Màn che màu tím mỏng tan có thể mông lung nhìn thấu qua, trên đại sảnh hoa lệ lộng lẫy, một nam tử áo trắng hơn tuyết đang ngồi, tuấn mỹ mà cao nhã, trong lòng hắn ôm một bé con tuyệt mỹ đang ngủ say, nam tử tay phải từng chút từng chút một nhẹ nhàng vuốt lưng bé, làm cho bé ngủ càng thêm thoải mái.

Một nữ tử xinh đẹp ngồi bên trái nam tử, một thân sa quần* màu tím, áo choàng tím nhạt thẳng tỏa ra, tròng mắt tím linh động phá ra sự quyến rũ làm tâm hồn người khác khiếp sợ.

Hai bên đại sảnh có mười mấy thái giám cung nữ đang đứng, bọn họ đều hơi hơi cúi đầu, cực lực khống chế được hô hấp của mình, sợ quấy nhiễu tuyệt mỹ hài đồng trong lòng nam tử, chịu khổ họa sát thân.

Giờ phút này Hoa Thấm các, hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh đến một con ruồi bay qua cũng có thể nghe được tiếng, chân chính đạt tới cảnh giới không có bất kỳ tiếng động nào.

Tình hình vẫn liên tục như vậy cho đến khi bé chậm rãi mở đôi mắt tràn đầy lưu quang ra.

“Ngân Nhi, tỉnh?”

“Ân.” cảm giác xa lạ làm cho Hoa Nguyệt Ngân không thoải mái muốn nhẹ nhàng giãy ra khỏi ôm ấp của Hoa Ngạo Kiết, lại bị hắn ôm chặt hơn.

“Làm sao vậy, Ngân Nhi?” Hoa Ngạo Kiết biết rõ cố, nhìn bé con trong lòng không an phận tránh động.

“Phụ hoàng, đây là chỗ nào?” Hoa Nguyệt Ngân ngẩng đầu nhìn thẳng Hoa Ngạo Kiết, trong giọng nói mang thep ý chất vấn, nhíu chặt mày biểu thị y đã muốn sinh khí.

“Hoa Thấm Các.” Không nhìn tiểu tử kia tức giận, lại càng không để ý tới ánh mắt bên cạnh nóng rực kinh hãi nhưng lại có vẻ ao ước, Hoa Ngạo Kiết mỉm cười nhẹ vỗ về mái tóc đen của tiểu tử kia.

“Ngân Nhi vì sao lại ở chỗ này?” Thấy phụ hoàng vẻ mặt thản nhiên, giải thích không chút tính toán, Hoa Nguyệt Ngân hờn giận căm phẫn nói.

“Phụ hoàng có hỏi qua Ngân Nhi, là Ngân Nhi chính mình muốn tới mà.” Hoa Ngạo Kiết dùng ánh mắt hơi vô tội nhìn y.

“Nói bậy, Ngân Nhi không có.” Hoa Nguyệt Ngân tức giận vặn vẹo thân mình nhỏ, dùng sức chống đẩy Hoa Ngạo Kiết ôm ấp. Một lát sau, phát hiện khí lực của mình sẽ không ảnh hưởng gì đối với phụ hoàng y, y giống như gà trống bị đánh bại, ủ rũ ngừng giãy giụa, nhìn Hoa Ngạo Kiết nói: “Phụ hoàng buông Ngân Nhi ra, Ngân Nhi phải về Hiên Dương điện .”

Không ngờ tới tiểu tử kia phát cáu đến như vậy! Nhất thời, Hoa Ngạo Kiết bị biểu hiện khó có được của Hoa Nguyệt Ngân làm cho vui sướng.

“Ngân Nhi trước tiên đừng nóng giận a. Phụ hoàng ngay từ đầu nói qua với Ngân Nhi rồi, ngươi sẽ không muốn biết đâu, là Ngân Nhi chính mình kiên trì phải biết thế nào là “Thủ cước dịch trừ” , phụ hoàng mới mang riêng ngươi đến Hoa Thấm các chứng kiến.” Sớm biết có thể dễ dàng như vậy đem con trai bảo bối lừa ra khỏi tẩm điện, hắn hồi trước cũng không cần khổ cực như vậy, lần này thật đúng là nên hảo hảo khao thưởng Ngọc thục phi. Nghĩ, Hoa Ngạo Kiết thiệt tình hướng Ngọc thục phi bên cạnh cười cảm kích.

Cái này lại làm Ngọc thục phi vui sướng đến bay lên trời. Phải biết rằng, bệ hạ các nàng là nổi danh băng sơn, chưa bao giờ nghe nói hắn đối phi tử phi tần nào chủ động nói cười. Nàng cùng cả đám phi tử phi tần, bao nhiêu lần dùng cách cũng chỉ lấy được nụ cười ảm đạm của bệ hạ. Dĩ vãng không lúc nào không cần kì kế vất vả để có niềm vui của hắn, đáp lại cho nàng cũng bất quá là tươi cười thản nhiên góp vui lấy lệ. Mà hiện tại, nàng cái gì cũng chưa làm, chỉ là lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, hắn liền như vậy bao hàm thâm ý nhìn nàng lộ ra thiệt tình tươi cười, đây không phải là mời thì là cái gì? Ngọc thục phi biết vậy nên như mây gặp trăng sáng.

“Kia phụ hoàng còn chờ cái gì?” Biết mình bị phụ hoàng đùa giỡn, Hoa Nguyệt Ngân hung hăng trừng mắt nhìn phụ hoàng y liếc mắt một cái, liền dỗi khuôn mặt nhỏ nhắn ngoảnh qua một bên, không hề để ý đến hắn.

Đối với bảo bối nhà mình hành động ngỗ nghịch rõ ràng, Hoa Ngạo Kiết cũng không tức giận, đem còn bảo bối của hắn nằm trong lòng chỉnh lại tư thế, ôm ngồi trên đùi, thấy y không phản kháng cũng không giãy giụa, nhất thời tâm phóng khoáng. Xem ra bảo bối cũng không có vì bản thân mệt mỏi mà thiên lí chi ngoại** chống cự hắn, như thế rất tốt, trái lại còn chọc ghẹo.

“Ái phi có thể đem kẻ đánh cắp vòng cổ dẫn tới .” Hoa Ngạo Kiết quay đầu nhìn về phía Ngọc thục phi nói.

“Nô tì tôn chỉ.” Ngọc thục phi tao nhã đứng lên, hướng Hoa Ngạo Kiết hơi hơi vuốt cằm, liền sai người đem thị nữ Thúy Nhược đánh cắp vòng cổ ngọc bích mang vào đại sảnh.

Quỳ gối trong đại sảnh, Thúy Nhược nắm chặt hai nắm tay, toàn thân không khống chế được hơi run rẩy. Mặc dù không chỉ một lần tự nói với mình, không thể liên lụy người nhà, một cái mệnh mình đổi trong nhà ba miệng ăn, xứng đáng. Nhưng đối mặt tử vong, nàng không phải thánh nhân, cũng không thể không sợ.

Hoa Nguyệt Ngân nhàm chán đánh giá nữ tử quỳ gối trong sảnh, nữ tử ước chừng trên dưới hai mươi, bộ dạng thanh tú, mặc dù quỳ cũng không chịu cúi đầu, cực lực biểu hiện ra một bộ tinh thần thấy chết không sờn lưu hồ lan. Nhưng thân mình run nhè nhẹ lại phản bội ý chí chủ nhân, bố cáo mọi người, chủ nhân nó thực sợ hãi.

Phát hiện bảo bối ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm nữ tử trong sảnh, Hoa Ngạo Kiết hờn giận túc hạ mi, âm thanh lạnh lùng nói: “Chính là ngươi đánh cắp vòng cổ ngọc bích trẫm đưa cho Ngọc thục phi?”

“Nô tỳ tội đáng chết vạn lần.” Thúy Nhược vuốt cằm bộ dạng phục tùng, không giải thích gì, nghiễm nhiên một bộ dáng nghe vua xử phạt.

“Bổn cung tự hỏi ngày thường đối đãi ngươi không tệ, ngươi vì sao làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế.” Ngọc thục phi than thở khóc lóc. Hoa Ngạo Kiết vỗ nhẹ vai nàng một chút, ý an ủi.

“Nô tỳ tội đáng chết vạn lần.” Thúy Nhược vẫn là một câu kia. Bởi vì nàng biết nhiều lời vô ích, nói nhiều sai nhiều.

“Thục phi tâm từ nhân hậu, không đành lòng giết ngươi, đã vậy, liền chém hết tay chân làm gương, đi xuống đi.” Hoa Ngạo Kiết mắt lạnh lùng nhìn Thúy Nhược, phất phất tay.

“Nô tỳ tạ ơn bệ hạ, nương nương khai ân.” Thúy Nhược dập đầu, giọng nói run, lệ sớm chảy xuống. Này còn không bằng cho nàng một đao để thoải mái mà.

“Chờ một chút.” Hoa Nguyệt Ngân vội ra tiếng ngăn lại Thúy Nhược rời đi. Hiện tại y nếu còn không hiểu “Thủ cước dịch trừ” là ý tứ gì, thì y liền thật là khờ quá .

Thúy Nhược kinh ngạc nhìn Hoa Nguyệt Ngân, đi cũng không được, không đi cũng không được, lo lắng đứng tại chỗ, không biết nên như thế nào cho phải.

“Làm sao vậy, Ngân Nhi ? Nga, coi phụ hoàng kìa, thật đã quên phải hiện trường biểu diễn cho Ngân Nhi xem. Người tới na, trực tiếp tại đây chém đi.” Hoa Ngạo Kiết vẻ mặt cả người lẫn vật vô hại nói.

“Phụ hoàng, Ngân Nhi không muốn xem, tha nàng đi.” Hoa Nguyệt Ngân quay đầu lại, dùng ánh mắt năn nỉ nhìn Hoa Ngạo Kiết.

“Kia sao có thể, nô tài tay chân không sạch sẽ, không phạt không được.” Hoa Ngạo Kiết cười tủm tỉm nhìn bé con trong lòng, khẩu khí cường ngạnh.

“Phụ hoàng, đánh cắp đồ vật cố nhiên không đúng, nhưng tội không cần chém hết tay chân a.” Đây không phải là cố tình bức tử nàng hay sao, phụ hoàng y sao có thể đem chuyện chém đứt chân tay người khác nghiêm trọng như thế, nói ra vân đạm phong thanh*** như vậy.

“Nga? Kia Ngân Nhi muốn thế nào?” Hắn ra vẻ hoang mang xoa cằm, trong ánh mắt lóe ra quang mang ranh mãnh.

“Phụ hoàng sáng nay đề cập chuyện để Ngân Nhi đi Nội vụ viện chọn lựa người hầu, còn nhớ rõ.”

“Đương nhiên nhớ rõ. Phụ hoàng đã chấp thuận Ngân Nhi cự tuyệt chọn lựa người hầu, Ngân Nhi còn bất mãn sao?”

“Ngân Nhi hiện tại muốn , hơn nữa là muốn nàng.” Hoa Nguyệt Ngân chỉ vào Thúy Nhược đang lâm vào trạng thái dại ra. Trừ bỏ phụ hoàng, y không thích tiếp xúc bất cứ kẻ nào, nhưng hiện tại y không thể nghĩ được phương pháp tốt nào khác giúp nàng .

“Ngân Nhi chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn.”

“Phụ hoàng có thể đáp ứng, nhưng Ngân Nhi phải đi Nội vụ viện tuyển một tiểu thái giám tương xứng tuổi với ngươi hầu hạ tả hữu.”

“Hảo. Phụ hoàng còn có thể chém tay nàng chân sao?”

“Ha ha ha! Đương nhiên không, phụ hoàng sao có thể để một thị nữ đứt tay đứt chân chiếu cố Ngân Nhi.” Hoa Ngạo Kiết thoải mái cười to nói.

“Cám ơn phụ hoàng.” Hoa Nguyệt Ngân nhẹ nhàng thở ra ôm cổ Hoa Ngạo Kiết, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn. Sau đó lại vì hành động của mình mà cảm thấy luống cuống, gương mặt trắng như bạch ngọc hơi hơi chuyển hồng.

Đây là lần đầu tiên bảo bối hắn chủ động hôn, tuy rằng chính là chuồn chuồn lướt nước huých một chút, Hoa Ngạo Kiết vẫn là kìm lòng không đậu đưa tay xoa gương mặt bên trái được bảo bối hôn lên, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

“Bệ hạ, thị tì này tay chân không sạch sẽ, sao có thể không chịu trừng phạt liền cấp cho Lục điện hạ.” Sớm nghe nói bệ hạ sủng ái Lục điện hạ, lúc trước lại còn mặc kệ cả triều văn võ phản đối, dứt khoát để Lục điện hạ ở Hiên Dương điện, nhưng hôm nay nếu nàng không trừng trị thị tì này, về sau định trở thành trò cười với phi tần hậu cung, làm cho nàng bị hạ bệ đến cỡ nào.

“Này chuyện thị tì này một lần, lại thay đổi chủ tử, nghĩ nàng về sau có dám tay chân không sạch sẽ hay không. Ngân Nhi thích nàng rồi, đã nói lên nàng cùng Ngân Nhi hữu duyên, trẫm có tính toán của trẫm, ái phi không nên nhiều lời.”

“Bệ hạ. . . . . .”

“Tốt lắm. Ái phi tâm từ nhân hậu, bình thường đối thị tì này ân sủng cũng nhiều, đánh cắp vòng cổ ngọc bích trẫm đưa ái phi, cũng không nhẫn tâm giết mà, hiện tại trẫm không trừng trị tội của nàng, ái phi nên cao hứng mới phải sao lại nhiều lời như vậy?” Hoa Ngạo Kiết vung tay lên, lạnh lùng ngắt lời Ngọc thục phi, dùng lời nói nàng trước đó kêu thị nữ nhắn dùm cho hắn, uyển chuyển trả lại cho nàng. Ý ở ngoài lời: đừng tưởng rằng trẫm cái gì cũng không biết.

“. . . . . .” Ngọc thục phi nhất thời nghẹn lời, căm giận câm miệng.

“Trẫm còn có chuyện quan trọng, trước hết ly khai, ngày khác lại đến thăm ái phi.” Hoa Ngạo Kiết không hề liếc nhìn nàng một cái, ôm lấy Hoa Nguyệt Ngân nhanh ly khai khỏi Hoa Thấm các.

“Nô tài ( nô tỳ ) qùy tiễn bệ hạ.”

Chờ Hoa Ngạo Kiết vừa đi, Ngọc thục phi dường như đập nát tất cả những gì có thể đập trong đại sảnh của Hoa Thấm các cho hả giận. . . . . .

sa quần*: quần lụa

thiên lý chi ngoại**: ngàn dặm bên ngoài, ý nói là Ngân Nhi không có cực lực chống đối Kiết Ca đến cùng.

vân đạm phong thanh***: nhẹ nhàng như gió thoảng