Sau khi gặp Tô Đồng, Hạ Như Họa trở về nhà. Mấy tiếng đồng hồ đi bộ không khiến cô cảm thấy uể oải, vì dọc đường cô còn bận suy nghĩ chuyện giữa mình và Ngụy Như Phong. Hạ Như Họa nhớ lại lần đầu họ gặp nhau, nhớ lại chuyện họ đã nắm chặt tay nhau từ nhỏ cho đến lớn, nhớ lại chiếc áo khoát da cũ nát của cậu, nhớ lại chiếc bánh ú nhân đậu, nhớ lại cảnh cậu đưa cho cô từng tờ từng tờ nhân dân tệ, nhớ lại nụ hôn của cậu, nhớ lại nỗi bi thương và tuyệt vọng trong mắt cậu… Cuối cùng, ba chữ Ngụy Như Phong cứ quanh quẩn mãi ở trong lòng cô, cảm giác đau xót dâng trào. Lúc đứng trước cửa nhà, Hạ Như Họa thầm nghĩ, mình yêu Ngụy Như Phong. Có thể mùi vị tình yêu mang theo sự cấm đoán kia khiến cho nội tâm của Hạ Như Họa bị dày vò, khiến cho Ngụy Như Phong đi lầm đường. Thế nhưng so với việc mất đi mãi mãi, Hạ Như Họa thà lựa chọn sự dày vò. Ngụy Như Phong đã phạm sai lầm, nhưng cậu vẫn có thể sửa chữa, Hạ Như Họa thực sự muốn cùng cậu chấp nhận hình phạt. Cho dù là bao lâu, cho dù cô độc thế nào, cho dù bất lực đến đâu, cô cũng nguyện ý đợi chờ.

Họ đều không phải là người xấu, yêu nhau cũng không phải là chuyện xấu xa gì. Họ chỉ có một ước mơ bé nhỏ, cho dù bị người đời đánh giá là hèn mọn thì đối với họ, điều đó lại thực sự trân quý. Hạ Như Họa âm thầm mong mỏi, sau khi vượt qua được ngã tư phức tạp này, có lẽ một thời gian lâu sau đó, tại một nơi không ai biết, họ sẽ có thể nắm tay nhau như lúc ban đầu, cùng đi đến cuối con đường đời. Về đến nhà, Hạ Như Họa gọi điện thoại cho Diệp Hướng Vinh, khi nhận điện Diệp Hướng Vinh có chút sửng sốt, sau đó hưng phấn nói: “Như Họa, có phải em phát hiện ra được điều gì rồi không?” Hạ Như Họa hít sâu một hơi, nói: “Em không phát hiện được gì cả. Nhưng anh Diệp này, em muốn hỏi anh một chuyện…”

“Gì thế? Em nói đi.” Diệp Hướng Vinh vung tay xua Ngô Cường đang sáp lại gần, dán chặt tai vào ống nghe. “Nếu như…” Hạ Như Họa dừng một chút, quyết định hít một hơi nói, “Nếu như Như Phong phạm sai lầm, anh có thể giúp em ấy không?” “Vậy còn phải xem cậu ta có chịu nhận sai hay không nữa.” Diệp Hướng Vinh trầm ngâm một hồi rồi nói.

“Anh Diệp, em có thể khuyên em ấy nhận sai! Cầu xin anh, anh giúp em ấy một chút có được không?” Hạ Như Họa hơi nức nở nói. “Như Họa, em đừng khóc, đừng có gấp như thế. Em yên tâm, anh đồng ý giúp em trai em, nhưng mà…” Diệp Hướng Vinh đột nhiên ngừng lại, máy nhắn tin chuyện dụng giữa anh và 1149 vang lên, đây là một cặp máy nhắn tin mà cục vừa mới cấp cho hai người họ, hiệu Motorola, hiển thị tin tức ám hiệu: Chuyện hắn giao cho tôi sắp xảy ra. “Như thế này đi Như Họa, bây giờ anh có chút việc gấp, em chờ anh gọi điện lại cho em, chúng ta gặp mặt nói chuyện cho rõ, em cũng hãy suy nghĩ cho thật kỹ, anh nhất định sẽ giúp em, nhưng mà anh phải biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra. Nếu như trong thời gian này em phát hiện ra em trai em có hành động gì bất thường, em phải lập tức báo cho anh biết, được không?” Diệp Hướng Vinh vừa nhìn chiếc máy nhắn tin, vừa vội vàng căn dặn.

“Được ạ… Cảm ơn anh, anh Diệp.” Sau khi cúp điện thoại, Hạ Như Họa được anh khuyên lơn nên đã bình tĩnh lại, cô nghĩ mình nên nói chuyện với Ngụy Như Phong để hỏi một chút, xem thử rốt cuộc thì cậu đã sa chân tới mức nào, sẽ bị xử khoảng bao nhiêu năm, sau đó mang Ngụy Như Phong đi tìm Diệp Hướng Vinh tự thú, như vậy sẽ được Diệp Hướng Vinh trợ giúp, mức hình phạt sẽ giảm đi một chút, chỉ cần không bị tử hình thì vẫn có hy vọng. Nghĩ vậy khiến Hạ Như Họa dần dần thả lỏng, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô được đẩy ra, mặc dù quá trình này không thể tránh khỏi đau đớn và sợ hãi, nhưng nơi đáy lòng âm u nay đã thấy ánh dương quang ấm áp.

Hơn ba giờ sáng Ngụy Như Phong mới về nhà, sau chuyện ở bến tàu được giải quyết êm đẹp, cậu thở phào một hơi, vô cùng vui vẻ đi uống rượu với bọn A Cửu và Tiểu Vũ, sau đó đưa Trình Tú Tú về nhà rồi mới trở về. Hạ Như Họa đã ngủ say trên ghế sa lon, Ngụy Như Phong rón rén ngồi xổm xuống phía trước cô, lẳng lặng nhìn khuôn mặt ôn hòa của cô. Hàng ngày cậu vẫn nhìn cô như thế, mỗi một cọng lông mi, mỗi một hơi thở của cô cậu đều cảm thấy quen thuộc vô cùng. Ngụy Như Phong không đánh thức cô, đi lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho cô, bản thân thỏa mãn quay về phòng ngủ. Sáng sớm hôm sau, Hạ Như Họa vừa mở mắt liền vội vã chạy vào phòng của Ngụy Như Phong để tìm cậu, thấy cậu ngủ ngon lành, lòng liền vững vàng lại. Hạ Như Họa thu dọn một chút rồi ra phòng bếp là điểm tâm sáng, lúc rán bánh đường cô lại nhớ tới lời của Tô Đồng, trước đây cô chưa từng lo nghĩ mình phải rán như thế nào, Ngụy Như Phong chẳng bao giờ yêu cầu thứ gì cả, mà cô cũng tự mặc định là Ngụy Như Phong không hảo ngọt. Tình yêu sâu lắng đó khiến cho lòng Hạ Như Họa trở nên ấm áp, cô mỉm cười xúc một muỗng đường lớn rải lên trên chiếc bánh.

Tiếng va chạm ở trong phòng bếp đánh thức Ngụy Như Phong, cậu xoa xoa mắt đi ra khỏi phòng, đứng dựa vào cửa phòng bếp nói: “Chị, sáng nay chị không có tiết à? Đang làm gì đó?” “Chiều nay chị mới phải lên lớp.” Hạ Như Họa vặn nhỏ lửa, xoa xoa tay nói, “Bánh đường, chút nữa là ăn được rồi, em đi rửa mặt rồi qua đây nếm thử nhé.” Cô ngẩng đầu nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của Ngụy Như Phong, mặt âm thầm đỏ lựng, Ngụy Như Phong không để ý, đau đầu nói: “Làm bánh phiền phức lắm! Để em xuống lầu mua chút sữa đậu nành là được rồi.”

“Không cần đâu, nhà vẫn còn sữa tươi.” Ngụy Như Phong gật đầu, rửa mặt xong liền tới bàn ăn ngồi xuống, cậu nhìn một phần bánh đường ở trước mặt mình, hơi sửng sốt. Hạ Như Họa bưng phần của mình đi ra, Ngụy Như Phong ho khan hai tiếng, Hạ Như Họa thấy cậu không động đến bánh đường trước mặt, có chút thất vọng nói: “Sao thế? Ăn không ngon à?”

Ngụy Như Phong khoát khoát tay, cười một nói: “Ngon mà!” Cậu cầm bánh lên ăn một miếng lớn, mắt của Hạ Như Họa cong lên. “Chị.”

“Ừ?” “Cái đó… Tối nay cùng đi xem cái này nhé.” Ngụy Như Phong chỉ chỉ cuốn báo trên bàn nói, đó là cuốn báo chiều mà Hạ Như Họa đặt vào ngày hôm qua, tờ quảng cáo mặt trên có in hình rạp hát Hải Bình thông báo hôm nay có cuổi trình diễn vở ca kịch “Carmen “. Hạ Như Họa kinh ngạc nhìn cậu, họ vẫn chưa cùng nhau hẹn hò kiểu này, từ trước đến giờ chỉ sống qua ngày một cách bình thường mà thôi.

Vốn dĩ Ngụy Như Phong thấy tinh thần của Hạ Như Họa rất tốt nên mới nói, nhưng thấy cô hồi lâu mà vẫn không trả lời nên có chút buồn bã và mất mát, đành giảng hòa nói: “Chẳng qua hôm nọ em thấy chị đọc tin này rất say mê, chẳng phải chị tham gia vào đoàn kịch ở trường ư, hơn nữa ngày hôm nay dù sao cũng không có lớp nên em mới thuận miệng rủ chị đi xem, không sao đâu, chị không muốn đi thì thôi vậy.” “Chị đi!” Hạ Như Họa thốt ra, hù Ngụy Như Phong sửng sốt một hồi. “Chị đi cùng em!” Hạ Như Họa lại bổ sung một câu.

Tai Ngụy Như Phong đỏ bừng lên, cậu vừa gật đầu vừa ăn hết chỗ bánh đường còn lại, bị sặc đến ho khan vài tiếng. Thấy bộ dạng vui vẻ khó mà che giấu của cậu, lòng Hạ Như Họa ấm áp. Cô nhìn Ngụy Như Phong, nghĩ ngợi xem mình nên nói chuyện tự thú với cậu thế nào. Cô muốn để cho Ngụy Như Phong hiểu được, đối với Hạ Như Họa cô mà nói, Ngụy Như Phong là độc nhất vô nhị, cho dù cậu có làm sai điều gì, cô cũng sẽ ở yên một chỗ chờ cậu quay về. Ngay khi Hạ Như Họa vừa muốn mở miệng, điện thoại di động của Ngụy Như Phong lại đổ chuông. Hạ Như Họa nhìn chằm chằm vào cái thứ mang theo ý vị dụ dỗ con người ta phạm tội ấy, Ngụy Như Phong nhìn cô một, hơi cau mày. “Gì? … Ừ… Đang ở nhà… Đi đâu… Tân Kiều, tôi biết rồi… mấy giờ?… Được, kêu A Cửu lái xe đi, tôi đi tìm anh Tân… Biết rồi… Tốt.”

Cuộc đối thoại của Ngụy Như Phong rất ngắn gọn, nhưng Hạ Như Họa vẫn nhận ra điều gì đó bất thường, cô ngẩng đầu, yên lặng nhìn Ngụy Như Phong nói: “Chuyện gì thế?” “Không có gì.” Ngụy Như Phong không nhìn cô, đi súc miệng chuẩn bị ra ngoài. “Không đi có được không? Chị muốn nói chuyện với em.” Hạ Như Họa đứng lên, ngăn cậu lại.

“Không có thời gian…” Ngụy Như Phong nhìn đồng hồ đeo tay một rồi nói: “Chị, chờ em về rồi hẵng nói nhé, em sẽ về nhanh thôi!” Hạ Như Họa chán nản gục đầu xuống, Ngụy Như Phong nhìn bộ dáng như đưa đám của cô, cảm thấy khó chịu, vội vàng nhặt tờ báo ở trên bàn nói: “Em đi nhanh lắm, thật đấy! Chị cứ yên tâm, chỉ cùng anh Tân, A Cửu đi lấy hàng thôi! Chúng ta đã hẹn đi xem kịch vào buổi tối rồi đấy nhé! Cho em tờ báo, trên này có in số điện thoại, để em kêu Tiểu Vũ đặt vé giúp!” Hạ Như Họa nghe cậu nói chẳng qua chỉ đi lấy hàng, thoáng yên tâm, nói: “Vậy em bảo A Cửu lái xe chậm một chút. Đừng vội, vở kịch này còn nhiều suất diễn lắm.”

“Vâng! Em đi nhé.” Ngụy Như Phong vội vã đi về phía cửa chính, Hạ Như Họa đưa ví tiền và chùm chìa khóa cho cậu, Ngụy Như Phong mở cửa, vừa bước ra ngoài một bước, Hạ Như Họa đã gọi cậu lại. “Này!”

Ngụy Như Phong quay đầu lại nhìn cô, Hạ Như Họa dừng một chút nói: “Đừng về muộn, chị chờ em!” “Ừ!” Ngụy Như Phong trả lời một tiếng, cậu cười với Hạ Như Họa, vẫy tay một rồi nhảy xuống bậc thềm. Hạ Như Họa nhìn cậu chạy xuống lầu xong mới đóng cửa lại, cô trở lại bàn ăn vui vẻ thưởng thức phần bánh đường của mình, nhưng chỉ mới ăn một miếng liền ho khan.

Quá ngọt rồi. Ngọt đến mức khiến cô rơi lệ..