Nhật phòng dạ phòng gia tặc nan phòng

(Phòng ngày phòng đêm cướp nhà khó phòng)

“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

“Nói thẳng thiếu cái gì đi.” Thấy người tới, Lãnh Thiên Cương không khỏi vô lực xoa xoa cái trán phát đau. Đại khái mười ngày trước, trong cung không ngừng mất trộm, bị trộm không chỉ có kỳ trân dị bảo vô giá, nhưng lại có mấy bức tuyệt bút cùng tú họa tơ vàng y trân quý nhiều năm.

“Dạ, bệ hạ. Lần này là Đông Hải Thất Long Châu không thấy .”

“Cái. . . . . . Sao?” Kia chính là y ký kết vài hiệp ước không bình đẳng, mới từ con cáo mặt cười Chu Hàm Triệt kia lấy được, tiểu tặc này cũng không khỏi quá to gan lớn mật  , bất quá cũng tương đương là tự tìm tử lộ.

“Truyền ý chỉ của trẫm, lập tức phong tỏa cửa cung, không được để thoát bất cứ nhân vật khả nghi nào.” Lãnh Thiên Cương khóe môi cong lên, trong lòng áp không được hưng phấn, y thật muốn nhìn ai to gan lại ngốc nghếch như vậy, ngay cả Đông Hải Thất Long Châu cũng dám trộm.

Sắc trời dần tối, ngày thường Đông Li hoàng cung sớm được đốt đèn rực rỡ như ban ngày, hôm nay lại trước sau không thấy ai đốt đèn.

Đi bộ trên đường quay về Lưu Ly điện, đám sương mù ban đêm như muốn xóa đi ánh trăng, Lãnh Thiên Vũ cảm thấy hôm nay có chút dị thường, một đường đi tới, lại không đụng tới nửa thái giám cung nữ, bất giác cước bộ nhanh hơn, lập tức thấy cả Lưu Ly điện phát ra bạch quang chói mắt.

“Sao lại thế này? Đèn đều đem đốt ở  Lưu Ly điện hết à?” Hồn nhiên không biết chính mình sắp đại họa lâm đầu, Lãnh Thiên Vũ lòng tràn đầy nghi hoặc đi vào trong điện.

“A a. . . . . . Bảo bối của ta! Các ngươi như thế nào có thể đem bảo bối của ta để lung tung như vậy, ta thật vất vả mới sửa sang lại tốt.” Vừa tiến vào tẩm điện, Lãnh Thiên Vũ liền thấy bảo bối mình thu thập nhiều ngày lại ngã trái ngã phải rải rác đầy đất. Hắn đã nói sao đại hoàng cung động cũng không thấy nửa thái giám cung nữ, nguyên lai đều chạy đến nơi này gây sức ép với bảo bối của hắn.

“Mấy thứ này đều là Vũ Nhi cất dưới long sàn sao” Lãnh Thiên Cương trong mắt cũng không có nửa điểm kinh ngạc, câu hỏi cũng là ngữ khí khẳng định.

“Đúng vậy. Ai nha, các ngươi như thế nào còn không đi, có thể nào còn muốn phân chia bảo bối của ta? Ta nói cho các ngươi, không có cửa đâu, này đó đều là của ta, không chia cho ai hết, hiểu không? Đi mau, đi mau, đừng đều tụ tại đây, đi nhanh chút.” Lãnh Thiên Vũ trả lời không chút chột dạ, ngược lại bắt đầu đối với thái giám cung nữ đứng chật phòng kêu gào đuổi người.

“Đều đi xuống đi.”

“Dạ, bệ hạ.”

Cố nén lửa giận, Lãnh Thiên Cương lạnh nghiêm mặt vẫy lui  mọi người. Đang muốn phát biểu, đã thấy Lãnh Thiên Vũ cười hì hì ngồi xổm xuống, bắt đầu giống như người không có việc gì thu thập bảo bối của hắn lại.

Lãnh Thiên Cương sắc mặt hết biến lại đổi, cuối cùng cả khuôn mặt đều đen xuống.

“Vũ Nhi chẳng lẽ không có cái gì giải thích cho phụ hoàng chút sao?” Bắt kẻ trộm bắt đến Lưu Ly điện của y, đối tượng đúng là người trong nhà, kết quả như thế, sao y chịu nổi đây.

“A? Đúng rồi, các ngươi như thế nào phát hiện ta đem bảo bối giấu dưới long sàng vậy?” Lãnh Thiên Vũ tay không rời bảo bối, ngẩng đầu dò hỏi.

Lãnh Thiên Cương cái trán gân xanh nổi lên, y xoay người, vươn tay phải nắm cằm Lãnh Thiên Vũ dùng sức nhấc lên, đem bạc thần dán vào môi hắn, không chút nào thương tiếc cắn nhẹ, đầu lưỡi của y cường ngạnh tràn vào khoang miệng hắn, chiếm lấy cái lưỡi có mùi đinh hương ẩm lại mềm của hắn, liều mạng mút vào, thẳng đến hắn phát ra kêu rên thống khổ, tâm Lãnh Thiên Cương thắt nhanh lại một cái, nụ hôn thô lỗ, mang tính trừng phạt không khỏi trở nên ôn nhu, hắn dùng đầu lưỡi lượn quanh đôi môi ý, như lấy lòng như dụ hống , ngậm lấy đôi môi sưng đỏ mềm bóng của hắn, mút vào miệng một cách trìu mến. Hồi lâu, mới lưu luyến tách ra một chút, vừa lòng nhìn thấy đôi môi bị mút sưng đỏ đến cực điểm, không khỏi nhẹ ôn nhu nói: “Ta vậy mà quên đi thân phận chân chính của Vũ Nhi. Vũ Nhi vừa không là người trong tứ quốc, tất nhiên không biết chỗ huyền diệu của Đông Hải Thất Long Châu.”

Hơi thở ấm áp phất qua trên mặt, làm cho Lãnh Thiên Vũ bị hôn ngất ngây nháy mắt bừng tỉnh, trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, rốt cục đem tầm mắt mơ hồ định hướng rõ ràng, “Ngươi lại chiếm tiện nghi của bổn thiếu gia.” Nổi giận gầm lên một tiếng, ra sức đẩy khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc kia ra.

“Vũ Nhi vừa rồi cũng thực hưởng thụ đi.” Lãnh Thiên Cương cong môi cười yếu ớt, ánh mắt mị hoặc.

“Gì? Ngươi, ngươi, ngươi hồ. . . . . . Nói bậy bạ gì đó? Ta, ta, ta mới. . . . . . Mới không có cảm thấy hưởng thụ, cảm, cảm giác. . . . . . nhão nhẹt. Đúng, nhão nhẹt .” Lãnh Thiên Vũ lắp bắp trả lời, còn để chứng minh lời nói của mình thành thật, cuối cùng còn không quên tăng mạnh ngữ điệu, làm một từ tổng kết chấm dứt.

“Nhão?” Lãnh Thiên Cương chọn mi tà tà cười, “Chúng ta lại thêm một lần nữa cũng được, bao quân sẵn lòng.” Nói xong, nghiêm túc đưa môi về phía trước.

“Đừng, đừng.” Lãnh Thiên Vũ vội dùng hai tay đặt trên ngực Lãnh Thiên Cương, xin khoan dung nói: “Phụ hoàng, hảo phụ hoàng, ngài lão đại hãy bỏ qua ta đi, ta cũng không muốn cùng ngài BL.”

“Nhưng mà ta muốn.” Khóe miệng khôi phục tư thái hơi hơi cong lên. Hai người sớm chiều ở chung  gần nửa năm,  đã biết tiểu thiên hạ trong miệng nói ra ngôn ngữ kỳ quái, tuy rằng không biết là loại ngôn ngữ gì, nhưng y đã cơ bản có thể nghe hiểu.

“Nga, Please, nếu ngài lão Đại không muốn làm cho ta bị dọa bệnh tim đột phát chết bất đắc kỳ tử, thỉnh ngài đừng nói loại này nữa.” Lãnh Thiên Vũ vẻ mặt chịu không nổi.

“Không quan hệ, còn nhiều thời gian.” Nói xong, đứng thẳng  người, một phen kéo Lãnh Thiên Vũ vẫn ngồi xổm trên mặt đất lên, rồi nói tiếp: “Không cho phép bảo ta lão Đại, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, phải kêu phụ hoàng.”

“My God! A, quên đi, quên đi, lười cãi với ngươi. Đông Hải Thất Long Châu huyền diệu thế nào có liên quan gì đến ta? Ngươi rốt cuộc là như thế nào phát hiện chỗ ta  giấu bảo bối hả?”

“Đông Hải Thất Long Châu, khi soi sáng, trong vòng ngàn dặm giống như ban ngày, cũng là vì nguyên nhân đó, mới được coi là Bắc Trữ quốc trấn quốc chi bảo.” Ngày đó, nếu không phải để khiến Trữ Du Viễn vui vẻ, làm cho hắn an tâm, con cáo mặt cười Chu Hàm Triệt kia tuyệt đối không thể lấy Đông Hải Thất Long Châu ra mà giao dịch. Đáng tiếc, cho đến cuối cùng, ái nhân vẫn là bỏ hắn mà đi, tìm trong nhiều năm, lại như người bốc hơi đi, trước sau không thấy bóng dáng, cáo mặt cười cũng đủ vất vả.

“Ngươi nói mấy thứ này với ta làm gì?” Thần a! Thánh A La an lạp! Ta hướng tất cả các thần linh cầu nguyện, làm ơn nhanh để bọn ta thoát khỏi loại phương thức đối thoại ông nói gà bà nói vịt này đi.

“Hư!” Lãnh Thiên Cương dùng ngón trỏ để trên môi ý nói chớ có lên tiếng, “Im lặng hãy nghe ta nói hết. Vì để giấu hào quang long châu lộ ra ngoài, bị người trộm cướp, Bắc Trữ quốc không tiếc hao phí nhân lực, vật lực, tài lực, rốt cục tìm được Nhật Nguyệt Tinh Hoa, hút mạch linh khí toàn bộ nhật nguyệt bảo thạch, tạo thành Thúc quang hạp [Hộp trói ánh sáng]. Cũng chỉ có Thúc quang hạp mới có thể làm biến mất ánh sáng chiếu rọi tám tầng ngoài của Đông Hải Thất Long Châu, nhưng chỉ có tám phần ngoài thôi, ánh sáng khác phải dựa vào Thúc quang tương[Rương trói ánh sáng]  đồng dạng làm từ nhật nguyệt bảo thạch chú thành che lấp. Vũ Nhi trộm Đông Hải Thất Long Châu tuyệt đối không thể mang Thúc quang tương nặng ngàn cân đi, bởi vì bí mật Thúc quang tương, chỉ có ta cùng với Bắc Trữ Vương biết, trong mắt người ngoài, nó cũng như rương bình thường thôi. Vũ Nhi ngươi nói, việc này cùng với việc trộm vặt tự đầu thú có gì khác nhau?”

“Thực không hay ho, sớm biết thế đã không lấy cái thứ kia .” Rất không cam tâm, nhưng cũng bất đắc dĩ.

“Trên đời cũng không có hối hận, “kiệt tác”  này của ngươi có phải cũng nên dùng cách nói này hay không?” Lãnh Thiên Cương híp mắt, tươi cười gian tà ẩn hàm  một tia tức giận.

“A? Nga. Này. . . . . . Ha hả. . . . . . Trong cung bảo bối nhiều như vậy, ta lấy mấy thứ phòng thân, hẳn là cũng không phải thực nghiêm trọng đi? Ha hả! Ha hả!” Lãnh Thiên Vũ nhức đầu, vẻ mặt cười xấu hổ. Hắn cũng không dám nói bản thân phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị cho tốt tiền để chạy. Trên thực tế, từ sự kiện cái tát về sau, hắn xem như hoàn toàn hiểu  đạo lý gì kêu ” Nhất nhập cung môn thâm tứ hải, tứ hải nội hữu đố phụ tại ” [Vừa vào cửa cung sâu như bốn biển, bốn biển lại có đàn bà ghen ghét]. Hoàng cung không an toàn bảo đảm, hắn đã định đi rồi. Chỉ cần tưởng tượng chính mình cầm vô số bảo bối vô giá trở lại hiện đại, trở thành tỷ phú ngang ngửa Bỉ Nhĩ Cái Tư [Bill Gates], hắn ngay cả nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.

Lãnh Thiên Cương bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay khẽ vuốt qua hai má Lãnh Thiên Vũ vì xấu hổ mà phiếm hồng, “Về sau Vũ Nhi nghĩ muốn cái gì, trực tiếp nói với phụ hoàng là được rồi, đừng dính vào mấy việc thế này, đã biết chưa?”

“Nga nga. Biết, biết.” Lãnh Thiên Vũ gật đầu như giã tỏi, trong lòng lại nói thầm: nói với ngươi? Nói với ngươi bảo bối này còn có thể xem như của ta sao? Nghĩ ai cũng đầu đất như ngươi à.

“Hôm nay đi đâu chơi? Trễ như vậy mới trở về.”

“Không a.” Gọi mấy chục hộ vệ đại ca kia, cũng tìm  mấy tiểu thái giám gần đây, tìm một cái sân bí mật, ngoạn ngoạn bài cửu, chà xát chà xát mạt trượt, ném xí ngầu thôi mà.

“Không? Vậy bạc của ngươi từ đâu ra?” Lãnh Thiên Cương lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai một phen túm dây lưng  bên hông Lãnh Thiên Vũ , “Cũng không ít mà.”

“A a, đưa ta, bổn thiếu gia thật vất vả mới. . . . . . A. . . . . . Đêm nay ánh trăng không tồi. . . . . . Ân. . . . . . Không tồi, thật không sai. . . . . .”

“Hộ vệ quân không phải cùng ngươi đùa.”

“Hảo đói a, hảo đói. Phụ hoàng, ngươi có đói bụng không?” tay che bụng, Lãnh Thiên Vũ tội nghiệp nhìn Lãnh Thiên Cương, hy vọng có thể nói sang chuyện khác thành công, hắn cũng không muốn vừa đến ngày mai, quân đoàn hộ vệ đáng yêu này cứ thế mai danh ẩn tích.

“Sung công, không cho phép lại có lần sau.”

“Tuân mệnh, phụ thân đại nhân.” Người đang dưới mái hiên, nên cúi đầu thì cúi đầu, đây là triết học người Trung Quốc mấy ngàn năm xử thế. Hắn, Lãnh Thiên Vũ , tiêu biểu làm người cổ đại mới nhất, tuyệt đối sẽ đem triết học dẫn dắt đến cuối cùng.

“Người tới.”

Thái giám bên người Lãnh Thiên Cương vội tiến vào, quỳ tại chỗ dập đầu: “Nô tài tham kiến bệ hạ.”

“Thất điện hạ đói bụng, lập tức chuẩn bị thiện.”

“Dạ, bệ hạ. Xin hỏi Thất điện hạ đêm nay có muốn chọn đồ ăn không?”

“Đương nhiên. Ta phải ăn sa oa ổi lộc cân [gân nai hầm], thông thiêu sa ngừ bì [da cá mập nướng hành], áp điều lưu hải sâm [vịt nấu hải sâm], kê ti ngân nhĩ [gà nấu ngân nhĩ], hoa quế ngư điều [cá hoa quế], bát bảo thỏ đinh [thỏ nấu bát bảo], ngọc duẩn quyết thái [măng ngọc cắt], la hán đại hà [tôm La Hán], xuyến tạc tiên bối [sò sống], thông bạo ngưu liễu, hào du tử kê [gà nấu dầu hào], tiên ma thái tâm [nấm xào tim], tam tiên mộc tê thang. Ân, trước hết mấy thứ này đi.”

“Dạ, Thất điện hạ. Bệ hạ, Thất điện hạ, nô tài cáo lui trước.”

Chỉ chốc lát sau, đồ ăn đã đầy đủ.Chỉ thấy Lãnh Thiên Vũ bắt đầu lang thôn hổ yết

“Ăn chậm một chút, không ai tranh với ngươi.” Lãnh Thiên Cương động tác tao nhã cầm lấy chén nhỏ cùng cái thìa, múc bát tam tiên mộc tê thang, nhẹ nhàng để trên môi thổi nguội.

“Ừ.” Gật gật đầu, vẫn là trối chết nhét thức ăn vào đầy miệng.

“Ngày mai ta mang ngươi ra cung chơi, được không?” Nhìn thấy Lãnh Thiên Vũ như quỷ chết đói đầu thai, cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng ăn dính đầy mỡ của hắn, Lãnh Thiên Cương trong mắt tràn ngập thương tiếc, trong lòng lại cứ thế kết luận vì cuộc sống Lãnh Thiên Vũ trước kia quá phi thường khổ sở.

“Ừ.” Gật đầu như giã tỏi, miệng động tác nhai đồ ăn lại không một giây gián đoạn. Lãnh Thiên Vũ ý nghĩ trong lòng là: ăn được thì cứ ăn, ai biết ngày nào mới trở về đi. Đến lúc đó, mấy thứ này đều là phải bỏ tiền mua mà!

“Nếu có cái gì muốn mua, có thể nói với ta. Vũ Nhi lần đầu tiên ra cung, ta hy vọng ngươi có thể chơi vui vẻ.”

“Ngươi nếu trực tiếp cho ta tiền, ta sẽ càng vui vẻ.”

“Bạc tự nhiên sẽ cho ngươi.” Tiền tiền tiền, vì cái gì tiểu tử kia cả đầu óc đều là tiền, sắp thành tiễn tinh [yêu tinh tiền] luôn rồi.

“Phóng khoáng như vậy? Có âm mưu.”

“Có âm mưu mới sống được mà. Ăn từ từ, này, uống chút canh này trước.” Vẻ mặt dung túng đem bát tam tiên mộc tê thang đã nguội để trước mặt hắn.

Lãnh Thiên Vũ bưng lên uống một ngụm, chắc lưỡi cười nói: “Hắc hắc! Hảo uống.”

Sủng nịch khẽ vuốt  sợi tóc mềm mại của Lãnh Thiên Vũ, Lãnh Thiên Cương lại đem tôm La Hán lột hết vỏ bỏ vào trong bát hắn.

Nhìn thấy bé ăn ngon, thường thường lộ ra biểu tình cùng động tác vui vẻ thỏa mãn đáng yêu, Lãnh Thiên Cương trong lòng nghĩ thầm: hy vọng những ngày như thế này có thể cứ thế tiếp tục về sau, không cần thay đổi. . . . .

Khu chợ náo nhiệt phồn hoa, một chiếc đại xe ngựa hoa lệ to chết người dừng ở ven đường, khiến người qua đường đều ghé mắt nhìn. Mà lấy độ im lặng của xe ngựa mà suy đoán, trừ bỏ xa phu lái xe, bên trong xe tựa hồ không có một bóng người. . . . . .

“Này, này, này còn có này, toàn bộ cấp bổn thiếu gói hết cho bổn thiếu gia, a, còn có còn có bình hoa cổ bên kia cũng đừng quên gói lại nha.”

“Dạ, vâng” Ông chủ tiệm đồ cỏ lập tức cúi đầu khom lưng đáp ứng . Nghĩ thầm: lúc này thật đã gặp được kim chủ.

“Thiếu gia, ngài đừng mua nữa, tiểu nhân thật sự là cầm không hết rồi.”

“A nha? Ngươi như thế nào còn ở đây? Không phải bảo ngươi đem mấy thứ này bỏ lên mã xa trước rồi sao?” Thiếu niên bực mình nhíu mi, hao tổn tâm trí nhìn đống “thương phẩm” mình mua như một núi kia.

“Thiếu gia, ngài tạm tha  tiểu nhân đi, nếu để lão gia nhìn thấy, tiểu nhân liền thảm .”

“Thảm? Ngươi ngăn cản ta mua sắm hẳn là thảm hại hơn đi. Trước khi xuất môn, lão gia không phải đã có dặn dò, phàm là thứ bổn thiếu gia nhìn trúng, đều có thể mua về sao?” Thiếu niên đắc ý vỗ vỗ hà bao tinh mỹ bên hông, “Coi, bạc làm chứng.” May mắn hắn Lãnh Thiên Vũ đủ thông minh, bạc nói gì cũng phải để trên người mình, nếu theo Lãnh Thiên Cương nói, thực đem tiền đưa cho tên hộ vệ lải nhải, hắn còn có thể tùy ý xem? Tùy ý mua? Quả thực là nằm mơ!

“Thiếu gia, lão gia sao có thể nghĩ ngài sẽ mua như vậy chứ?” Dù có mua , cũng phải ngó chút chứ. Loại tơ lụa tầm thường, đồ cổ, ngọc khí, bình hoa thế này cũng có thể vào được mắt ngài? Bất quá những lời này hắn cũng chỉ dám nói trong lòng thôi.

“Ngươi quản thiếu gia ta mua nhiều mua ít, tóm lại mấy thứ này đều là thiếu gia ta xem trúng, được không?” Tiểu tử, ngươi biết cái gì? Ở cổ đại không đáng giá, tới thế kỷ 21 đều là văn vật quốc bảo, ta sau khi trở về có phát tài hay không, toàn bộ dựa vào chúng nó .

“Kia thiếu gia, chờ ngài mua hết xong, có phải nên về gặp lão gia hay không ?”

“Gặp cái gì mà gặp, hắn có mĩ thiếu nữ xinh đẹp làm bạn, ta cũng phải đi tìm nhan như ngọc. Chờ đem mấy thứ này bỏ vào mã xa xong, ngươi dẫn ta đến kỹ viện đi.”

“Kỹ. . . . . . viện? !” Hộ vệ miệng há thành chữ 0, vẻ mặt không dám tin.

“Đừng hoài nghi, ngươi không có nghe nhầm.”

“Thiếu gia. . . . . . Ngài còn chưa lớn, lão gia nếu biết tiểu nhân đem ngài đến kỹ viện, chắc chắn sẽ giết chết tiểu nhân.”

“Yên tâm, ngươi không nói, ta không nói, hắn sao biết được? Huống hồ, hắn hiện tại sao rảnh đi để ý ta?” Nói cái gì mang ngươi ra cung ngoạn, tất cả đều là gạt người, căn bản cả ngày cũng chưa nhìn thấy bóng người, rõ ràng chính là hoàng hậu dẫn y ra cung vào thế giới hai người rồi. Thối! Thực không tiền đồ, không ai quản lại có tiền xài, hắn nên cao hứng mới đúng, buồn bực cái rắm.

“Thiếu gia. . . . . .”

“Được, ngươi không mang ta đi ta tự mình đi.”

“Đừng a, thiếu gia. . . . . . Thiếu gia, chờ chờ ta. . . . . .”

Màn đêm buông xuống, không trung đầy sao, từng nhà đều chong đèn, xóm làng chơi giăng đèn kết hoa như ban ngày, đèn ***g màu đỏ treo cao cao đong đưa bắt đầu thổi phòng lên, từng đợt mùi son kéo dài không ngừng. . . .

Đông Li quốc bài danh đệ nhất thanh lâu, Hoa Mãn lâu, sớm kín người hết chỗ. Cách thật xa đã có thể nghe thấy thỉnh thoảng truyền ra tiếng nam nhân cùng các cô nương cười vui, thật huyên náo.

Cửa trước của Hoa Mãn lâu trang trí tráng lệ, hai thạch sư tinh điêu tế mài nằm ở hai bên, góc mái hiên đèn đỏ treo cao, tỏa ra ánh sáng sáng ngời; trang trí bên trong lâu cũng rất gây chú ý, từng khối phù điêu tạo hình sinh động, công nghệ tinh xảo, xa hoa.

Lãnh Thiên Vũ vận khí tốt lắm, lần đầu tiên đến, liền đụng phải tiết mục đặc biệt của Hoa Mãn lâu.

Hoa Mãn lâu đại hình sân khấu ngày thường chuyên biểu diễn tài nghệ, lúc này một vị hồng y nữ tử đang đứng, bề ngoài tuyệt mỹ, dáng người thướt tha, không thể không khiêu khích  thị giác thần kinh của các nam nhân dưới đài, lệnh các nam nhân thùy duyên tam xích. Mà nữ tử biểu hiện dị thường bình tĩnh, nàng dường như không hề nhìn kỹ, nhận  lấy những ánh mắt chằm chằm kia, cử chỉ tự nhiên trang nhã, tìm không thấy một tia nhăn nhó ra vẻ, khiến người không thể không tâm sinh hảo cảm với nàng.

“Những khách nhân, chào buổi tối! Đầu tiên phải cảm tạ các ngài cho tới nay duy trì cùng chiếu cố Hoa Mãn lâu.”

Lời nói vừa, liền nghênh đón dưới đài mọi người đón ý nói hùa thanh, “Phái Chỉ cô nương khách khí , Hoa Mãn lâu có thể nói cực lạc thiên đường của các nam nhân, phàm là nam nhân, không thể không muốn đến nơi này tiêu dao khoái hoạt.”

Nữ tử mỉm cười, dung nhan tuyệt mỹ như trăm hoa đua nở, khuynh quốc khuynh thành, nàng ôn nhu nói tiếp một câu: “Có thể được khách nhân đánh giá cao như thế, thật sự là vinh hạnh của Hoa Mãn lâu.” Người này không phải người khác, đúng là Tôn Phái Chỉ tên đứng đầu bảng nhà Hoa Mãn lâu này.

“Mỹ nữ tỷ tỷ, nghe nói Hoa Mãn lâu đêm nay sẽ có tiết mục phi thường đặc biệt, tin tức này hẳn là không phải ý muốn đóng cửa nghỉ đi?”

Mọi người đều hướng về phía chủ nhân phát ra tiếng nói thanh thúy ngọt ngào kia nhìn lại, liều lĩnh nói lời khiến kẻ khác bực mình, nhưng khi nhìn thấy dung mạo người nói chuyện sau nháy mắt hóa thành hư ảo.

Lãnh Thiên Vũ thong dong tùy ý ngồi trên ghế, một tay chống cằm, lười biếng gác ở mặt bàn, dưới lông mi dài mà đậm, là một đôi mắt to trong trẻo đen nhánh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng, da thịt trắng noản mềm mại như  trân châu sáng bóng, phối hợp hai má lúm đồng tiền khác trên má ngọc hiện lên ý cười, làm cho người ta một loại ảo giác mê chết người không đền mạng, khiến người không thể không bị cướp mất hồn.

“Đương nhiên. Chính là tiểu đệ đệ ngươi đã lớn  chưa?” Tôn Phái Chỉ lời nói ý trào phúng, trên mặt lại vẫn lộ vẻ ôn nhu mỉm cười.

Đối mặt khiêu khích, Lãnh Thiên Vũ hoàn toàn bất vi sở động, hắn vỗ vỗ tiền mang theo bên hông, chậm rì rì nói: “Tại đây có tiền chính là lão Đại, không phải sao.” Tuy rằng là câu nghi vấn, dùng ngữ khí chính là khẳng định.

“Thế như mà tiểu đệ đệ nếu ở chỗ này mất đi đồng trinh, tỷ tỷ cũng không chịu trách nhiệm đâu!”

“A! Mỹ nữ tỷ tỷ yên tâm, nam nhân tại phương diện này vĩnh viễn cũng không chịu thiệt. Hơn nữa ta không gọi tiểu đệ đệ, thỉnh gọi ta Lãnh Thiên Vũ .” Lãnh Thiên Vũ nhẹ nhàng chọn mi, cố ý lộ ra một tươi cười ngả ngớn.

“Được rồi, Thiên Vũ , ngươi biết giải đố sao?”

Lãnh Thiên Vũ tự tin cười: “A! Đơn giản như cắt dưa muối thôi mà.”

“Hảo. Nếu Thiên Vũ đêm nay có thể trả lời toàn bộ câu đố chữ ta ra, như vậy đêm đầu tiên của Tôn Phái Chỉ ta chính là của ngươi .”

Hắn nói ra chữ “Á?”, bên tai cũng truyền đến  từng tiếng hít không khí muốn đè nén xuống cùng tiếng nghiến răng kèn kẹt. Lãnh Thiên Vũ xấu hổ cười cười, nghi hoặc nhức đầu, như thế nào đột nhiên mọi người đều đối hắn tràn ngập địch ý? Nếu ánh mắt có thể giết người, hắn nghĩ hắn đã sớm bị giết  không dưới trăm lần.

“Các vị yên tâm, những lời này là không chỉ nói với một mình Thiên Vũ tiểu đệ, cũng là nói với mỗi một vị khách nhân ở đây mà.” Tôn Phái Chỉ hợp thời giải  vây cho Lãnh Thiên Vũ , nhưng người nào đó tựa hồ cũng không cảm kích.

“Uy uy, ta nói ta là đến giúp vui, câu đố của ngươi, đêm đầu tiên chắc là tiết mục đặc biệt của Hoa Mãn lâu không quan hệ đi? Nếu tiết mục đặc biệt chính là ngươi phải dâng ra đêm đầu tiên của mình, vậy tiết mục đặc biệt này không khỏi khuôn sáo cũ kỹ, không có ý mới cũng thực không thú vị, ta hôm nay xem như một chuyến đến không  .”

“Này! Ngươi này Xú tiểu tử là tới quấy rối hả?” Một trung niên nam nhân đập bàn đứng lên, chỉ vào Lãnh Thiên Vũ ác thanh ác khí nói.

Lãnh Thiên Vũ liếc mắt nhìn hắn, nhíu nhíu mày, cuối cùng quyết định bỏ qua, “Ta biết có một loại bán đứng gọi là “thân bất do kỷ” , nhưng vẫn là hy vọng ngươi có thể hiểu thêm ý gọi là “quý trọng chính mình” .” Cố ý nhấn mạnh tám chữ kia. Nói đến buồn cười, rõ ràng là chính mình đề nghị đến kỹ viện, hắn cũng không phải nhà quê, tự nhiên biết nữ tử trong kỹ viện dựa vào cái gì kiếm ăn, nhưng khi nghe thấy Tôn Phái Chỉ dễ dàng nói ra hiến đêm đầu tiên như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy rất không thoải mái. Rõ ràng nói muốn tìm “Nhan Như Ngọc”, nhưng hắn hiện tại, cũng không biết tới nơi này làm gì?

Thấy Lãnh Thiên Vũ đứng dậy muốn rời khỏi, Tôn Phái Chỉ nhịn không được mở miệng giữ lại, “Thiên Vũ không đoán câu đố sao? Cho dù ngươi hiện tại ly khai, tiết mục đặc biệt đêm nay của Hoa Mãn lâu cũng sẽ không có gì thay đổi, sao không lưu lại thử tài trí của ngươi, câu đố ta ra ngươi có thể đoán được mấy cái?”

Đối diện, rõ ràng thấy được trong mắt nàng cầu xin, bất tri bất giác, chính mình đã gật đầu đáp ứng.

Đây là một gian phòng bài trí sạch sẽ, ấm áp lịch sự tao nhã, thuý ngọc lô đầu giường lượn lờ dâng lên khói nhẹ cùng với hương khí thơm mát, tỏ khắp  cả phòng.

Quả nhiên vẫn rất mềm lòng !

Nhìn nữ tử xinh đẹp đang ngồi ở đối diện châm rượu cho mình, Lãnh Thiên Vũ không khỏi cảm thán như vậy.

“Uống trước chén rượu này đi.” Tôn Phái Chỉ ôn nhu nói, thanh âm như hoàng anh xuất cốc uyển chuyển êm tai.

Lãnh Thiên Vũ nghe vậy, mỉm cười cùng nàng chạm cốc.

Chất lỏng màu hổ phách vào miệng mát lạnh hương thuần, Lãnh Thiên Vũ nhịn không được khen: “Hảo tửu.”

“Đây là Nữ Nhi Hồng tốt nhất, Thiên Vũ thích liền uống thêm chén nữa.” Nói xong, chén rượu rỗng tuếch đã bị châm tràn đầy rượu ngon.

Lãnh Thiên Vũ thật cũng không cùng nàng khách khí, trực tiếp đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, uống hết còn không quên thỏa mãn tấm tắc nói: “Thích! Không hổ là Nữ Nhi Hồng, quả nhiên gắn bó lưu hương, dư vị vô cùng.”

Tôn Phái Chỉ mỉm cười lại thay hắn châm thượng rượu ngon, nhẹ nhàng nói: “Thiên Vũ là như thế nào đoán ra câu đố chữ này của ta vậy?”

“Tục ngữ nói “Giải linh hoàn nhu hệ linh nhân”, đồng dạng, đoán đố chữ đầu tiên phải hiểu biết cấu tạo một chút. Phương pháp hiểu cấu tạo của đố chữ là nhiều cách, nhưng phương pháp cơ bản nhất chỉ có bốn loại. Tức: từ có thể thay thế cho nhau, thêm nét, nhân cách hoá. Chỉ cần nắm giữ  bốn loại phương pháp cơ bản này, tổng hợp phương pháp thông thường nhất cũng có thể giải quyết dễ dàng .”

“Có ý tứ gì?” Tôn Phái Chỉ nghe không hiểu ra sao.

Hắn cũng thật ngốc, cùng cổ nhân giải thích này đó làm gì, lãng phí nước miếng.

“Vẫn là nói chuyện của ngươi đi.” Lãnh Thiên Vũ không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại thay đổi đề tài.

“Chuyện của ta? Một phong trần nữ tử có thể có chuyện gì chứ? Nhàm chán bởi vì bộ dạng xuất chúng, mà được người xem là hoa khôi, nhưng dung nhan có đẹp đến mấy cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà dần già đi, nữ nhân giống như phù dung sớm nở tối tàn, nở xong chờ đợi héo tàn, mọi người lãng quên. Ta đã muốn hai mươi, cũng không còn trẻ, thật sự nếu không đồng ý đem thân mình tống xuất đi, chỉ có chịu khổ lúc đầu, nếu chịu chút đau khổ có thể thay đổi gì đó, kia cũng đáng , nhưng nơi này là kỹ viện, không phải từ thiện đường, “Mụ mụ” chỉ biết nghĩ như thế nào thu được lợi tốt nhất từ trên người ngươi, mà không phải lo lắng cảm thụ của ngươi, tại đây nhận tiền không nhận người.” Tôn Phái Chỉ tự giễu cười, “Đây là chuyện của ta.” Ngữ khí thoải mái giống như người vừa mới nói cũng không phải là nàng ta.

“Phải không? Vậy thổ thượng hữu trúc lâm, thổ hạ nhất thốn kim lại là cái gì?”

“Thiên Vũ cũng hay đùa, kia tự nhiên là đố chữ ta ra, ngươi không phải chính là trả lời  toàn bộ mới có thể ngồi ở chỗ này đi?”

“Ngươi đang đợi người đến đi.”

“Đợi ai? Cáp! Ta một phong trần nữ tử có ai để ta chờ? Thiên Vũ sẽ không bởi vì đáp án của ” thổ thượng hữu trúc lâm, thổ hạ nhất thốn kim ” là chữ “Chờ”, liền kết luận ta đang đợi ai đó đi?

“Bạch mã hà biên xảo tương phùng. Thiên lí nhân duyến nhất tuyến khiên. Bát nguyệt nhị thập tam tụ hội. Sỏa qua.”

“Hử. Trọng. Kì. Bảo. Đáp án bốn câu đố chữ này, có chữ nhau có thể chứng minh ta đang đợi người chứ?”

“Gặp nhau, quen biết, mến nhau lại chia lìa. Mỗi một đề ngươi ra đều cho ta cảm giác như vậy.”

“Có thể không cần thảo luận đề tài  này nữa được không? Thiên Vũ sẽ không chuẩn bị cứ ở trong phòng ta uống rượu như vậy đến hừng đông đi?”

Cứ như vậy một lát qua đi, Lãnh Thiên Vũ đã uống hơn phân nửa bình Nữ Nhi Hồng vào bụng. Tôn Phái Chỉ không đề cập tới còn không biết, nhắc tới, hắn không tự chủ được nấc một cái, hương rượu tràn ngập trong cơ thể, giống như cả người đều đắm chìm trong hương rượu, cả người thư sướng. Nhưng loại cảm giác này cũng không duy trì bao lâu, dần dần, hắn cảm thấy yết hầu bắt đầu làm khát, trong đầu hỗn độn một mảnh, trên người giống bị liệt hỏa hừng hực thiêu đốt khó chịu.

“Thực xin lỗi, ta dường như có chút say, có thể để ta nghỉ ngơi trong chốc lát không?” Không đợi Tôn Phái Chỉ trả lời, Lãnh Thiên Vũ đã muốn lảo đảo  đứng dậy, đi lại giường.

Tôn Phái Chỉ mỉm cười, theo sát hướng về phía giường, cúi xuống ở bên tai Lãnh Thiên Vũ nói: “Ngươi không cần kiềm chế, đêm nay, ta vốn là thuộc về ngươi.”

Tiếng nói dịu dàng mềm mại đáng yêu mang một chút ngọt nị, làm hạ phúc Lãnh Thiên Vũ không khỏi cảm thấy nóng rực, “. . . . . . Ngươi tránh ra.” Vì chính mình có phản ứng mà cảm thấy đáng xấu hổ, Lãnh Thiên Vũ kích động muốn đẩy nữ tử đã muốn nằm trên người mình ra, lại phát hiện cả người đều không dùng được phân nửa khí lực, miệng lại khát như đất hạn thiếu nước.

Giống như xem thấu ý hắn, Tôn Phái Chỉ ôn nhu trấn an nói: “Đừng sợ, đây là phản ứng tự nhiên, phòng của ta đốt Thôi Tình hương, Thôi Tình hương cộng thêm ngươi uống rượu, tựa hồ tựu thành  xuân dược tốt nhất. Ngươi nếu lên giường của ta, ta sẽ hảo hảo hầu hạ ngươi.”

“. . . . . . Ngươi điên rồi? Ngươi cư nhiên muốn đem lần đầu tiên quý giá của ngươi hiến cho một nam nhân xa lạ.”

Tôn Phái Chỉ nhẹ nhàng mà hôn cái trán hắn một chút, nói: “Thiên Vũ , ngươi thật sự thực thiện lương. Bất quá so với đem đêm đầu của ta hiến cho nam nhân khác, ta ngược lại thấy may mắn đêm nay người đó lại là ngươi.”

Tầm mắt bởi vì thân thể khác thường mà trở nên càng ngày càng mơ hồ, thần trí cũng càng ngày càng choáng váng, vô lực ngăn cản hoảng hốt làm Lãnh Thiên Vũ cuồng loạn rống to ra tiếng: “Ngươi không đợi hắn  sao? Không đợi  sao?” Trời ạ! Đất ơi! Các lộ thần tiên nha, mau cứu cứu đứa nhỏ đáng yêu, hồn nhiên, thiện lương của các ngươi đi! Nữ nhân điên này không ngại lần đầu tiên của nàng, nhưng hắn để ý mà! Hắn giữ mình trong sạch hai mươi năm, không phải vì  đem lần đầu tiên quý giá của mình hiến cho nàng, tuy nói nàng cũng là cực phẩm trong nữ nhân. . . . . . A a, này không phải trọng điểm rồi, trọng điểm là, hắn căn bản không thương nàng a. Hắn lần đầu tiên là muốn dành cho cô gái hắn yêu thích mà, tuy nói đến nay còn chưa xuất hiện, nhưng tóm lại, hắn không cần hư thân ở nơi này a!

“Ha hả! Thiên Vũ , ngươi thật thú vị. Được rồi, ta thừa nhận, ta đúng là đợi người, bất quá kia đã muốn là qua đi, ta sớm đối nam nhân kia tuyệt vọng rồi. Khi gia thế ta còn trong sạch, hắn còn không đúng hẹn tới đón ta, huống chi hiện tại? Hắn đã sớm từ bỏ ta rồi. Làm người thì phải nghĩ cách sống sót, ngươi nói, ta hiện tại chờ hắn để làm gì nữa?”

Vậy ngươi cũng không có thể đem tuyệt vọng của ngươi mạnh mẽ áp đến trên người ta a! Nhưng những lời này hắn cũng chỉ dám nói trong lòng mà thôi, bằng không đem nữ hài tử của người ta chọc khóc, vậy hắn liền thực sự là tự tìm phiền toái .

“Ngươi như thế nào biết hắn không muốn tới đón ngươi, có lẽ hắn có nỗi khổ bất đắc dĩ mà?” Tôn Phái Chỉ, cổ đại tuy nói đã là cái nữ thanh niên đến tuổi kết hôn, nhưng trong mắt Lãnh Thiên Vũ người hiện đại, hai mươi tuổi, chính là lúc thanh xuân, thanh xuân có thể càng nở rộ, là tuổi trẻ rất đẹp, vì hắn cũng là vì nàng, Lãnh Thiên Vũ tất nhiên là không dám chậm trễ, tăng mạnh khuyên giải .

“. . . . . . Nỗi khổ. . . . . .”

“Phanh. . . . . .”

Đúng lúc này, cửa phòng bị lực rất lớn tác động bung ra , đã vậy mùi dấm chua tỏa ra một phen khiến Lãnh Thiên Vũ bị dọa đến rõ ràng đang muốn nói gì đó cũng im luôn.

Má ơi, lại làm sao vậy?

“Cút ngay đi.”

“A. . . . . .”

Nam âm lạnh như băng trầm thấp cùng với  tiếng nữ tử thét chói tai rõ ràng là bị dọa rồi, Lãnh Thiên Vũ chỉ cảm thấy trên người nhẹ đi ngay, mà Tôn Phái Chỉ trực tiếp bị nam nhân ném ra khỏi phòng.

Lãnh Thiên Cương hai mắt giống phải nhanh phun ra lửa đến nơi, tức giận không biết đến bao nhiêu.

Nhưng Lãnh Thiên Vũ lại không thể thấy rõ người trước mắt. Hắn sắc mặt ửng hồng mặt mang cười mỉa nhìn nam nhân trước mắt, tính trẻ con xoa xoa xoa, xoa xoa ánh mắt. Kết quả vô luận hắn xoa thế nào chùi thế nào, trước mắt vẫn mơ mơ hồ hồ như cũ.

“Ai cho ngươi tới nơi này?” Lãnh Thiên Cương trên cao nhìn xuống giận trừng mắt hắn.

Trong cổ họng khô khốc có chút phát đau, Lãnh Thiên Vũ miễn cưỡng nuốt  nuốt nước miếng, khàn khàn hồi đáp: “Ngươi cũng chưa nói ta không thể tới này a.” Không phải hắn khoác lác, thanh âm nam nhân hỗn đản này, hóa thành tro hắn cũng nhận ra. Nhưng hắn vì cái gì cảm thấy chột dạ mà? Rõ ràng là y bỏ hắn lại trước. A, đúng rồi, này mới là trọng điểm. Đại hỗn đản mang theo Hoàng hậu của y ra cung đến thế giới hai người, bỏ hắn một mình ở  chợ, “Ngươi không cùng hoàng hậu của ngươi, tìm ta để làm chi?”

Lãnh Thiên Vũ không có nhận thấy được khi hắn nói ra những lời này, ngữ khí rõ ràng có chút chua. Lãnh Thiên Cương lại dễ dàng nhận ra, trong giọng nói Lãnh Thiên Vũ có vị chua làm cho ánh mắt y nhiễm ý cười, tuy rằng mạnh miệng, nhưng hắn vẫn là để ý y.

“Ta cùng với Hoàng hậu chỉ có danh nghĩa vợ chồng cũng không phải phu thê thật.”

“Lừa. . . . . .” Chữ ‘người’ còn chưa nói ra, đã bị nụ hôn đột nhiên đánh úp lại.

Lãnh Thiên Cương đầu lưỡi nhẹ nhàng viền theo đôi môi Lãnh Thiên Vũ , miêu tả đôi môi khéo léo, động tác của y nhẹ nhàng chậm chạp mà ôn nhu. Như là đã bị  mê hoặc, Lãnh Thiên Vũ kìm lòng không đậu hơi hơi há miệng, không nói gì mời gọi làm cho trong mắt Lãnh Thiên Cương không khỏi lộ ra một tia mỉm cười vừa lòng, đầu lưỡi tự do bên ngoài không chút do dự chui vào trong miệng đòi lấy ngọt ngào của hắn.

“Ngô. . . . . .” Hô hấp dần dần biến không thông thuận, cho đến khi Lãnh Thiên Vũ phát ra tiếng thở gấp bất lực, Lãnh Thiên Cương mới lưu luyến buông môi hắn ra, dời về phía vành tai khéo léo của hắn, nhẹ nhàng mà mút vào, cắn cắn.

Mà Lãnh Thiên Vũ giống như cá xa nước mở to mồm hô hấp , cảm giác có điện theo lòng bàn chân đánh thẳng vào đại não, cánh tay nhỏ bé vốn định đẩy Lãnh Thiên Cương ra chỉ có thể vô lực nắm chặt quần áo y, tùy ý y muốn làm gì thì làm.

Hôn từ vành tai khéo léo một đường tràn đến cái cổ non mềm tuyết trắng, tay Lãnh Thiên Cương đã sớm không an phận chạy trên người Lãnh Thiên Vũ , bàn tay tiến vào nội y nhẹ nhàng chậm rãi nắm bắt mỗi một tấc da thịt của hắn.

“Ngô. . . . . . Ngươi đừng. . . . . . sờ nữa . . . . . .” Lãnh Thiên Vũ dùng lý trí còn lại chút ít đưa tay đè lại ma chưởng không ngừng đốt lửa trên người mình, hắn thật sự là chịu không nổi cảm giác tê dại khiến kẻ khác đầu váng mắt hoa này.

“Không thoải mái?” Nhíu mi. Đã bị kê đơn , vì cái gì còn quật cường như vậy?

Hít sâu một hơi, Lãnh Thiên Vũ gằn từng chữ: “Thực thoải mái. Nhưng ta không muốn làm sai chuyện. Mời ngươi lập tức đi ra ngoài, kế tiếp ta sẽ tự mình giải quyết.”

Trong mắt rất nhanh hiện lên một tia tà cười, “Nga? Vũ Nhi tính giải quyết như thế nào?”

TMD tử hỗn đản, đừng nói cho ta ngươi thuần khiết không từng nghe nói qua “tự xử” nha.

“Này sẽ không cần ngươi quản , mời ngươi đi ra ngoài.”

“Đi ra ngoài?” Lãnh Thiên Cương cố ý vô tình cọ xát  hạ thân đã muốn hở ra của hắn.

“A. . . . . .” Lãnh Thiên Vũ không kềm chế được thẳng lưng kề sát thân thể Lãnh Thiên Cương, hưng phấn mà run rẩy .

“Thân thể của ngươi không giống như muốn ta đi ra ngoài a.”

“Ngươi cho ta đi. . . . . .” Chữ “chết” còn chưa nói ra, hơi thở cực nóng lại bao trùm đôi môi.

Lưỡi như linh xà tiến quân thần tốc, không ngừng mà đùa  ôn nhuyễn trong miệng Lãnh Thiên Vũ , hôn sâu luân phiên góc độ làm nướt bọt ấm áp hắn không kịp nuốt chậm rãi tràn ra, chảy xuống khóe môi, uốn lượn xuống cổ.

Cùng lúc miệng lưỡi dây dưa, Lãnh Thiên Cương đã dùng tay bỏ đi quần áo vướng bận hai người. Lãnh Thiên Cương rời đi đôi môi Lãnh Thiên Vũ , nướt bọt chảy xuống theo, một đường hôn lan tràn đến cổ, từ cổ một đường cắn nhẹ đến ngực, lưu luyến hai hồng quả.

Cảm giác một viên hồng quả trước ngực bị ngậm vào miệng hút, cảm giác vừa tê lại ngứa làm cho Lãnh Thiên Vũ nhịn không được rên rỉ ra tiếng: “Cáp ân. . . . . .” Hắn không nghĩ tới chính mình lại phát ra thanh âm như vậy, vội che miệng lại, nghĩ thầm rằng: cái này là thật xong rồi, hắn phải làm chuyện thực xin lỗi có lỗi với lão bà tương lai của hắn.

“Đừng nhẫn, ta muốn nghe thanh âm của ngươi.” Cường thế kéo cánh tay đang che miệng của hắn ra, tay kia đã muốn đặt lên phân thân non nớt của hắn, thuần thục trêu chọc, vuốt ve.

Nghĩ muốn phản bác, há mồm lại phát ra một tiếng rên rỉ: “A ân. . . . . .”

Giống như muốn nghe tiếng rên rỉ ngọt ngào này nhiều thêm mấy lần này, Lãnh Thiên Cương đột nhiên há miệng ngậm nơi non nớt của Lãnh Thiên Vũ vào liếm mút.

“Không. . . . . . Cáp a. . . . . . A. . . . . .” Khoái cảm quá mức mãnh liệt làm cho Lãnh Thiên Vũ không thể khống chế thét chói tai, biết rõ không thể, lại vẫn là vô ý thức thẳng lưng, muốn lại xâm nhập vào nơi ấm áp kia. Lãnh Thiên Cương nhanh hơn mấp máy miệng lưỡi của mình hơn, dùng sức hút một cái, Lãnh Thiên Vũ lập tức liền giơ vũ khí đầu hàng , bạch trọc dâng lên mà ra, Lãnh Thiên Cương toàn bộ tiếp được, phun ra bàn tay, hướng về u huyệt chưa bao giờ bị người đụng chạm kia.

“Vũ Nhi, thả lỏng.” Ngón tay thon dài co rút nhanh trên lối vào u huyệt cố gắng nhẹ nhàng khuếch trương, không ngừng ấn xoa ở bốn phía, kiên nhẫn cùng đợi cúc hoa chậm rãi giãn mở ra, tay kia thì tại mềm nhẹ âu yếm nơi đồn thượng của hắn.

Lãnh Thiên Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đều xụi lơ vô lực, nhưng phóng thích qua một lần xong, tựa hồ tìm về  chút lý trí nên có.

“Tay ngươi đang sờ đâu đó?” Trực giác muốn nhảy lên cho y một quyền, lại bị Lãnh Thiên Cương cố định chặt chẽ dưới người, không thể nhúc nhích.

“Ngoan, cứ thế là được rồi.”

“Ngoan cái đầu ngươi. . . . . . A. . . . . .” Ngón tay Lãnh Thiên Cương đột nhiên trơn theo trọc dịch, đâm vào  u huyệt.

“Ngươi làm cái gì? Mau đi ra.” Cảm giác không khỏe bị dị vật đột nhiên đâm vào làm cho Lãnh Thiên Vũ theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng thân hình Lãnh Thiên Cương lại ép chặt  hắn làm cho hắn không thể động đậy.

“Ngoan, cứ thế sẽ thoải mái thôi.” Ngón tay Lãnh Thiên Cương không chỉ không lui ra ngoài, ngược lại chậm rãi co lại trong cơ thể hắn.

Lãnh Thiên Vũ nước mắt tụ đầy hốc mắt, trước khác nay khác, chỉ có thể dùng nước mắt để tranh thủ đồng tình, hắn nghẹn ngào  cầu xin nói: “Phụ hoàng không cần. . . . . .” Phải làm, hắn cũng muốn làm công, hắn không cần làm thiếp thụ mà.

Lãnh Thiên Vũ vẻ mặt chực khóc quả thực là hấp dẫn không thể kháng cự, kích thích Lãnh Thiên Cương dục hỏa đốt tâm, y cưỡng chế dục hỏa trong lòng, cúi đầu nhẹ hôn đôi môi phấn nộn mê người của hắn, “Đừng sợ.” Động tác không chỉ không dừng, từng chút từng chút tiến vào càng sâu.

“A. . . . . .” Ngón tay đột nhiên xâm nhập đụng chạm đến một điểm nhô lên sâu trong thân thể hắn. Đột nhiên, khoái cảm khiến kẻ khác hít thở không thông từng chút lẻn tới toàn thân, Lãnh Thiên Vũ thét chói tai ra tiếng, cả người run rẩy.

Lãnh Thiên Cương biết tìm đúng nơi rồi liền nhập thêm một lóng tay, ngón tay không ngừng cuốn lấy điểm đột khởi trong cơ thể hắn, cho đến khi cảm giác ngón tay bị áp chặt dần thả lỏng, lại thêm một lóng tay, mà tay kia thì nắm lấy phân thân khéo léo của hắn mà ma xát.

“Ân. . . . . . A. . . . . . Ân. . . . . .” Âm thanh dễ nghe từ trong miệng Lãnh Thiên Vũ nửa khép tràn ra, khoái cảm mãnh liệt không thể chống cự, khiến cho hắn chỉ có thể cầm lấy sàng đan dưới thân thở dốc rên rỉ. . . . . .

“Có thể chứ?” Tiếng nói trầm thấp đã không thể dùng khàn khàn để hình dung được nữa, ngón tay rút lui khỏi u huyệt, Lãnh Thiên Cương đem cực đại của mình đang kêu gào phát đau đã lâu để ở trước huyệt.

“Ngô ân. . . . . .”

Giống như rên rỉ lại giống như đáp ứng, nhưng Lãnh Thiên Cương đã không quản được nhiều như vậy , thắt lưng đẩy một cái, một hơi đem cực đại nóng rực đẩy mạnh vào nơi ấm áp khiến hắn điên cuồng, đồng thời cảm giác khó chịu không thể chịu được cùng đau đớn làm cho Lãnh Thiên Vũ khóc thét chói tai ra tiếng: “Đau a. . . . . .”

“Vũ Nhi ngoan, thả lỏng, lập tức sẽ ổn thôi.” Lãnh Thiên Cương tận lực giảm chậm tốc độ co rúm, kịch liệt thở phì phò, tay nén tại nơi kết hợp, thỉnh thoảng vuốt ve  thân thể Lãnh Thiên Vũ đang cứng còng.

“Ô. . . . . . Hỗn đản. . . . . . Vương bát đản. . . . . . Đau. . . . . . Đau muốn chết. . . . . . Ô. . . . . . Ta phải làm công. . . . . . Ta phải làm công. . . . . .” Lãnh Thiên Vũ vừa khóc vừa chưa từ bỏ ý định khóc kêu.

“Hảo, hảo, ngươi sẽ làm công, đừng khóc, ngoan.” Lãnh Thiên Cương ôn nhu hôn nước mắt trên mặt Lãnh Thiên Vũ , kiên nhẫn trấn an , cho đến khi cảm giác hắn đã muốn thích ứng  tồn tại của y, Lãnh Thiên Cương rốt cuộc không thể ẩn nhẫn nhiệt tình của mình, bàn tay to nâng eo nhỏ nhắn yếu đuối vô lực cùng mông cánh hoa tuyết nhuyễn lên, mãnh liệt co rút.

“A. . . . . . Không. . . . . . Đau. . . . . . Ngô. . . . . . Chậm một chút. . . . . . A. . . . . . Ân. . . . . .” Lời nói liên tiếp không thành tiếng mang theo một tiếng ngâm khẽ nhẹ nhàng.

“Tin tưởng ta, rất nhanh sẽ thoải mái thôi.” Lãnh Thiên Cương thế công càng ngày càng mãnh liệt, mỗi một lần đều là dùng hết toàn lực đĩnh nhập, ý muốn vào tới chỗ sâu nhất trong Lãnh Thiên Vũ .

“Không. . . . . . A. . . . . . Cáp a. . . . . . A a. . . . . .” Một lần lại một lần tiết tấu càng lúc càng nhanh đã muốn mất tốc độ, khoái cảm tê dại ở nơi kết hợp bắt đầu lan tràn, tựa hồ đau đớn cảm đã dần dần biến mất, làm cho thân thể chìm đắm trong ma túy đi theo trầm luân. Đột nhiên một trận khoái cảm không hiểu trước nay chưa từng có thổi quét toàn thân, Lãnh Thiên Vũ hét lên một tiếng, lại phóng đi ra.

“Vũ Nhi. . . . . .” Thanh âm Lãnh Thiên Cương sắp không khống chế được, đầu lưỡi y khẽ liếm môi Lãnh Thiên Vũ , kịch liệt đĩnh động  vài cái, rốt cục cũng thấp giọng gào phóng đi ra. Lãnh Thiên Vũ cảm giác được một cơn sóng nhiệt không ngừng đánh sâu vào  nộn bích, khoái cảm không nói lên người lại xuất hiện.

“Ân. . . . . .” Lãnh Thiên Vũ không nhẫn nại vặn vẹo  hạ thân, trong miệng nửa khép truyền ra tiếng ngâm khẽ tuyệt vời, giống như làm nũng cầu xin, lại giống như phát tiết bất mãn, loại khiêu khích không thành lời này, làm cho cực đại còn trong cơ thể hắn nhanh chóng bành trướng, đứng thẳng.

“Lần này, chúng ta cùng nhau. . . . . .” Thanh âm mị hoặc, cứ  tư thế lúc này, Lãnh Thiên Cương từ phía trên thở gấp gáp  nhìn xuống thiên hạ yêu kiều dưới thân, trừu động mãnh liệt, đêm còn thực dài mà. . . . . .