Nhân bỉ nhân khí tử nhân

[Theo ta thì là Sống vẫn khá hơn chết => chém đại =))]

Cung điện xa hoa, hoa viên xinh đẹp, thiếu niên ngủ say  hồi lâu bên dòng suối trong suốt chậm rãi mở mắt ra, khởi động thân thể nhu nhược của hắn, trong nước chiếu ra ảnh ngược, hai mắt thâm thúy trong vắt tràn ngập  mờ mịt, ngũ quan xinh xắn xứng với da thịt tinh tế non mềm, giống như búp bê sứ trắng được tỉ mỉ tinh tế khắc nên.

“Tiểu thí hài ngoan, nói cho ca ca đây là chỗ nào a?” Bên tai vang lên một tiếng nói thanh thúy ngọt ngào, thiếu niên kinh ngạc nhìn bốn phía nhìn chung quanh một vòng, cảnh sắc hoàn toàn lạ lẫm, trừ bỏ hắn, cũng không có ai khác?

Nghiêng người, nhìn thấy phản chiếu trong nước, thiếu niên ôm một tia hy vọng cuối cùng làm ra mấy động tác kỳ quái với người trong nước, chỉ nghe hắn rống lên một tiếng: “Oa đùa hả!” Lập tức thiếu niên đứng lên, hai tay chống nạnh, ngửa cao đầu, đối với không trung xanh thẳm hùng hùng hổ hổ nói: “Tặc lão Thiên kia, ngươi cho dù muốn ta tá thi hoàn hồn, cũng tìm một cái xác khá chút a! Này, này, cái này gọi là chuyện gì a. Ta đường đường một thanh niên năm tư đại học, trụ cột tương lai của quốc gia, nguyên bản dáng vẻ cao lớn uy mãnh, ngọc thụ lăng phong, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, khí vũ bất phàm, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, hiện tại lại biến thành  tiểu thí hài chưa dứt sữa, Tặc lão Thiên, ngươi sao lại phụ lòng ta như thế?” Tuy rằng giờ phút này cực độ phỉ nhổ thân thể mình, nhưng việc cấp bách bây giờ cũng không phải so đo mấy cái đó, hắn trước hết phải hiểu được mình đang ở triều đại lịch sử nào? Đáng thương thành tích lịch sử của hắn luôn tầm tầm mà qua, hiện tại mới sâu sắc cảm nhận được thầy lịch sử đọc thần chú nhắc đi nhắc lại là quan trọng đến mức nào. Đáng tiếc, trơ mắt đã hối tiếc không kịp !

TMD, còn ai xui hơn ta, hảo tâm cứu con chó, lại đánh mất sinh mệnh.

Người ta bỏ mệnh thì đầu thai, hắn ngược lại, trực tiếp xử lý vượt cấp, thân thể cũng đã có sẵn.

Người ta Hạng Thiểu Long xuyên không không chỉ có thể làm đại anh hùng danh tiếng vang dội, lại tọa hưởng tề nhân chi phúc, cưới hai người vợ Đình Phương cùng Cầm Thanh. Đến phiên Kì Ngọc hắn đây xuyên không sao lại biến thành thế này mà? Tay nhỏ chân nhỏ, vừa thấy đã biết chả đánh đấm gì được, đòi làm anh hùng thú hai thê tử , không bị bắt nạt đã nên trộm vui mừng rồi.

Hắc! Kì Ngọc a Kì Ngọc, ta nói ngươi sao lại không tiền đồ như vậy mà? Không đánh đấm thì còn có thể dùng não mà, ngươi đường đường thanh niên năm tư, một phần tử tri thức hiện đại, hẳn là vâng theo  nguyên tắc “Vũ lực không giải quyết được vấn đề” rồi! Không làm đại anh hùng ngươi còn có thể làm một người trí tuệ a! Ha ha ha! Cổ đại, ngôi nhà thứ hai của ta, một thế hệ trí giả sắp sửa sinh ra đây! Ha ha ha!

Hả, đi lâu như vậy, vẫn là quay về chỗ cũ ?

TNND, nơi hỗn đản này chắc là một cái mê cung.

Ách? ? Tóc vàng? ? Không nên là người Mỹ đi? ?

Đắc, là ai cũng tốt, hỏi đường trước, rời đi nơi quỷ quái này rồi nói sau.

Tâm động không bằng hành động, chỉ thấy Kì Ngọc vừa chạy về phía nam tử tóc vàng cách đó không xa, vừa mỉm cười la lớn: “Hello! Nice to meet you! Could you tell me where is it here?” ( Xin chào! Rất vui được gặp anh! Anh cho tôi biết đây là đâu được không? )

Nam tử quay đầu lại, mái tóc màu vàng dài đến thắt lưng vẽ lên một đường cong duyên dáng, đôi mắt xanh như biển sâu thâm thúy mê người bình tĩnh không gợn sóng, dưới cái mũi cương nghị thẳng thắn là đôi môi gợi cảm. Khuôn mặt tuấn suất, thể trạng cao ngất to lớn, khí chất thần bí cao quý, làm cho Kì Ngọc nhìn ngây ngốc.

Đến gần, khuôn mặt tuấn suất hơi hơi nở một nụ cười nhẹ tựa tiếu phi tiếu, đôi môi khêu gợi chuyển qua bên tai Kì Ngọc, hơi thở như có như không phất vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng trêu tức nói: “Nước miếng chảy xuống rồi kìa.” Tiếng nói trầm thấp mà giàu có từ tính thuần hậu vô cùng, tựa hồ có thể câu hết mọi người hồn phách đi.

Kì Ngọc khuôn mặt tươi cười cứng đờ, vội vàng thay biểu tình nghiêm túc.

Hít hít hít. Vội hít nước miếng sắp chảy đến khóe miệng trở về.

Nhìn diện mạo này xem, nhìn thân thể này một cái đi, nghe thanh âm này một chút, đây mới là cái xác hoàn mỹ trong lòng ta nha! Vì sao? Vì sao cái xác này cố tình không phải của ta? Vì sao? Rốt cuộc vì sao? Rốt cuộc là vì sao nột? Ai. . . . . .

Trong ánh mắt ao ước không khỏi tiếc nuối, không khỏi tiếc hận.

Nhìn thấy bộ mặt thiên hạ trước mắt biến hóa không chừng, trong ánh mắt lộ vẻ hoài nghi, bất giác có chút bật cười, hắn thật là đối tượng nhát gan yếu đuối, đánh không đánh trả mắng không trả lời, ngay cả thái giám cung nữ thấp nhất trong cung cũng có thể tùy ý khi dễ—— Lãnh Thiên Vũ sao? Nam tử hơi hơi một chọn mi, “Chơi đủ chưa? Vũ Nhi.” Đứa con chuyện gì cũng nhẫn nhục chịu đựng, đi đường luôn cúi đầu, nghe tiếng liền quỳ, chưa bao giờ dám ngẩng đầu nhìn mình, hôm nay không chỉ có lấy đỉnh đầu đối diện mình, lại dám nhìn chằm chằm mình nữa chứ, thật sự thú vị.

“Ế? Ngươi nói tiếng Trung?” Bỗng nhiên hoàn hồn, lúc này mới chú ý chính mình vẫn đang âm thầm quở trách ông trời bất công, thẹn thùng cười, lại giống như rốt cục nhận thấy được cái gì đó dị thường, quái dị hú lên: “A! Ngươi vừa kêu ta cái gì?”

Thu lại nụ cười, nam tử bình tĩnh đối hắn lập lại một lần: “Vũ Nhi.”

“Gì, gì Vũ Nhi? Ta gọi là. . . . . .”

“Gọi là gì?” Nam tử nhìn hắn, đôi mắt xanh dần hiện ra một ý cười ý vị sâu xa.

“Kêu, kêu Vũ Nhi. Ha ha ha! Đương nhiên là kêu Vũ Nhi , còn có thể kêu gì? Ha ha ha!” Muốn chết, đã quên mình là linh hồn xuyên qua  mà? Chủ nhân khối thân thể này tên vốn có đương nhiên không có khả năng kêu Kì Ngọc.

“Cái kia, đại ca, tuy nói chúng ta không phải cùng nước, nhưng hiện tại không phải lưu hành quốc tế hữu hảo sao, xúc tiến quan hệ giữa hai nước phát triển sao? Có thể giúp tiểu đệ một cái hay không?” Kì Ngọc vốn định cùng nam tử tóc vàng kề vai sát cánh, mượn ngôn ngữ thân thể thể hiện hữu hảo của phái nam, bất đắc dĩ thân cao không đủ, liều mạng nhón lên, thử vài lần vẫn là không thành công, thất bại thở dài, lập tức thực thận trọng eo nam nhân liền từ bỏ .

“Giúp cái gì?” Nam tử trêu ghẹo nhìn hắn, chờ đợi đoạn sau.

“Tiểu đệ mới vừa ngã một cái thì phải, gáy đánh lên  tảng đá, hôn mê tỉnh lại, trí nhớ có chút hỗn loạn. Đại ca biết tính danh tiểu đệ, nói vậy cùng tiểu đệ chắc rất quen thuộc, có thể nói cho tiểu đệ biết hiện tại là triều đại nào niên đại nào? Tiểu đệ là ai? Như thế nào ở đây? Nơi này lại là nơi nào?”

“Nga? Ta coi xem, đau không? Muốn tuyên thái y đến xem không?” Nam tử cố nín cười, đáy mắt hiện lên hào quang trêu tức, y ra vẻ khẩn trương kéo thiên hạ trước mắt vào trong lòng, đè cái ót hắn lại, cẩn thận dò xét một phen.

“Uy uy, ngươi làm gì? Mau buông ra.” Hai tay liều mạng chống đẩy  ngực rắn chắc của nam nhân, thật vất vả mới lấy lại được tự do.

“Ngươi điên rồi a.” Nhe răng trợn mắt nổi giận gầm lên một tiếng.

“Hừ? Xem ra trí nhớ Vũ Nhi không phải có chút hỗn loạn, mà là hỗn loạn thực nghiêm trọng, coi, ngay cả phụ hoàng cũng không nhận được .” Nam tử tà khí nhíu mày, khóe môi cong lên, thản nhiên trêu tức nói.

Gáy đánh lên tảng đá? Trí nhớ có chút hỗn loạn? Chẳng lẽ mất trí nhớ thì ngay cả tính tình nguyên bản cũng đổi hết sao? Nghe hắn bịa lý do thiệt dở.

Lãnh Thiên Vũ chân chính đi đâu ? Y cũng không cho rằng Thất hoàng tử của y đột nhiên đổi tính, ngày thường nhát gan yếu đuối, hôm nay không kiêng nể gì. Tối trọng yếu là, kẻ dở hơi trước mắt này, căn bản không biết y là ai.

“Phụ hoàng? Phụ hoàng. Ngươi là ba ta?” Kì Ngọc kinh ngạc trừng lớn hai mắt, trong mắt trừ bỏ không dám tin vẫn là không dám tin. Diện mạo nam nhân này, thấy thế nào cũng không giống người đã có con a, lại là một đứa lớn như hắn nữa.

“Ba? Từ ngữ thực mới mẻ.” Lãnh Thiên Cương dồi dào hứng thú nói.

“Ngươi, ngươi, ngươi lặp lại lần nữa ngươi là cái gì của ta?”

“Ta là Đông Li quốc hoàng đế Lãnh Thiên Cương. Mà ngươi, lại là con trai thứ Thất của ta, Thất hoàng tử Lãnh Thiên Vũ. Vũ Nhi còn có gì không rõ sao?”

Lại nhìn Kì Ngọc, đã muốn trợn mắt há hốc mồm, thân thể hoàn toàn hóa đá, cằm sắp rớt trên mặt đất, nước miếng tí tách. . . . . .