tuổi. Trong buổi thẩm vấn hôm đó, lão Chung đã khai ra hết những chuyện mà lão biết về Trình Hào. Qua lời khai của lão, rốt cuộc Diệp Hướng Vinh cũng biết được vụ cưỡng gian năm đó, đã biết tình yêu bí mật mà tuyệt vọng của họ, đã biết được nguyên nhân vì sao Ngụy Như Phong chịu làm việc cho Trình Hào, đã biết tại sao Hạ Như Họa lại không tiếp tục tin tưởng anh vào những thời khắc cuối cùng.

Thì ra cho tới bây giờ anh vẫn chưa giúp được họ cái gì, khi họ cần sự giúp đỡ nhất thì người xuất hiện ở trước họ lại là Trình Hào. Họ còn quá nhỏ, quá ngốc nghếch, cuộc sống này rất khác với trường học, mà căn bản là họ cũng không có cơ hội hối lỗi, cũng không kịp đưa ra lựa chọn chính xác. Lệnh truy nã Trình Hào không hề liên quan tới A Cửu và Hạ Như Họa, bởi vì lúc phá được vụ án 10. 29, A Cửu vẫn nằm ngoài hệ thống buôn lậu của Trình Hào. Mặc dù ngày đó Hồ Vĩnh Tân nhìn thấy A Cửu mang Hạ Như Họa đi, nhưng đó cũng không phải là bắt cóc mà chính Hạ Như Họa tự nguyện đi theo A Cửu, còn chuyện họ có đang ở cùng Trình Hào hay không thì không ai xác định được. Diệp Hướng Vinh tự lấy tiền túi đi đăng tin tìm người, người đón tiếp ông ta tình cờ lại là Lục Nguyên, cậu đang đi thực tập ở tòa soạn, làm phóng viên. Cậu biết thân phận của Diệp Hướng Vinh, cho nên không hề nói cho Diệp Hướng Vinh biết quan hệ giữa mình và Hạ Như Họa, chỉ âm thầm chờ đợi tin tức tìm người. Nhưng trải qua một khoảng thời gian rất lâu mà vẫn không có bất cứ manh mối nào.

Lục Nguyên và Tô Đồng vẫn chưa cắt đứt liên lạc, họ đã hẹn với nhau là sẽ cùng nhau chờ Hạ Như Họa và Ngụy Như Phong gửi thư về, chỉ cần có tin tức thì nhất định phải thông báo ngay cho người kia. Vụ đại án 10. 29 khiến cho cả hai người họ sợ khiếp vía, họ biết rõ hôm đó là hôm nào, nhưng họ không biết Hạ Như Họa và Ngụy Như Phong đã trốn đi đâu. Sau khi xem tin tức về vụ án, Tô Đồng chạy đến bến tàu Tây Nhai ngay, cô ngơ ngác đứng trên bờ biển nhìn nhìn, hiện trường đã được kéo dây cảnh giới, xa xa là biển rộng vô biên, cảm giác bất đắc dĩ theo ngọn thủy triều trào lên trong lòng cô. Đây là bờ biển của thành phố mà cô quen thuộc nhất, nhưng cô lại không tìm được người mà cô muốn tìm nhất. Khi đó không ai biết được, Ngụy Như Phong và Hạ Như Họa ly biệt trong tình cảnh nào.

Cứ như vậy ngày qua ngày, thần trí của Hạ Như Họa đã trở nên cực kỳ hỗn độn, cô vẽ vời lung tung lên khắp 4 vách tường phòng mình, số ngày Ngụy Như Phong không có ở đây được vạch lên tường chằng chịt, có lúc không nhớ rõ, cô liền chạy đến hỏi Trình Hào và A Cửu, không biết rốt cuộc thì đoạn đối thoại kia được ghi âm lại vào buổi sáng hay là buổi chiều, Ngụy Như Phong nói “ừ” là thật hay không. Trình Hào cảm thấy phiền hà nên bèn nhốt cô lại, LSD dự trữ trên người hắn sớm muộn gì cũng sẽ hết, mà Hạ Như Họa đã bị thuốc gặm nhấm, nhìn thần sắc mơ mơ màng màng của cô, Trình Hào biết sinh mệnh của cô đã sắp đến hồi kết thúc. Thỉnh thoảng trong lúc thanh tỉnh Hạ Như Họa cũng lén lút chạy ra ngoài một chút, mặc dù sau khi bọn Trình Hào phát hiện ra thì sẽ khóa cô lại vài ngày, nhưng bọn chúng không lo lắng như lúc ban đầu. Bởi vì xung quanh không có bao nhiêu người sinh sống, ai đã từng gặp cô đều biết đầu óc cô không được bình thường, sẽ không có ai tin lời cô nói. Hơn nữa Trình Hào biết rằng cô sẽ không chạy trốn, hắn chỉ thuận miệng nói rằng nếu Hạ Như Họa thành thật đi theo hắn, hắn sẽ mang cô đến gặp Ngụy Như Phong, Hạ Như Họa liền coi những lời ấy là giáo lý Phúc m, ngày ngày ngóng trông Trình Hào đưa cô đi tìm Ngụy Như Phong, thế nên không dám chạy đi xa.

Hôm đó Hạ Như Họa thấy cửa nhà không khóa, liền mơ mơ màng màng đi ra ngoài. Chân núi Cam Nam có một ngôi miếu nhỏ, Hạ Như Họa gặp một bà lão coi bói ngồi dưới bóng cây đại thụ trước ngôi miếu, có một tấm biển bày ra trước mặt cô, trên đó viết: “Ngẫu nhiên mở thiên nhãn thấy hồng trần, mới biết người đang ở trong mắt người.” Hạ Như Họa đi tới gần bà lão tò mò nhìn, bà lão ra sức giương đôi mắt vẩn đục lên, chỉ chỉ chiếc ghế nhỏ ở trước mặt nói: “Này cô bé, muốn xem số mạng phải không? Xem đi xem đi, rất chuẩn đấy!” Hạ Như Họa ngồi ở trước mặt bà lão, bà kéo tay cô qua, sờ sờ lên đó nói: “Muốn hỏi gì? Nhân duyên, sự nghiệp, tài vận…”

“Cháu muốn đi tìm người, nhưng cháu không biết anh ấy đã đi đâu.” Hạ Như Họa tha thiết nói. “Ồ.” Bà lão gật đầu, lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm nói: “Viết tên và ngày sinh tháng đẻ của người đó lên đây đi.” Hạ Như Họa nhận lấy tờ giấy, nắn nót viết tên của Ngụy Như Phong, nâng lên giao cho bà lão.

Bà lão nhìn một chút, lại đưa tờ giấy cho cô: “Viết cả tên cô vào nữa.” Hạ Như Họa lại viết tên của mình, song song với tên của Ngụy Như Phong. Bà lão nhắm mắt lại, suy nghĩ thật lâu, chậm rãi mở mắt ra nói: “Cô có thể tìm thấy người đó.” “Vậy anh ấy đang ở đâu?” Hạ Như Họa vui vẻ cười nói, “Để cháu đi tìm anh ấy!”

Bà lão không trả lời, dừng một chút nói: “Cô đã từng nhìn thấy huyết quang (cảnh đổ máu) chưa?” “Rồi ạ.” Hạ Như Họa không khỏi run lên một, cô đã từng nhìn thấy cảnh máu me rất nhiều lần. “… Hai người chỉ có thể gặp lại nhau một lần nữa thôi!” Bà lão nhắm mắt lại.

“Tại sao ạ?” Hạ Như Họa mặt như đưa đám, nụ cười cứng lại. “Tên của người kia có quỷ khí, đường về không rõ, lối đi cũng bất minh. Người kia và cô vốn mắc nợ tình duyên với nhau, tam thế một vòng luân hồi, tam sinh gặp nhau một khắc, nhưng lúc đi qua cầu Nại Hà lại có sơ sót, kiếp này người đó đuổi theo cô đến nhân gian. Chỉ cần cô đổ máu thì lời nguyền sẽ được phá… Đáng tiếc đáng tiếc, hai người chỉ có cơ duyên gặp nhau một lần nữa mà thôi.” Bà lão nhìn cô với ánh mắt gian giảo ngấm ngầm, ánh mắt mờ nhạt lóe lên một tia sáng không giải thích được, “Nếu không tin thì cô suy nghĩ một chút thử đi, người kia biến mất chẳng phải là vì cô, cô dạt tới nơi này chẳng phải là vì người đó, hai người chẳng phải là nghiệt duyên hay sao?” Hạ Như Họa kinh ngạc nhìn bà lão, không nói tiếng nào. Trong thoáng chốc cô nhớ lại rất nhiều chuyện, bộ dạng bẩn thỉu của Ngụy Như Phong lúc mới gặp cô, bộ dạng của cậu khi lần đầu tiên cô gọi tên cậu, bộ dạng khi cậu nói yêu cô, bộ dạng che dù cho cô khi trời mưa của cậu, bộ dạng của cậu khi cô gặp cậu lần cuối…

“Này? Cô kia, cô còn chưa trả tiền mà!” Hạ Như Họa chậm rãi đứng lên, không để ý bà lão đang la lối, xoay người rời đi. Bà lão không còn vẻ yên tĩnh như lúc nãy, bà ta đứng lên níu cô lại, bắt cô phải trả đúng 3 đồng tiền. Mà Hạ Như Họa lại giống như nghe không hiểu bà ta nói cái gì, ánh mắt trống rỗng lướt qua người bà, nhìn về phía xa xa. Khi A Cửu tìm được cô thì cô đang quần thảo với bà lão, gã vội vàng chạy tới, hỏi đầu đuôi sự việc, bực mình ném cho bà ta 3 đồng, kéo Hạ Như Họa nói: “Người cmn cũng đã chết rồi, còn xem bói cái gì chứ!”

“Không liên quan.” Hạ Như Họa lắc lắc đầu nói. “Cái gì?” A Cửu không hiểu hỏi. “Chỉ cần ngẩng đầu, chúng tôi có thể nhìn thấy cùng một bầu trời phải không? Nhớ tới tôi, anh ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc phải không? Cho dù ở nơi nào, tôi vẫn có thể gặp lại anh ấy phải không?” Hạ Như Họa lẩm bẩm, “Tôi phải chờ đến lúc được gặp lại anh ấy, chỉ cần một lần, một lần nữa thôi là đủ rồi.”

Hạ Như Họa nheo mắt lại, ngọn gió hanh khô thổi loạn tóc cô, một luồng ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống Cam Nam bé nhỏ, rơi trên người Hạ Như Họa. Luồng sáng đặc biệt đó khiến cơ thể cô dường như hóa thành trong suốt, giống như sắp biến mất. A Cửu nhìn cô, bỗng chốc giật mình, mãi cho đến khi luồng sáng đó bị đám mây che khuất, A Cửu mới quay đầu, đưa tay kéo cô lại, tức giận mắng một câu: “Đồ tâm thần!” Lúc A Cửu dẫn Hạ Như Họa về lại nhà Quách Tử, bất ngờ là Quách Tử lại đang thu dọn đồ đạc, Trình Hào ngồi ở cạnh cửa hút thuốc, u ám giương mắt lên nói: “Hai người đi đâu đấy?”

“Cô ta chạy ra ngoài, tôi đi bắt cô ta về.” A Cửu sợ bộ dạng âm trầm như có điều gì suy nghĩ này của Trình Hào nhất, nên vội vàng giải thích với hắn. “Chú đi thu dọn một ít hành lý đi! Một lát nữa chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này.” Giọng điệu của Trình Hào vô cùng đáng tin. A Cửu há hốc miệng, đã lâu như vậy, gã vốn không còn trông mong gì vào việc được rời khỏi Cam Nam, gã cho rằng mình phải lẩn trốn ở chốn khỉ ho cò gáy này cả đời. Gã không thể ngờ rằng Trình Hào lại đưa ra quyết định bất ngờ như vậy, vội vàng gật đầu, nhanh chân chạy về phòng mình, giống như rất sợ hắn đổi ý.

Hạ Như Họa cũng tỏ ra vui vẻ, cô nghĩ có lẽ Trình Hào muốn dẫn cô đi tìm Ngụy Như Phong, cô vui tươi hớn hở ngồi trên bệ cửa sổ, ngâm nga theo một khúc nhạc trên TV: “Mấy mùa mưa gió, mấy độ xuân thu…” Trình Hào nhìn cô một, hít một hơi thật sâu, bài hát này là ca khúc chủ đề trong phim “cảnh sát ngầm “, đã từng phổ biến một thời. Nhưng TV không chiếu lại bộ phim này mà lại đang phát số đặc biệt của chương trình pháp luật tên là “Tinh thần cảnh sát”, Trình Hào mới xem xong chương trình này, trong đó có đề cập tới hắn, liệt kê ra những tội danh không thể nào tha thứ của hắn. Trình Hào biết mình không thể ngồi đợi ở cái chốn Cam Nam này nữa, mặc dù ở đây ít người, nhưng ngộ nhỡ có người nào đó nhận ra hắn thì chết chắc. Hắn gọi Quách Tử đến, kêu gã lập tức thu dọn một chút, lúc chạng vạng tối sẽ đi ngay. Quách Tử không rõ đầu đuôi, nhưng thấy Trình Hào vẻ mặt căng thẳng như thế, gã biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, vội vàng chạy đi lo liệu. Sợ Quách Tử biết được quá nhiều chuyện; Trình Hào lấy điều khiển từ xa tắt TV, trên màn hình, phóng viên đang đứng trước đại sảnh cục cảnh sát thành phố phỏng vấn Đội trưởng Hầu, đằng sau ông có một tấm áp-phích in hình vài viên cảnh sát, Trình Hào nhìn những tấm hình kia liền ngây ngẩn cả người, hắn nhìn chằm chằm TV không nhúc nhích, tay khẽ run lên.

Trên đó có một người mà hắn vô cùng quen thuộc – Hồ Vĩnh Tân..